Lưu Manh Lão Sư

A Cẩu vội vàng lắc đầu nói: "Không dám, em tuyệt đối không dám nữa." Nó vừa nói vừa xoa cái mũi đang chảy máu, như đang cố ra vẻ đang thương vậy.

"Được rồi, lần này tạm tha, chúng mày đi đi. Chẳng qua là tao nói lại lần nữa, nếy như còn có chuyện với bạn của tao, vậy thì lần sau chúng mày không yên lành thế này đâu." Trần Thiên Minh lại cảnh cáo.

"Em không dám, tuyệt không dám nữa mà." A Cẩu vội vàng nói. Nói xong, cả bọn mặt méo xệch, chạy vội khỏi quán.

Trần Thiên Minh thấy bọn nó chạy rồi, lúc này mới kéo Tiểu Trữ đến chỗ ngồi của mình. "Tiểu Trữ, em phải sợ rồi, bọn nó bị đuổi đi rồi." Trần Thiên Minh yêu đau lòng nói với Tiểu Trữ.

"Thiên Minh, anh nói đúng thật, mấy người đó thật là đáng sợ!" Tiểu Trữ tay trái đang đặt trên ngực mình, lo lắng nói.

"Không sao đâu, ai klêu bọn nó dám khi dễ em và Thi Mạn chứ, anh vốn muốn giáo huấn chúng nó một trận, không ngờ thằng A Cẩu kia lại bị lão đại nó đánh nặng tay thế. Thôi thì tha vậy. Tiểu Trữ, em không trách nha chứ?" Trần Thiên Minh kéo bàn tay của Tiểu Trữ rồi hỏi.

"Không đâu, em còn phải cảm ơn anh mà, anh đã giúp bọn em giáo huấn chúng, mà cái tên kia sau cũng thật là đáng thương, bị đánh sưng mặt như đầu heo vậy." Tiểu Trữ cũng cười cười. "Thôi, không nói nữa, em phải đi làm việc." Tiểu Trữ nói xong, nàng liền tránh đi.

Lương Thi Mạn thấy Tiểu Trữ rời đi, nàng cũng vội nói cảm ơn với Trần Thiên Minh: "Chuyện đêm nay cám ơn anh nhiều." Trong mắt nàng hình như còn có ánh sáng rất lạ. Nàng trước đây thường xuyên bị người ta khi dễ, nhưng mà đều phải cam chịu, hiện giờ Trần Thiên Minh vì nàng mà ra tay, nàng rất cảm động.

"Có gì mà cảm ơn, chỉ là nhấc tay thôi mà, tôi trước kia không phải đã nói với cô sao? Tôi sẽ không để cô chịu khổ nữa." Trần Thiên Minh nhìn Lương Thi Mạn, thương tiếc nói.

"Tôi, tôi cũng đi làm đây," Lương Thi Mạn hơi dừng lại, nàng nhìn Trần Thiên Minh thật sâu, sau đó rời đi. Hiện giờ, cảm giác của nàng đối với Trần Thiên Minh, đến chính nàng cũng không hiểu, là thích hay là cảm kích đây? Thích Trần Thiên Minh thì có ích gì chứ? Tình huống của mình như vậy, khác biệt rất lớn với Tiểu Trữ xinh đẹp và thuần khiết. Nghĩ tới đây, Lương Thi Mạn buồn bã cùng phục vụ khác đến dọn bàn là đám A Cẩu vừa ngồi.

Trần Thiên Minh lại cùng đám Lâm Quốc uống rượu, đến lúc bọn họ uống khoảng 7, 8 chai rượu, Trần Thiên Minh liền kêu bọn họ ra về. Hắn thì đi đến nói với Tiểu Trữ: "Tiểu Trữ, anh ở đây chờ em tan làm nhé."

Tiểu Trữ vừa nghe thấy Trần Thiên Minh nói đợi nàng tan làm, nàng vội nói: "Không cần, anh nhanh cùng bạn về đi!"

"Không sao mà, anh chờ em tan làm rồi còn đưa em về." Trần Thiên Minh vừa cười vừa nói, nếu là bình thường thì không sao, nhưng mà tối nay xảy ra chuyện như vậy, hắn càng muốn đưa Tiểu Trữ về nhà.

"Anh ngày mai còn phải về trường, em đến 2 giờ sáng mới tan làm, anh chờ em rồi đưa vậy, vậy anh không cần ngủ sao?" Tiểu Trữ trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh, oán giận nói. Nàng mặc dù là nói như vậy, những trong lòng lại vô cùng ngọt ngào, nghĩ đến Trần Thiên Minh quan tâm mình như vậy, trong lòng nàng cũng phải mỉm cười.

"Không sao, thân thể anh khỏe mạnh, không ngủ một ngày cũng không sao." Trần Thiên Minh vỗ ngực nói.

"Em không cần anh đưa về, anh giờ đi về đi, bây giờ mới là hơn 10 giờ, cách lúc em tan làm còn 4 tiếng nữa, anh mau về đi, những kẻ đó bị anh giáo huấn rồi, không quay lại nữa đâu." Tiểu Trữ tiếp tục lắc đầu, nói.

Trần Thiên Minh suy nghĩ một lúc, cảm thấy Tiểu Trữ nói cũng có lý, chuyện vừa rồi mình xử lý cũng không tệ, giáo huấn mấy thằng đó, hơn nữa cũng không nặng tay, hắn là chúng nó cũng không dám trả thù. Mà hơn nữa, mình cũng biết mấy đứa đó ở Hoa Hắc bang, nếu chúng nó dám động đến Tiểu Trữ, vậy thì mình đến tận Hoa Hắc bang mà đánh. Chẳng qua, Trần Thiên Minh vẫn còn lo lắng một chút, "Tiểu Trữ, hay là anh cứ đưa em về đi!"

"Không, anh giờ đi về đi, đến lúc em tan làm, lúc đó sẽ gọi taxi về, nếu như không có xe, em sẽ gọi cho anh, được chưa?" Tiểu Trữ nghĩ một lúc rồi nói.

Trần Thiên Minh nghe Tiểu Trữ nói nh vậy, hắn gật đầu: "Tiểu Trữ, nếu không thế này đi, em tan làm thì gọi điện cho anh, anh sẽ đến đón em."

Trần Thiên Minh đã quyết định, đến lúc 2 giờ, hắn sẽ đến đón Tiểu Trữ.

"Đến lúc đó rồi nói, anh mau đi về đi, mấy đồng nghiệp đang cười em kìa, mà em còn phải làm việc!" Tiểu Trữ thấy mấy đồng nghiệp đang nhìn mình rất mập mờ, nàng xấu hổ đỏ mặt, trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh, yêu kiều nói. Nàng thấy Trần Thiên Minh vẫn chưa đi, vì thế thúc hắn.

"Được, anh đi." Trần Thiên Minh thấy Tiểu Trữ đỏ mặt đuổi hắn đi, mà ánh mắt của mấy nữ phục vụ bên cạnh, hắn đành bất đắc dĩ mà rời đi, dù sao Tiểu Trữ đến 2 giờ sáng mới tan làm, hắn sớm đến đợi nàng là được. Nghĩ đến đó, hắn liền chào Tiểu Trữ rồi rời đi.

Trần Thiên Minh đi ra cửa, vừa lúc thấy đám Lâm Quốc chuẩn bị về, thế nên Trần Thiên Minh liền cùng bọn họ về công ty.

Ở phố đối diện lúc này có một cái xe màu đen, ánh mắt của Thái Đông Phong đang nhìn chằm chằm vào Trần Thiên Minh đang đi ra. Buổi tối hôm nay, hắn vẫn cứ nhìn chằm chằm vào quán "Dạ Độc Túy Tửu", hắn đã cho thủ hạ vào điều tra trước, thấy Tiểu Trữ đúng là làm ở đây. Cho nên, hắn vẫn ở đây chờ đến khi Tiểu Trữ tan làm, lúc đó mới xuống tay.

Mẹ kiệp, Trần Thiên Minh, mày dám "cua" gái của tao, sớm muộn cũng có ngày tao giết mày. Thái Đông Phong căm hận nhìn Trần Thiên Minh nhỏ giọng nói. Nếu không phải là Điện Ma nói Trần Thiên Minh võ công cao cường, hắn thật sự là muốn đi xuống ngay mà giết Trần Thiên Minh, thủ hạ của Trần Thiên Minh hắn không thèm để mắt đến.

Kỳ thật, hắn cũng không biết mấy người Lâm Quốc võ côn giờ rất lợi hại, chỉ một người trong số đó, võ công cũng không kém Thái Đông Phong hắn.

"Lão đại, chúng ta lúc nào thì bắt Tiểu Trữ?" Một thằng thủ hạ của Thái Đông Phong nói với hắn. Buổi tối hôm nay vì để thuận tiện làm việc, Thái Đông Phong chỉ mang theo một thằng thủ hạ lái xe cho hắn.

"Mày ngu à? Bây giờ quán bar đang nhiều ngưoiừ, tao bây giờ đi bắt, vậy bị người khác nhìn thấy, mày muốn tao chết à?" Thái Đông Phong tức mắng thằng ngu kia. "Chúng ta cứ ở đây chờ, chờ đến lúc Tiểu Trữ tan làm đi ra, khi đó đường ít người, mày lái xe qua, ta bắt nàng ta lên xe. Mẹ kiệp, đêm nay không chơi chết con điếm này, ta không phải là Thái Đông Phong, tao đối tốt với nó như thế, thế mà nó lại theo kẻ thù của tao."

Thái Đông Phong càng nghĩ càng lộn ruột, hắn ước gì bây giờ bắt luôn Tiểu Trữ, đưa đến chỗ không người, sau đó lột sạch nàng ta, "chơi không khoan nhượng". Mẹ kiếp, thù này không báo đéo phải là quân tử, Trần Thiên Minh, mày chờ xem, có dũng khí đoạt nữ nhân của tao, xem tao làm sao chơi chết Tiểu Trữ.

Hiện giờ, Thái Đông Phong đang nghĩ đến những biện pháp chơi đùa ra sao với Tiểu Trữ, hắn tối nay nhất định sẽ thong thả, từ từ mà chơi đùa Tiểu Trữ, không biết thằng Trần Thiên Minh đã chơi qua Tiểu Trữ chưa? Nếu còn chưa chơi, vậy thì tốt, "nước đầu" để mình "húp", chắc chắn khiến thằng Trần Thiên Minh tức chết.

Nghĩ đến đó, trong lòng Thái Đông Phong cũng hơi cân bằng lại. Hừ, Trần Thiên Minh à Trần Thiên Minh, đến lúc đó không biết là ai đội nón xanh cho ai đâu. Chẳng qua, Thái Đông Phong nghĩ đến việc sau khi tối nay hắn bắt được Tiểu Trữ, cũng sẽ không để Tiểu Trữ rời đi. Về phần là giết nàng hay là giam lỏng, hắn còn chưa có quyết định. Hắn vẫn chỉ nghĩ đến việc bắt nàng rồi cởi sạch quần áo mà thôi.

Hiện giờ, Thái Đông Phong một mặt thì ngồi trong xe uống rượu, một mặt thì nhìn chằm chằm vào cửa quán bar, hắn mang theo 3 viên Viagra, chuẩn bị dùng cho đêm nay, hắn muốn chơi Tiểu Trữ cho đến tận sáng, nếu không hắn không cam lòng.

"Ông chủ, chúng ta cũng ở đây chờ sao?" Lúc này ở một góc quẹo cũng đang có một cái xe đang chờ, trong xe chính là Diệp Đại Vĩ cùng Trường Mao.

"Đúng vậy, chúng ta cứ chờ ở đây, vị trí này rất tốt, chúng ta có thể thấy được Thái Đông Phong, mà Thái Đông Phong lại không thể thấy chúng ta." Diệp Đại Vĩ gật đầu, nói với Trường Mao. Hắn vẫn luôn đi theo Thái Đông Phong, thằng đàn em nói cho Diệp Đại Vĩ biết Thái Đông Phong cho xe tới "Dạ Độc Túy Tửu", hắn liền biết là Thái Đông Phong muốn hành động tối nay.

Nam nhân hận nhất chính là đàn bà của mình bị người khác cướp, đặc biệt là khi thằng kia chính là kẻ thù của mình. Cho nên, hắn cũng mang theo Trường Mao lén đi theo tới đây, nhìn kỹ hành động của Thái Đông Phong.

"Vậy tại sao chúng ta không chạy đến vị trí có thể nhìn thấy cửa quán bar?" Trường Mao khó hiểu hỏi Diệp Đại Vĩ.

"Chúng ta tới đó để làm gì?" Diệp Đại Vĩ nói.

"Nhìn xem Tiểu Trữ đi ra." Trường Mao nhỏ giọng nói.

"Chúng ta đi xem Tiểu Trữ làm gì hả? Cũng không phải là chúng ta muốn bắt Tiểu Trữ, người muốn bắt là thái đông phogn, hơn nữa, chỉ cần Thái Đông Phong nhìn Tiểu Trữ là được, đến lúc đó Tiểu Trữ không phải là bị Thái Đông Phong bắt sao?" Diệp Đại Vĩ vừa cười vừa nói. Chỉ cần lát nữa mình lái xe đi theo Thái Đông Phong là được, chuyện sau đó, khẳng định là Thái Đông Phong bắt Tiểu Trữm Trần Thiên Minh tức giận vì nữ nhân của mình bị Thái Đông Phong bắt, sau đó thì mình cuối cùng cũng xuất hiện, chiếm tiện nghi lớn nhất. Nghĩ đến đó, Diệp Đại Vĩ cười âm hiểm, mình có thể nghĩ ra âm mưu thế này, có thể không cười sao?

"Vậy anh tại sao lại muốn em lát nữa gọi điện cho Trần Thiên Minh?"

Trường Mao nói. Diệp Đại Vĩ vừa rồi phân phó cho hắn nhất định phải gọi điện cho Lâm Quốc, số điện này có trên biển của công ty bảo an An An.

"Mẹ kiếp, Trường Mao, đầu mày chỉ dùng để mọc tóc thôi à, nếu tao không nói tin này cho Trần Thiên Minh, vậy làm sao Trần Thiên Minh biết là Tiểu Trữ bị Thái Đông Phong bắt? Địa phương đang giữ là ở đâu? Nếu Trần Thiên Minh không tìm Thái Đông Phong, không đánh nhau với Thái Đông Phongm vậy thì tao có cơ hội sao?" Diệp Đại Vĩ ở bên cạnh lấy tay gõ cho thằng Trường Mao mấy gõ.

"Ồ, hóa ra là như vậy." Trường Mao gật đầu, bừng tỉnh hiểu ra.

"Mặc dù võ công của tao giờ cao hơn Thái Đông Phong, nhưng mà nếu tao giết Thái Đông Phong, Ma Vương biết được chắc chắn không tha tao. Lấy võ công của tao hiện giờ lại không giết được Trần Thiên Minh. Thế nên tao chỉ còn cách một đá ném hai chim này thôi, đầu tiên là để Trần Thiên Minh giết Thái Đông Phong, sau đó chúng ta sẽ giết Trần Thiên Minh."

Diệp Đại Vĩ âm hiểm nói.

"Ông chủ, anh không phải nói võ công Trần Thiên Minh rất cao sao?"

Trường Mao có chút lo lắng, hắn cũng không có võ công, nếu bị Trần Thiên Minh đánh cho, như vậy thì không đáng giá.

"Mày không cần phải lo chuyện này," Diệp Đại Vĩ cười cười, từ bên trong lấy ra hai khẩu súng lục, hắn đưa cho Trường Mao một cái, nói: "Mày cầm một khẩu, bên trong có 8 viên đạn, tao và mày cộng lại là 16 viện đạn, đợi sau khi Trần Thiên Minh giết chết Thái Đông Phong, dưới tình huống hắn mệt mỏi, tao và mày dùng súng bắn chết nó, đến lúc đó, người khác đều nói Thái Đông Phong bị Trần Thiên Minh giết, mà Trần Thiên Minh lại bị Thái Đông Phong trước khi chết dùng súng bắn chết." Diệp Đại Vĩ một mặt sờ sờ khẩu súng, một mặt cười nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui