Lưu Manh Lão Sư

Cô giáo Mẫu Trư vui vẻ nói với Trần Thiên Minh: "Vậy tôi đi tìm Ngô Thanh đây".

Nói xong nàng vẫy tay chào Trần Thiên Minh rồi vội vàng chạy tới khu văn phòng.

Ngô Thanh" Cô giáo Mẫu Trư dịu dàng nói với Ngô Thanh. Giọng nói của nàng vốn khàn khàn, âm thanh

to như thế dù nàng cố nói một cách dịu dàng thì vẫn giống như tiếng chiêng vỡ làm cho Ngô Thanh càng hoảng sợ.

Cô, cô có chuyện gì vậy? Cô giáo Chân" Ngô Thanh run sợ hỏi cô giáo Mẫu Trư

Có phải anh muốn mời tôi ăn cơm không? Cô giáo Mẫu Trư đong đưa mắt với Ngô Thanh làm hắn sợ hãi suýt thì ngất xỉu.

Không!" Ngô Thanh vừa nghe

cô giáo Mẫu Trư hỏi vậy hắn liều mạng lắc đầu. Cô ta đang trêu chọc mình thì phải? Chính mình nhìn thấy cô ta đã chết khiếp muốn bỏ trốn. Sao mình dám mời cô ta đi ăn cơm chứ?

Không? Anh không có dũng khí tý nào. Dũng cảm là một đức tính của đàn ông, biết không?" Cô giáo Mẫu Trư vừa nhìn Ngô Thanh nàng thấy hắn giống hệt như Trần Thiên Minh nói lúc nãy, nhát gan không dám thừa nhận. Nàng phải ở bên hắn dùng ý tứ sâu xa khích lệ hắn.

Tôi, tôi rất dũng cảm" Ngô Thanh liếc mắt nhìn cô giáo Mẫu Trư thầm nghĩ: Mình không dũng cảm ư?

Mình có thể khẳng định ở trường này mình là người mặt dầy nhất. Lần trước chính mình đã sắp xếp cho Trần Thiên Minh một trận.

Thật sao? Anh dũng cảm thế, sao không dám mời tôi ăn cơm hả?" Cô giáo Mẫu Trư duyên dáng đánh mắt với Ngô Thanh. Bây giờ nàng càng nhìn càng thích Ngô Thanh. Nàng phát hiện Ngô Thanh dù không đẹp trai lắm, nhưng hắn rất xứng đôi với nàng.

Điều này cũng khó trách Ngô Thanh đã thầm thương trộm nhớ nàng. Nghĩ vậy hai má nàng đỏ ửng lên.

Tôi, tôi không có thời gian" Ngô Thanh vừa nghe cô giáo Mẫu Trư muốn hắn mời nàng ăn cơm hắn vội lắc đầu trả lời.

Vậy sao? Tôi nghĩ hôm nay anh sẽ có thời gian mời tôi ăn cơm" Cô giáo Mẫu Trư vừa nói vừa lôi Ngô Thanh xềnh xệch.

Cô, cô muốn làm gì hả?" Một Ngô Thanh nhỏ gầy không phải là đối thủ của cô giáo Mẫu Trư. Hắn bị nàng kéo ra khỏi bàn làm việc nhưng lại va phải cái ghế.

Làm gì à? Tôi đã nói rồi.

Chúng ta đi ăn cơm. Anh không có tiền mời tôi. Tôi mời anh. Anh nhát gan quá" Cô giáo Mẫu Trư đã bắt đầu giận dữ.


Cứu...." Ngô Thanh định hô cứu mạng nhưng hắn thấy một thầy giáo cạnh đó đang nhìn hai người nên hắn lại thôi. Một thầy giáo bị một cô giáo lôi léo, phải hô cứu mạng thì người đó chắc chắn đầu có vấn đề.

Đi, chúng ta đi ăn cơm" Cô giáo Mẫu Trư thấy Ngô Thanh bám vào bàn làm việc. Nàng vội giật tay Ngô Thanh ra rồi lôi hắn ra khỏi phòng làm việc.

Nhìn thấy Ngô Thanh bị cô

giáo Mẫu Trư lôi xềnh xệch như thế, Trần Thiên Minh không nhịn được cười. Ôi, cô giáo Mẫu Trư nói nếu Ngô Thanh không có tiền, nàng sẽ mời hắn. Xem ra lần này Ngô Thanh được ăn không phải trả tiền rồi. Nhưng Trần Thiên Minh không thấy chút hứng thú nào, ăn cơm với một người to béo như thế thì dù có mời hắn ăn thịt rồng thì hắn cũng không thích.

Trần Thiên Minh vui vẻ đi về phòng làm việc của mình. Hắn muốn gọi cơm hộp để ăn ngay tại phòng.

Thầy!" Có tiếng gọi hắn. Trần Thiên Minh quay đầu nhìn thì ra đó là Hoàng Lăng.

Hoàng Lăng, sao giờ này em vẫn chưa về?" Trần Thiên Minh lấy làm lạ hỏi Hoàng Lăng. Gần đây Hoàng Lăng rất tiến bộ, nàng không bỏ học nữa.

Em có chuyện muốn nói với thầy" Hoàng Lăng mỉm cười nói với Trần Thiên Minh. Nụ cười của nàng ẩn chứa sự đắc ý.

Được. đến phòng của thầy" Trần Thiên Minh nói. Gần đây không hiểu sao Lý Hân Di thường xuyên bận việc, buổi trưa nàng cũng không ở lại phòng nghỉ ngơi.

Hoàng Lăng gật đầu đi theo Trần Thiên Minh quay lại phòng Đoàn ủy.

Hoàng Lăng, em có chuyện gì thì nói đi" Trần Thiên Minh ngồi trên ghế nói với Hoàng Lăng.

Thầy, hôm trước em bắt gặp thầy và một cô gái đi dạo phố" Hoàng Lăng cười nói.

Thật sao? Tại sao thầy không nhìn thấy em?" Trần Thiên Minh buột miệng hỏi lại.

Cô gái đó em cũng biết" Hoàng Lăn tiếp tục cười nói.

Ừ!" Trần Thiên Minh nghe Hoàng Lăng nói thế hắn không khỏi giật mình. Cô nàng Hoàng Lăng này rốt cục muốn gì đây?

Cô ấy là bạn cùng lớp với em Tiểu Hồng. Bạn ấy thân mật nắm tay thầy. Hai người có ý với nhau hả, thầy?" Rốt cuộc Hoàng Lăng cũng nói ra điều mình muốn hỏi.

Cái gì? Không phải. Tiểu Hồng là học sinh cũ của thầy. Trước kia thầy dậy ở trường của Tiểu Hồng.


Bạn ấy mới đến đây, không quen thuộc, thầy dẫn bạn ấy đi mua đồ" Trần Thiên Minh cảm thấy hơi bất an.

Thật ư? Có thầy giáo nào thân mật cầm tay học sinh như đôi tình nhân không? Để đến chiều em đi hỏi mấy bạn cùng lớp xem vậy có không?" Hoàng Lăng cười âm hiểm.

Em, em không được đi nói lung tung" Trần Thiên Minh bắt đầu thấy lo sợ. Hắn không ngờ lại bị nữ quái này phát hiện. Phiền toái lớn rồi đây.

Ha, ha, thầy. Có phải thầy

sợ không? Ngẫm lại ngày trước thầy uy hiếp em. Giờ thầy sợ không?" Hoàng Lăng cao hứng nói. Chuyện làm nàng hứng thú nhất là bây giờ nàng có thể uy hiếp Trần Thiên Minh.

Thầy? Thầy sợ cái gì hả? Rốt cuộc em muốn làm gì?" Trần Thiên Minh thực sự muốn biết Hoàng Lăng đang giở trò gì?

Sau này em muốn đi học thì đi mà không muốn đi thì nghỉ" Hoàng Lăng phấn chấn nói. Nàng thầm nghĩ sau này Trần Thiên Minh không thể áp chế nàng nữa.

Không được, như vậy là hại chính em" Trần Thiên Minh lắc đầu phản đối.

Không phải thầy muốn em học

giỏi sao? Vậy thầy giúp em học bù" Ánh mắt Hoàng Lăng hiện lên sự đắc ý. Kế này rất hay. Dù gì thì về học tập nàng không hơn Tiểu Hồng, nhưng nàng sẽ thắng Tiểu Hồng ở mặt khác.

Cũng được!" Trần Thiên Minh suy nghĩ một chút rồi đồng ý. Ý kiến này rất hay, có thể giúp Hoàng Lăng học tập tốt hơn.

Còn nữa, sau này thầy không

thể cư xử ác ý với em. Bất kỳ chuyện gì em nhờ thầy thì thầy phải giúp em" Hoàng Lăng tiếp tục mặc cả với Trần Thiên Minh.

Nếu em nghe lời thầy, thầy

sẽ không có ấn tượng với em nữa. Em có gì khó khăn, cần thầy giúp, thầy sẽ giúp em" Trần Thiên Minh nói.

Thôi được, thầy cho em số di động của thầy" Hoàng Lăng nói xong. Nàng lấy di động của mình và ghi số của Trần Thiên Minh lại.


Em không được bỏ học nữa"

Trần Thiên Minh có chút lo lắng. Hắn sợ sau này Hoàng Lăng không nghe lời hắn. Nàng sẽ thường xuyên bỏ học.

Còn dựa vào tâm trạng của em! Thôi được, thầy, em xinh đẹp hay Tiểu Hồng xinh đẹp" Hoàng Lăng vừa nói vừa đánh mắt với Trần Thiên Minh. Trời sinh thiếu nữ này có một đôi mắt hút hồn. Cái nháy mắt của nàng với Trần Thiên Minh như chứa đựng phong tình vạn chủng.

Em, em cũng xinh đẹp!" Trần Thiên Minh vội cúi đầu xuống, hắn không dám nhìn Hoàng Lăng.

Em không tin. Thầy, thầy nhìn em đây này. Thầy sợ em hả?" Hoàng Lăng nói, nói xong nàng cố tình ưỡn ngực về phía Đỗ Văn Hạo.

Ai bảo thầy sợ em?" Trần

Thiên Minh vừa nói vừa ngẩng đầu lên, phát hiện ra Hoàng Lăng đang ưỡn bộ ngực đầy đặn của mình, hắn lại vội cúi đầu xuống. Trời ạ, bộ ngực của con quỷ nghịch ngợm này còn to hơn của Tiểu Hồng. Xem ra Hoàng Lăng đã dậy thì rồi.

Thầy, dáng người em đẹp

không? Thầy nhìn xem nào" Hoàng Lăng tiếp tục dụ dỗ Trần Thiên Minh. Nếu Trần Thiên Minh là bạn trai của Tiểu Hồng, nàng sẽ cướp Trần Thiên Minh khỏi tay Tiểu Hồng. nàng muốn làm cho Tiểu Hồng đau khổ, nếm thử mùi vị cay đắng của thất bại.

Kỳ thật bây giờ Trần Thiên

Minh không cần nhìn. Mới rồi hắn đã thầm so sánh vóc dáng của Hoàng Lăng và Tiểu Hồng. Vóc dáng Hoàng Lăng đẹp hơn. Hơn nữa quần áo của Hoàng Lăng cũng đẹp hơn. Thế nhưng hiện tại không dám ngẩng đầu nhìn Hoàng Lăng.

Em, em mau về ăn cơm đi. Đừng để mẹ em chờ" Trần Thiên Minh khuyên Hoàng Lăng.

Mẹ em?" Hoàng Lăng biến sắc, nàng cười nhạt nói: "Mẹ không quan tâm đến em. Mẹ bận rộn suốt ngày. Em về nhà thì cũng vậy thôi".

Nghe Hoàng Lăng nói vậy,

Trần Thiên Minh đoán được tính cách cùng việc làm của nàng có liên quan đến chuyện gia đình. Hắn nghĩ bản thân hắn phải dành thời gian tìm hiểu chuyện gia đình của Hoàng Lăng.

Thôi đươc, thầy, bây giờ trưa rồi. Thầy mời em ăn cơm đi. Em không về nhà đâu" Hoàng Lăng cười nói.

Không được. em mau về nhà ăn cơm đi. Thầy đã gọi cơm hộp" Trần Thiên Minh vội xua tay từ chối. Học sinh quỷ quyệt này bất ngờ ra chiêu làm hắn không kịp trở tay.

Hoàng Lăng suy nghĩ một lát rồi nói với Trần Thiên Minh: "Vậy thầy gọi người giao cơm hộp đi. Em cũng muốn ăn cơm ở đây".

Không được!" Trần Thiên Minh kiên quyết nói.


Hừ, thầy ki bo thế. Mời em ăn một bữa mà cũng tiếc. Thế mà thầy còn mời Tiểu Hồng đi ăn cơm ở khách sạn, lại còn mua quần áo cho bạn ấy nữa" Hoàng Lăng cố ý nói.

Em, em cũng thấy việc đó?

Em theo dõi thầy phải không?" Giọng nói của Trần Thiên pha chút lo lắng.

Hắn không rõ liệu Hoàng Lăng có biết hắn và Tiểu Hồng ngủ chung giường không?

Cái đó mà gọi là theo dõi à? Em chỉ tình cờ gặp thôi. Thầy nói thầy không mời em ăn cơm hộp à?"

Hoàng Lăng ngầm đe dọa Trần Thiên Minh.

Thôi được!" Trần Thiên Minh bất đắc dĩ gật đầu.

Người giao cơm mang cơm tới. Hoàng Lăng mở hộp cơm của nàng, ăn một cách ngon lành.

Hoàng Lăng, em ăn thong thả một chút. Ăn thế mắc nghẹn đấy" Trần Thiên Minh khuyên can Hoàng Lăng khi hắn thấy nàng ăn ngấu nghiến.

Không sao. Em ít khi được ăn cơm ngon như này. Ăn ngon quá" Hoàng Lưng sung sướng nói.

Sao lại thế? Nhà em có điều kiện mà. Thức ăn chắc chắn phải ngon chứ? Trần Thiên Minh thấy khó hiểu, hắn hỏi lại Hoàng Lăng.

Đúng thì sao? Em luôn ăn cơm một mình, ăn không thấy ngon" Hoàng Lăng buồn rầu nói. Mẹ nàng thường xuyên vắng nhà. Nàng luôn ăn cơm một mình. Ăn một mình như thế sao nàng thấy ngon cho được? Bây giờ ăn cùng Trần Thiên Minh nàng rất cao hứng.

Nhìn em ăn ngon như vậy lần sau thầy sẽ mời em ăn tiếp" Trần Thiên Minh buột mồm nói khi thấy dáng vẻ như vậy của Hoàng Lăng.

Thầy, đây là thầy nói đấy nhá. Thầy không được nuốt lời đâu" Hoàng Lăng buông đũa, vỗ tay một cách vui sướng.

Trần Thiên Minh ngơ ngẩn.

Ôi, Trần Thiên Minh ơi Trần Thiên Minh. Ngươi chẳng bao giờ nói điều gì mà suy nghĩ cẩn thận cả. Trần Thiên Minh âm thầm mắng chính mình.

Thôi, ngon quá. Em ăn no rồi" Hoàng Lăng vừa nói vừa vuốt bụng. Hình như từ trước tới nay nàng chưa bao giờ ăn ngon như thế.

Vậy em mau về nhà đi" Trần Thiên Minh thấy Hoàng Lăng ăn xong rồi hắn liền giục nàng về nhà.

Thầy, thầy thật tốt. Em cám ơn thầy" Hoàng Lăng đột nhiên đi tới hôn lên má trái Trần Thiên Minh. Sau đó nàng xoay người chạy như bay.

Trời ơi em vẫn chưa lau miệng. Trần Thiên Minh vừa lau mỡ trên má vừa oán trách Hoàng Lăng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận