Lưu Manh Lão Sư

"Anh không cần gạt tôi, anh chàng đẹp trai." Mỹ phụ như đem song nhũ gợi cảm của mình phô bày ra trước mặt Trần Thiên Minh, mùi thơm lại càng thêm nồng.

"Là thật, không lừa cô chút nào." Trần Thiên Minh rất nhanh đã lùi về phía sau vài bước, mặc dù đẹp nhưng không thể ăn được, hắn còn phát hiện ra ba người bảo tiêu phía sau nắm tay đều đang nắm chặt, ánh mắt trở lên rất lợi hại, thậm chí còn có chút sát khí.

Ánh mắt vũ mị của mỹ phụ này lập tức biến thành hân thưởng, chẳng qua là biến mất rất nhanh, điều này Trần Thiên Minh hoàn toàn không phát hiện ra. Hắn chỉ nhận ra ánh mắt cả ba người bảo tiêu đã không còn lợi hại như trước, xem ra đã không còn nguy hiểm rồi.

"Vậy anh nói, bây giờ mua đại hay tiểu." mỹ phụ cười cười với Trần Thiên Minh. Nàng vừa cười lớn, lập tức hai con thỏ ngọc liên tục rung động, dường như đang câu dẫn tất cả nam nhân bên cạnh, khiến họ phải trợn tròn hai mắt, hận không thể lưu giữ chúng vào tận sâu trong tim, cẩn thận nhìn ngắm cả đời.

"Tôi cũng không biết mua cái gì thì tốt." Trần Thiên Minh vừa nghe được, lúc này nên mua Tiểu. Nên thắng hay thua đây? Tâm lý Trần Thiên Minh lúc này rất mâu thuẫn.

"Vậy anh mua cái gì tôi sẽ mua cái đó nha? Người đánh bài bạc như chúng ta đến đây, ai mà không muốn thắng chứ!" Đôi thỏ ngọc của mỹ phụ này lại liên tục rung động, đám nam nhân bên cạnh ánh mắt cũng liên tục rung động theo.

"Tôi, tôi định không mua, cũng không biết mua cái gì nữa?" Trần Thiên Minh không ngờ mỹ phụ này lại định mua cùng hắn, thắng thì sẽ gia tăng thêm gánh nặng, mà nếu thua thì lại có lỗi với mỹ phụ này.


Người bên cạnh thấy biểu hiện của Trần Thiên Minh như vậy, mọi người lập tức rời bàn, đến xem náo nhiệt.

"Đặt đi, để cho mỹ nhân này đặt cùng với ngươi đi." Mọi người đứng bên cạnh đang nghị luận, bây giờ nhìn lại, người thua tiền ở đây cũng không ít nha.

Lâm Quốc cũng đã phát hiện tình huống của Trần Thiên Minh, hắn vội vàng chạy tối hỏi: "Lão đại, phát sinh chuyện gì vậy?"

Trần Thiên Minh lắc lắc đầu, nói: "Không có việc gì, chỉ là mỹ nữ này muốn đặt cược theo ta, mà ta lại không muốn đặt. Hôm nay quả thật quá mệt mỏi rồi." Hiện tại đám người xung quanh càng lúc càng đông, trong lòng Trần Thiên Minh cũng càng lúc càng gấp. Vốn hắn không muốn bị người khác chú ý, không ngờ bây giờ lại bị biến thành tiêu điểm của đám đông.

"Mỹ nhân, hay là nàng đặt theo ta đi!" một tên nam nhân to béo đi tới gần, ánh mắt hắn vô cùng dâm đãng nhìn song nhũ của mỹ phụ này, hai tay hận không thể với tới, thử xem độ mềm mại ra sao.

"Ta không muốn đặt theo ngươi." Mỹ nhân trừng mắt nhìn tên nam nhân kia, ánh mắt nàng nhìn thấy cặp sắc nhãn của hắn, hận không thể móc nó xuống.

"Tốt, ta đặt với ngươi, được chứ?" nam nhân kia hào phóng giơ tay lên, thủ hạ của hắn lập tức mang tiền tới. Xem ra nam nhân này cũng không phải là nhân vật tầm thường, khó trách lại dám ra mặt.


"Anh chàng đẹp trai, anh đặt đi! Tôi đang chờ anh đó. Dù sao tiền này ta cũng đã xác định thua rồi." Mỹ nhân ôn nhu nói, giọng điệu nhỏ nhẹ, mềm mại tựa như tơ tằm, âm điệu khiến cho phía dưới của đám nam nhân dựng hết cả lên.

"Tên mặt trắng, đặt nhanh lên, ta xem xem lần này ngươi xấu mặt đến mức nào." Hắn lập tức thay đổi ngay giọng điệu vừa nói với mỹ nhân, vẻ mặt hung ác nhìn Trần Thiên Minh nói.

Lâm Quốc vừa nghe được, hắn cảm thấy rất tức giận.

Trần Thiên Minh nhẹ nhàng kéo tay hắn, Lâm Quốc lập tức biết điều đi tới sau lưng Trần Thiên Minh, hắn cũng không muốn gây chuyện. Xem ra hôm nay đi không đúng ngày rồi. Mà vừa rồi mỹ nhân cũng nói hôm nay nàng đã thua tiền rồi, vì thế Trần Thiên Minh lập tức có chủ ý mới.

"Tôi đặt hai mươi vạn mua Đại, tiểu thư, cô đặt nhiều ít bao nhiêu?" xem dáng vẻ của mỹ nhân, phỏng chừng vẫn còn có thể thua thêm hai mươi vạn. Đây chính là do nàng bức ta đặt, mà dù sao cũng là nhà cái thắng, coi như là tiện nghi cho các ngươi vậy, như thế thì nhà cái cũng không thua nhiều lắm.

"Ta cũng đặt hai mươi vạn mua Đại." Mỹ nhân này mỉm cười, nàng nhẹ nhàng vung tay, một đại hán phía sau lập tức đặt xuống hai mươi vạn. Mỹ nhân sau đó lại nhìn nam nhân kia, nhưng cũng không nói gì.

"Vậy, ta cũng đặt hai trăm vạn mua đại."Nam nhân kia cũng hét lớn, căn răng đặt hai trăm vạn ra, xem ra, lực hấp dẫn của mỹ nữ quả thật rất lớn, nam nhân kia cũng không thèm nghĩ nhiều, muốn làm dáng trước mặt mỹ nhân, vì thế đặt nhiều hơn nàng ta gấp mười lần.


"Mở, mở, hai, hai, ba, Tiểu." Nhà cái hét lớn, sau đó quay về phía Trần Thiên Minh, ánh mắt đầy cảm kích.

"Tiểu? vậy mà lại là Tiểu." nam nhân kia hét lớn, mới vừa rồi hắn lên mặt, vậy là thua hai trăm vạn.

"Đi." Trần Thiên Minh không muốn gặp phiền toái, hắn lập tức nói với bọn Lâm Quốc rời đi.

Mỹ nhân kia cũng lập tức cùng đám bảo tiêu rời khỏi sòng bạc.

Nam nhân béo kia thấy mỹ nhân cũng muốn rời đi, hắn vô cùng vội vàng chạy theo nói: "Mỹ nhân, ở lại chơi thêm lúc nữa đa."

"Không, ta còn có việc phải đi." Mỹ nhân cũng không thèm quan tâm đến gã béo kia, đối với loại sắc lang này, nàng tất nhiên có biện pháp. Cho nên, cũng sẽ không quan tâm nhiều.

"Con mẹ nó. Làm lão tử thua mất hai trăm vạn mà còn muốn đi ư." Gã béo trong lòng nảy sinh ý nghĩ độc ác, hôm nay nếu không gặp mỹ nữ này thì hắn đã không thua hai trăm vạn, những mà bây giờ mỹ nữ lại nói muốn rời đi, vậy không phải là công dã tràng sao. Vì thế khi nghe thấy giọng điệu của gã béo, thủ hạ bên cạnh hắn lập tức tiến tới bao vây mỹ nhân kia.

"Mỹ nhân, nàng theo ta chơi một chút, nàng muốn đặt chỗ nào thì đặt, nàng trên ta dưới hay là nàng dưới ta trên đều được. Ta khẳng định là mạnh mẽ hơn so với tên mặt trắng vừa rồi, của hắn chỉ dùng làm cảnh thôi, không dùng được đâu. Còn ta thì cam đoan sẽ khiến nàng lên tiên, khiến nàng biết thế nào là nam nhân chân chính." Nhìn thấy mỹ nhân gợi cảm trước mắt, sắc tâm của gã béo bùng lên, mong muốn duy nhất bây giờ là muốn đem mỹ nhân này đẩy ngã, sau đó nắm lấy đôi thỏ ngọc cao ngất của nàng, sau đó đại chiến ba trăm hiệp, coi như là kiếm lãi của hai trăm vạn vừa bị thua khi nãy. Mà bên cạnh nàng có ba gã bảo tiêu sao? Đem bọn chúng giải quyết đi cũng không phải vấn đề. Bên hắn có đến sáu người, tất cả đều là hắn dùng rất nhiều tiền để mời đến, quả thật chỉ là tốn chút công phu thôi.


Gã béo còn đang ở trong mộng đẹp, sáu người bên gã đang giải quyết ba kẻ bảo tiêu của mỹ nhân kia, đáng tiếc là không chỉ một hồi công phu, ngay cả mộng đẹp của hắn cũng bị phá tan luôn, tất cả người bên hắn đã bị giải quyết.

"Ngươi, ngươi…"gã béo lập tức phát hiện ra đám thủ hạ của mình đã bị đánh ngã, dáng vẻ hắn vô cùng bối rối, không nói lên lời nữa.

"Ngươi vừa rồi không phải còn nói muốn "thượng" ta sao?Là nơi nào muốn "thượng" ta?" Mỹ nhân nhàn nhã nói, đôi mắt đẹp của nàng liên tục liếc qua người hắn, sau đó ánh mắt dừng lại ở phía dưới của gã béo.

"Ôi!" gã béo lập tức ôm lấy họa căn của hắn rồi kêu to.

Cái họa căn kia vừa bị mỹ nhân dùng giầy cao gót dẫm xuống, theo sau đó là một tràng âm thanh như heo rống, qua đó cũng biết được trình độ bị thương của gã béo, xem ra phải mất một thời gian tĩnh dưỡng, ít nhất cũng phải là một tháng hắn không thể gây họa được nữa.

Chẳng qua là Trần Thiên Minh cũng nghe được âm thanh thảm thiết của gã béo lúc này, hắn đang nói với Lâm Quốc ở trên ô tô: "A Quốc, cậu nhanh chóng đem ba trăm vạn này đưa cho biểu muội lạt tiêu kia, sau đó đem khối đất trống bên cạnh công viên mua lại cho anh, anh có việc cần dùng. Mặt khác chú lập tức đi mua hai cái xe, một cái xe con, một cái xe tải, như vậy sau này sẽ có phương tiện cho chúng ta làm việc. Đêm này mỗi huynh đệ đi theo, mỗi người phát cho một ngàn đồng, coi như là tiền thưởng cho công tác đêm nay."

Lâm Quốc vô cùng cao hứng gật gật đầu. Lão đại này quả thật khác người, ra tay rất hào phóng, chỉ đi theo có một đêm như vậy, mỗi người lại được thưởng một ngàn đồng, xem ra là đi theo đúng người rồi.

Trần Thiên Minh thấy bên ngoài tối đen, hắn âm thầm nói: "Xem ra từ nay Trần Thiên Minh ta không còn là thầy giáo nghèo như trước nữa rồi. Diệp Đại Vĩ, ngươi sau này cứ chờ đó mà xem!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận