Lưu Manh Lão Sư

"Nhưng giờ đã khuya rồi, làm sao tôi đi được?" Lý hiệu trưởng rất muốn đi nhưng tính mạng là quan trọng nhất.

"Anh chờ em trước cửa trường anh, em kêu Trường Mao tới đón anh." Diệp Đại Vĩ nói.

"Được, được, tôi lập tức tới trường chờ hắn." Lý hiệu trưởng vừa nghe Diệp Đại Vĩ cho xe đến đón mình, liền vui vẻ đồng ý. Nghĩ đến bộ ngực lớn của 03, làm cho thằng em của hắn lại cương lên.

"Ông xã, ai gọi vậy?" Vợ Lý hiệu trưởng hỏi.

"Là điện thoại của một ông chủ." Lý hiệu trưởng nói.

"Anh đừng để ý đến hắn, anh mau lên, em muốn." Vợ Lý hiệu trưởng nhìn thằng em Lý hiệu trưởng lớn thêm một chút, hai mắt sáng lên, hưng phấn gọi.

"Không được đâu, ông ta tìm anh có chuyện gấp, không đi không được." Lý hiệu trưởng lắc đầu, nói.

"Vậy anh làm một cái rồi hẵng đi, dù sao anh cũng chỉ làm được hai ba phút, không việc gì cả." Vợ hắn nghĩ đến một phương pháp toàn vẹn.

"Không được, đã nói là việc gấp, em trước tiên đi ngủ, chờ anh về hãy nói." Lý hiệu trưởng lắc lắc đầu, nếu như bây giờ hắn chơi vợ, vậy lát nữa sao có sức chơi 03 nữa? Hay là chơi 03 trước đã, vợ mình thì chơi lúc nào mà chả được.

"Anh không được đi, mau lên đây, em muốn, em muốn…" Vợ Lý hiệu trưởng kêu lớn. Nhưng mụ đành thất vọng, chỉ thấy Lý hiệu trưởng đã mặc quần vào, hắn nhét thằng em đang cứng ngắc vào trong quần.

Lý hiệu trưởng không nói hai lời, vội vàng chạy ra bên ngoài. Hắn vừa chạy vừa hét lên: "03, 03 anh đến đây, anh đến chơi em đây."


Đi tới câu lạc bộ đêm của Diệp Đại Vĩ, Lý hiệu trưởng ba chân bốn cẳng chạy lên lầu hai, Trường Mao đã chuẩn bị cho hắn một căn phòng. Khi hắn bước vào chỉ thấy Diệp Đại Vĩ đang ở đó, hắn sốt ruột hỏi Diệp Đại Vĩ: "03 đâu, em ấy ở đâu?"

"Lý hiệu trưởng anh gấp cái gì chứ? Chúng ta tâm sự đã chứ, lát nữa 03 sẽ đến đây."

Diệp Đại Vĩ thấy vẻ mặt nóng vội của Lý hiệu trưởng, liền mỉm cười nói.

"Được, tôi không vội, chỉ là thuận miệng hỏi thôi." Lý hiệu trưởng thấy Diệp Đại Vĩ đang cười hắn, vội làm bộ nghiêm trang đứng đắn.

"Lý hiệu trưởng, lần này mời anh đến là muốn cùng anh hợp tác một việc." Diệp Đại Vĩ cầm chén chén rượu bên canh, uống một ngụm rượu.

"Cùng anh hợp tác? Việc gì?" Lý hiệu trưởng vừa nghe Dệp Đại Vĩ muốn hợp tác với mình, liền chăm chú nghe.

"Anh còn nhớ tên Trần Thiên Minh đang dạy ở trường anh chứ?" Diệp Đại Vĩ nói với Lý hiệu trưởng. Nói đến Trần Thiên Minh, trong lòng hắn lại thấy thích thú, mới vừa nghe Thái Đông Phong nói đã chơi thằng khốn đó một vố đau, mặc dù hy sinh Lương Thi Mạn, nhưng rất đáng giá. Nhớ tới thằng Trần Thiên Minh làm bụng hắn bốc cháy, tuy nhiên không cần phát hỏa nữa, sáng mai hắn sẽ gọi vài thằng đàn em, cố ý đi qua nơi đó, sau đó báo cảnh sát.

"Nhớ chứ, đó là thằng mà chúng tôi muốn chỉnh nhưng không chỉnh được." Lý hiệu trưởng làm sao mà không nhớ rõ cho được? Lần trước Diệp Đại Vĩ đã nhờ mình đối phó với Trần Thiên Minh, nhưng ngược lại bị Trần Thiên Minh chơi cho một vố ra trò.

"Ngày mai anh chuẩn bị tài liệu, lần này anh lấy danh nghĩa của trường, báo với cục giáo dục. Nói thầy Trần Thiên Minh ở trường của anh tác phong sống có vấn đề, nói hắn thường chuyên trêu gheo nữ giáo viên, nữ học sinh, còn cùng xã hội đen có quan hệ, các anh thường xuyên thu được một số thư nặc danh tố cáo Trần Thiên Minh, bởi vậy không thể không báo cáo lên cấp trên." Diệp Đại vĩ càng nói càng hưng phấn, cứ như Trần Thiên Minh thật sự là người như vậy.

Lý hiệu trưởng nghe Diệp Đại Vĩ nói như vậy, có chút do dự: "Viết tài liệu như vậy về Trần Thiên Minh? Liệu có ổn không?".

"Tuyệt đối ổn, anh chỉ cần báo lên cục giáo dục là được, tốt nhất là lấy ra vài dẫn chứng, phải đóng vai chuẩn một chút. Nếu không có, anh báo hắn sàm sỡ vợ anh, mẹ kiếp, cáo chết hắn." Diệp Đại thấy phương pháp của mình rất tuyệt.


"Dê vợ tôi? Người ta tin sao?" Lý hiệu trưởng cảm thấy lời của Diệp Đại Vĩ rất kỳ cục. Vợ mình lớn tuổi hơn Trần Thiên Minh nhiều như vậy, hơn nữa lại quá xấu, Trần Thiên Minh sao lại muốn dê vợ mình cho được? Nếu muốn vu cáo Trần Thiên Minh, mình phải tìm một kế, mà mọi người đều có thể tin.

Nếu nói vợ mình dê Trần Thiên Minh thì chắc còn có người tin, nếu như nói Trần Thiên Minh dê vợ mình thì chả ai thèm tin, ngay cả mình còn không tin thì lấy ai tin đây?

Diệp Đại Vĩ thấy Lý hiệu trưởng không tin lắm, vỗ vỗ vai hắn nói: "Lý hiệu trưởng anh không hiểu rồi, anh ngẫm lại đi, nếu Trần Thiên Minh ngay cả một bà già còn không buông tha, cũng giở trò sàm sỡ, anh nói tâm thần hắn có bình thường không? Trường các anh có rất nhiều cô giáo, nữ học sinh còn trẻ xinh đẹp, hắn sẽ bỏ qua sao? Đáp án khẳng định là không tha một ai.".

"Nhưng Trần Thiên Minh có quen một vài người trong huyện, tôi sợ kiện không lại hắn." Lần trước đụng phải đinh, Lý hiệu trưởng đã thấy sợ, phải chú ý hơn, kẻo lại đụng phải tường, đến lúc đó muốn hối hận cũng không thể hối hận được.

"Anh không cần lo lắng, em đã tìm được người giúp, đã nói chuyện với lãnh đạo huyện và lãnh đạo cục giáo dục của các anh, chỉ cần đơn của anh đưa lên, bọn họ sẽ rất chú ý, sau đó sẽ phái người xuống điều tra, đến lúc đó anh ở bên cạnh đánh trống khoa chiêng, mọi việc sẽ thành." Diệp Đại Vĩ cười ha ha nói. Với tài liệu mà Lý hiệu trưởng đưa lên, tất cả mọi người sẽ tin Trần Thiên Minh là một tên dê cụ.

Thái Đông Phong rất cao minh, muốn chơi Trần Thiên Minh, chằng những chơi hắn, còn làm cho hắn thân bại danh liệt, sống không bằng chết. Vừa rồi hắn đã nói chuyện với lãnh đạo huyện và cục trưởng cục giáo dục, và muốn Lý hiệu trưởng chuẩn bị tài liệu, tất cả đều là do Thái Đông Phong ở sau lưng thao túng, hắn chỉ có trách nhiệm chuyển lời mà thôi.

"Nhưng chúng ta lấy danh nghĩa trường học làm giả tài liệu, hình như không tốt lắm." Lý hiệu trưởng nghe Diệp Đại Vĩ nói đã quan hệ tốt với cấp tên của hắn, hắn cũng thấy yên tâm. Bất quá hắn là một con cáo già, làm gì mà không muốn lợi ích, cố ý làm như mình đang khó xử, không chịu đáp ứng Diệp Đại Vĩ.

"Việc này không gì khó khăn." Diệp Đại vĩ nhìn thấy đôi mắt của Lý hiệu trưởng đảo tới đảo lui, biết hắn đang muốn gì. "Việc này cấp trên của anh sẽ chịu trách nhiệm, anh chỉ việc viết vài chữ. Anh là hiệu trưởng, trường học của mình xuất hiện một tên dê cụ như vậy, anh không báo lên cấp trên, nếu sau này xảy ra chuyện gì, anh ăn không trôi được đâu." Diệp Đại Vĩ vừa đấm vùa xoa Lý hiệu trưởng, hắn cố tình nhấn mạnh từ "ăn không trôi", hắn muốn nói với Lý hiệu trưởng, nếu không làm theo lời hắn sau này xảy ra gì đừng trách hắn.

"Cái này, cái này…" Lý hiệu trưởng thấy mình không có lợi ích gì, cố ý không hiểu.

"Như thế này nhé, Lý hiệu trưởng, đều là bạn bè cả, em sẽ ưu đãi anh, tháng này anh tới câu lạc bộ đêm chơi tiểu thư em sẽ miễn phí toàn bộ." Diệp Đại Vĩ tỏ ra hào phóng nói. Hắn biết Lý hiệu trưởng đã có tuổi, cho dù cho hắn chơi một tháng, hắn cũng chỉ chơi được mấy lần, cho nên tặng hắn "lễ" này. Hơn nữa, hắn chỉ miễn phí cho Lý hiệu trưởng nhưng tiểu thư L, còn các cô khác thì không.

" Thế thì tốt quá, ông chủ Diệp, anh đã coi tôi là bạn bè, tôi sao lại không giúp anh chứ?".


Ngay ngày mai tôi sẽ làm đơn, xế chiều sẽ đưa lên cấp trên." Lý hiệu trưởng vừa nghe Diệp Đại Vĩ bao hắn chơi gái, vui đến muốn chết, lần này hắn lời to rồi, ngày mai hắn phải đi mua vài hộp thuốc tăng lực, mỗi ngày đều phải đến câu lạc bộ đêm của ông chủ Diệp chơi gái, hắn muốn chơi tất cả tiểu thư ở chỗ của Diệp Đại Vĩ.

"Tốt lắm, anh viết càng nhanh càng tốt." Diệp Đại Vĩ thấy Lý hiệu trưởng đã đồng ý, hắn cũng thấy vui vẻ. "Lý hiệu trưởng anh cứ ngồi chơi, em lập tức tìm em 03 cho anh.".

"Được, được." Lý hiệu trưởng vừa nghe Diệp Đại Vĩ đi tìm em 03 bồi hắn, mặt mày hớn hở, nhìn y như đầu heo.

Diệp Đại Vĩ ra khỏi căn phòng hộp, tìm ngay em 03. "Cô đi tiếp lão dê già họ Lý đi…".

"Dạ, em biết rồi." 03 nghe Diệp Đại Vĩ sai mình, liền gật đầu

"03, bọn mình đi trước đây, hẹn gặp lại." Chị em của 03 nói.

Các nàng thấy đã muộn, không có khách đến, đang định đi ăn khuya.

"Không cần đâu, các cậu chờ mình một chút, em tiếp xong khách rôì đi cùng các chị." 03 thấy chị em không đợi mình, vội nói.

"Không phải là giờ em phải tiếp khách sao?" Môt chị em nói.

"Không cần bận tâm, lão khách này kém lắm, chỉ một lúc là xong thôi, các cậu chờ mình nha, năm phút thôi."

03 hướng đi đến căn phòng hộp đi đến.

"Ông chủ Lý, ông đến tìm em à, em rất nhớ ông đây." 03 vừa đẩy cửa thấy Lý hiệu trưởng đang ngồi, lập tức thay đổi thái độ mỉm cười nũng nịu.


"Có đúng không vậy? 03, em không cần gạt anh, em mà nhớ anh sao?" Lý hiệu trưởng vừa nói vừa kéo 03 ngồi xuống cạnh mình, sau đó dùng sức bóp nắn bộ ngực của nàng.

"Người ta lúc nào cũng nhớ anh." 03 ném về phía Lý hiệu trưởng một ánh mắt hút hồn.

"Thật vậy sao? Em nhớ anh thật hả?" Lý hiệu trưởng nhìn cặp giò trắng như tuyết của 0, cười dâm đãng.

"Có chứ, em chờ anh mãi đó." 03 vì muốn tốc chiến tốc thắng, để đi ăn đêm cùng mấy chị em, liền sờ nắn thằng em của Lý hiệu trưởng, khiến dục hoả của hắn bùng lên.

"03, em thật là lợi hại nha, nó bị em sờ một cái liền dựng đứng lên." Lý hiệu trưởng nhớ tới vừa rồi bà vợ mình sờ nắn đủ mọi cách cũng chả ăn thua. Nhưng bây giờ em 03 vừa vuốt một cái, liền có phản ứng ngay.

"Ông chủ, ông thật xấu xa, ông khi dễ người ta," 03 cố ý lườm Lý hiệu trưởng một cái.

"Anh xấu xa? Ha halát nữa anh sẽ càng xấu xa hơn." Lý hiệu trưởng lại dùng sức bóp mạnh bộ ngực của 03.

"Đau, em đau mà." 03 nói.

"Ha ha, đau hả, đau hả." Lý hiệu trưởng nghe 03 kêu đau, thậy giống như năm đó lần đầu tiên mình làm tình với vợ, rất thích thú. Nnghĩ tới đây, Lý hiệu trưởng liền mò xuống phía dưới của 03, đáng tiếc phía dưới của nàng khô ran, không có chút nước nào.

"03, em ngậm nó đi." Lý hiệu trưởng đột nhiên nhớ tới vợ mình lấy miệng ngậm thằng em của mình, chợt nhớ ra, hắn vội cởi quần, móc thằng em ra, hưng phấn yêu cầu 03.

" Cái gì? Ngậm vào đâu? Ông chủ, em không biết đâu." 03 vừa nghe Lý hiệu trưởng muốn mình ngậm thằng em của lão, có chút tức giận, lắc lắc đầu, không chịu làm.

" Em sao vậy? Không chịu sao?" Lý hiệu trưởng có hơi tức giận.

"Ông chủ… cái đó em không làm đâu, em bán thân nhưng không bán nghệ." 03 không để ý đến Lý hiệu trưởng đang tức giận, tiếp tục lắc đầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận