"Quách huynh, Vương huynh tới nhanh như vậy, mời ngồi, năm người chúng ta sau khi nghe lệnh trực tiếp từ hoàng thượng không để lặp lại vấn đề tình trạng đảng phái chống đối. Hôm nay ba người chúng ta thành tâm cùng hai vị huynh đệ giảng hoà đồng tâm hiệp lực thống lĩnh Hoàng vệ quân, tiêu bỏ qua hiềm khích tận trung vì hoàng thượng. Tiểu đệ trước tiên kính một chén!"
Phía bắc đế đô, tại quân doanh của hoàng vệ quân, trong nghị sự trướng, Triệu Cương, Lý Nguyên, Chu Phong phụng mệnh Lý nguyên soái chuẩn bị thủ tiêu Quách Đào cùng Vương Mãnh vào hôm nay, cho nên giả vờ thiết yến muốn cùng hai người bỏ qua hiềm khích cùng nhau giảng hoà.
"Ba vị huynh đệ khách khí quá, các ngươi bỏ qua hiềm khích bài trừ, chống đối cùng hai người chúng ta, tận lực vì đế quốc, đây là phúc cho đế quốc thật đáng mừng." Quách Đào cùng Vương Mãnh thấy Triệu Cương ba người cùng nâng chén đối ẩm trong lòng mặc dù với việc bọn họ đột nhiên đề nghị giảng hoà vô cùng nghi hoặc, nhưng ngoài mặt vẫn ra vẻ khách sáo, lúc này khách khí ứng thanh nâng chén.
"Đúng vậy, đúng vậy năm người chúng ta đấu đá với nhau nhiều năm như vậy, hôm nay có cơ hội hoà giải, đây không chỉ là tin vui cho mọi người mà còn là phúc cho đế quốc. Hôm nay mọi người phải uống cho thống khoái." Triệu Cương, Lý Nguyên, Chu Phong ba người thấy Quách Đào, Vương Mãnh uống xong chén rượu liếc nhau trong lòng cười thầm, tiếp tục nâng chén mời rượu.
Quách Đào cùng Vương Mãnh nhìn ba người trước mặt mà trong lòng nghi hoặc, không tin ba người bọn họ có thể dễ dàng thoát ly đảng phái của nguyên soái như thế. Mặc dù ba người bọn họ đều xấu xa nhưng đã đối đãi khách khí với mình, mình không thể để cho họ xấu mặt. Dù sao nơi này là ở trong quân doanh, ba người có âm mưu cũng không có khả năng ở đây làm hại đến mình, vì hai người vẫn có thuộc hạ, bên ngoài còn có tâm phúc trung thành.
"Hắc, hắc, Quách Đào, Vương Mãnh hai người các ngươi không biết tốt xấu, nhiều năm qua vẫn không chịu đi theo nguyên soái mà còn chống đối chúng ta khắp nơi. Hôm nay các ngươi phải chết không nghi ngờ gì nữa!" Triệu Cương, Chu Phong, Lý Nguyên ba người vừa cùng Quách Đào, Vương Mãnh ăn uống trông đầu hung hăng nghĩ.
Quân tử làm việc cố kỵ vì đạo nghĩa, tiểu nhân làm việc thì không có gì cố kỵ. Quách Đào cùng Vương Mãnh là người chính trực mặc dù đã cố tình đề phòng nhưng bọn họ không thể ngờ rằng Triệu Cương ba người sau lưng đều là kẻ tiểu nhân bỉ ổi. Hôm nay sợ rằng hai người sẽ phải chịu một số phận bi đát.
"Nhược Yên muội muội, muội xem đây là cửa hàng trang sức, kia là trà lâu còn có hý viện (nhà hát). Đã lâu không được thấy những địa phương này. Bệ hạ, đa tạ ngài đã dẫn thiếp xuất cung!"
Hoàng hậu Hứa Lâm xuất cung chạy tới đại doanh hoàng vệ quân bây giờ đang đứng trên đường. Bạch sắc nam trang ngắm nhìn cảnh sắc xung quanh, cao hứng xem hoàng hậu Hứa Lâm đáng vẻ như con chim nhỏ vui sướng không ngừng nói chuyện với Nhược Yên vừa hướng tới Hoàng Thưọng cảm tạ.
"Thiếu gia, ngài xem, Lâm tỷ vừa ra khỏi cung liền cao hứng biến thành tiểu cô nương một chút cũng không có giữ vẻ đoan trang cùng uy nghiêm. Xem ra người sau này không cho nàng ra ngoài, nhất định đã làm cho nàng thất vọng!"
Liễu Nhược Yên cùng hoàng hậu trang phục giống nhau đang cao hứng nhìn xung quanh. Bất quá vị tài nữ này không có như hoàng hậu bộc lộ hết ra ngoài. Nghe hoàng hậu nói như vậy nàng liên nhân cơ hội nhắc nhở hoàng thượng sau này phải cho bọn họ xuất cung. Khi xuất cung các nàng cùng Tiểu Thuận Tử không gọi Diệp Phong là hoàng thượng.
"Nếu Lâm nhi thích, sau này rảnh rỗi ta sẽ mang bọn nàng xuất cung. Nhược Yên không cần nhắc khéo trẫm". Diệp Phong tâm tình vốn đang vui vẻ, vừa thông qua sự chuyến cáo của Thánh Ma, biết được chuyện Phong Diệp thành bị dực nhân thần bí xâm nhập, trong lòng đang sốt ruột lo âu, nghe hoàng hậu cùng Hiền phi nói như vậy, miễn cưỡng lộ ra nụ cười.
"Thiếu gia, ngài hình như có điều gì không vui?" Nhược Yên phát hiện biểu hiện khác lạ của hoàng thượng nghi hoặc nhẹ giọng hỏi.
"Không có gì, đang suy nghĩ làm thế nào để thanh trừ ba chướng ngại trong hoàng vệ quân. Tốt rồi, chúng ta làm xong việc rồi lúc trở về sẽ tiếp tục ngắm phong cảnh. Lập tức đi đến đại doanh, đi nhanh nào!"
"Ách, mới uống một ít rượu như vậy sao đột nhiên lại thấy choáng váng thế này?" Trong nghị sự trướng ba người Triệu Cương đang chuốc rượu người có tửu lượng cực cao là Vương Mãnh. Vương Mãnh cảm giác có gì đó không đúng trước tiên liền quay sang nhìn sang bên cạnh thấy Quách Đào cũng như mình có vẻ hồ đồ. Hắn kinh sợ lập tức đứng dậy hướng tới Triệu Cương ba người quát: "Các ngươi đã bỏ gì vào rượu và thức ăn?"
"Ủa, Vương huynh,ngươi làm sao vậy? Không đấu lại tửu lượng của ba chúng ta nên như thế à?" Triệu Cương, Chu Phong, Lý Nguyên ba người đã bỏ mê dược trong rượu, nay thấy mê dược sắp phát tác lại nhìn Vương Mãnh ra dáng kinh sợ thì đều đứng dậy ra vẻ nghi hoặc hỏi, trong lòng cười thầm.
"Trong rượu và thức ăn chắc chắn có vấn đề. Ba người các ngươi ở trong quân doanh dám làm những chuyện thế này, lão tử không tha cho các ngươi." Vương Mãnh lắc lắc đầu tránh cơn buồn ngủ đang ập đến chỉ vào Triệu Cương ba người gầm lên, hữu thủ nhanh chóng rút bội đao bên hông ra tưởng như muốn động thủ.
"Tiết tham tướng, sự tình có biến, lập tức báo động nhanh" Quách Đào trầm tĩnh không giống như Vương Mãnh lập tức rút đao mà cao giọng thông tri cho thủ hạ tâm phúc ở bên ngoài.
"Ha ha ha, Quách Đào, Vương Mãnh hai tên ngốc các ngươi không cần kêu nữa, tùy tùng bên ngoài của các ngươi đã bị thuộc hạ lão tử mai phục bắt rồi. Qua hôm nay các ngươi vĩnh viễn biến mất trên cõi đời này. Hoàng vệ quân sẽ như trước do Nguyên soái chỉ huy." Triệu Cương, Lý Nguyên, Chu Phong ba người thấy Quách Đào, Vương Mãnh dược tính phát tác lúc này không cố kị gì nữa đều đắc ý cười to.
"Lũ tiểu nhân ti bỉ các ngươi đắc ý quá sớm hai người chúng ta tại quân doanh ngộ hại, các ngươi sẽ là đối tượng hiềm nghi lớn nhất. Hoàng Thượng nhất định không buông tha các ngươi." Quách Đào cùng Vương Mãnh kêu gào lạc cả giọng thấy bên ngoài không có động tĩnh gì trong lòng biết đã trúng kế rồi liền chỉ vào Triệu Cương ba người mà mắng.
"Ha ha, bất quá chắc gì hoàng đế bất tài kia sẽ báo thù cho các ngươi, nguyên soái đã sớm chuẩn bị, chúng ta sẽ không động thủ tại đây. Trước tiên cho binh lính tống các ngươi về nhà sau đó đem cả nhà các ngươi ra giết, nhất định không để lại bất cứ dấu vết nào. Ha ha ha…"
Đại sự đã định, hoàng vệ quân sắp trở thành đồ trong túi của ba người, Triệu Cương, Lý Nguyên, Chu Phong trong lòng đắc ý nhìn Quách Đào cùng Vương Mãnh đang cố gắng chống chọi tác dụng của mê dược, ha ha cười to. Bạn đang đọc truyện được tại TruyệnFULL.vn
"Lão tử hôm nay cho dù phải chết cũng kéo theo ba tên tiểu nhân các ngươi trừ hoạ cho đế quốc và bá tính." Vương Mãnh nghe vậy vô cùng kinh sợ, tức giận gầm lên một cước đá đổ bàn ăn đồng thời bổ đao về phía Lý Nguyên là kẻ cười to nhất. Quách Đào cũng theo sát xông lên.
Triệu Cương ba người dựa vào các mối quan hệ mới có được địa vị như ngày hôm nay, luận về bản lĩnh chân chính bình thường ba người liên thủ cũng không phải là đối thủ của Vương Mãnh lại càng không bằng Quách Đào. Bất quá bây giờ Quách Đào cùng Vương Mãnh thực lực đại giảm căn bản không thể đả thương họ. Hơn nữa hoàn toàn để họ hí lộng, phát tiết nhưng oán niệm cho trước kia không địch lại Quách Đào và Vương Mãnh.
"Hắc hắc, không thể tưởng tượng được đệ nhất hổ tướng Vương Mãnh của hoàng vệ quân chúng ta lại không chịu nổi một kích." Chu Phong nhanh chóng lẻn ra sau lưng Vương Mãnh cười lạnh xuất một chưởng vào lưng, phốc một tiếng, khiến cho hắn ngã nhào như một con chó, phải thổ huyết, mà trong lòng vô cùng tức giận, nhưng lực bất tòng tâm không thể bắt được đối phương.
" Tiểu nhân ti bỉ, Quách Đào ta dù phải chết cũng không để gian kế của các ngươi thành công. Vương huynh, bon họ muốn chúng ta chết tại nhà, chúng ta sẽ chết tại nghị sự trướng này xem bọn ngươi trả lời như thế nào với hoàng thượng cùng với binh lính trong hoàng vệ quân." Quách Đào đã bắt đầu hôn mê kéo Vương Mãnh nói, muốn tự sát tại nghị sự trướng.
"Hừ hừ, tưởng tự sát dễ dàng như sao, xem ta bắt các ngươi …" Triệu Cương nghe vậy cười lạnh muốn động thủ. Đột nhiên ngoài trướng vang lên một trận rên la sau đó vài tên lính lảo đảo chạy vào trong trướng.
"Sao lại thế này?" Triệu Cương, Lý Nguyên, Chu Phong thấy tình huống này đều kinh hãi hướng ra ngoài quát hỏi. Quách Đào cùng Vương Mãnh mừng như điên vì nghĩ rằng tâm phúc của bọn họ bên ngoài không bị bắt.
"Triệu Cương, Chu Phong, Lý Nguyên ba tên nghịch thần các ngươi dám sau lưng trẫm mưu hại trung thần!"
Hơn mười đạo bạch quang kiếm khí trong nháy mắt xuyên thủng nghị sự trướng, Diệp Phong trong tay cầm một thanh kiếm bình thường của binh lính đứng giữa vòng vây của hoàng vệ binh nhìn ba người Triệu Cương trầm giọng gầm lên.
Hiền phi Liễu Nhược Yên tay cầm áo choàng che cho hoàng hậu Hứa Lâm, giật mình, nhìn vẻ nhìn bình tĩnh của Tiểu Thuận Tử, kinh hãi đứng bên cạnh Diệp Phong.
"Hoàng….hoàng thượng?" Triệu Cương, Lý Nguyên, Chu Phong mắt thấy kiếm khí tiêu tán đối diện xuất hiện một người cầm kiếm đích thị là thiên tử, nhất thời bị doạ nhảy dựng lên, khó có thể tin rằng hoàng thượng có thể xuất hiện vào lúc này.
"Mạc tướng tham kiến hoàng thượng!" Quách Đào, Vương Mãnh rất ngạc nhiên về thực lực của hoàng thượng nhưng việc hoàng thượng xuất hiện đúng lúc làm cho bọn họ có thể tránh được cái chết đã làm sự vui mừng che lấp hoàn toàn sự nghi hoặc trong lòng họ.
"Hắn đúng là hoàng thượng ư?!" bốn tên lính vây quanh Diệp Phong nhìn cử động của Triệu Cương ba người cùng Quách Đào hai người tất cả đều choáng váng, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta không biết phải làm thế nào cho tốt.
Những binh tướng này đều là tâm phúc do ba người Triệu Cương an bài trước, trong bốn người Diệp Phong thì Tiểu Thuận Tử có mang thái giám lệnh bài có thể vào trong doanh truyền chỉ, nhưng khi đến trung tâm thì bị binh tướng ngăn trở, nói gì cũng không cho đi. Diệp Phong giận dữ xuất ra biểu tượng của hoàng đế là cửu long kim bài, mặc dù binh tướng xung quanh bị dọa khiếp cũng không dám cho bon họ kinh động đến năm vị phó tướng trong nghị sự trướng.
Nói đùa sao? Ba vị phó tướng ở bên trong đang mưu hại hai phó tướng khác. Nếu người này thật sự là hoàng thượng, đi vào thấy như vậy thì ba vị phó tướng phải chết, bọn họ là đồng đảng nên sẽ có kết cục giống nhau. Còn nếu không phải là hoàng thượng mà bọn họ dễ dàng để người lạ đi vào làm hỏng đại sự thì ba vị phó tướng cũng không tha cho họ. Cho nên mấy người này có mấy lá gan cũng không dám cho người lạ đi vào dễ dàng mà liều mình ngăn cản.
"Triệu Cương Lý Nguyên, Chu Phong các ngươi muốn tạo phản phải không? Các ngươi lập tức ra lệnh cho thuộc hạ bỏ vũ khí xuống cho trẫm?" Diệp Phong hữu thủ cầm kiếm chỉ vào ba người Triệu Cương trầm giọng quát, trong lòng cười thầm đây là cơ hội tốt để diệt trừ bon chúng.
"Triệu huynh, Lý huynh, việc này hôm nay bị hắn tận mắt chứng kiến, chúng ta chắn chắc bị tội tru di cửu tộc vào nay mai. Trước mắt chúng ta ở đây đều là tâm phúc, không bằng phái người bao vây hắn, rồi khiến hắn cùng Quách Đào và Vương Mãnh biến mất khỏi thế gian này." Mưu hại trung thần bị hoàng thượng chứng kiến tuyệt đối là tử tội. Chu Phong tay chân khẩn trương, cắn răng nảy ra ý định độc ác đưa ra ý niệm thí quân với Triệu Cương, Lý Nguyên
Giết hoàng thượng có lẽ sẽ còn một đường sống, không giết thì phải chết không nghi ngờ gì cả. Triệu Cương cùng Lý Nguyên nghe vậy đều bảo người đi sai tâm phúc bao vây rồi trầm giọng quát: "Các ngươi không cần hoảng sợ, hoàng thượng hiện giờ đang ở trong cung, kẻ này chỉ là người có dung mạo giống hoàng thượng, đích thị là tặc nhân giả mạo hoàng thượng. Các ngươi lập tức bắt hắn, bổn tướng quân tất hướng về hoàng thượng mà báo công trạng của các ngươi, bảo đảm mọi người đều được trọng thưởng"