Lưu Manh Lão Sư

"Nàng đồng ý để anh đi cùng sao?" Trong lòng Trần Thiên Minh vui mừng như điên, hắn thật muốn ném điện thoại lên trời, sau đó kiếm một người ôm nhảy.

"Đúng vậy, chính là Tiểu Trữ tự mình đề nghị mời anh đi. Trần ca, anh biết không? Em vì chuyện của anh mà đã nói không biết bao nhiêu lời tốt trước mặt Tiểu Trữ đó." Thanh âm của Thái Đông Phong lộ ra vẻ "giả mù sa mưa".

"Thái huynh đệ, thật là cám ơn cậu. Cậu đối với anh thật tốt, anh cũng không biết phải báo đáp cậu thế nào đây?" Trần Thiên Minh nói.

"Em cũng không cần anh báo đáp, ai bảo chúng ta tâm trung chí hướng như vậy, em không giúp anh, vậy thì còn giúp ai chứ?" Thái Đông Phong nói. "Đúng rồi, Trần ca, em hôm nay có qua khách sạn Không Thiên của anh ăn cơm, nhưng lại thấy tạm ngừng kinh doanh, rút cục là có chuyện gì vậy?"

"Ài, một lời khó nói hết, là anh gặp phải phiền toái," Trần Thiên Minh thờ ra một hơi nói.

"Rốt cục là có chuyện gì? Tối nay anh cứ nói với em, để xem em có giúp được gì hay không, tuy là quan hệ của em cũng không phải là tốt lắm, nhưng em cũng có quen biết một ít quan lại trong thành phố, đến lúc đó em giúp anh tìm họ, xem họ có thể xem xét cho anh chút." Thái Đông Phong giả bộ tốt bụng nói. Hiện giờ người hại Trần Thiên Minh chính là hắn, hơn nữa tất cả mọi chuyện đều là do hắn sắp xếp.

"Thật tốt quá, Thái huynh đệ, anh cũng không biết nói gì hơn, cũng không ngờ được lại có quý nhân như cậu xuất hiện." Trần Thiên Minh nghe thấy lời Thái Đông Phong nói, trong lòng rất cao hứng. Thật không ngờ được hắn hôm nay lại song hỉ lâm môn.

"Tốt lắm, để buổi tối nay chúng ta nói chuyện, đến lúc đó làm sao để tìm anh đây?" Thái Đông Phong hỏi.

"Ở khách sạn Không Thiên đi, anh ở đó chờ cậu." Trần Thiên Minh nói.

"Được." Thái Đông Phong nói xong thì dập máy.


Hiện giờ Trần Thiên Minh thấy rất hưng phấn, nghĩ đến tối nay có thể ở cùng một chỗ với Tiểu Trữ, trong lòng hắn vui như nở hoa. Còn cả chuyện Thái Đông Phong sẽ giúp mình, vậy lại càng thêm cao hứng. Nhìn Thái Đông Phong có thể đi Mercedes – Benz, hẳn là thực lực của hắn cũng không kém. Vì thế, Trần Thiên Minh rất vui vẻ lái xe về khách sạn Không Thiên.

6 giờ chiều, Thái Đông Phong lại gọi điện thoại cho Trần Thiên Minh. "Trần ca, em đang ở cửa khách sạn Không Thiên, anh đi ra đi, mà đúng rồi, vì để thuận tiện cho anh và Tiểu Trữ nói chuyện phiếm, anh cũng không cần lái xe, cứ ngồi xe em là được. Lát nữa, anh và Tiểu Trữ có thể ngồi ghế sau, sau đó thì chậm rãi nói chuyện.

"Đúng vậy, thái huynh đệ, cậu thật là người tinh tế, cơ hội như vậy cậu cũng đều nghĩ được, bội phục bội phục." Trần Thiên Minh thấy Thái Đông Phong giúp mình chu đáo như vậy, lại càng thêm cao hứng, hắn vội vàng đi tìm Lâm Quốc nói là mình ra ngoài gặp bạn, sau đó liền rời khỏi khách sạn Không Thiên.

Trần Thiên Minh nhìn thấy xe của Thái Đông Phong, hắn vội chạy tới, mở cửa sau rồi cười nói: "Thái huynh đệ, ngại quá, để cậu chờ lâu."

"Không sao, em cũng vừa mới tới, Trần ca, đây là bạn giá của em, Lương Thi Mạn,"

Thái Đông Phong chỉ vào Lương Thi Mạn đang ngồi ở ghế phụ lại để giới thiệu cho Trần Thiên Minh.

Lương Thi Mạn vốn nghĩ Thái Đông Phong đưa nàng đi gặp đám cẩu bằng hữu của hắn, nhưng mà, nàng lại phát hiện Trần Thiên Minh từ sau khi lên xe cũng không có liếc qua nàng, hắn hoàn toàn không giống với đám bằng hữu của Thái Đông Phong trước đây, dáng vẻ như một chính nhân quân tử. Cho nên, nàng cũng có chút kinh ngạc, không ngờ được người xấu như Thái Đông Phong lại có bằng hữu như vậy.

Từ cái ngày mà Thái Đông Phong mang nàng về thánh phố đó, hắn liền liên tục hành hạ nàng, nói là là sao chổi, sau khi hắn có được nàng, liền thường xuyên đánh nàng, có khi còn gọi mấy nam nhân đến để ** nàng. Nếu hắn mang nàng ra ngoài chơi, hắn liền hào phóng để nàng ngủ với bằng hữu hắn. Hiện giờ, nàng mới biết, Thái Đông Phong là một tên ác ma biến thái, một tên đáng ra lên sớm tống xuống 18 tầng địa ngục.

"Thi mạn, đây là một đại ca anh mới nhận, tên là Trần Thiên Minh, là một thầy giáo."


Thái Đông Phong nhìn Lương Thi Mạn cười nói.

"Chào cô, Lương tiểu thư." Trần Thiên Minh vừa nghe thấy Lương Thi Mạn là bạn gái Thái Đông Phong, cũng không dám vươn tay ra bắt tay nàng, chỉ cười cười chào hỏi.

"Chào anh, thầy giáo Trần." Lương Thi Mạn cũng cười cười với Trần Thiên Minh.

"Đúng rồi, Trần ca, em vừa mới gọi điện thoại cho Tiểu Trữ, nàng nói là buổi chiều có chuyện, đã ra nhà bạn ở ngoại ô, vì thế nên chúng ta đến đó đón nàng." Thái Đông Phong ngại ngùng nói với Trần Thiên Minh.

"Không sao, vậy thì nhanh đi đón nàng thôi, đừng để nàng sốt ruột." Trần Thiên Minh lắc đầu, nói. Từ khi nghe xong lời của phạm văn đình, hắn bắt đầu còn có chút hoài nghi, nhưng sau khi hắn nhìn thấy Lương Thi Mạn, lòng nghi ngờ cũng đã biến mất. Nếu người muốn hại hắn, tất nhiên là sẽ không mang bạn gái đến. Thái Đông Phong, Lương Thi Mạn, Tiểu Trữ cùng với mình, vừa vặn là bốn người, hai đôi, tình cảnh như vậy, cũng khiến hắn cảm thấy hơi kỳ quái.

Trần Thiên Minh hiện giờ, trong lòng làm gì còn nghi ngờ, hắn đã tin tưởng lời của Thái Đông Phong rồi.

Hơn nữa hắn cũng liếc mắt nhìn Lương Thi Mạn một cái, đích xác là còn gái nhà lanh, lúc này, hắn mới thật yên lòng.

"Được, chúng ta lập tức đi đón Tiểu Trữ." Thái Đông Phong quay xe, sau đó lái xe về hướng ngoại ô.


Ra đến ngoại ô, cũng đã là 6:30, mặt trời đã dần xuống núi, phỏng chừng là cũng không lâu nữa trời sẽ tối.

"Thái huynh đệ, là trong này sao? Tại sao lại không thấy thôn nào?" Trần Thiên Minh nhìn bốn phía, quang cảnh hoang vắng như không có người, không phải là Thái Đông Phong nhầm đường chứ, Tiểu Trữ đến giờ vẫn chưa thấy bọn họ, chắc là đã vội muốn chết rồi.

Thái Đông Phong cũng nhìn bốn phía, nghi hoặc nói: "Thật ra bạn học kia của Tiểu Trữ em cũng đã đến một lần. Lần trước đưa nàng đến, chắc chắn là không nhầm, để dừng lại xem sao." Thái Đông Phong nói xong, liền đi chậm, nhìn bốn phía, sau đó hít một hơi, rút điện thoại ra gọi.

"Chào, Tiểu Trữ hả? Cô đang ở đâu? Anh cũng không biết, bọn anh đang lạc được, cũng không biết đây là đâu? Ê…ê…" Thái Đông Phong vừa nói vừa kêu lớn trong điện thoại. Sau đó, hắn đến ghế sau, nói với Trần Thiên Minh: "Trần ca, em vừa gọi điện cho Tiểu Trữ, nàng nói em đi nhầm đường, đúng lúc em định hỏi đường nàng, thì điện thoại hết pin, anh đưa điện thoại cho em mượn một lát."

Trần Thiên Minh thấy Thái Đông Phong nói như vậy, vội xuống xe, sau đó lấy điện thoại của mình ra, đưa cho Thái Đông Phong, nói: "Vậy cậu mau gọi điện cho Tiểu Trữ, hiện trời cũng sắp tối rồi, anh nghĩ là nàng cũng đang rất sốt ruột." Vẻ mặt Trần Thiên Minh rất lo lắng, hiện hắn đang rất lo cho Tiểu Trữ.

"Được, được, em lập tức gọi." Thái Đông Phong vừa nói vừa nhận điện thoại của Trần Thiên Minh, rồi hắn cố ý đi đến sau lưng Trần Thiên Minh, dáng vẻ như gọi điện thoại. Sau đó hắn thừa dịp Trần Thiên Minh không chú ý, vận khởi công lực toàn thân, đánh mạnh một chưởng, hung hăng đánh xuống mệnh môn của Trần Thiên Minh.

"Bịch" một tiếng, chưởng kia đã đánh vào sau cổ trầ thiên minh, khiến hắn loạng choạng, như là sắp ngã. Trần Thiên Minh quay người, khó hiểu nói với Thái Đông Phong: "Ngươi, ngươi muốn làm gì?" Nói xong, một ngụm máu tươi từ trong miệng hắn phun ra.

"Ha ha," Thái Đông Phong thấy chính mình đánh lén thành công, khiến Trần Thiên Minh ói ra một ngụm máu, vì thế không khỏi cười to, "Trần Thiên Minh à Trần Thiên Minh, uổng cho mày thông minh như vậy, chỉ là vẫn bị rơi vào tay tao, xem như số mạng mày xấu vậy. Ha ha" Thái Đông Phong nói xong, lại tiếp tục cười lớn.

"Thái Đông Phong, tao với mày không có thù oán, vì sao mày lại hại tao?" Trần Thiên Minh lớn tiếng quát Thái Đông Phong.

"Trần Thiên Minh, mày sai rồi, tao có oán thù với mày." Thái Đông Phong nói.

"Tao cùng mày có oán thù gì?" Trần Thiên Minh nghĩ mãi, cũng không nghĩ ra được mình có oán thù gì với Thái Đông Phong.


"Mày quên à? Là ai đã phá hỏng giao dịch thuốc phiện của Thiên Tinh bang, sự tình vừa phát sinh không lâu, mày cũng không quên nhanh như thế chứ?" Thái Đông Phong híp mắt lại, cười âm hiểm nói với Trần Thiên Minh. Nếu không phải Trần Thiên Minh phá tan cuộc giao dịch đó, sư phụ Ma Vương cũng không trách tội hắn, nếu không phải lần này Thiên Tinh là người thế tội, sư phụ nhất định là người đầu tiên không tha cho hắn.

Hơn nữa sư phụ còn nói, nếu hắn không thể lấy lại 50kg thuốc phiện kia, liền sẽ trừng phạt hắn thật nặng. Nghĩ đến vị sư phụ vô nhân đạo này, trong lòng hắn luôn có một loại sợ hãi. Mà tất cả chuyện này, đều là do Trần Thiên Minh hại, làm sao mà hắn không tìm Trần Thiên Minh báo thù chứ? Hắn thật sự muốn cho Trần Thiên Minh hiểu cảm giác sống không bằng chết.

"Mày, mày chình là tiểu sư đệ Thiên Tinh?" Trần Thiên Minh ngây người, chính mình đang muốn tìm tiểu sư đệ Thiên Tinh, thế nhưng hắn lại luôn ở bên, cái thằng Thái Đông Phong mà mình vẫn xưng huynh gọi đệ. M, mình đúng là mắt mù rồi, xem thằng cặn bã này là người tốt, vậy mà mình cũng không biết được? Tất cả đều là vì mình muốn "cua" Tiểu Trữ mà! Trần Thiên Minh âm thầm thấy hối hận.

"Đúng vậy, tao chính là tiểu sư đệ Thiên Tinh, Trần Thiên Minh, xem ra mày biết cũng không ít. Chẳng qua, mày có biết nhiều hơn nữa cũng vô ích, tối nay mày phải chết. Ha ha." Thái Đông Phong cao hứng nói.

"Vậy, vậy mình chính là tiểu sư đệ của Thiên Tinh, vì sao mày không biết Thiên Bằng, lại còn ngăn nó thu phí bảo kê." Trong lòng Trần Thiên Minh vẫn còn nghi vấn này, đó cũng chính là nguyên nhân hắn không hoài nghi Thái Đông Phong.

"Ài, thế mới nói mày ngu ngốc, ai nói là tao không biết Thiên Bằng, ngày đó tao ngăn nó thu phí bảo kê, chính là bọn tao đang diễn mà thôi." Thái Đông Phong đắc ý nói.

"Diễn? Vì sao chúng mày muốn diễn?" Trần Thiên Minh hỏi.

"Dù sao thì mày cũng sắp chết, tao có nói cũng không sao, tao thích Tiểu Trữ, tao muốn có nàng ta, thế nên, tao muốn dùng biện pháp đó để lấy được hảo cảm của nàng ta, khiến nàng ta thích tao, mày hiểu chưa?" Thái Đông Phong nói.

"Cái gì? Mày thích Tiểu Trữ? Nói vậy, cô gái trên xe không phải bạn gái mày, chuyện trước kia mày nói giúp tao "cua" Tiểu Trữ đều là giả?" Trần Thiên Minh kinh hãi thất sắc, xem ra, những lời nói của Thái Đông Phong với mình trước đây đều là giả, hắn giả vờ thân cận với mình, đều là để đợi cơ hội hạ thủ với mình.

Thái Đông Phong hắn đầu tiên là dùng quan hệ của hắn trên thành phố để điều Hà Liên đi, sau đó đối phó với khách sạn và công ty địa ốc của mình, sau đó mới đối phó với mình. Thằng khốn Thái Đông Phong này quá âm hiểm, mãi đến giờ mình vẫn nghĩ hắn là người tốt. Thì ra, hắn mới chính là người muốn hại mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận