Lưu Manh Lão Sư

Trần Thiên Minh sau khi cơm nước xong xuôi với Hoàng Lăng, hắn liền đưa

Hoàng Lăng quay về trường học. Hắn còn hỏi rõ xem bao giờ Hoàng Lăng đi

về nhà để còn đưa về.

Cô bé nói không có chuyện gì, hơn nữa sẽ gọi tài xế ở nhà đánh xe đến đón về, vì chuyện buổi trưa nay khiến cô bé đến giờ vẫn còn thấy sợ.

Trần Thiên Minh suy nghĩ một chút, cảm thấy Chu Kỳ sẽ không dám đến tìm

Hoàng Lăng nữa. Hơn nữa Hoàng Lăng nói có tài xế lái xe đến đón về, như vậy thì sẽ không có chuyện gì rồi.

Sau khi Hoàng Lăng rời đi, Trần Thiên Minh nhìn lại thời gian một chút, hắn đột nhiên nghĩ tới Lương Thi Mạn và tiểu Trữ, các nàng hiện tại không đi làm ở quán bar nữa, Trần Thiên Minh sợ có người đến tìm trả thù các nàng, cho nên hắn không cho các nàng đi làm. Chỉ đành phải xin lỗi Phạm Văn Đình, tiểu Trữ mới làm không bao lâu mà đã nghỉ rồi.

Thôi quên đi, đi "Dạ Độc Túy Tửu" tìm Phạm Văn Đình vậy, cứ gặp mặt cô nàng này rồi nói. Trần Thiên Minh đang âm thầm nói vậy. Nghĩ thế, hắn lập tức đánh xe tới quán bar của Phạm Văn Đình.

Vừa vào quán bar, Trần Thiên Minh lại ngồi vào góc quen thuộc của hắn.

"Tiểu thư, bà chủ Đình của các cô có ở đây không?" Trần Thiên Minh hỏi

một nữ phục vụ bên cạnh.

"Có, thưa tiên sinh, anh chờ một chút, tôi đi gọi chị Đình đến."

Nữ nhân viên kia hình như nhận ra hắn, vì thế cô ta cười cười với Trần Thiên Minh, sau đó rời đi.

Hiện tại sinh ý của quán bar tốt vô cùng, cũng không phải vì trước kia sảy ra chuyện mà vắng khác bớt, mà hơn nữa quán bar cũng thay đổi khá nhiều khuôn mặt mới, xem ra, Phạm Văn Đình đúng là mới thuê không ít người.

"Thiên Minh, cậu đến rồi à,"

Phạm Văn Đình đi tới bên Trần Thiên Minh rồi nhẹ nhàng nói.

Trần Thiên Minh thấy Phạm Văn Đình đi tới, hắn vội vàng ngẩng đầu lên cười nói với Phạm Văn Đình:

"Đúng vậy, chị Đình, tôi nhớ chị mà, cho nên qua thăm một chút."

Phạm Văn Đình trước mắt làm hai mắt Trần Thiên Minh sáng bừng lên, hôm nay nàng mặc một chiếc váy ngắn bằng tơ tắm màu xanh biếc, khoác một chiếc áo trắng nhẹ. Trang phục hơi mỏng bó chặt lấy thân thể mềm mại cùng cặp đào tiên căng trong rung động.

Cặp mông mịn màng tròn căng bên trong làn váy mỏng nhếch lên tuyệt đẹp, đôi chân thon dài cân xứng không đi tất chân, cặp đùi trắng mịn làm Trần Thiên Minh chỉ muốn lao đến sờ mó một chút cho đã nghiền.

"Thiên Minh, người ta gọi cậu đó, cậu có nghe thấy không? Thiệt là…"

Phạm Văn Đình thấy Trần Thiên Minh cứ ngơ ngác nhìn nàng, nàng trừng

mắt một cái, oán giận nói.

Mặc dù nàng nói như vậy, nhưng trong lòng lại thấy vô cùng cao hứng.

"Ồ, chị Đình, chị hôm nay thật là xinh đẹp nha!" Trần Thiên Minh than thở,

Phụ nữ xinh đẹp gợi cảm như Phạm Văn Đình đúng thật là vô cùng hiếm có, trước kia ở sòng bạc Thường Nhạc tuy có gặp qua một người, loại nữ nhân này đúng là cực phẩm ở trên giường, nhất định là khiến nam nhân không nỡ rời giường luôn.

"Đi chết đi, chị có xinh đẹp hơn cũng không bằng tiểu Trữ của cậu."

Phạm Văn Đình vừa nói vừa trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh, sau đó ngồi cạnh hắn mà nói rất chua xót, hình như là nàng đang ăn dấm của tiểu Trữ thì phải.

"Được rồi, chị Đình, tôi đang muốn nói với chị về chuyện của tiểu Trữ, bởi vì lần trước cô ấy bị thằng khốn Thái đông Phong bắt cóc cho nên có chút việc xảy ra, mặc dù Thái đông Phong đã chết, nhưng mà, tôi vẫn sợ có thủ hạ của nó đi tìm tiểu Trữ trả thù, vì thế, tôi muốn cô ấy trước tiên không nên đến đây làm." Trần Thiên Minh xấu hổ nói.

Tiểu Trữ là do hắn giới thiệu tới đây, kêu làm nửa năm, không ngờ còn chưa làm xong đã xin nghỉ, điều này thật có lỗi với Phạm Văn Đình.

"Cái tên Thái đông Phong lần trước gặp ở nightclub tại huyện J giờ đã chết?"Phạm Văn Đình kinh ngạc kêu lên:"Là ai giết hắn?"

"Tôi cũng không biết, tôi lúc ấy chỉ lo cứu tiểu Trữ, nhưng mà thằng khốn kia có chết cũng là đáng lắm, nếu như không phải tôi tới sớm một chút, thằng chó đó đã cưỡng gian tiểu Trữ rồi." Trần Thiên Minh oán hận nói.

Không biết là ai giúp hắn báo thù cho Tiểu Hào, chẳng qua, hình như là cũng muốn hại hắn thì phải.

"Chị cũng đã nói rồi, người như Thái đông Phong đó không tốt, chị vừa nhìn đã nhận ra rồi, chị còn khuyên cậu, cậu lại không nghe, bây giờ thì biết rồi chứ?" Phạm Văn Đình nói với Trần Thiên Minh.

Trần Thiên Minh cười khổ nói: "Hắn là người che dấu rất kín đáo, tôi lúc đó cũng bị hắn lừa,"

Kỳ thật là Thái đông Phong lúc đó lợi dụng tâm lý muốn nhanh chóng theo đuổ tiểu Trữ của Trần Thiên Minh, cho nên Trần Thiên Minh mới dễ dàng bị lừa như thế.

"Được rồi, không nói đến người chết như hắn nữa, tiểu Trữ sao rồi, còn Lương Thi Mạn nữa, bằng hữu kia của cậu cũng không đi làm, có phải là cậu lừa luôn hai thành viên của chị đi rồi không? Trần Thiên Minh, chị muốn đi kiện cậu!" Phạm Văn Đình cười cười nói với Trần Thiên Minh.

"Không đúng mà, chị Đình, tôi muốn lừa cũng là lừa được đại mỹ nhân như

chị chứ, Thi Mạn vì cứu tiểu Trữ mà thiếu chút nữa bị Thái đông Phong đánh chết, hôm nay mới vừa khỏi nè." Trần Thiên Minh nói.

"Vậy các nàng còn tới đi làm không, cậu không phải muốn "kim ốc tàng kiều" chứ?" Phạm Văn Đình lại cười cười nói.

"Tôi muốn để các nàng nghỉ một thời gian đã, nếu như có nguy hiểm như trước thì rất thảm, chị hay là trước cứ tìm người khác đến làm đi." Trần Thiên Minh xấu hổ nói.

Phạm Văn Đình nhẹ nhàng bấm một cái lên tay Trần Thiên Minh,

"Sáng hôm nay tiểu Trữ đã gọi điện đến báo cho chị biết rồi, cũng kêu chị tìm

người khác thế chỗ, mới rồi chỉ là đùa cậu thôi."

Trần Thiên Minh vừa nghe Phạm Văn Đình nói chỉ là đùa với mình, hắn cố ý ra vẻ tức giận nói:

"Hay nha, chị Đình dám có dũng khí chơi đùa với tôi, tôi giờ muốn trả thù rồi,"

Nói xong, Trần Thiên Minh lấy tay cù luôn vào nách Phạm Văn Đình.

"A…ngứa, ngứa, cậu đừng nghịch mà." Phạm Văn Đình cười đến run cả người, đặc biết là cặp đào tiên run rẩy đặc biệt lợi hại, làm Trần Thiên Minh phải liều mạng mà nuốt nước miếng.

"Ai kêu chị chơi đùa tôi, tôi cũng muốn chơi đùa với chị."

Trần Thiên Minh nói những lời này cứ như là đang ở trên giường vậy.

Phạm Văn Đình lắc đầu cười yêu kiều:

"Thiên Minh, chị không dám nữa mà, cậu đừng có nghịch nữa, chị không nhịn được rồi, nơi này không phải phòng chị mà, nếu để đám nhân viên thấy được thì không hay đâu." Nàng vừa nói vừa cố ý nhìn bốn phía một hồi.

Trần Thiên Minh vừa nghe Phạm Văn Đình nói vây, nghĩ lại cũng đúng, nếu

như hắn còn cùng đùa nghịch với Phạm Văn Đình như vậy, nhân viên của nàng chắc chắn là nhìn thấy, lúc đó thì hình tượng bà chủ của nàng sẽ bị xấu đi.

Nghĩ đến đó, Trần Thiên Minh ngừng tay lại, hắn nói với Phạm Văn Đình:

"Được rồi, hôm nay tha chị một ngựa, chẳng qua, chị phải cùng tôi uống rượu." Trần Thiên Minh bắt đầu "đòi tiên".

"Được, chị hôm nay cũng rảnh, cùng cậu uống rượu vậy." Phạm Văn Đình

gật đầu, nói.

Không biết vì sao, hôm nay nàng thấy Trần Thiên Minh, trong lòng cũng có chút buồn bực, vì thế dứt khoát uống rượu cùng hắn.

"Được lắm, tôi đi gọi rượu, chúng ta cùng nhau uống." Trần Thiên Minh cao hứng nói.

" Có phải lại một lần nữa muốn uống say không?" Phạm Văn Đình híp mắt, lộ ra anh mắt vô cùng kiều mị.

"Uống say cũng không sợ, dù sao chị trên kia cũng có giường," Trần Thiên Minh dâm đãng nói.

Tốt nhất là Phạm Văn Đình uống say, sau đó để mình muốn làm gì thì làm.

"Ôi, cậu có nhiều nữ nhân như vậy rồi, làm sao còn muốn chị Đình này nữa chứ?" Phạm Văn Đình thương tâm nói.

Hiện tại trông nàng cứ như là một nữ nhân không được sủng ái trong hậu cung, đang ai oán nam nhân của mình vậy.

"Làm sao lại thế chứ? Tôi mỗi ngày đều nhớ chị mà, chị Đình, chị không tin chị cứ sờ vào ngực xem tim tôi này."

Trần Thiên Minh vừa nói vừa nắm lấy đôi tay nhỏ bé của Phạm Văn Đình, áp vào lồng ngực của hắn.

Phạm Văn Đình thấy Trần Thiên Minh kéo tay mình, nàng vội vàng nói:

"Thiên Minh, cậu mau buông tay, để người khác nhìn thấy không hay đâu."

Nói xong, Phạm Văn Đình vội rút tay mình ra, sau đó nàng vội nhìn bốn phía, hình như sợ người khác nhìn thấy vậy.

"Xấu hổ quá, chị Đình, tôi lần sau sẽ chú ý, nắm tay chị nhất định không để người khác nhìn thấy." Trần Thiên Minh dường như hiểu ý gật đầu,

Phạm Văn Đình hóa ra là thẹn, hơn nữa nàng còn là một nữ nhân đã kết hôn, mặc dù ánh sáng trong quán bar không tốt lắm, nhưng mà nàng vẫn hơi tị hiềm. Trong lòng Trần Thiên Minh nghĩ vậy.

"Cái gì, lần sau còn muốn nắm tay người ta nữa, cậu đúng là lưu manh, có nhiều nữ nhân như vậy còn chưa đủ, còn muốn gây chuyện với người ta nữa,"

Phạm văn Đình yêu kiều trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh, dáng vẻ tức giận, lại vừa giận vừa vui, khiến sắc tâm của Trần Thiên Minh bốc lên tận đầu.

Chỉ lát sau, rượu đã đưa lên, Trần Thiên Minh cầm chai rượu lên rót đầy vào hai chén, sau đó nói với Phạm Văn Đình:

"Chị Đình, rượu gặp mỹ nhân ngàn ly thiếu, chúng cùng uống đi nào!"

Phạm Văn Đình ưu nhã cầm lấy chén rượu, nói với Trần Thiên Minh:

"Thiên Minh, cậu có phải là muốn làm chị say không, sau đó phi lễ với người ta hả?"

Nói xong, nàng quyến rũ ném trong Trần Thiên Minh một cái mị nhãn.

Trần Thiên Minh ngượng ngùng nói: "Tôi sao có thể làm chị say chứ, tửu lượng của tôi không tốt, chị Đình, chị có phải là đang sợ tôi không?" Trần Thiên Minh cố ý khích tướng.

"Chê cười rồi, Phạm Văn Đình chị đây mà sợ Trần Thiên Minh cậu sao, cậu có giỏi thì phóng ngựa lại đây, lão nương cho cậu biết lợi hại."

Phạm Văn Đình đứng lên nói, nàng càng lúc càng có phong phạm nữ hiệp nha.

"Được rồi, chúng ta uống."

Trần Thiên Minh thấy Phạm Văn Đình bị mình khích tướng thành công, trong lòng rất cao hứng, xem ra tôi nay nhất định phải làm Phạm Văn Đình say thôi.

Trần Thiên Minh cứ thế uống rượu với Phạm Văn Đình, ngươi một chén, ta một chén, cứ vừa cười vừa nói. Con người chính là như vậy, sau khi uống rượu vào là "phun như súng", bọn họ nói về những kỷ niệm khi còn đi học, mà nói càng lúc càng hứng, rượu hiển nhiên là cũng càng uống càng nhiều.

"Chị Đình, bàn tay nhỏ bé của chị thật mềm mại nha,"

Đã có chút tửu ý, Trần Thiên Minh lúc này đã sắc đảm bao thiên rồi, hắn lớn mật kéo tay mình đến sờ mó bàn tay của Phạm Văn Đình.

"Cậu buông tay ra, để người khác nhìn không tốt đâu."

Phạm Văn Đình đỏ mặt cười, vẫn nói những lời cũ.

Trần Thiên Minh lắc đầu, nói: "Làm sao chứ, chị Đình, tay của tôi cầm lấy tay chị, cho dù người ngồi bên cạnh chúng ta cũng không nhìn thấy đâu, đừng nói đến bên kia nữa nha."

Trần Thiên Minh rất cao hứng, Phạm Văn Đình không có lý do gì cự tuyệt mình nữa.

"Cậu buông tay chị ra, cậu cầm tay người ta như thế, làm sao mà uống được rượu chứ?"

Phạm Văn Đình trừng mắt liếc Trần Thiên Minh, nàng làm sao không hiểu tâm tư của Trần Thiên Minh, chỉ là bàn tay nhỏ bé bị hắn cầm lấy, đúng thật là rất thỏai mái.

"Haha, chị Đình, chị không phải còn một tay uống rượu sao? Nếu như một tay chị không uống được, vậy tôi giúp chị cầm, chúng ta uống rượu uyên ương." Trần Thiên Minh vừa cười vừa nói.

Tốt nhất là Phạm Văn Đình ngồi trên đùi mình, để mình đặt tay lên song nhũ cao vút của nàng, một tay ôm nàng, vậy thì thật là thích thú biết bao!

"Đi chết đi, chiếm tiện nghi của người ta, nào, chúng ta uống rượu."

Phạm Văn Đình dùng bàn tay không bị Trần Thiên Minh nắm cầm lấy chén rượu, nói với Trần Thiên Minh.

Vì thế, bọn họ lại bắt đầu uống rượu.

"Chị Đình, đầu tôi có chút choáng, tôi lên chỗ chị nằm, được không?" Trần Thiên Minh cố ra vẻ say rượu.

Mọi người dù sao cũng uống không ít rồi, nhưng mà hình như Phạm Văn Đình còn chưa có say, xem ra, lần này mình phải đổi chiến lược, "giả say làm chuyện hồ đồ" thôi.

Phạm Văn Đình suy nghĩ một chút, nàng cắn cắn môi, hình như làm ra quyết định gì đó, sau đó đỏ mặt nhẹ nhàng gật đầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui