Lưu Manh Lão Sư

"Ầm" một tiếng,

Năm người bọn Vạn Kiếm đều bị thực khí của Trần Thiên Minh đánh trúng, năm người bọn họ cứ như bị gió chặt đứt, chia ra thành năm hướng bay ra ngoài. Lại một tiếng động nữa vang lên, chính là tiếng bọn họ rớt xuống đất, bọn họ đã bị Trần Thiên Minh đánh văng ra xa mấy thước, sau đó lăn trên mặt đất kêu ra thảm thiết.

Bởi lúc này Trần Thiên Minh đang dùng chân khí phản kích, bởi lý do đó nên bọn Vạn Kiếm đều bị Trần Thiên Minh đánh cho trọng thương, bọn họ tự cho bằng công lực của năm người bọn họ có thể giáo huấn bảo vệ của Bảo Toàn công ty. Ai ngờ, bọn họ xui xẻo đụng ngay Trần Thiên Minh, bị võ công cao thâm của Trần Thiên Minh giáo huấn cho một trận.

Nếu như Trần Thiên Minh không muốn giết chết bọn chúng, chỉ muốn giáo huấn chúng một bài học, bọn họ sớm đã không còn giữ được mạng, đâu chỉ

là nằm lăn trên đất mà kêu.

"Thế nào? Bọn mày còn muốn chơi nữa không. Nếu còn muốn, cứ việc lên."

Trần Thiên Minh thấy mấy người bọn chúng toàn bộ té trên mặt đất, cười

nói.

"Mày, mày…"

Vạn Kiếm chỉ vào Trần Thiên Minh muốn mắng, nhưng lại nghĩ mấy người bọn chúng cũng không phải đối thủ của Trần Thiên Minh, không dám trêu vào Trần Thiên Minh nữa.

Nói không chừng, lại có thể rước họa sát thân. Đồng thời ngoại trừ viên quản chế(giám sát và điều khiển) bị chúng đánh ngất ngoài cửa sổ và Trần Thiên Minh mang mặt nạ bảo hộ ra, cũng không thấy người trong công ty Bảo Toàn bước ra.

Cho nên, chúng có chút run sợ, rốt cuộc công ty Bảo Toàn này có bấy nhiêu thực lực, chỉ mới một người bước ra đã đánh cho chúng té ngã hết, hình như còn chưa dùng hết toàn lực. Lẽ nào, kẻ này còn lợi hại hơn sư phụ Phong Ma của bọn chúng. Nghĩ tới đây, Vạn Kiếm cũng không dám lên tiếng.

"Tao nói cho bọn mày rõ, lần này tao cho bọn mày một cơ hội cuối cùng, nếu như bọn mày còn trở lại quậy phá chúng tao, sau này, bọn mày đi tới nữa, sẽ không còn đường trở về." Trần Thiên Minh hung hăng nói với bọn Vạn Kiếm.

Hiện giờ Trần Thiên Minh cứ như một thiên thần đang khuyên răn bọn Vạn Kiếm, bọn Vạn Kiếm cảm thấy trước ngực có một loại áp lực vô hình, hình như làm cho chúng không thể thở nổi.

Trần Thiên Minh lấy điện thoại di động phone một cú cho Trương Ngạn Thanh, biết được có chú em bị đánh xỉu, cũng không có sao, hắn trừng mắt với bọn Vạn Kiếm, nạt:


"Cút, nhớ kỹ lời tao, ngàn vạn lần đừng có tưởng tao nói giỡn, lần sau bọn mày còn dám trở lại, tao sẽ không nương tay nữa."

Bọn Vạn Kiếm lập tức đứng lên, vội vang dìu dắt nhau chạy trốn. Trần Thiên Minh thấy chúng đã đi xa, liền xoa xoa tay mình, sau đó đi vào bên trong công ty Bảo Toàn.

Hắn bước vào, Trương Ngạn Thanh liền lo lắng chạy ra đón, nói với Trần Thiên Minh: "Lão đại, mọi chuyện sao rồi?"

Trần Thiên Minh lắc đầu, nói: "Không sao, tới năm người, có thể là do Hoa Hắc Bang cử đến, võ công không tồi, thân thủ kẻ nào cũng hơn các chú, bất quá ta đã giáo huấn bọn họ một trận, đánh bọn chúng trọng thương, mấy tên nào phỏng chừng phải một thời gian nữa mới hồi phục lại như trước."

Nói xong, Trần Thiên Minh lại nở nụ cười, xem ra, võ công của mình càng ngày càng mạnh, đặc biết một chiêu cuối cùng đánh bọn chúng, đã giúp hắn nắm được phương pháp đối phó.

Ôi, võ công này thật hay, đúng là càng đánh nhiều càng có thể mạnh mẽ hơn.

"Bọn chúng lợi hại vậy sao? Có nhiều cao thủ như vậy?"

Trương Ngạn Thanh vừa nghe năm tên đều có võ công mạnh hơn hắn, hắn rất ngạc nhiên, xem ra, Hoa Hắc Bang cũng không phải bang hội tầm thường.

"Đúng vậy, Ngạn Thanh, chú gọi điện kêu Tiểu Tô ngày mai trở về, còn nữa kêu thêm hai người anh em giúp đỡ Lâm Quốc là đươc. Còn lại chỉ cần theo dõi mà thôi, không cần phải động thủ, cho nên bất cứ ở nơi nào cũng không có vấn đề. Cứ như tối nay chúng tới, nếu như sáng nay chúng ta không sớm phát hiện, Tiểu Tô ở chỗ này, Ngạn Thanh cùng Tiểu Tô có thể đối phó với hai tên, những anh em khác dùng súng lục, tuy không thể thủ thắng, nhưng có thể kéo dài một lúc, chờ quân tiếp viện của chúng ta. May quá, tối nay anh ở đây, nếu không, chúng ta nhất định bị tổn thất."

Trần Thiên Minh vui vẻ nói, nếu như tối nay hắn không có ở công ty, vậy nhất định sẽ để những kẻ đó đắc ý.

Trương Ngạn Thanh gật đầu, sau đó để một vài huynh đệ sửa chữa cửa sổ,

lại phái thêm hai người ở trong phòng giám sát, để phòng kẻ thù tới xâm

phạm lần thứ hai.

Trần Thiên Minh ngồi trên ghế, âm thầm suy nghĩ, ngày mai mình phải gọi


cho Chung Hướng Lượng một cuộc, nói chuyện xảy ra tối nay cho anh ấy biết, đồng thời nhờ anh ấy cho người đóng kín cửa sổ phòng giám sát và điều khiển, sửa thành hình thức điều hòa không khí, như vậy kẻ ở bên ngoài sẽ không thể làm tổn thương người ở phòng giám sát.

Thực ra Trần Thiên Minh không biết, tối nay là cao thủ tới, nếu như chỉ là kẻ trộm bình thường, không chỉ nói tiến vào, chỉ muốn mở phía dưỡi cũng không thể mở, đừng nói gì là tiến vào đánh lén. Mà Chung Hướng Lượng làm hệ thống phòng hộ, cũng chỉ để nhắm vào người bình thường, với cao thủ, thì hệ thống phòng hộ có lợi hại hơn, cũng phí công vô ích.

"Được rồi, chắc chúng không dám tới nữa đâu. Ngoại trừ lưu lại vài anh em có trách nhiệm trực ban, tất cả mọi người đi ngủ đi!"

Trần Thiên Minh duỗi người, nói. Hắn vừa vận động trên giường một lúc, lại ở bên ngoài vận động nữa, giờ có chút mệt mỏi, muốn ngủ.

"Vâng, mọi người đi ngủ đi." Trần Thiên Minh nói.

Hắn ở lại, cùng hai chú em trực ban, bởi vì hắn lo kẻ thù còn tới nữa, vả lại mai Tiểu Tô đã trở về, cho nên, hắn muốn làm tốt nhiệm vụ trực ca đêm. Hơn nữa hắn cũng ngủ ở lầu hai, hai thằng đàn em thì ở lại canh gác, có chuyện gì sẽ kêu hắn.

Một đêm bình an vô sự cứ thế trôi qua, bọn Vạn Kiếm nào dám trở lại, vả lại chúng còn phải trở về chữa thương cho tốt!

..............

Vào khoảng ba giờ chiều, Trần Thiên Minh liền lái xe tới trước cổng trường. Hơn nữa giờ công ty đã có Ngạn Thanh với Tiểu Tô ở đấy, kẻ bình thường đến gây sự cũng không sợ, hơn nữa, mấy kẻ kia đã bị hắn đánh trọng thương, trong nhất thời không thể khỏe lại được.

Vừa đến cổng trường, Trần Thiên Minh đã thấy Tiểu Hồng đang đứng chờ trước cửa. Ánh nắng mặt trời chói chang, nướng cháy mặt đất, khí trời như vậy mà Tiểu Hồng vẫn đứng ở đó, nóng đến nổi khuôn mặt nhỏ hắn cũng đỏ hồng.

Vì vậy, Trần Thiên Minh vội tấp xe vào ven đường, sau đó mở cửa kính xe, ngoắc ngoắc Tiểu Hồng.

Tiểu Hồng cũng thấy Trần Thiên Minh, vội chạy tới, mở cửa xe bước vào ngồi xuống ghế cạnh ghế lái xe. Nàng thè lưỡi ra nhìn Trần Thiên Minh, nói:

"Nóng quá anh ơi!"

"Hiện giờ đã hết nóng chưa, trong xe có điều hòa mà." Trần Thiên Minh cười cười, nói.


"Ừm, giờ mát hơn nhiều rồi. Thầy ơi, giờ chúng ta đi đâu? Tiểu Hồng gật đầu, sau đó hỏi Trần Thiên Minh.

Trần Thiên Minh vừa lái xe, vừa suy nghĩ, nói: "Anh dẫn em đi mua sắm, sau đó tới hiệu sách mua sách học cho em, lại đến tiệm áo quần mua cho em vài bộ."

Trần Thiên Minh thấy Tiểu Hồng giờ mặc áo quần do mình bỏ tiền mua, tuy mình tốn tiền, nhưng mặc vào rất đáng yêu.

"Đi mua sách cũng được, mua áo quần thì không cần đâu, áo quần em còn dùng được mà."

Tiểu Hồng cảm kích nhìn Trần Thiên Minh, Trần Thiên Minh đối với nàng thật quá tốt, nàng có lúc thật không biết nói gì cho đúng, thật muốn lấy thân báo đáp Trần Thiên Minh, chỉ là Trần Thiên Minh không tiếp nhận nàng. Nghĩ tới đây, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng liền ửng hồng.

"Có áo quần rồi, cũng không có nghĩa không thể mua nữa! Anh mua cho em

thêm vài bộ, giờ đã tới thành phố, áo quần cũng phải theo kịp trào lưu, không thể để lỗi mốt được." Trần Thiên Minh nói.

Thực ra cô gái xinh đẹp như Tiểu Hồng, nàng mặc áo quần gì cũng đẹp, nhìn càng xinh. Bất quá áo quần đẹp làm nàng càng thêm hấp dẫn mà thôi.

Trần Thiên Minh lái xe đưa Tiểu Hồng dạo quanh khu vực nội thành một vòng, sau đó liền lái xe tới trung tâm sách. Hiện giờ là thời điểm then chốt học tập của Tiểu Hồng, với điều kiện kinh tế của nàng, nhất định còn tiếc rẻ không dám mua một số sách học.

"Tiểu Hồng, anh nói em nghe nè, em không nên do dự gì, thích sách gì cứ mua, còn tiền cứ để anh trả, hơn nữa, anh có tiền, em không cần lo."

Trần Thiên Minh nói xong, cố ý mở túi tiền ra cho Tiểu Hồng xem, hắn muốn để cho Tiểu Hồng thấy mấy tờ tiền trong túi hắn, để nàng thoải mái mua sách.

Mua sách xong, Trần Thiên Minh liền đưa Tiểu Hồng đến tiệm áo quần. Ôi,

thành phố M đúng là thành phố M, khác hẳn với huyện J. Bọn họ vừa mới tùy tiện đứng ở một chỗ, liền có một nữ nhân viên đi bên cạnh họ.

"Em gái, em xem bạn trai của em thương em nhiều chưa, cùng em đến mua

áo quần."

Nhân viên phục vụ tinh mắt nhìn ra quan hệ khác thường của Trần Thiên Minh với Tiểu Hồng. Vì vậy, cố ý lấy lòng bọn họ, muốn để Trần Thiên Minh vui vẻ mà xuất nhiều tiền mua thêm một số áo quần.


"Ừm."

Tiểu Hồng nghe nhân viên nói như vậy, không thể phủ nhận, ý nghĩ như vậy luôn hiện diện trong tim nàng, hôm nay bị người khác nói ra, nàng vui đến chết đó.

Cho nên, nàng liền đỏ mặt gật đầu, sau đó kéo cánh tay Trần Thiên Minh, nhẹ nhàng ôm lấy Trần Thiên Minh, lộ ra hình dạng vô cùng yêu thương.

Lúc này, cách đó không xa có một đôi mắt đang nhìn hai người Trần Thiên

Minh, nhìn vẻ nghiến răng nghiến lợi của nàng, hình như vô cùng tức giận. Cô gái này chính là Hoàng Lăng, hôm nay nàng vốn muốn đến shop áo quần mua áo quần, ai ngờ lại nhìn thấy Trần Thiên Minh với Tiểu Hồng ở chung một chỗ, điều này nàng làm vừa hận vừa tức. Đến sau cùng, nàng hung hăng trừng mắt nhìn Tiểu Hồng, sau đó cười thâm bước đi.

Mà bọn Trần Thiên Minh không hề nhìn thấy Hoàng Lăng, dưới lời mời chào

của người bán hàng, đang ở phía trước quầy bán trang phục chọn áo quần.

Người bán hàng cái gì cũng nói tốt, một hồi cái nói chiếc áo này hợp với Tiểu Hồng, một hồi lại nói cái quần này Tiểu Hồng mặc nhất định rất đẹp. Bởi thế, hai tay của Trần Thiên Minh đều cầm đầy túi, tất cả đều là quần áo mua cho Tiểu Hồng.

"Anh, được rồi, nhiều như vậy, em mặc cũng không hết!"

Tiểu Hồng nhìn túi áo quần trong tay Trần Thiên Minh, lo lắng nói. Ban đầu nàng chỉ muốn mua một hai bộ là được, nhưng ai ngờ càng chọn lại càng nhiều, hiện giờ Trần Thiên Minh đã cầm áo quần không xuể.

"Em còn muốn nữa không? Mua thêm vài bộ đi!" Trần Thiên Minh hào phóng

nói.

Tuy tay hắn đã cầm không xuể, nhưng hắn vẫn cứ ra vẻ đại gia, hơn nữa lát nữa cũng bỏ hết vào xe, giờ mệt chút xíu cũng không sợ.

"Em gái, em xem bạn trai em tốt với em cỡ nào kia!"

Người bán hàng không bỏ lỡ cơ hội tán thưởng Trần Thiên Minh, muốn để hắn lát nữa thì trả giá không xót của.

"Được rồi, em không mua nữa, chúng ta đi thôi." Tiểu Hồng lắc đầu, nói với Trần Thiên Minh.

Hôm nay cũng không biết đã làm Trần Thiên Minh tốn bao nhiêu tiền rồi, nghĩ tới đây, lòng của nàng lại thấy xót xa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận