Lưu Manh Kiếm Khách Tại Dị Thế

"Con mẹ nó, tiểu tử này quá ngông cuồng rồi, đơn giản là không biết đến sự tồn tại của mọi người, hôm nay nói thế nào cũng không để hắn sống sót rời đi!"

"Đúng, loại người này so với mấy tên gia hỏa của tà ma lưỡng đạo còn đáng hận hơn. Lão tử bây giờ cảm thấy cửu ma tướng giết người không chớp mắt bắt đầu nhìn thuận mắt hơn hắn!"

Tên gia hỏa khá lắm, những lời nói và rồi của Diệp Phong đã đem chính mình đẩy ra làm bia ngắm của mọi người, ngoại trừ Lộ Lộ đứng ở bên ngoài đám đông lặng lẽ quan sát, cùng vài đại nhân vật của ba nhóm thì mọi người còn lại cơ hồ đều muốn bóp chết hắn.

Tâm Ma thấy tình huống này, trong lòng cười thầm, đưa mắt ra hiệu cho bát ma còn lại, lúc này lấy Diệp Phong làm trung tâm, phân tán thành một vòng tròn, đều tự vận hành Hung thú ma công. Trong phút chốc, đã thấy hùng sư, cự ngạc, độc tàm, biên bức, thương ưng, hồ ly, ác lang, độc xà chín con động vật màu đen do ma khí hình thành, trước sau vây lấy cửu ma tướng!

"A, không hổ là Hung thú ma công, một lũ rõ ràng toàn là súc sinh!" Diệp Phong khoanh tay trước ngực đứng giữa vòng vây, không hề sợ hãi nhìn cửu ma tướng đang bao vây mình. Tiểu Hắc vẫn vác Kiếm Linh hồ lộ đứng cạnh chân hắn, liếc nhìn chín con động vật bằng ma khí, quay đầu khinh thường phun một bãi nước bọt.

"Xem ra công phu múa lưỡi của các hạ cũng không đơn giản, con khỉ nhỏ của ngươi rất thú vị, ta mượn xem thử!"

Cửu ma tướng tai nghe lời trêu chọc của Diệp Phong, mắt thấy Tiểu Hắc bất kính, có thể nói lửa giận đang thiêu đốt trong lòng. Tâm Ma cười lạnh một tiếng, đẫn đầu phát động hắc hồ ma khí của gã, nhún người lạo về phía Diệp Phong, muốn trước hết đánh chết con khỉ của hắn.

Bát ma còn lại tự nhiên cũng không bàng quan bất động, trước sau hướng về Diệp Phong lao tới, hơn nữa còn phân công khá rõ ràng. Độc xà, độc tàm đánh vào hạ thân, hùng sư cự ngạc, ác lang tấn công trung bộ. Biên bức, thương ưng tung người lên tấn công vào đầu!

"Người thông minh đôi khi lại chết nhanh hơn kẻ bình thường ngu ngốc!"

Diệp Phong không để ý đến bát ma còn lại, nhìn Tâm Ma cười hung ác, lập tức quát khẽ một tiếng "Long bàn hổ cứ vạn thú thối tị". Song chưởng dùng chánh khí mênh mông nhẹ nhàng tạo ra một bức tường khí hình thái cực trước người, sau đó song chưởng dùng sức chấn mạnh, miệng hét lớn một tiếng. Lập tức thấy mãnh hổ cường long trong nháy mắt xuất hiện quanh người hắn, đón lấy sự hợp công của bát ma tướng!

"Ầm ầm...a!!..."

Tiếng nổ rung đất liên tiếp vang lên, long hổ nhị khí va chạm với bát đại mãnh thú, sinh ra tiếng nổ kịch liệt, đã triệt tiêu thế công của nhau, Diệp Phong vẫn đứng thẳng tại chỗ, bát ma tướng lại bị khí lưu đẩy lùi, không chút ngăn trở lớn nào. Trong đó kẻ thảm nhất không phải một trong bát ma lấy cứng chọi cứng mà là Tâm Ma vốn đi giết Tiểu hắc.

Tâm Ma giảo hoạt vốn nghĩ rằng giết một hầu tử dễ như trở bàn tay, thật sự không ngờ đến tốc độ và lực lượng của hầu tử này. Quả thực chỉ có thể dùng từ "biến thái" để hình dung. Mắt thấy hai trảo của gã đã bắt trúng hầu tử, kết quả đối phương lại đột nhiên biến mất tăm trước mắt gã, sau một khắc đã xuất hiện trên đỉnh đầu của gã, phát ra một trận cười xấu xa làm gã lông tóc dựng đứng, một kiếm rất nhẹ nhàng chém rớt cánh tay phải của hắn!

"Lão thất. Lão thất... người thế nào rồi?" Bọn người Hung Ma thấy Tâm Ma bị Tiểu Hắc chặt đứt cánh tay phải, một cước dậm lún vào mặt đất, trong miệng không ngừng ho ra máu, đều khiếp sợ chạy đến.

"Trời ơi, sao lại thế này? Ta rõ ràng thấy Tâm Ma đã bắt được hầu tử rồi, như thế nào đột nhiên biến thành như vậy. Con hầu tử đó đã leo lên đầu Tâm Ma lúc nào, nó lấy đâu ra khí lực lớn như vậy?"

Người của ba phe đang xem cuộc chiến ở chung quanh, nhìn Tâm Ma đang chảy máu ở giữa sân, cùng với hầu tử đang đứng cạnh Vô Danh sát thủ lắc mông kêu chí chóe như đang báo công lĩnh thưởng, trong đầu tràn ngập nghi vấn!

"Tên tiểu súc sinh nhà ngươi, lão tử hiện tại đang liều mạng, ngươi lại có tâm tình đùa giỡn với ta, rõ ràng có thể một kiếm chém bay đầu hắn, ngươi vì cái gì mà hạ thủ lưu tình. Mẹ nó, uổng công nuôi ngươi rồi!" Diệp Phong lấy một điếu Phiêu phiêu dục tiên, xem thủ ánh mắt giật mình của mọi người chung quanh, trong lòng rất vui, lại ra vẻ bất mãn đá một phát vào mông của Tiểu Hắc.

"Giáo chủ, người này thực lực sâu không thể dò, chùng ta còn cần thực hiện bước kế hoạch đó không?" Cửu u tà giáo U hồn minh quỷ tứ pháp vương, nhìn Lưu Vũ Phỉ nhíu mày xin lệnh.

"Trước hết hãy chờ một lát nữa!" Lưu Vũ Phỉ nhìn chăm chắm vào Diệp Phong, lắc đầu trả lời.

Tâm Ma đã trọng thương, dưới ánh mắt chú ý của bát ma còn lại và thiên hạ quần hùng, nhịn đau đứng dậy, vận công cầm máu, muốn cùng các huynh đệ liên thủ tái chiến. Hung Ma xiết chặt hai nắm đấm, trứng mắt nhìn Diệp Phong mắng: "Mẹ nó, dám phế cánh tay của Thất đệ, lão tử không để yên cho ngươi!" Nói xong, tên gia hỏa này đã muốn xông lên báo thù.

Không ngờ vào lúc này, một âm thanh uy nghiêm quen đến mức không thể quen hơn với gã, độ nhiên vang lên bên tai gã, "Các ngươi không phải là đối thủ của hắn, lui ra!"

"Cung chủ?!" Cửu ma tướng kinh ngạc nhìn về phía thanh âm phát ra, thì thấy Ma cung cung chủ Mộ Dung Vô Cực, mặc một bộ trường bào màu đen viền vàng, đang giận hừng hực đứng trước bọn người ma đạo.

"Lão hỗn đản quả nhiên không chết!" Diệp Phong nhìn Mộ Dung Vô Cực hừ nhẹ thầm mắng. Mộ Dung Linh đưa mắt nhìn cha lo lắng hỏi khẽ: "Phụ thân, người bị thương?"

"Yên tâm, phụ thân lần này xem như gặp họa mà được phúc. Bây giờ không chỉ thương thế khỏi hẳn, Huyền ma công cũng đã đạt đến cảnh giới tối cao!" Mộ Dung Vô Cực mỉm cười trả lời. Nghe thấy thế Mộ Dung Linh cùng cửu ma tướng và bọn người ma cung đều mừng rỡ. Chánh tà lưỡng đọa cao thủ thì không ít người nhíu mày lại.

Tục truyền, bốn trăm năm trước người khai sáng của Diệt thế ma cung, chình là dựa vào Huyền ma công chí cao cảnh giới, hoành hành Thần châu đại lục vài mươi năm mà không có địch thủ, được tôn xưng là Thần Châu giang hồ nhất đại truyền kì nhân vật. Bây giờ Mộ Dung Vô Cực lại có thể luyện tới chí cao cảnh giới, chành tà lưỡng đạo tự nhiên sẽ lo lắng!

Mộ Dung Vô Cực trước ánh mắt chú ý của thiên hạ quần hùng, đi tới đối mặt với Diệp Phong, mỉm cười hỏi: "Vị tiểu huynh đệ này, thanh âm và chánh khí của người dường như rất quen thuộc với ta, chúng ta đã từng gặp mặt hay chưa?"

"Hắc hắc, Mộ Dung cung chủ vang danh Thần Châu giang hồ nhiều năm, sao lại quen biết loại tiều nhân vật như ta. Bất quá ta cũng đã âm thầm thấy qua cung chủ vài lần rồi!" Tiểu lưu manh lại bắt đầu ăn nói quàng xiên.

"Ồ?!" Mộ Dung Vô Cực nghe vậy nhíu mày gật đầu, nhìn DIệp Phong, cảm giác chân khí và ngôn từ của hắn rất giống đương kim hoàng thượng, lại có chút thiên lệch càng lúc càng lớn không có chỗ nào tương tự.

"Như thế nào, Mộ Dung cung chủ cũng muốn đại biểu thiên hạ quần hùng, khẳng khái tự ý tiến lên xuất chiến à?" Diệp Phong thở ra một hơi khói thuốc, mỉm cười hỏi. TruyệnFULL.vn - .TruyệnFULL.vn

Mộ Dung Vô Cực rất thản nhiên cười nói: "Vị trí võ lâm minh chủ này, Mộ Dung Vô Cực ta đã chờ đợi nhiều năm, hôm nay phải tranh lấy, mong rằng tiểu huynh đệ có thể thành toàn!"

"Tên nô tài ngươi lần trước đã phản lão tử một lần, lần này nếu để ngươi lên làm minh chủ, lão tử không phải đã nuôi tại họa trong nhà mình sao?!" DIệp Phong nhìn Mộ Dung Vô Cực nghiêng đầu thầm mắng, lạnh nhạt cười nói: "Ta thật sự rất muốn nể mặt của Mộ Dung cung chủ. Đáng tiếc, ta đã nhận tiền của người khác, không có đường quay lại. Nói lời thật lòng, ta thà đắc tội với thiên hạ quần hùng, cùng không dám đắc tội với vị chủ thuê kia!"

Lời này nói rất có ý tứ, thà đắc tội thiên hạ quần hùng, cũng không dám đắc tội vị chủ nhân kia. Mọi người ở đây vừa nghe lời này, lập tức bị kích thích lòng hiếu kì, không rõ rốt cuộc là người phương nào, lại có thể khiến người trẻ tuổi khoa trương cuồng vọng nhưng thực lực không tầm thường e sợ đến thế, thậm chí không tiếc đắc tội thiên hạ quần hùng!

Thủ lĩnh tà đạo Lưu Vũ Phỉ vẫn im lặng quan khán không lên tiếng, tiến lên vài bước, nhìn Diệp Phong mỉm cười nói: "Tại Thần châu, người có thể không sợ thiên hạ quần hùng, e rằng chỉ có hoàng đế cao cao tại thượng, lẽ nào tiểu huynh đệ là nhân mệnh lệnh của hoàng đế, đến đây làm loạn à?"

Lời của Lưu Vũ Phỉ vừa nói ra, quần hùng đều lần lượt gật đầu. Nàng nói một điểm cũng không sai, hiện giờ người ở Thần Châu dám không sợ thiên hạ quần hùng, ngoại trừ cửu ngũ chí tôn nắm cả đế quốc, thì khó tưởng tượng còn ai có thể có thực lực như thế!

"Mẹ nó, lão tử là chính mình thuê chính mình, hắc hắc..." Diệp Phong cười thầm trong lòng, nhìn Tà giáo giáo chủ xinh đẹp động nhân, sung mãn phong vị thành thục trước mắt, sắc mị mị cười nói: "Từ trước đã nghe nói giáo chủ của Cửu u tà giáo là vị giai nhân hiếm thấy xinh đẹp như tiên, phong hoa tuyệt đại, hôm nay vừa thấy quả nhiên bất phàm. Đáng tiếc, nàng đã đoán sai, hoàng đế kia ta còn chưa dể vào mắt, nếu là mỹ nhân trong hậu cung của hắn cùng vị thái hậu mĩ diễm từng được xung là Thần Châu đệ nhất mỹ nữ, ta sẽ nguyện ý vì các nàng ra sức!"

Loại hành vi háo sắc nhìn nữ ma đầu, miệng khinh thường Thần châu đại đế, ý dâm hậu cung tuyệt sắc, trong thiên hạ, sợ rằng cũng chỉ có một tên tiểu lưu manh dám làm như vậy!

Mọi người tại đây vừa nghe những lời này của hắn, đều lộ ra thần sắc cười khổ, không biết hình dung tên tiểu tử cuồng vọng trước mắt như thế nào. Ngay cả Lưu Vũ Phỉ vẫn nghĩ tiểu tử này là đương kim hoàng thượng, tức thì vị mấy lời nói này khiến cho trong đầu đầy nghi vấn.

"Ai, ta nói các người, bây giờ bỉ nhân nói thế nào cũng nên tính là công địch của võ lâm các ngươi, có cần lãng phí thời gian vậy hay không, ta còn muốn về nhà ăn cơm đó, chi bằng các ngươi cùng tiến lên, chúng ta đánh xong rồi nghỉ ngơi có được không?" Tiểu lưu manh quay đầu nhìn quần hùng chung quanh mình, miệng nói ra lời nói kinh người.

"Mẹ nó, lão tử nhịn không nổi, các huynh đệ, mọi người cùng tiến lên, băm nát tên rác rưởi cuồng vọng này, cho hắn biết cái gì gọi là trời cao đất rộng!"

"Đúng, băm nát hắn!"

Quần hùng chung quanh đã hoàn toàn bị tiểu lưu manh chọc giận, ngoại trừ người của Cửu U tà giáo cùng hai cung Thiên Cơ, Diệt Thế, còn lại cơ hồ đều bốc hỏa xông về phía Diệp Phong mà giết. Những người này ngày thường cơ hồ đều là đại gia, hôm nay chịu loại ấm ức này, không chém chết Diệp Phong thì e rằng cả đời họ sẽ không cam tâm!

Thiên Cơ lão nhân Sở Thần Phong, Diệt Thế cung chủ Mộ Dung Vô Cực, Cửu U giáo chủ Lưu Vũ Phỉ, là Thần Châu đương kim tam đại cao thủ, nhìn cục diện lúc này trong hội trường, trong lòng thầm than đại hội đã bị Vô Danh sát thủ phá hư một nữa rồi. Nếu hắn không chết, đại hội chỉ sợ rằng thật sự bị phá hỏng!

"Tu La vô tình đồ..."

Diệp Phong vận kình vào tay phải hút Tiểu Hắc vào lòng bàn tay, đứng một mình ngạo thị quần hùng đang lao về phía hắn, mỉm cười nói ra một câu cực độ vô tình, từng chữ từng chữ nói ra làm chấn động tâm của quần hùng.

Tu La vô tình đồ, là bí thuật có sát ý tối cường trong bảo điển, không thuộc về bất kì chiêu thức nào, chính là dựa vào sát ý của địch nhân chung quanh mình, làm tăng lên tu vi và sát khí của người dùng thuật này, khiến người dùng thuật này tận tình hưởng thụ khoái cảm giết chóc, phát tiết những bực dọc trong lòng, sát khí của địch nhân chung quanh càng nhiều, người dùng thuật càng vô tình, trước mắt số lượng của quần hùng, cũng đủ đẩy sát ý của Diệp Phong và Tiểu Hắc tới đỉnh điểm.

Trời, trong chớp mắt âm u; đất, lay động run rẩy; ánh sáng, trong chớp mắt như nhuốm máu; sát ý bạo tăng đến đỉnh điểm. Biến hóa xong, Diệp Phong đơn độc đối mặt thiên hạ quần hùng, cùng với Tiểu Hắc trong tay hắn, tong ánh mắt nghi hoặc tò mò của quần hùng, đột nhiên phát sinh biến hóa, toàn thân phát ra hồng quang khủng bố, hai mắt đỏ rực như máu, ngẩng đầu phát ra hai tiếng kêu, một người một khỉ, giống như Tu La đến từ địa ngục, nhảy vào đám người, giết chóc vô tình!

Lộ Lộ vốn thiện lương, ngay lúc thiếu gia nói ra Tu La vô tình đồ, liền không đành lòng quay người rời đi, đi tới phía sau một hòn núi nhỏ ở ven hồ phía đông. Tuy nhiên, nàng không chú ý đến, có một đôi mắt đẹp ôn nhu từ ái đang quan sát nàng!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui