Lưu Manh Lão Sư

Ngày thứ hai, chị Yến phải trở về bệnh viện làm việc. Còn Trần Thiên Minh cũng trở về huyện J, thăm ba mẹ của Lưu Mỹ Cầm. Chỉ có thời gian hai ngày, hắn muốn đặc biệt chăm sóc Lưu Mỹ Cầm, an ủi nàng một chút.

Tới ngày thứ ba, Trần Thiên Minh phải đi tìm bọn Lâm Quốc Trương Ngạn Thanh. Sau đó lái xe tới đón bọn họ. Hôm qua Chung Hướng Lượng có gọi cho bọn hắn một cú điện thoại, nói tài xế Tiểu Hạ sẽ lái xe đến đón bọn họ, sau đó mới đưa đến thành phố M hội họp, hắn sẽ đưa bọn Trần Thiên Minh đến Huyền Môn, thuận tiện gặp đồng môn sư huynh đệ.

Ngồi ở trên xe, bọn Trần Thiên Minh rất vui vẻ. Bởi vì rong thời gian này bọn họ cả ngày toàn luyện công, phát hiện võ công của bản thân có tiến bộ nhất định, tuy nói võ công chưa cao cường, nhưng nếu chỉ người bình thường, bọn họ cũng sẽ không để vào mắt. Hiện giờ, nghe Chung Hướng Lượng nói muốn để bọn họ tới Huyền Môn học võ công cao thâm một tháng, làm sao bọn họ không vui vì điều này cho được? "Lão đạo, Huyền Môn thực sự là miếu hòa thượng sao?" Tiểu Tô hỏi Trần Thiên Minh.

Trần Thiên Minh suy nghĩ một chút, lắc đầu, nói: "Anh cũng không rõ, chắc cũng không khác lắm, bất quá cũng có chút lạ, đại bá hình như cũng là hòa thượng, nhưng hắn lại ăn thịt uống rượu như thường, mà sư huynh ở Huyền Môn, lại có thể kết hôn sinh con gái." Nói xong, hắn lại lắc đầu, khó hiểu.

"Lão đại, có thể bên trong Huyền Môn cũng giống như trong TV chúng ta hay xem vậy, có người xuất gia và đệ tử tục gia, mà đại bá chính là hòa thương ăn thịt chó." Trương Ngạn Thanh vừa cười vừa nói.

"Ngạn Thanh, chú dám nói sư tổ như vậy, chú xong rồi, lần sau gặp đại bá nhất định cáo giác với ông ấy." Lâm Quốc cố ý trêu chọc Trương Ngạn Thanh.

"Đừng, anh Quốc, em cũng không phải không biết tình của đại bá, em đang nói sự thực mà, hơn nữa, anh em chúng ta ai lại đi đâm thọc nhau?" Trương Ngạn Thanh ở bên cạnh cầu xin.

"Đã biết tính của đại bá, chú còn dám nói như vậy, hình như ông ấy đối với lão đại tốt một chút, với những người khác đều động tay động chân, chú cũng không nghĩ cho kỹ, với võ công của đại bá, hắn mà động tay động chân, vậy chúng ta thảm rồi!" Lâm Quốc làm vẻ tốt bụng nhắc nhở Trương Ngạn Thanh.

"Em biết, anh Quốc." Trương Ngạn Thanh nói.

"Anh Hạ, anh biết chuyện của Huyền Môn không?" Trần Thiên Minh đột nhiên hỏi Tiểu Hạ, bình thường hắn luôn ở bên cạnh Chung Hướng Lượng, hẳn là biết một vài điều!

"Biết." Tiểu Hạ đang lái xe liền gật đầu, tiếp tục nói: "Tôi cũng là người của Huyền Môn, Chung Hướng Lượng là sư phụ của tôi."


"Cái gì? Anh cũng thuộc Huyền Môn, sư phụ của chúng tôi cũng là sư phụ của anh?" Lâm Quốc ngay người, nghĩ không ra lái xe suốt ngày không nói chuyện của là người của Huyền Môn.

"Đúng vậy." Tiểu Hạ nói.

"Vậy anh là sư huynh của chúng tôi rồi." Trương Ngạn Thanh vui mừng nói… "Nếu như căn cứ vào thời gian nhập môn trước sau, đúng là vậy." Tiểu Hạ cười nói.

"Anh Hạ, anh nói một chút tình hình của Huyền Môn đi." Trần Thiên Minh hỏi Tiểu Hạ. Hắn cũng muốn biết Huyền Môn rốt cục là môn phái kiểu gì, hiểu rõ một chút, vậy đối với mình lại càng thêm có lợi.

"Thì như lời các anh vừa nói, bên trong có người xuất gia, cũng có tục gia đệ tử. Tôi cùng sư phụ đều gia đệ tử tục gia." Tiểu Hạ nói.

"May mà Hạ sư huynh nhắc nhở, nếu không, chúng ta tới nơi đó, ai đó không cẩn thận lại làm người xuất gia, vậy phiền phức rồi." Tiểu Tô vỗ vỗ ngực mình nói.

"Anh Hạ, ở đây có đúng là không ăn mặn, không có ăn thịt." Trương Ngạn Thanh đột nhiên hỏi Tiểu Hạ.

"Đúng vậy, Huyền Môn không ăn mặn, các anh ở đây một tháng phải ăn chay." Tiểu Hạ vừa cười vừa nói.

"Cái gì? Ăn chay cả tháng?" Trần Thiên Minh kinh hãi, hắn thích ăn thịt động vật, nếu như không cho ăn thịt, mới nghĩ cũng đã thấy vô cùng khó chịu. Hiện giờ, nếu một tháng không ăn thịt, thật sự là hại hắn thảm rồi. Đến lúc đó mình sẽ không chịu nổi một tháng, bởi vì không đủ chất dinh dưỡng, mà đi họp.

"Đúng vậy, người ở Huyền Môn không chỉ ăn chay một tháng, mà bọn họ đã không ăn mặn nhiều năm rồi." Tiểu Hạ nói.

"Ôi, nói như vậy, bọn họ chắc là rất khó khăn, nên không có tiền ăn thịt." Tiểu Tô thở dài một hơi, nói.


"Đều không phải, đây là quy củ mấy trăm năm mà Huyền Môn định ra, người xuất gia phải ăn chay, mà tục gia đệ tử sống ở Huyền Môn cũng phải ăn chay, nếu như ra bên ngoài, sẽ không có quy định này." Tiểu Hạ nói.

"Người xuất gia ra bên ngoài cũng có thể ăn thịt?" Trần Thiên Minh hỏi Tiểu Hạ.

"Sư tổ là một tình huống đặc biệt." Tiểu Hạ ngượng ngùng nói.

"Vậy đại bá có phải bình thường không ở Huyền Môn, không tuân thủ môn quy, bị người ta kêu là hòa thượng rượu thịt?" Trần Thiên Minh vừa cười vừa nói.

"Làm sao anh biết? Là sư phụ nói cho anh nghe sao?" Tiểu Tô nghe Trần Thiên Minh nói sư tổ như vậy, không khỏi ngây người.

"Cái này còn cần người khác nói sao? Tất cả mọi người có mắt đều thấy, đại bá là như vậy, không kêu là hòa thượng rượt thịt thì gọi là gì?" Trần Thiên Minh vui vẻ nói, không ngờ mình đoán lại đúng.

"Đúng rồi, anh Hạ, tại Huyền Môn không thể ăn thịt, nhưng ra bên ngoài Huyền Môn có thể ăn chứ?" Trần Thiên Minh dè dặt hỏi. Nếu như có thể được, hắn dự định kêu Tiểu Hạ dừng xe, hắn muốn mua vài cặp vịt gà, để nuôi ở bên ngoài, một ngày ăn một con, mua khoảng 30 con là đủ.

"Tôi cũng không biết, yêu cầu với tục gia đệ tử cởi mở hơn nhiều." Tiểu Hạ nói.

"Vậy anh dừng xe lại một chút, trước khi đến thành phố M, tôi muốn mua ba mươi con gà sống." Trần Thiên Minh nhìn Tiểu Hạ nói.

"Thiên Minh huynh đệ, thời gian không còn kịp nữa, sư phụ đang chờ chúng ta ở bên kia, vả lại anh lại ngang nhiên đem mấy khứ này tới, bọn Lý sư bá của Huyền Môn chắc chắn không cho." Tiểu Hạ nói.


"Em cũng rất thông minh, ngày đó hỏi qua sư phụ, hắn nói không được ăn mặn, cho nên, tôi sớm đã chuẩn bị tốt, đã mua chục lon thịt hộp." Trương Ngạn Thanh đắc ý vô cùng tự hào nói lớn, hình như hắn cũng vì sự thông minh của mình mà vui vẻ.

"Cái gì, chuyện như vậy chú cũng không cho anh biết, cái thằng nhóc này, có phải muốn bị đánh không? Không được, anh nhất định phải phạt chú, phạt chú cho anh một ít hôp." Trần Thiên Minh đầu tiên là giả bộ đang tức giận, sau đó lại âm hiểm mỉm cười.

"Anh cũng muốn một ít." Lâm Quốc vừa nghe, vội ngắt lời nói.

"Tao cũng muốn một ít." Tiểu Tô cũng không chịu thua thiệt, liền nói.

"Đều do mày, đều do mày nhiều chuyện." Trương Ngạn Thanh tát nhẹ vào miệng mình, tức giận tự mắng mình.Lúc đầu nghĩ có một chút thời gian, nên hắn mới mang theo mười lon thịt hộp, chắc hẳn có thể thầm giải quyết được vấn đề thức ăn, chỉ tại hắn cứ ưa chứng tỏ mình thông minh, nói ra hết mọi việc. Ôi, biết trách được ai đây?

"Anh Hạ, bao lâu nữa mới tới Huyền Môn?" Trần Thiên Minh hỏi Tiểu Hạ.

"Hơn mười giờ." Tiểu Hạ nói.

"Đây cũng là một chiếc xe khá tốt, chúng ta có thể ngồi ở trong xe ngủ một lúc, rồi đánh bài." Trần Thiên Minh âm hiểm cười. Hắn vì sợ cuộc sống một tháng ở Huyền Môn sẽ rất buồn chán, không có gì để chơi, cho nên hắn đã đem theo mình bộ bài tú-lơ-khơ, để phòng lúc buồn chán, cùng ba người Lâm Quốc, Trương Ngạn Thanh, Tiểu Tô đánh bài. Vừa hay bọn họ có bốn người, có thể chơi tiến lên, thăng cấp và vân vân.

"Lão địa, anh thực thông minh, đã nghĩ ra một chiêu như vậy, em thực sự phục anh." Trương Ngạn Thanh lập tức ngồi bên cạnh Trần Thiên Minh, nịnh bợ.

"Đương nhiên rồi, ta là ai chứ! Ngạn Thanh, chú xem anh đại công vô tư cỡ nào, đồ tốt của mình anh đều chia sẻ với mọi người, đến lúc đó chú cũng phải chia sẻ thịt hộp với chúng ta đấy." Trần Thiên Minh tiếp tục cười âm hiểm.

"Được, được mà." Trương Ngạn Thanh nhìn ánh mắt thèm thuồng sáng rực của Trần Thiên Minh với bọn Lâm Quốc, biết không đồng ý cũng không được, đành phải bất đắc dĩ gật đầu, đồng ý.

"Ôi, phải ở Huyền Môn một tháng sao, không có thức ăn ngon, cũng không có người đẹp, (đây là nơi của người xuất gia, lấy đâu ra người đẹp, nếu có thì cũng toàn là sói hoặc là khủng long) một tháng này chắc là vô cùng gian nan. Trần Thiên Minh trong lòng thầm nói.


Tới thành phố M, Tiểu Hạ liền bước xuống mở cửa nhà của Chung Hướng Lượng. Vào nhà của Chung Hướng Lượng, Tiểu Hạ liền dừng xe lại, sau đó móc điện thoại ra, bấm số.

"Sư phụ lập tức đi xuống." Tiểu Hạ quay đầu lại, nói với đám Trần Thiên Minh.

"Ừ." Trần Thiên Minh gật đầu.

Chỉ chốc lát sau, Chung Hướng Lượng cùng tiểu ma nữ Chung Oánh từ trên lầu đi xuống. Xem ra, Chung Oánh cũng đi cùng bố, tiểu ma nữ này bản lĩnh bịa chuyện đặc biệt cao, có thể nói trắng thành đen, đen nói thành trắng, đặc biệt nàng còn có gương mặt khả ái nhỏ nhắn đáng yêu như thiên thần, người không biết không thể không tin lời nàng. Cho nên, Trần Thiên Minh cũng không dám đắc tội, ngày thứ hai cô nàng bịa chuyện, hắn liền lập tức đi đến Lý Trữ một cửa hàng chuyên kinh doanh đồ thể thao, để mua quà tặng cho cô nàng. Tiểu ma nữ như thế này, hắn không đắc tội nổi!

Chung Hướng Lượng cùng Chung Oánh lên xe xong, Chung Hướng Lượng liền nói với Tiểu Hạ: "Tiểu Hạ, lái xe đi, chúng ta phải khẩn trương lên."

"Sư huynh, chờ một chút." Trần Thiên Minh vội gọi Chung Hướng Lượng lại, sư huynh vội đến đãng trí sao, Chung Oánh còn ở trên xe, sao hắn không kêu cô nàng xuống, chẳng lẽ muốn đưa cô nàng này tới Huyền Môn, thật là!

"Sao, có chuyện gì? Thiên Minh." Chung Hướng Lượng ngờ vực nhìn Trần Thiên Minh, ba ngày trước không phải hắn đã xử lý tốt mọi chuyện sao? Sao giờ còn có chuyện không hay xảy ra?

"Là Tiểu Oánh đó, cô bé vẫn còn ở trên xe, anh muốn để cô nàng cùng đi sao?" Trần Thiên Minh nhắc nhở Chung Hướng Lượng.

"Đúng vậy, anh muốn cho con bé đi cùng." Chung hướng Lượng gật đầu, nói.

"Cái gì?" Trần Thiên Minh hoài nghi có phải mình nghe lầm chăng, Chung Oánh đi vào trong đó nhìn cái gì chứ? Ngắm phong cảnh, hay tham quan du lịch?

"Thiên Minh, em không biết, thực ra Tiểu Oánh cũng học một chút võ công để phòng thân, em biết đó, chúng ta có rất nhiều kẻ thù, hơn nữa đều không phải người tầm thường, Cho nên, anh muốn Tiểu Oánh học một chút võ công, từ hè năm ngoái con bé bắt đầu đến Huyền Môn học võ công. Bởi vậy, các em ở Huyền Môn, có chỗ nào chưa rõ, có thể hỏi con bé! Hơn nữa, thời gian Tiểu Oánh học võ công ở Huyền Môn, còn sớm hơn em nữa!" Chung Hướng Lượng cười nói với Trần Thiên Minh.

Trời ạ! Trần Thiên Minh trong lòng thầm kêu to. Hèn gì ngày đó tại văn phòng làm việc của đoàn ủy mình bắt không được Tiểu Oánh, thì ra cô nàng này thật sự biết võ công! Lại còn cùng bọn họ ở Huyền Môn một tháng, vậy mình thảm rồi, tiểu ma nữ như vậy, nếu mà chơi xỏ ai đó, vậy thì tiêu rồi! Hiện giờ Trần Thiên Minh thực sự có chút cảm giác muốn nhảy khỏi xe.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận