Lưu Manh Lão Sư

Trần Thiên Minh vừa nghe Trương Lệ Linh hỏi mình, vội tạm dừng lại, sau đó hướng nàng giải thích: "Chỗ đầu tiên không thể đánh, đó chính là mặt của anh, em biết không? Nếu như em đánh mặt anh xấu đi, về sau làm sao anh ở tung hoành bên ngoài?" Trần Thiên Minh nói xong, lại còn thầm nói trong lòng, sau này ta sao có thể cua mỹ nữ nữa! Đương nhiên, lời này hắn không dám nói trước mặt Trương Lệ Linh!

"Còn một chỗ nữa?" Trương Lệ Linh vẫn không hét lên, nén giận hỏi Trần Thiên Minh.

"Còn một chõ nữa chính là nơi này của anh." Trần Thiên Minh vừa nói vừa nhìn một chút địa phương làm hắn kiêu ngạo, tiếp tục nói: "Đây là sự kiêu ngạo của anh, nhưng lại là nơi yếu ớt của anh, nếu như em không cẩn thận đánh hỏng nó, hoặc là đánh làm nó không dùng được, vậy làm sao bây giờ?"

"Anh… đồ lưu manh, em muốn đánh vào mặt của anh, cho anh biến thành đàu heo, xem anh sau này còn dám ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, tàn hại phụ nữ nữa không." Trương Lệ Linh vừa nói vừa giơ lên đôi mắt cánh tay nhỏ trắng như phấn đánh vào mặt Trần Thiên Minh.

Trần Thiên Minh tay mắt nhanh nhẹn vội nắm lấy tay của Trương Lệ Linh, thở phào một hơi, may quá, nếu mình không nhanh, để nàng đánh thành đầu heo, vậy hắn đâu còn dễ nhìn không còn đẹp trai nữa, mình muốn cô gái khác nghĩ là lưu manh cũng không thể lưu manh được nữa.

Trương Lệ Linh thấy tay phải bị Trần Thiên Minh bắt được, vội giơ tay kia lên, đánh lên mặt của Trần Thiên Minh. Đáng tiếc, tay trái của nàng bất hạnh lại bị Trần Thiên Minh bắt được.

"Anh… anh buông tay em ra." Trương Lệ Linh thấy tay nàng bị Trần Thiên Minh bắt được, muốn thoát ra, nhưng không có cách nào vùng ra được.

"Em bảo anh buông tay anh liền buông tay, anh không phải rất mất mặt mũi sao." Trần Thiên Minh nhìn Trương Lệ Linh cười nói. Với đàn ông thể diện rất quan trọng, cho nên, giờ như thế nào đi nữa hắn cũng không thể buông tay.

Trương Lệ Linh thấy Trần Thiên Minh không buông tay, nàng dùng lực mạnh kéo hắn, không biết là hắn thật sự bị kéo không trụ được thân thể, hay là hắn cố ý, mà thân thể hắn lại đè lên trên người Trương Lệ Linh.

"Anh đứng lên mau, anh đè em rồi." Trương Lệ Linh giờ vừa xấu hổ vừa vội, muốn đẩy Trần Thiên Minh ra, nhưng nào đẩy được, thân thể của hắn đang đè lên người mình, đặc biệt tay của hắn lại hữu ý hay vô tình đặc lên trên ngực nàng.

"Tiểu thư, em nói có đạo lý hay không, là em kéo anh xuống, em sẽ không đẩy anh ra chứ?" Trần Thiên Minh làm bộ dáng còn mệt mỏi hơn cả nàng, thân thể mềm mại đè lên thực sự rất thoái mái, đặc biệt tay của mình còn đặt lên trên cặp vú co dãn của Trương Lệ Linh, thật sự là sảng khoái khôn tả, cảm giác thoải mái như vậy, hắn khẳng định sẽ không để nó biến mất.

"Anh lưu manh, anh, tay anh đè lên em, em sao di chuyển được." Bây giờ Trương Lệ Linh nếu như có thể vùng tay thoát ra, chắc chắn sẽ tìm một cây đao sắc giết Trần Thiên Minh. Trần Thiên Minh hắn chẳng những đè nặng lên mình không đứng dậy, tay lại còn lộn xộn trên ngực mình, di chuyển trên ngực làm ngực mình có chút cảm giác ngứa ngứa, hình như càng ngày càng ngứa, sắp ngứa lan ra toàn thân.

"Này, em nói không có lý, tay của anh không hề di chuyển, con mắt nào của em nhìn thấy tay của anh di chuyển." Trần Thiên Minh mỉm cười, hình như nên làm trong sạch cho bản thân. Tay của mình đang đặt lên ngực của Trương Lệ Linh, hơn nữa thân thể mình lại còn đè lên nàng, Trương Lệ Linh sao có thể di chuyển, Trương Lệ Linh không thể nhìn thấy được.

"Anh… anh…" Trương Lệ Linh cũng không biết xấu hổ hay giận, ngược lại không nói nên lời.

"Em nói gì? Lệ Linh." Trần Thiên Minh vừa nói vừa lại di chuyển tay vài cái, như vậy sờ tới sờ lui, nắn lên bóp xuống.

"A! Tay của anh còn động!" Trương Lệ Linh lại kêu một tiếng.

Trần Thiên Minh nghe Trương Lệ Linh kêu lên, phía dưới của hắn không tự chủ được tiến vào trạng thái bảo vệ. Điều đáng chết chính là, phía dưới hắn vừa vặn chạm vào phía dưới của Trương Lệ Linh, mặc dù cách lớp quần áo, nhưng loại cảm giác này làm cho Trần Thiên Minh càng ngày càng hưng phấn, hắn không khỏi mà dùng phía dưới của mình nhẹ nhàng đỉnh phía dưới của Trương Lệ Linh một chút.

"Đừng…" Trương Lệ Linh nhắm mắt lại, nhẹ nhàng hừ ra tiếng. Bởi vì, nàng cảm giác được phía dưới của Trần Thiên Minh cứng rắn và trùng động.

Trần Thiên Minh nghe thanh âm này của Trương Lệ Linh, càng thêm hưng phấn. Hắn cố ý chuyển thân một chút, kỳ thật, hắn đã đem phía dưới của mình đỉnh tới bên dưới của Trương Lệ Linh, mà Trương Lệ Linh lần này dường như không nói ra một tiếng gì. Trần Thiên Minh thấy như thế, càng chậm rãi dùng phía dưới của mình ma sát, làm như cố ý, lại như vô tình. Bàn tay đặt trên ngực Trương Lệ Linh, cũng không nghe lời dường như đang phối hợp động tác tiến công phía dưới, nhẹ nhàng di chuyển lên xuống….

"Anh không đứng dậy, em sẽ giận anh, anh sao có thể làm với em như vậy chứ?" Trương Lệ Linh đột nhiên mở mắt, nhìn Trần Thiên Minh, cắn răng nói.

"Anh… anh…" Bị Trương Lệ Linh mắng một cái, Trần Thiên Minh bỗng bừng tỉnh lại, hắn lập tức đứng lên, buông tay Trương Lệ Linh ra. "Anh chỉ đùa với em thôi mà."

"Anh như vậy mà giỡn sao?" Nghĩ đến Trần Thiên Minh vừa mới dùng phía dưới hẳn đỉnh phía dưới nàng, mặc dù cách quần áo, nhưng nàng vẫn có thể cảm thấy được cái đó của hắn nóng rực, còn có tay hắn di chuyển trên ngực mình. Tên tiểu oan gia này, thật sự làm mình vừa xấu hổ vừa giận. Nghĩ tới đây, Trương Lệ Linh mắc cỡ không dám nhìn Trần Thiên Minh.

"Anh cũng không có biện pháp." Trần Thiên Minh vẻ mặt đau khổ nói: "Ai bảo em đẹp như vậy, làm anh tình không thể kìm chế được."

"Anh nhìn anh dịu dàng như vậy, không biết đã lừa bao nhiêu cô gái rồi?"

"Em quá khen, anh nào có lợi hại như vậy." Trần Thiên Minh vừa cười vừa nói.

"Tốt, anh qua giường kia mà ngủ, em ngủ ở đây." Trương Lệ Linh chỉ vào giường đối diện nói.

"Cái gì? Anh qua giường kia ngủ?" Trần Thiên Minh nhìn giường đối diện, vẻ mặt đáng thương. Hắn rất hận, như thế nào mình lại không hủy cái giường kia đi? Nếu làm như vậy, mình có thể ngủ cùng giường Trương Lệ Linh rồi.

"Đúng, không phải anh nói sao? Mỗi người ngủ một giường, nói chuyện phiếm đến khi mệt thì ngủ." Trương Lệ Linh nhìn bộ dáng đáng thương của Trần Thiên Minh, trong lòng nàng nảy sinh một loại khoái cảm nói không nên lời.

"Anh có nói qua sao? Như thế nào anh không có ấn tượng?" Trần Thiên Minh không tin nói.

"Hừ? Người nói không giữ lời."

Trần Thiên Minh thấy Trương Lệ Linh nổi giận, đành phải từ từ đi đến bên cái giường kia.

"Lệ Linh, em sợ chuột không?" Ngồi bên giường kia Trương Lệ Linh hỏi Trương Lệ Linh đang ở trên giường đối diện.

"Sợ." Trương Lệ Linh khẳng định.

"Phòng của anh hình như có chuột, nếu như em sợ, anh lập tức giúp em lấy thêm can đảm." Trần Thiên Minh nhìn Trương Lệ Linh cười dâm. Hắn mê đắm nhìn trước ngực áo ngủ của Trương Lệ Linh hình như có chút loạn, đem một chút ven nịt ngực lộ ra, làm cho hắn thấy vậy trong lòng ngứa ngáy.

Có thể nguyên nhân là do vừa rồi mình sờ nắn, bộ ngực đầy đặn hình như giờ có chút tức giận, lại nằm sấp xuống, thật sự là làm cho lòng hắn cũng rung động mãnh liệt. Đáng tiếc, mình vẫn chưa chính tay nắm lấy cặp vú của Trương Lệ Linh mà trảo một cái, nàng cứ chối đáp ứng mình, lúc mình nghĩ không để ý tới nàng, nàng hình như lại trêu đùa mình, Mới vừa rồi làm mình bốc hỏa, nàng lại lạnh như nước đá dập tức hỏa trong mình, thật sự làm cho mình có hỏa cũng không phát ra được.

"Trần Thiên Minh, anh muốn làm trò quỷ cùng đừng hòng gạt em, anh nghĩ em là đứa nhóc ba tuổi sao? Con chuột gì chứ, sắc lang thì có một." Trương Lệ Linh vừa cười vừa chỉ vào Trần Thiên Minh nói.

Thấy Trương Lệ Linh quá thông minh, Trần Thiên Minh bó chiêu, hắn đành nằm lên giường, nhẹ nhàng thở dài một hơi.

"Này, không phải anh bảo muốn nói chuyện phiếm sao?" Trương Lệ Linh hỏi Trần Thiên Minh.

"Không trò chuyện, em mệt như vậy, ngủ đi." Trần Thiên Minh vô tình nói. Người đẹp như vậy lúc canh ba nửa đêm nói chuyện phiếm với mình, thế càng làm cho mình khó chịu.

"Anh lại đây đi." Trương Lệ Linh nói rất nhỏ, cứ như tiếng muỗi kêu vù vù.

"Em mới vừa nói gì?" Trần Thiên Minh tâm lý vui mừng, hắn sợ mình nghi lầm, một hồi lại bị người ta đá xuống giường. Vì vậy, muốn hỏi lại rõ ràng một lần, dù sao bị đá xuống giường là một chuyện phi thường khó chịu.

Trương Lệ Linh thấy Trần Thiên Minh đần như vậy, tức giận đến quấn chăn quanh mặt mình, không để ý tới Trần Thiên Minh.

Trần Thiên Minh biết mình không nghe lầm, liền cao hứng chạy đến giường của Trương Lệ Linh, sau đó nhẹ nhàng nằm xuống cạnh nàng, tiếp theo chậm rãi giựt tấm chăn của nàng.

"Anh muốn làm gì?" Trương Lệ Linh nhìn Trần Thiên Minh nói.

"Không làm gì cả, chỉ là cùng em tán gấu chút thôi mà." Trần Thiên Minh nói.

"Hừ." Trương Lệ Linh quay đầu hướng khác, không để ý Trần Thiên Minh.

Trần Thiên Minh thấy Trương Lệ Linh nổi giận, nói: "Lệ Linh, sao vậy? Giận rồi sao?" Trần Thiên Minh vừa nói vừa nhẹ nhàng nắm lấy bả vai của Trương Lệ Linh, hai tròng mắt căng căng nhìn bộ ngực đầy đặn của Trương Lệ Linh, chuẩn xác mà nói, là một bộ phận nịt ngực.

"Anh không phải nói muốn ngủ sao? Ngủ đi!"

"Em đừng giận, anh sai được chưa?" Trần Thiên Minh nói xong, đột nhiên hôn lên mặt Trương Lệ Linh.

"Đừng…" Trương Lệ Linh bị Trần Thiên Minh hôn, nàng liền nhắm chặt hai mắt.

Trần Thiên Minh thấy Trương Lệ Linh không phản kháng, hình như là cam chịu động tác của mình, hắn cao hứng lại dùng môi hôn lên mặt Trương Lệ Linh, đồng thời tay hắn cũng với lên cặp vú cao ngất kia.

"Đừng…."Trương Lệ Linh lại nhỏ giọng kêu một tiếng.

Trần Thiên Minh hứng phấn vội tiếp tục bóp lấy bộ ngực mềm mại của Trương Lệ Linh, hiện giờ Trương Lệ Linh không phản kháng, mặc cho mình làm xằng làm bậy, thời cơ quá tốt này mình không biết nắm bắt, vậy thật thiệt thòi cho mình quá.

"Thiên… Thiên Minh…" Trương Lệ Linh thấy Trần Thiên Minh hôn lên trên môi nàng, mở to mắt nói với Trần Thiên Minh.

"Ưm…" Trần Thiên Minh liền đáp lại một chút, giờ hắn làm gì có thời gian rảnh mà nói chuyện chứ.

"Anh… anh đừng như vậy…" Trương Lệ Linh thanh âm quá nhỏ, nhỏ đến nỗi Trần Thiên Minh thiếu chút nữa không nghe được.

"Anh… anh thích em, không chế không được bản thân." Trần Thiên Minh gấp gáp nói.

"Nhưng anh không thể cho em danh phận, anh nói đi, anh có thể lấy em chứ?" Trương Lệ Linh nhìn Trần Thiên Minh, nhẹ nhàng nói.

Trần Thiên Minh nghe Trương Lệ Linh nói như vậy, bàn tay bỗng dừng lại. Đúng vậy, hắn không thể cho Trương Lệ Linh danh phận, mặc dù mình không biết sau này phải làm sao, nhưng bây giờ ít nhất mình có hai người phụ nữ, mình không thể phụ chị Yến, Lưu Mỹ Cầm mà kết hôn với Trương Lệ Linh.

Cho nên, hắn không muốn lừa gạt Trương Lệ Linh, quân tử hảo nữ, thủ chi hữu đạo(một cách thích hợp, phải có đạo lý), hắn sẽ không vì có được thân thể Trương Lệ Linh mà trước lừa gạt nàng, chờ lúc sau mới nói cho nàng sự thật.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui