Nghe ngoài cửa có tiếng đập cửa, Trần Thiên Minh giận không thể nói. Ta ngất, Lâm Quốc này cũng thiệt là, sớm không gõ, muộn không gõ, sao lại đúng lúc này xuát hiện? Bây giờ là lúc mình quan trọng khởi đâu, mắt thấy Trương Lệ Linh đã bị mình khơi mào, nhưng Lâm Quốc lại ở bên ngoài gõ cửa.
"Đi, nhanh mở cửa đi, có thể là anh Quốc đem cơm đến." Trương Lệ Linh vội giãy khỏi tay Trần Thiên Minh, sau đó đứng lên, sửa sáng lại quần áo mình một chút, đứng nói với tên Trần Thiên Minh đang ngồi ngây ngốc.
"Ồ, mở cửa đây." Trần Thiên Minh cũng từ từ đứng lên, sau đó ấn nhẹ cái địa phương bên dưới không nghe lời xuống, sau đó đi tới cạnh cửa.
"Quốc, em thật sự là chuẩn nha!" Trần Thiên Minh vừa nói vừa tức giận giật cửa ra.
Ồ, trước mắt không phải là Lâm Quốc, mà là một nữ phục vụ khách sạn.
Bởi vì Lâm Quốc biết Trần Thiên Minh cũng một chỗ với em họ mình, hắn sợ mình tới không phải lúc bị người ta trợn mắt khó chịu, không đến lại càng bị người ta mắng. Cho nên, hắn mới nghĩ ra một biện pháp lưỡng toàn kỳ mỹ(vẹn cả đôi đường), bảo một nữ phục vụ khách sạn đem cơm lên, hắn biết, lão đại mình hình như tới bây giờ chưa từng mắng phụ nữ lần nào cả.
Nữ phục viên kia thấy Trần Thiên Minh có chút tức giận hung hăn, vội run run nói: "Ông… ông chủ… anh Quốc bảo em đem thức ăn lên."
"Ồ, thì ra là vậy, tốt lắm, em đem cơm cho ăn là tốt rồi, cám ơn em!"
Quả nhiên Lâm Quốc đã đoán đúng, Trần Thiên Minh không mắng nữ phục vụ kia, còn ôn nhu nói với cô ta.
Trần Thiên Minh cầm lấy mâm cơm cùng thức ăn, sau đó khóa cửa lại. Hắn cao hứng nói với Trương Lệ Linh: "Lệ Linh, cơm đây rồi, em ăn đi!" Nói xong, liền đem thức ăn đặt trên bàn. Tiếp theo, hắn liền ngồi lên ghế cạnh bàn, tự mở rộng hai đùi.
"Uy, Trần Thiên Minh, anh ngồi lên ghế làm gì, em muốn ăn cơm mà!" Trần Thiên Minh sờ sờ cái bụng nhỏ đang đói meo của mình, không khỏi hờn giận nói.
"Anh biết em muốn ngồi ở đây để ăn cơm, cho nên anh vì em ngồi được thoải mái, cho nên, đùi anh rất co dãn là chỗ tốt nhất cho em ngồi đấy, em nhìn đi, anh đối với em tốt cỡ nào chứ." Trần Thiên Minh nhớ tới vư à rồi đâm lên cặp mông co dãn đầy đặn của Trương Lệ Linh, trong lòng như đang như nở hoa nhộn nhạo.
"Cái gì?" Trần Thiên Minh lớn tiếng kêu lên. "Anh cho em ngồi lên đùi của em ăn cơm?" Nói xong, nàng vừa giận vừa xấu hổ, hung hăng trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh một cái, quay đầu đi.
"Đến đây, dù sao em cũng đã ngồi qua rồi, hơn nữa bụng của em đang ngày càng đói hơn đấy." Trần Thiên Minh vừa nói vừa kéo Trương Lệ Linh xuống, ngồi lên trên đùi mình.
"Ngồi trên đùi của anh có thể được, nhưng em có yêu cầu." Trương Lệ Linh nói.
"Yêu cầu? Yêu cầu gì?" Trần Thiên Minh hỏi Trương Lệ Linh. Không thể hiểu ngồi trên đùi đơn giản như vậy, còn muốn yêu cầu gì nữa sao?
"Em ngồi ở trên đùi anh, anh không được lộn xộn, không được sờ vuốt em, nếu như anh làm vậy, em sẽ không ăn cơm". Trương Lệ Linh nhỏ giọng nói: "Nếu anh nghĩ rằng có thể làm được, em sẽ ở đây ăn cơm, nếu không được, em ra ngoài ăn." Trương Lệ Linh vừa nói vừa đứng lên.
"OK, ok, cô nãi nãi của anh, em nói như thế nào thì như thế đấy, anh toàn bộ nghe em." Trần Thiên Minh ngẫm lại cũng đúng, nếu như mình làm động tác gì với Trương Lệ Linh, vậy làm sao nàng ăn được cơ chứ. Không ai có thể vừa xuân tình rạo rực, lại vừa ăn cơm?
Trương Lệ Linh thấy Trần Thiên Minh đồng ý, liền bắt đầu mở hộp cơm, ăn cơm.
Trần Thiên Minh ngay cả thở mạnh cũng không dám, hai cánh tay không có quy củ, bây giờ cũng chỉ cầm lấy hai bên ghế bất động. Vì hắn sợ mình làm cho Trương Lệ Linh mất hứng, khiến nàng bỏ đi.
Trương Lệ Linh thấy Trần Thiên Minh ngồi yên một chỗ không di động, hài lòng gật gật đầu, nói: "Tốt, vậy mới ngoan chứ!" Nói xong, liền vui vẻ ăn tiếp.
Hiện tại Trần Thiên Minh vô cùng vô cùng hối hận. Bởi vì bắt đầu Trương Lệ Linh ngồi trên đùi mình cũng dám động đậy gì, cho nên bên dưới hắn cũng không cảm giác được gì, Nhưng giờ đây bởi vì Trương Lệ Linh đang nhai thức ăn và vân vân, nhích tới nhích lui, mông của nàng đang ma sát lấy phía dưới mình, lại di chuyển sang đông sang tây đã khác biệt rất lớn.
Trần Thiên Minh nắm tay thật chặt, không dám di chuyển nữa, ai kêu vừa rồi mình đã đáp ứng với Trương Lệ Linh không cử động, hắn biết, với tính cách của Trương Lệ Linh, nếu vi phạm quy định, dù chuyện gì nàng cũng sẽ làm tới nơi. Trần Thiên Minh nhìn một chút xung quanh, hoàn hảo, không có hoa quả dao, vân… vân..., nếu không, phía dưới còn động đật nữa sợ rằng sau này không thể động được nữa!
Kìm nén, kìm nén, lại ìm nén. Tâm lý Trần Thiên Minh không ngừng tự nói với mình, Nhưng dù có hô khẩu hiểu cũng không giải quyết được vấn đề. Vật bên dưới hình như đã chọn Trương Lệ Linh, càng ngày càng tức giận, càng ngày càng phát hỏa.
Trương Lệ Linh hình như không biết mông nàng đang ma sát cái phía dưới của Trần Thiên Minh, chỉ một mực ăn. Tuy nhiên, cái này cũng không thể trách nàng, hôm nay từ bữa sáng dến giờ cũng chưa ăn cơm, sau khi quay lại đây, lại bị Trần Thiên Minh tên lưu manh này hồ đồ, làm bụng của nàng càng thêm đói.
Không được, không được, nhịn không nổi, mình, mình muốn phát tiết. Trần Thiên Minh trong lòng kêu thàm. Bởi vì cặp mông của Trương Lệ Linh rất là trêu người, chỉ vừa động một chút, sau đó qua lại bên kia, cái loại cảm giác ấm chặt này, cảm giác thật sảng khoái, làm cho Trần Thiên Minh thiếu chút nữa đã hạ vũ khí không giết nữa.
"Đồ ăn này ngon thật, anh Quốc đối với em thật tốt, chuẩn bị thức ăn ngon như vậy cho em." Trương Lệ Linh vừa nói vừa cảm thán, nàng hình như không biết là ai gọi cho Lâm Quốc, bảo hắn chuẩn bị thức ăn ngon, như thế nào chuyện tốt đều khen anh họ nàng, chuyện xấu lại đổ cho Trần Thiên Minh chứ?
Tuy Trần Thiên Minh có muốn nói, nhưng giờ hắn không dám nói ra, bởi vì giờ hắn đang cắn chặt răng, mạnh mẽ chịu đựng xúc động ở phía dưới, hiện sợ mình không thể kìm nén được sẽ rất tệ, sẽ làm với người đẹp đang ngồi trên đùi mình tiến hành hành vi người lớn, dù sao mình đã đáp ứng với Trương Lệ Linh, lúc nàng ăn cơm sẽ không làm hành động gì. Nam tử hán đại trượng phu, đương nhiên nói được phải làm được.
Hiện giờ, hắn rốt cuộc biết được ý của câu vừa thống khổ vừa vui sướng. Bất quá, hiện vừa vui sướng vừa bắt đầu thống khổ khoái lạc, nhưng không thể cử động, chỉ có thể âm thầm thống khổ.
"Này, nói chuyện với anh đó." Trên mặt Trương Lệ Linh vẫn đang tự nói chuyện với mình, nàng mất hứng, liền gọi Trần Thiên Minh.
"A!" Trần Thiên Minh đáy lòng tự rên rỉ thêm một tiếng. Thời điểm mà Trương Lệ Linh vừa hỏi hắn, đã cố ý chuyển thân một chút nhìn vào mặt hắn. Đồng thời, mông của nàng cũng xoay tròn 180 độ, làm cái đó của hắn cứ như sắp nổ tung đến nơi, quay cuồng choáng váng hoa mắt, sắp phát hỏa đến nơi.
" Nói chuyện với anh đó? Im lặng thế? Bình thường anh đều nói rất nhiều mà?" Trương Lệ Linh trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh, sau đó quay người lại.
"Anh, anh, anh nói, nói cái gì?" Trần Thiên Minh bị làm cho ngay cả nói cũng không nên lời! Ông trời ơi! Trong lòng hắn lại vừa hét thảm một tiếng, Trương Lệ Linh lại xoay tròn 180 độ. Hết rồi, còn như vật nữa, chắc mình khống chế không nổi nữa! Trong lòng Trần Thiên Minh niệm a di đà phật, một bên dùng phương pháp chú ý lực chuyển di. Nhưng bất kể hắn nghĩ cái gì cũng tốt, mới không nghĩ một hồi, lại vừa nghĩ đến Trương Lệ Linh vậy là cái kia lại vểnh lên đâm vào mông.
Rốt cuộc Trương Lệ Linh đã ăn cơm xong, sau đó đứng lên dọn dẹp thức ăn thừa.
"Ôi!" Trần Thiên Minh thở dài một hơi, hoàn hảo, Trương Lệ Linh đã ăn cơm xong, nếu không mình sẽ không khống chế nổi nữa. Bây giờ, hắn đã thực hiện xong lời hứa, cho nên hắn cũng mặc kệ. Hắn tiến lên, hai tay ôm cứng lại Trương Lệ Linh, vật cứng rắn phía dưới liền đâm thẳng lên cái vừa mới dụ dỗ hắn, mông của Trương Lệ Linh.
"Anh đừng làm vậy, để em dọn dẹp nào!" Trương Lệ Linh vừa nói vừa giãy dụa nhẹ một chút, sau đó đem mấy đồ ăn thừa bỏ vào trong túi nhựa đóng gói.
Trần Thiên Minh cũng mặc kệ, hắn tiếp tục dùng tay đi tới, trực tiếp bóp lên bộ ngực đầy đặn của Trương Lệ Linh.
"Đừng…" Trương Lệ Linh vừa mới dọn dẹp xong rác rưởi xuống đất, sau đó nhẹ nhàng nhắm mắt lại, không có phản kháng hay tỏ vẻ không thích.
Đương nhiên, hiện giờ Trần Thiên Minh đã không còn là lính mới nữa, hắn giờ đã cao thủ tình trường: hắn biết Trương Lệ Linh giờ không nói gì nữa, biểu hiện nàng đã cam chịu hành động của hắn.
Tim hắn sướng đến phát cuồng, hắn lại vội trảo hai cặp vú của Trương Lệ Linh, sau đó kéo nàng nằm lên trên giường. Trương Lệ Linh cũng nửa đẩy nửa ưng, cùng Trần Thiên Minh ngã lên giường.
Trần Thiên Minh thấy mình đã đắc thủ, vội muốn cởi bỏ nút áo của Trương Lệ Linh, nhưng bị Trương Lệ Linh nắm chặt lấy, không mở ra được.
Chẳng qua Trần Thiên Minh cũng không nổi giận, hắn rê tay xuống dưới, tại nơi mới vừa làm cho hắn phát hỏa chính là mông của Trương Lệ Linh mà sờ vuốt nó.
"A…" Trong chốc lát, Trương Lệ Linh liền mềm nhũn trên giường, tùy ý Trần Thiên Minh làm xằng làm bậy.
Trần Thiên Minh vừa sờ vuốt nhẹ giữa hai chân Trương Lệ Linh vài cái, mà Trương Lệ Linh bị hắn sờ vuốt như vậy, toàn thân yếu mềm nhũn ra, hai chân run rẩy nhè nhẹ.
Tiếp theo, Trần Thiên Minh lại bắt tay hướng bên trong áo của Trương Lệ Linh duỗi vào trong….
"Đừng…" Trương Lệ Linh đột nhiên mở to mắt, nắm lấy tay Trần Thiên Minh đã duỗi đến ngực nàng, nói.
"Anh, anh muốn em." Hiện giờ Trần Thiên Minh cực kỳ hưng phấn, mới vừa rồi hắn đã mạnh mẽ chịu đựng, hiện giờ hắn bắt đầu muốn làm xằng làm bậy.
"Không được, em… em chưa có bạn trai mà!" Trương Lệ Linh cắn chặt răng, kiên định nói.
"Cái đấy tốt, tốt lắm." Trần Thiên Minh nghe Trương Lệ Linh nói chưa có bạn trai, cũng chính là nói đây là lần đầu tiên của nàng, tỷ như hôn, bị người sờ, còn có làm cái kia, vân vân…
Nghĩ vậy, Trần Thiên Minh lập tức mặt mày hớn hở, hắn nhìn Trương Lệ Linh cười dâm, tại sao số mình lại tốt như vậy chứ, tất cả Trương Lệ Linh đều là lần đầu, cũng bị mình đụng tới mà Tử Hiên còn nói đã có bạn trai? Mặc dù Tử Hiên nói nàng chỉ mới hôn và bắt tay thôi, nhưng xã hội hiện giờ đã cởi mở, ngay cả cha mẹ mình cũng chưa nói, làm sao lại nói sự thật với mình chứ?
"Tốt cái gì mà tốt? Trần Thiên Minh, em thành thật nói cho anh biết, nếu như anh muốn em, em có thể cho anh, ai bảo em thích cái tên lưu manh nhà anh! Bất quá, em cho anh phải vào lúc chúng ta kết hôn, cho nên anh có muốn em hay không, chính anh phải cân nhắc cho kỹ!" Trương Lệ Linh nghiêm mặt nhìn Trần Thiên Minh, nghiêm chỉnh nói.