Lưu Manh Lão Sư

Ngô Thanh thấy Tiểu Châu hình như đang tức giận, hắn có chút chút sợ hãi nói:

"Không, tôi, tôi không phải là có ý này, tôi… đấy không phải là có việc sao?"

"Anh thì có chuyện gì chứ? Anh đừng tưởng tôi không biết, anh có phải là muốn mời nữ giáo viên khác đi ăn không?"

Tiểu Châu càng nói càng tức, cô ta nghĩ đến việc mình xuất tiền mới Ngô Thanh ăn cơm, Ngô Thanh hắn lại xuất tiền mời nữ giáo viên khác, điều này sao không khiến cô ta tức giận chứ? Hơn nữa, Ngô Thanh tới giờ còn chưa mời cô ta đi ăn lần nào.

"Ai nào, ai nói thế, làm gì có chuyện này." Ngô Thanh chột dạ nói.

Chuyện hắn muốn mời nữ giáo viên khác, là ai nói cho Tiểu Châu đây? Hắn

đều là chờ lúc Tiểu Châu không có trong phòng mới mời mà.

"He he, nếu muốn người khác không biết, trừ phi mình đừng làm, Ngô Thanh, tôi nói cho anh biết, anh định làm sao để xin lỗi tôi lần này đây, tôi nhất định sẽ không tha cho anh đâu."

Tiểu Châu xoa xoa nắm tay của mình trước khuôn mặt đầy hoảng sợ của Ngô Thanh, hình như là nếu Ngô Thanh không xin lỗi cô ta, cô ta sẽ biến Ngô Thanh thành cái bánh thịt vậy.

"Cô…sao lại nói như thế chứ," Ngô Thanh sợ hãi nói.

Tiểu Châu chính là giáo viên thể dục, khí lực rất lớn, nghe người khác nói thì hình như là còn có luyện võ công, chính hắn làm sao có thể là đối thủ của cô ta đây? Người phụ nữ như vậy mà hắn ở cạnh, không phải là "cam chịu nhục"

sao, không ổn.

"Tôi không nói như vậy thì anh biết làm thế nào sao? Ngô Thanh."

Tiểu Châu đột nhiên ôn nhu nói, thanh âm cố làm nhỏ nhẹ mà thân hình thì

"quên sầu", khiến Ngô Thanh cảm thấy tự nhiên ớn lạnh. Tiểu Châu này dáng vẻ không giống như là ôn nhu, dáng vẻ quả thật giống người ta có rắm mà không đánh ra được vậy.

"Tôi có việc phải đi trước," Ngô Thanh nói với Tiểu Châu,

Tiểu Châu trước mặt khiến hắn thấy sợ, vẻ hung ác khiến hắn sợ hãi, vẻ ôn nhu lại càng làm hắn sợ hơn, nếu hắn mà không trốn được, có khi là lại vị dọa

sợ chết khiếp ở đây mất.

"Không được, anh không được đi."

Tiểu Châu thấy Ngô Thanh muốn đi, cô ta vội lôi kéo hắn, sau đó cứ lắc lắc, "thịch" một tiếng, đầu Ngô Thanh đã nằm trên ngực Tiểu Châu.

Chẳng qua chắc là Ngô Thanh cũng không chiếm được chút tiện nghi nào, bời vì mặc dù vóc dáng Tiểu Châu khá lớn, nhưng mà ngực của cô ta không lớn chút nào, hình như có thể so sánh với sân bay, cũng không thấy được chút gì gọi là ngực cả.

Ngô Thanh xoa xoa đầu, hắn nói với Tiểu Châu: "Tiểu Châu, cô không nên

làm như vậy được không? Tôi…thật sự là có việc mà!"

Kỳ thật, Ngô Thanh làm gì có việc gì, hắn chỉ không muốn ở cạnh Tiểu Châu mà thôi.

"Vậy anh nói đi, anh có chuyện gì? Anh không phải lại gạt tôi chứ!"

Tiểu Châu nhìn chằm chằm Ngô Thanh hung tợn nói, dáng vẻ chỉ cần cô ta

thấy Ngô Thanh nói láo, sẽ lập tức nắn xương cho Ngô Thanh vậy.

"Tôi…"

Ngô Thanh một bên suy nghĩ, một bên đảo mắt, hắn không biết dùng

biện pháp gì mới thoát khỏi Tiểu Châu mà không khiến cô ta hòai nghi.

Trần Thiên Minh thấy ánh mắt hiện giờ của Ngô Thanh, cảm thấy rất muốn

cười to lên, Ngô Thanh không ngờ cũng có ngày này, hắn là lọai người gì Trần Thiên Minh hiểu rất rõ, da mặt dày đạn bắn không thủng, không sợ trời không sợ đất, không ngờ lại sợ Tiểu Châu như vậy. Xem ra, mình cũng phải giúp hắn một chút mới được.

Nghĩ đến đó, Trần Thiên Minh vội đi tới, "Ngô Thanh, anh còn ở chỗ này à? Anh làm tôi đợi lâu quá."

"Thiên Minh, cậu tìm tôi?" Ngô Thanh kỳ quái nói với Trần Thiên Minh.

"Đúng vậy, anh không phải muốn nói tối hôm nay muốn mời tôi ăn cơm sao?"

Trần Thiên Minh nói xong, còn liều mạng nháy mắt với Ngô Thanh, có ý ám chỉ cho hắn.

"Mời cậu ăn cơm?"

Ngô Thanh có chút tức giận, chính hắn lúc nào nói muốn mời Trần Thiên Minh ăn cơm chứ? Đến khi hắn nhìn thấy Trần Thiên Minh nháy mắt, sau đó lại nhìn qua Tiểu Châu, hắn mới hiểu. Hắn vội vàng gật đầu với Trần Thiên Minh, nói:

"Đúng, tối hôm nay tôi muốn mời cậu ăn cơm."

"Tôi còn tưởng rằng anh keo kiệt chứ?" Trần Thiên Minh vừa cười vừa nói.

"Tôi làm sao mà keo kiệt hả?"

Ngô Thanh thấy cây cỏ cứu mạng xuất hiện, sao không vội vàng bám lấy chứ? Hắn quay đầu lại khách khí nói với Tiểu Châu:

"Tiểu Châu, cô có nghe thấy không? Tôi tối nay muốn mời Thiên Minh ăn cơm, mà đâu phải mới nữ giáo viên nào đâu, cô không nên bịa đặt!"

Nói xong, hắn cảm kích liếc mặt nhìn Trần Thiên Minh, hiện giờ, hắn nói ra ngôn từ rất rõ ràng.

"Ồ, cô Tiểu Châu cũng ở đây à?" Trần Thiên Minh làm ra vẻ như giờ mới thấy Tiểu Châu, hắn kinh ngạc kêu lên.

"Đúng vậy, thầy Trần, buổi tối nay anh và Ngô Thanh ăn cơm sao?" Tiểu

Châu bán tín bán nghi hỏi Trần Thiên Minh,

Cô ta hiện giờ đã cho Ngô Thanh vào thành vật sở hữu của mình, ôi, đáng thương cho Ngô Thanh, xem ra đời này hắn khó mà thoát khỏi "ma chưởng" của Tiểu Châu rồi!

"Đúng vậy, cô không tin tôi sao?" Trần Thiên Minh lớn tiếng nói.

"Tôi, tất nhiên là tin anh rồi." Tiểu Châu nói.

"Cô không tin có thể hỏi Ngô Thanh, Ngô Thanh, anh tối nay mới tôi ăn cơm sao?" Trần Thiên Minh hỏi Ngô Thanh.

"Đúng vậy."

Ngô Thanh bất đắc dĩ không còn cách nào khác đành gật đầu, nếu như hắn mà không nói là "đúng", vậy Tiểu Châu sẽ không bỏ qua, vì thế, không bằng nói mời Trần Thiên Minh ăn cơm. Hơn nữa, hắn lát nữa sẽ chuồn luôn, mặc kệ Trần Thiên Minh. He he, muốn hắn mời cơm Trần Thiên Minh sao, không có cửa đâu!

Trần Thiên Minh thấy ánh mắt Ngô Thanh cứ đảo loạn biết ngay là hắn đang suy nghĩ xấu xa.

"Cô Tiểu Châu, nếu cô còn không tin, vậy thì cùng chúng tôi đi ăn cơm luôn, vẫn là Ngô Thanh mời, hai người các ngươi cũng không phải chia ra rồi." Trần Thiên Minh vừa cười vừa nói.

Tiểu Châu rất cảm kích Trần Thiên Minh, nếu không phải ngày đó Trần Thiên Minh chỉ điểm cho cô ta "thoát khỏi bến mê", thì bao giờ cô ta biết là Ngô Thanh thích mình đây? Cho nên, cô ta vừa nghe thấy Trần Thiên Minh nói như vậy, vội vàng gật đầu, nói:

"Đúng vậy, tôi và hai người cùng đi ăn cơm."

"Cái gì? Cô cùng chúng tôi đi ăn cơm?" Ngô Thanh cực kỳ hoảng sợ kêu

lên.

Nếu như Tiểu Châu đi ăn cùng bọn họ, vậy kế hoạch của hắn không phải phá sản sao? Hơn nữa, hiện giờ hắn phải mời cả Tiểu Châu và Trần Thiên Minh ăn cơm, không bằng mời một mình Tiểu Châu thôi, như vậy có thể bớt được chút tiền.

"Đúng vậy, chẳng lẽ không được sao?"

Tiểu Châu thấy dáng vẻ của Ngô Thanh rất không vui, vì thế, cô ta trừng mắt nhìn Ngô Thanh, hung hăng nói.

"Kìa, sao lại không được chứ?" Vẻ mặt Ngô Thanh đầy đau khổ, nói.

Hiện giờ, cho dù hắn nghĩ muốn mời riêng Tiểu Châu cũng không được nữa, bởi vì vừa rồi hắn đã nói trước mặt nàng là mới Trần Thiên Minh đi ăn.

"Chúng ta đi ăn cơm thôi, Ngô Thanh, đi đâu đây? Hôm nay là anh mời khách, anh quyết định đi!" Trần Thiên Minh vừa cười vừa nói,

Buổi tối hôm nay được ăn miễn phí, thật sự là phải cố gắng ăn cho no bụng thôi!

Ngô Thanh sau khi cùng Tiểu Châu và Trần Thiên Minh đi đến một quán cơm

ở cạnh trước học mà lần trước Trần Thiên Minh mời, hắn cũng thuê gian như lần trước.

"Phục vụ, chúng ta gọi đồ,"

Ngô Thanh vừa thuê gian sương phòng kia, hắn vội vàng la hét muốn gọi đồ ăn. Kỳ thật, hắn chính là muốn tự gọi đồ ăn, cố gắng hạn chế đến mực thấp nhất.

Phục vụ chạy lại, Ngô Thanh nhìn thoáng qua Menu một chút, sau đó liền gọi thức ăn, sau đó hắn còn kêu phục vụ nhanh chóng một chút.

Khi người phục vụ đi qua bên cạnh Trần Thiên Minh, Trần Thiên Minh gọi cô ta lại rồi nói:

"Tiểu thư, cho chúng tôi gội thêm chút thức ăn được không?"

Nói xong, Trần Thiên Minh mượn Menu xem qua một chút. Vừa nhìn, hắn thấy rất tức giận, Ngô Thanh gọi dĩ nhiên lại là ba món một canh, mà canh chỉ là canh thường, thức ăn thì quá kém, thịt cũng không có, chẳng phải là mời bọn họ ăn chay sao? Lần trước khi ở Huyền Môn hắn đã ăn chay cả tháng rồi, hắn sợ lắm rồi!

"Cô Tiểu Châu, cô xem qua thực đơn đi, một chút thịt cũng không có, cô nếu thường xuyên ăn thức ăn như vậy, sẽ bị thiếu dinh dưỡng đó, sẽ xấu đó."

Trần Thiên Minh nói trái với lương tâm. Vóc người như Tiểu Châu hiện giờ, cần phải mỗi ngày đều ăn chay, cố gắng giảm béo mới là tốt.

Tiểu Châu vừa nghe thấy Trần Thiên Minh nói ăn đồ như vậy sẽ xấu đi, vì thế sốt ruột hỏi Trần Thiên Minh: "Vậy anh nói tôi nên ăn gì?"

Trần Thiên Minh ra vẻ suy nghĩ cẩn thận, sau đó mới nói: "Tôi cảm thấy anh là gọi Thanh Thủy Kê đi, không mỡ, nhưng mà dinh dưỡng tốt.

"Được, vậy thì cứ như anh nói đi." Tiểu Châu gật đầu, nói.

"Tiểu thư, cô giúp chúng tôi thêm một phần Thanh Thủy Kê." Trần Thiên Minh nói với cô gái phục vụ.

"Cái gì? Một phần Thanh Thủy Kê sao?" Ngô Thanh sợ hãi đứng dậy.

Trần Thiên Minh không phải là đang trả thù sao? Lần trước cũng là do hắn gọi

một phần Thanh Thủy Kê, lần này đến phiên Trần Thiên Minh trả đũa.

"Đúng vậy, chăng lẽ anh muốn Tiểu Châu thiếu dinh dưỡng sao?" Trần Thiên Minh hỏi lại Ngô Thanh.

"Không, không phải." Ngô Thanh nhìn thấy ánh mắt như muốn giết người của Tiểu Châu ở bên cạnh, hắn liều mạng lắc đầu, Trần Thiên Minh hắn nói vậy không phải là muốn hãm hại mình sao? Hiện giờ hắn rất sợ Tiểu Châu, sao dám đắc tội với nàng ta chứ?

"Vẫn là Ngô Thanh tốt với tôi nhất," Tiểu Châu nghe thấy Ngô Thanh nói

không phải, cô ta cao hứng vỗ tay.

"Cô phục vụ, 1 phần Thanh Thủy Kê, nhớ nhanh một chút cho chúng tôi nha."

Tiểu Châu lớn tiếng nói.

Thức ăn vừa lên, Trần Thiên Minh lập tức nhanh tay xé một cái đùi cho vào miệng mình. Mà Ngô Thanh thấy Trần Thiên Minh đã lấy một cái đùi gà, hắn cũng không cam yếu thế mà lấy một cái, nhưng đang chuẩn bị cho vào miệng…

"Ngô Thanh,"

Tiểu Châu ở bên cạnh lớn tiếng nói với Ngô Thanh, một bên thì lại nhìn cái đùi trong tay hắn. Nghe thấy Trần Thiên Minh nói Thanh Thủy Kê rất nhiều dinh dưỡng, đặc biệt là cái đùi gà trong tay Trần Thiên Minh dáng vẻ rất thơm ngon, cô ta lại muốn ăn đùi gà.

"Tôi, tôi biết, tôi không phải đang xé xuống cho cô sao?"

Ngô Thanh hung hăng trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh, sau đó cười lấy lòng Tiểu Châu.

"Ôi, vẫn là Ngô Thanh tốt với tôi nhất, tôi không muốn cảm động cũng không được, như vậy đi, Ngô Thanh, cái đùi này tôi một nửa, anh ăn một nửa, mà ưu tiên nữ, để tôi ăn trước, lát nữa đưa anh ăn." Tiểu Châu cao hứng nói.

"Tôi không muốn!"

Ngô Thanh thấy Tiểu Châu há to miệng cắn cái đùi gà, khóe miệng dính đầy mỡ gà, hắn có cảm giác buồn nôn, cho nên hắn sao dám lát nữa ăn nửa cái đùi còn lại chứ?

"Không sao, anh rất tốt với tôi, tôi cũng sẽ đối tốt với anh."

Tiểu Châu bởi vì cắn cái đùi gà, co nên nói chuyện cũng không rõ ràng lắm.

Trần Thiên Minh rất nhanh chóng ăn xong cái đùi gà phần mình, hắn lại tiếp tục xé một cái cánh, chỗ này ăn cũng rất ngọt.

"Ngô Thanh, thịt của anh ăn rất ngon!"

Trần Thiên Minh vừa cắn cánh gà, vừa nói với Ngô Thanh.

"Đúng không? Ngon sao?" Ngô Thanh cao hứng nói,

Hắn còn không nghe ra từ còn thiếu trong lời nói của Trần Thiên Minh, hắn suy nghĩ một chút,

"Gì hả? Cậu nói cái gì? Thịt tôi ăn rất ngon, cậu bây giờ đang ăn thịt gà, không phải thịt tôi!"

Ngô Thanh tức giận nói, hắn rút cuộc cũng nghe ra ý của Trần Thiên Minh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui