Lưu Manh Hoàng Phi

Đan Hoành đối với hành động khác thường của Hoàng đế, nhất thời trở nên ngây ngốc, Đan Hoành bị Hoàng đế đặt ở dưới thân, Hoàng đế dùng động tác ôn nhu hơn mọi ngày hôn môi hắn cùng hai bên khóe miệng.

Đan Hoành tròn mắt thầm nghĩ y trúng tà a?

“Trẫm tưởng rằng ngươi rời đi”.

Hoàng đế thì thầm vào lỗ tai hắn, Đan Hoành như ngộ ra cái gì, hắn đẩy Hoàng đế nằm xuống, rồi xoay người ngồi lên người y, nhìn vào mắt y.

“Người vừa nói ta rời đi a? Ngươi biết Tây Lưu thái tử phái người chờ ta ở cửa cung?”

“Là ngươi hôm đó uống say tự nói ra”.

“Ngươi để ta đi?” Đan Hoành không tin tưởng hỏi lại.

“Trẫm biết ngươi thích tự do, ngươi luôn có tâm niệm nam nhi chí ở bốn phương, du ngoạn thiên hạ là mong ước của ngươi, trẫm hiện tại vô pháp đi cùng ngươi, việc có thể làm chỉ có thể là cho ngươi một cơ hội thành toàn nguyện vọng, đồng thời, cho ngươi một cơ hội chọn lại lần nữa, nếu trong lòng ngươi còn có trẫm, sau khi du ngoạn mệt mỏi tự nhiên sẽ trở về, trẫm ở trong cung chờ ngươi.”

“Nếu như ta đi rồi không trở lại nữa, vậy ngươi cũng để ta đi sao?”

Nghe những lời này Đan Hoành nói, cơ thể của Hoàng đế cứng lại một chút, sau đó y nhắm mắt lại.

“Nếu như ngươi đi không trở về, như vậy chứng tỏ tình yêu của ngươi đối với trẫm còn chưa đủ nhiều tới mức khiến ngươi nhớ trẫm, còn có, có thể trong lòng ngươi không thương trẫm. Như vậy có cường ngạnh giữ ngươi lại, ngươi cũng sẽ không hạnh phúc, mà đó chính là điều trẫm không muốn thấy nhất, nếu như để ngươi đi có thể khiến ngươi hạnh phúc, như vậy cho dù lòng trẫm đau tới vỡ nên, trẫm cũng đành buông tay”.

Đan Hoành nghe xong những lời này, dụi đầu vào một bên gáy Hoàng đế, ôm lấy cổ y thật chặt. Đan Hoành cùng Hoàng đế ôm chặt lấy nhau như hòa làm một, qua một thời gian rất lâu sau, không ai nói câu gì, cũng không tách ra.

“Hoành nhi, ngươi khóc sao, trẫm chưa từng nhìn thấy ngươi khóc, ngoan, không khóc, trẫm nói những lời này không phải vì muốn chọc ngươi tức giận mà khóc a, ngươi thế nào lại khóc lợi hại hơn thế này? Ngươi không phải đã nói nam nhi có thể đổ máu chứ quyết không rơi lệ sao? Hoành nhi đừng khóc, ngoan, ngươi chính là chủ tử trong cung a, ngươi như vậy sẽ khiến bọn nô tài chê cười ”.

“Đều tại ngươi!” Đan Hoành vừa khóc vừa oán giận nói, đều là do y không tốt, không có việc gì lại nói khiến cho hắn suốt 22 năm qua chưa từng khóc lại phải rơi nước mắt (Hồi nhỏ em không có khóc đòi ăn a? T___T), sau này nếu hắn trở nên thích khóc, đều là tại y làm hại. Đan Hoành càng nghĩ càng không cam lòng, vì vậy hắn ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn thấy cần cổ tuyết trắng của Hoàng đế, hắn liền há miệng thật lớn, nhằm thẳng gáy y cắn một ngụm.

“Hoành nhi!” Khi Hoàng đế ý thức được Đan Hoành định làm gì thì đã muộn.

“Ha ha ha!” Đan Hoành vì gian kế được thực hiện mà ghé vào lòng y phá lên cười.

Hoàng đế híp mắt lại: “Trẫm ngày mai lâm triều xem ra thật chẳng còn mặt mũi nào, vừa lúc khả dĩ…” Hoàng đế động tác còn nhanh hơn nói, y giữ đầu hắn lại, cắn lên miệng hắn, tay còn lại cũng không nhàn rỗi mà cởi sạch y phục của hắn.

Tiểu Tuyền Tử nhận được thư do người từ phủ của Ninh Bình phái tới, nói Ninh Bình chào từ giã để đi Tây Lưu quốc, tổng quản thị vệ không có mặt trong cung, là một đại sự, vì vậy Tiểu Tuyền Tử nhận được tin vội chạy tới báo cho Hoàng đế, khi tới gần tẩm phòng, y liền nghe thấy tiếng cười đùa, thanh âm từ trong phòng truyền ra rất nhỏ, thế nhưng từ cửa sổ vẫn nghe được một ít.

“Ngươi gần đây sáng cũng làm, tối cũng làm, ta còn tưởng ngươi vì muốn trốn rèn luyện thân thể mà đè ta, ô! Ngươi cũng đừng cố sức như vậy a, thắt lưng của ta sắp gãy”.

“Ngươi cho rằng cái này dễ dàng hơn rèn luyện thân thể sao? Ngươi đừng có tại lúc trẫm yêu ngươi mà xoay qua xoay lại, trẫm nỗ lực như vậy ngươi một chút cũng không cảm nhận được sao?”

“Cảm giác? Ta chỉ cảm thấy nơi nào đó của ngươi thật là lớn a, nhìn ngươi bộ dạng văn nhược, có điều cởi quần áo ra lại không giống như vậy, A, ân!”

“Trẫm có thể coi ngươi nói như vậy chính là biểu hiện ngươi thích? A! Trẫm phải xuất, cùng nhau xuất đi!”

“A!” Đan Hoành hét to một tiếng, sau đó bên trong liền an tĩnh, Tiểu Tuyền Tử rón ra rón rén lui ra, thở phào một hơi, mặt đỏ hồng lên, tới tai cùng toàn bộ đỏ, nhìn bức thư Ninh Bình lưu lại cho Hoàng đế, Tiểu Tuyền Tử quyết định sáng sớm mai mới trình lên, dù sao người cũng đã đi rồi.

Tiểu Tuyền Tử nhìn về phía tẩm phòng của Hoàng đế, ánh mắt lộ rõ mừng vui, khúc khích cười, thấy hai chủ tử tình nồng mật ý với nhau như vậy, phận làm nô tài y cũng vui mừng a, còn có hiện tại y đã biết, chủ tử nhà y là ở mặt trên, hoàn hảo nhượng y yên tâm.

Một đêm qua đi, Đại Đồng quốc phong vân đổi sắc, Hoàng đế trăm năm khó có được một ngày lại tuyên bố hôm nay không thượng triều sớm, tới gần buổi trưa thì có tin truyền ra, tổng quản đại nội thị vệ Ninh Bình từ quan rời hoàng cung, để lại thư đề cử Thạch Thành tiếp nhận chức vị của y.

Sau khi Thạch Thạch vào cung nhận chức, y gặp Hoàng đế gọi Hoàng Thượng, gặp Đan Hoành kêu là lão đại, nhằm để chứng minh tuy rằng y được Đan lão gia nhận làm nghĩa tử nhưng Đan Hoành mới chính nghĩa là con trai duy nhất của Đan gia.

Chính vì Thạch Thành đi đầu là gương, sau này các cung nhân cũng quen miệng gọi Đan Hoành là lão đại, Hoàng đế biết việc nhưng cũng không phản đối, rốt cục mọi người thừa nhận thân phận lão đại trong cung của Đan Hoành.

Hoàng cung Đại Đồng mỗi ngày đều cứ như vậy bình yên trôi qua.

Hoàng đế lẳng lẳng ở trong ngự thư phong phê duyệt tấu chương, Thạch Thành bắt tay vào thao luyện quân sĩ, Tiểu Tuyền Tử dâng trà tới cho Hoàng đế, sắp đi tới trước cửa.

Đột nhiên Đan Hoành đuổi theo một người chạy tới, người kia tới gần, đem Tiểu Tuyền Tử đẩy về phía Đan Hoành để thừa cơ chạy trốn.

Tiểu Tuyền Tử tân tân khổ khổ mới ổn định được hai tay đang bưng khay, liên miệng cầu xin: “ Huyền cơ đạo trưởng, nô tài cầu xin ngài, Hoành chủ tử hỏi ngài cái gì ngày mau nói cho hắn đi, các ngươi cứ như vậy ngươi truy ta chạy suốt hơn mười năm trời không thấy phiền sao?”

“Hắn không thấy phiền ,ta cũng không phiền, coi như là rèn luyện thân thể đi”.

“Đạo sĩ thối, ngươi cho rằng ta có thời gian cùng ngươi rèn luyện thân thể sao? Ta mỗi lần hỏi ngươi, ngươi đều chỉ nói có một nửa câu, còn nửa câu sau ngươi sống chết cũng không nói cho ta biết, ngươi không phải cố tình chọc giận ta sao? Ngươi ngày hôm nay nếu không nói hết cả câu, thì đừng hòng ta thả ngươi đi a”.

“Đều đã nói với ngươi thiên cơ bất khả lộ, ngươi có hỏi lại ta cũng không nói, ngươi từ bỏ đi”.

“Được! Ngươi chờ ta bắt được ngươi sẽ chỉnh chết ngươi! ” Đạo sĩ cố tình đẩy Tiểu Tuyền Tử cùng cái khay về phía Đan Hoành, Đan Hoành dùng tay đẩy y ngược trở lại, Tiểu Tuyền Tử mắt thấy ấm cùng chén trà trên khay sắp rơi xuống đất thì một bàn tay đưa ra, giúp y giữ vững khay.

Tiểu Tuyền Tử rời khỏi vòng chiến, thở phào nhẹ nhõm, thật may cứu tinh đã tới.

Hoàng đế đi tới ôm lấy Đan Hoành, động tác vô cùng thành thạo dễ dàng, xem ra mười năm rèn luyện quả thật không uổng phí a.

“UY! Thả ta xuống, ta cùng với cái lão già kia nợ nần còn chưa tính xong”.

“Hoành nhi, ngươi cứ tiếp tục như thế này, đạo trưởng không muốn nói, ngươi đừng nên ép buộc nữa, ngươi muốn hỏi gì, trẫm biết trẫm sẽ nói cho ngươi”.

“Ân! Ta đã quên vừa hỏi cái gì? Chờ ta nhớ lại sẽ hỏi ngươi, hắc hắc! Được rồi, ngươi muốn mang ta đi đâu?”

“Ngươi a! Ngày hôm nay khí trời rất tốt, trẫm cùng ngươi dắt ngựa đi dạo a.” Nói rồi Hoàng đế bế Đan Hoành đi xa dần.

“Nhất cung nhị chủ, cộng hưng Đại Đồng, thiên vô nhị nhật, quốc vô nhị chủ, cung tê nhị chủ, kỳ nhạc hoà thuận vui vẻ.” (đoạn này dễ hỉu nên ta không dịch a, để thơ cho hay ^__^ ) . Tiểu Tuyền Tử thấy đạo trưởng đứng đọc thơ, hơn nữa tựa hồ có thâm ý, vì vậy hỏi một câu.

“ Huyền Cơ đạo trưởng, ngài nói vậy là có ý gì?”

“Thiên cơ bất khả lộ, ta phải quay về thu thập một chút, chờ tới lúc Hoành chủ tử cưỡi ngựa trở về, ta không được an thân, ta phải sớm chuẩn bị một chút”.

Tiểu Tuyền Tử thấy người đi hết, nhìn sắc trời y thầm nghĩ chuẩn bị một chút, đem bài tập của các tiểu điện hạ tới đây, buổi chiều Hoàng Thượng trở về nhất định muốn xem.

Hoàng cung Đại Đồng ngày ngày an tĩnh, chỉ có Hoành chủ tử nhà y thỉnh thoảng làm ra chút náo động, nói thật người trong hoàng cung Đại Đồng cũng đều đã quen rồi.

Nhất cung nhị chủ? Nghe ra thật là một câu nói đại bất kính, thế nhưng Tiểu Tuyền Tử hiện tại cảm thấy câu này rất dễ nghe, Hoàng đế cùng Đan Hoành đã trải qua hai mươi năm ngọt bùi sóng gió, sinh ly tử biệt, lại càng biết quý trọng. Hiện tại hai chủ tử tình nồng mật ý mãi mãi không đổi, nghĩ tới đây Tiểu Tuyền Tử đem khay đặt xuống mặt đất, hai tay tạo thành chữ thập, cầu với trời xanh. (chữ thập十, thái giám trong cung ống tay áo dài a, chắp tay lại sẽ thành hình đó)

“Nguyện chúc hai vị chủ tử bách niên giai lão, cùng cộng hưng Đại Đồng, nguyện chúc tình nhân khắp thiên hạ đều thành đôi thành cặp, ân ái suốt đời!”

Chính Văn Hoàn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui