Lưu Manh Hoàng Phi

Ninh Bình tới trước cửa Đan Sung viện, thông báo cho thái giám rằng hắn muốn gặp Đan Hoành, thế nhưng thái giám thông báo lại rằng hôm nay hoàng phi không gặp ai chỉ trừ Hoàng thượng.

Quy củ trong cung quy định rõ ràng, nếu ngoại thần muốn vào gặp chủ tử, nếu chủ tử không đồng ý gặp thì ngoại thần không thể xông bừa vào trong.

Để xác định xem Đan Hoành có đúng là đang ở trong phòng hay không, Ninh Bình liền tìm Tiểu Tuyền Tử.

“Tiểu Tuyền Tử công công, ta muốn hỏi một việc, có đúng hôm nay trong Đan viện có người tới lấy một thẻ bài ra vào cung?”

“Đúng vậy, chính Hoành chủ tử tự mình tới lấy”.

“Hoàng thượng hôm nay công việc bề bộn có phải không?”

“ Đúng vậy, vì chuyện sắc phong nên mấy hôm nay Hoàng thượng rất nhiều việc, có điều Hoàng thượng không cho ta nói cho Hoành chủ tử biết, để tránh ngài ấy gây chuyện ồn ào”.

“Hiểu rồi, phiền ngươi cùng ta tới chỗ này một chút”.

Ninh Bình đưa Tiểu Tuyền Tử tới trước sân của Đan viện.

Tiểu Tuyền Tử khó hiểu hỏi: “Trữ tổng quản, việc này là thế nào? Hoành chủ tử muốn gặp ta sao?”

“Ta là muốn ngươi vào phòng tìm hắn, có điều ta e rằng hiện giờ hắn đã không còn ở trong cung nữa.”

“Ý của Trữ tổng quản là….Ngài đừng làm ta sợ….”

Phi tần trong hậu cung mà dám một mình ra khỏi cung, ngộ nhỡ bị phát hiện chắc chắn là rắc rối lớn.

“Ngươi đừng quá hoảng hốt, hắn cầm thẻ bài ra khỏi cung, hắn cũng biết nếu ra khỏi cung lâu mà không về chắc chắn sẽ có người đi tìm, vì vậy cho dù hắn có muốn ra khỏi kinh thành cũng không thể được, nói cách khác, hắn chỉ định ra ngoài dạo chơi một hồi rồi trở về, có điều chỉ sợ rằng hắn ra ngoài cung gặp chuyện phiền phức hoặc ngộ nhỡ để Hoàng thượng biết, Hoàng thượng sẽ trách tội, chuyện lần trước xảy ra cũng chưa được bao lâu, thật là không muốn xảy ra chuyện tương tự nữa.”

“Trữ tổng quản, ngài ở bên ngoài chờ ta, ta vào trong xem thế nào.”

Sau khi Tiểu Tuyền Tử vào kiểm tra, Ninh Bình giờ đây có thể khẳng định được thái giám lúc nãy ra cung chính là Đan Hoành.

Để không thành chuyện đại sự, Ninh Bình và Tiểu Tuyền Tử nghiêm khắc răn dạy các thái giám trong Đan viện, sau đó ngọai trừ thị về coi cửa, còn lại toàn bộ thái giám trong Đan viện đều bị đưa ra ngoài cung để tìm chủ tử của bọn họ về, nếu tìm không được thì tới lúc đóng cửa cung cũng phải trở về bẩm báo, Ninh Bình sẽ ở ngoài cửa cung chờ để đưa bọn họ vào.

Tiểu Tuyền Tử thì vội vã trở về cạnh Hoàng đế, để đề phòng Hoàng đế có hỏi tới Đan Hoành thì y còn tìm cách lấp liếm.

Toàn bộ cung nhân trong Đan viện ai nấy đều tất bật vội vã tìm tiểu tổ tông Đan Hoành của bọn chúng về trước khi Hoàng đế biết được sự việc.

Lúc này, Đan Hoành đã ra khỏi cung, hắn tìm mua một bộ thường phục để mặc và cởi bộ quần áo thái giám ra, sau đó hắn liền dạo chơi trên phố, thấy bất cứ đám đông vui nhộn nhịp nào cũng thò mặt vào.

Có tiền trong người cảm giác thật sảng khoái, hơn nữa lại còn có người theo sau bảo vệ nữa a~~, ngay khi vừa mới ra khỏi cung, Đan Hoành phát hiện ra có người theo sau, hắn lén quan sát và phát hiện người theo sau là thị vệ trong cung, bởi vậy Đan Hoành cũng không quan tâm nữa, bởi vì hắn chỉ định ra cung chơi chán rồi trở về chứ không có ý định chạy trốn, bởi vậy có người theo sau cũng chả có gì là không tốt.

Dạo chơi một thời gian cũng tới trưa, Đan Hoành nhìn quanh quất, phát hiện một trà lâu phong thái so với các trà lâu khác thì tốt hơn nhiều, bởi vậy Đan Hoành quyết định trưa nay sẽ vào đó dùng bữa.

Đan Hoành bước vào quán, chọn một vị trí cạnh cửa sổ để ngồi, sau khi gọi một vài món ăn, hắn thấy người thị vệ đi theo hắn cũng bước vào quán nhưng chỉ gọi một ấm trà.

Vừa nghe tiếng đàn, vừa ngắm cảnh vật bên ngoài vừa thưởng thức các món ăn, quả thật là rất sảng khoái, thế nhưng Đan Hoành vẫn cảm thấy không thoải mái khi nghĩ đến người thị vệ ngồi nhìn hắn ăn.

Các bữa ăn trong cung có người đứng hầu hạ, hắn ăn cơm cũng không được tự nhiên.

Đan Hoành nghĩ thầm, bình thường những cung nhân hầu hạ hắn và Hoàng thượng dùng bữa thì đã ăn cơm trước đó rồi, còn người thị vệ này thật là đáng thương, vì sợ để mất dấu hắn nên chỉ có cách mở to hai mắt ngó hắn, đến bữa trưa cũng không dám ăn.

Càng ăn càng cảm thấy không thoải mái, Đan Hoành bèn đứng lên, tới trước bàn của hai người thị vệ.

“Ngay khi ra khỏi cung ta đã phát hiện ngươi theo sau rồi, ngươi cứ giương mắt ngó ta ăn cơm khiến ta ăn không vô, hay là ngươi qua bàn ta rồi cùng ăn cơm đi”.

Người thị vệ xấu hổ cười:

“ Tiểu công công, xin thứ lỗi, là Trữ tổng quản lệnh ta đi theo ngài để bảo vệ ngài”.

“Là vô tình nhìn thấy ta ra cung sao?Không cần giải thích nữa, cùng ăn cơm đi .”

Người thị vệ thấy đồ ăn ngon trên bàn, tâm có chút lay động, nhưng vẫn còn hơi e ngại.

“Như vậy xem ra không hay lắm, sao có thể công công tiêu pha vì ta chứ?”

“Là nam nhân việc gì cũng phải dứt khoát, không nên lề mề, bảo ngươi ăn thì ngươi cứ ăn đi”. Đan Hoành cầm đũa nhét vào tay người thị vệ.

“Xem ra công công là một người hào sảng, vậy ta cũng không khách khí nữa, ta là A Lương, còn công công tên gọi là gì?”

“Ta a?….Ngươi có thể gọi ta là Tiểu Hoành Tử”.

“Tiểu Hoành Tử, ngươi ra ngoài làm việc gì? Có cần ta trợ giúp không?”

“Không cần, ta chỉ ra ngoài mua một món đồ nho nhỏ, để chiều ta mua là được.”

Vừa ăn vừa trò chuyện, tay Đan Hoành gõ theo nhịp của khúc nhạc đang được xướng, đột nhiên giọng hát ngừng lại, tiểu kĩ hát xướng trên sân khấu bị một vài người giở trò sàm sỡ, chưởng quầy đi tới can thiệp, liền bị bắt quỳ trên sân khấu.

Gặp chuyện bất bình chẳng tha, Đan Hoành liền phấn khích đứng lên. (=.= anh phấn khích vì sắp được dãn gân cốt thì đúng hơn).

Thị vệ A Lương liền cản Đan Hoành lại.

“Người tiểu huynh đệ, ta khuyên ngươi đừng can thiệp vào, loại chuyện này trong kinh thành xảy ra như cơm bữa, hơn nữa tên kia là ca ca của Lâm Tiệp Dư, phi tần đang được Hoàng thượng sủng ái, ngươi được sai ra ngoài cung làm gì, làm xong rồi thì mau hồi cung sớm đi, đừng can thiệp vào, kẻo gây rắc rối cho chủ nhân của ngươi”.

“Được sủng ái? Chẳng phải gần đây Hoàng thượng đều ở viện của ta…..của …của chủ nhân ta sao?”

“Ngươi không biết sao? Ban ngày Hoàng thượng đều ở Đan viện, nhưng ban đêm thì cho gọi Lâm Tiệp Dư thị tẩm, chuyện này trong cung ai mà không biết?”

“Hỗn đản!”

Đan Hoành thật không biết hiện tại hắn đang mắng Hoàng đế, hay đang mắng tên hỗn đản Lâm thiếu gia kia. Có điều, chuyện ngày hôm nay hắn nhất định can thiệp.

Nguyên lai Lâm thiếu gia rất vừa mắt tiểu cô nương hát xướng kia, nên ra lệnh cho tiểu cô nương ấy phải hầu rượu y, chưởng quầy muốn can thiệp liền bị gia nhân của y đá ngã, y phái người định lôi tiểu cô nương xuống, đúng lúc đó Đan Hoành tức giận đứng lên, một cước đạp nát chiếc ghế dài, khiến y giật mình hoảng sợ.

“ Đồ nham nhở! Khi dễ một tiểu cô nương, ngươi mau cút xuống dưới sân khấu và xin lỗi tiểu cô nương này đi! ”

Lâm thiếu gia quay đầu nhìn lại, thấy đằng sau Đan Hoành có một thị vệ, bởi vậy không đoán ra được thân phận Đan Hoành, nên nhất thời không dám vọng động.

“Lưỡng vị đại nhân là…?”

Thị vệ A Lương đi tới chắp tay nói:

“ Chúng ta là người trong cung ra ngoài làm việc, thỉnh Lâm thiếu gia đừng gây khó khăn.”

“Hừ! Trong cung đi ra, hẳn là các ngươi biết tiểu muội của ta là ai? Hoàng thượng mấy ngày nữa sẽ sắc phong quý phi, chưa biết nương nương nào sẽ nhận được ân sủng này, nhưng tiểu muội của ta là phi tần được Hoàng thượng sủng ái nhất hiện giờ, chẳng lẽ cơ hội lại ít sao?”

A Lương tưởng mọi việc đã yên ổn, liền nói

“Đúng vậy, đúng vậy.”

“Đúng cái rắm!”

“Vị đại nhân này nói như vậy là không được rồi, chẳng hay ngài hầu hạ vị chủ nhân ở cung nào?”

“Cái này….” A Lương biết Lâm thiếu gia dò hỏi để sau này sẽ trả thù, bởi vậy hắn không muốn nói.

“Khởi Hồng Trai!”

“Ồ, thì ra đại nhân là người bên Đan viện, ta đã biết tội”

Lâm thiếu gia thấy chủ nhân người này vị trí cao hơn so với tiểu muội của y liền nhún nhường.

“ Ngươi không đắc tội ta, ngươi đắc tội với tiểu cô nương này, hãy xin lỗi tiểu cô nương đi”.

Lâm thiếu gia thu lại nụ cười:

“Chỉ là một tiện dân thôi, đại nhân hà tất phải làm vậy?”

“Ngươi không muốn nhận lỗi phải không? Để ta giúp ngươi!”

Vừa dứt lời, Đan Hoành liền đi tới, khóa hai tay Lâm thiếu gia ra sau, rồi dùng chân đá vào đầu gối y, bắt y quỳ xuống trước mặt tiểu cô nương.

Thấy chủ nhân của mình bị làm nhục, những gia nhân của Lâm thiếu gia liền động thủ, lao về phía Đan Hoành.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui