Lưu Manh Lão Sư

Quả nhiên không ngoài dự liệu của Trần Thiên Minh, những người này thấy

đám Trương Ngạn Thanh ra ứng chiến, vì thế lấy năm vây một, vây đám Trương Ngạn Thanh vào bên trong.

"Ngạn Thanh, đánh nhanh thắng nhanh, đứng để chúng câu giờ, nếu bọn chúng đã không nghe lời khuyên, vậy thì cho chúng biết tay, đừng để tên nào trốn được." Trần Thiên Minh lớn tiếng nói với đám Trương Ngạn Thanh.

Chính mình đã cho đám đạo tặc này mặt mũi, nếu mà phế đi võ công của chúng, sau đó giao cho cảnh sát là chúng coi như hết.

"Vậy còn phải xem bản lĩnh của các người!" Tên bịt mặt kia lại lạnh lùng cười.

Bọn chúng tự nhận thấy võ công cũng không tồi, hơn nữa lấy nhiều đánh ít, tin tưởng là nhất định có thể đánh bại đám Trương Ngạn Thanh.

Trương Ngạn Thanh cười nói: "Chúng mày lên đi, đừng nói nhiều nữa."

Nói xong, hắn dùng toàn bộ nội lực vận lên cánh tay, tùy thời ứng chiến.

"Lên, chúng ta giết hết bọn chúng." Tên bịt mặt khác nói.

Nhất thời, ánh đao lấp lóe, năm thanh đao đều chém về phía Trương Ngạn Thanh.

"Đến đây đi, tao cho chúng mày biết lợi hại."

Trương Ngạn Thanh vung hai tay đẩy về phía năm thanh đao, chưởng phong đầy trời đánh về phía năm tên đạo tặc.

Trương Ngạn Thanh lúc này đang tung chưởng đầy trời, tuy là mấy người bịt mặt kia vẫn vác đao chém tới, nhưng với công lực của Trương Ngạn Thanh hiện giờ, đừng nói đến công kích Trương Ngạn Thanh, mà họ giờ muốn tự bảo vệ mình cũng là điều khó.

Bởi vì Trương Ngạn Thanh dùng nội lực để đánh ra bóng chưởng đầy trời, vì thế cả năm người kia đều không ai may mắn tránh được, tất cả đều bị đánh ngã xuống đất, mà đao của một tên cũng bị đánh rớt xuống đất.

"Mẹ kiếp, vô dụng, còn không mau mà nhặt đao lên."

Người bị mặt tức giận mắng thằng vừa đánh rơi đao, năm người mà lại để có một người đánh bại, sau này làm sao mà ra xã hội kiếm ăn được nữa đây?

"Chiêu này chỉ là cảnh cáo, tiếp theo tao không khách khí nữa đâu." Trương Ngạn Thanh cười lạnh.

Bởi vì nội lực được đề cao không ít, vì thế, hắn càng đánh càng hứng, càng đánh càng đã.

Người bịt mặt kia biết đối thủ lần này khó chơi, vì thế, hắn hoành đao chém tới, vận thêm cả nội lực, bởi đao lập tức trông có vẻ dài ra, mà hắn ta cũng vọt về phía trước, chém vào Trương Ngạn Thanh. Bốn người khác thấy tên này chém tới nên cũng vọt theo.

Lần này, có thể là cả năm tên đã dùng đến tuyệt chiêu liều mạng, chỉ thấy ánh đao bay loạn, không rõ nhân ảnh thế nào, cũng không rõ đâu là đao ảnh, chỉ thấy bóng người và bóng đao đồng thời hướng Trương Ngạn Thanh công kích.

Năm người này đã ôm quyết tâm liều mạng với địch, có thể thấy được 100 triệu USD này quá hấp dẫn đối với bọn hắn, nếu không khi bọn họ thấy những người bảo vệ võ công không kém này cũng chẳng muốn đến.

Nhìn thấy năm người đều dùng đến tuyệt chiêu đánh tới, Trương Ngạn Thanh cũng không dám chậm trễ, song trưởng thu lại trước ngực để vận khí, sao đó hai tay hơi đổi, hình thành một cỗ chân khí cường đại.

Trương Ngạn Thanh vung tay ra, xuất ra một chiêu Thiên Địa Hỗn Chưởng, vốn Trương Ngạn Thanh chỉ phóng ra có hai chưởng, nhưng mà dưới nội lực

của hắn, song chưởng liền biến thành vô số, cùng đám bịt mặt va chạm chính diện.

"Ầm" một tiếng, cả năm người bị chưởng của Trương Ngạn Thanh đánh nằm

xấp. Trương Ngạn Thanh biết, mấy người này đã bị hắn đả thương, nếu như

muốn lành cũng phải mất một tháng.

Bên phía Tiểu Tô lúc này cũng đã động thủ, chỉ là Tiểu Tô thì dùng đến hai nắm đấm, nội lực được truyền đến tay, mỗi quyền đều phát ra tiếng gió, quyền phong va chạm với đao của đám người bịt mặt khiến cho đao bị chệch đi, không chém trúng được Tiểu Tô, hơn nữa thân pháp của Tiểu Tô cũng vô cùng nhanh chóng, đao nhìn rõ ràng là chém tới hắn, nhưng chỉ hơi lóe lên, đao đã chém vào không khí rồi.

Nam người đánh với Tiểu Tô đều rất nóng nảy, bởi vì năm đồng bọn đánh với Trương Ngạn Thanh đều đã đi nằm rồi, sống chết còn chưa biết. Mà bọn họ đánh lâu cũng không làm gì được Tiểu Tô, hình như là Tiểu Tô không dùng toàn lực.

Vì vậy, năm người này đột nhiên hét lớn: "Thiên La Địa Võng", sau khi bọn họ hét lớn, năm thanh đao đồng thời công kích về năm bộ vị của Tiểu Tô. Thế đao hung mãnh, bay nhanh như tia chớp, hơn nữa góc độ công kích không giống nhau, làm người ta khó lòng phòng bị được.

Trần Thiên Minh nhìn thấy mấy người này đánh ra chiều "Thiên La Địa Võng", khảng định là một ít đao pháp cùng trận thuật kết hợp với nhau, công kích như vậy, mặc kệ là Tiểu Tô tránh đi đâu cũng không được, với loại chiêu thức thế này, chỉ có một biện pháp đỡ, đó chính là mạnh mẽ đối kháng với bọn họ.

Chỉ có cách làm năm thanh đao này không thể tiến công được, như vậy mới là biện pháp hữu hiệu nhất. Cho nên, Tiểu Tô hiện gờ tốt nhất là dùng nội lực của mình để ngăn cản thế của chiêu Thiên La Địa Võng này, không để cho bọn họ đến được gần người.

Chẳng qua, Trần Thiên Minh cũng không nó ra cho Tiểu Tô, dù sao, một người phải dựa vào kinh nghiệm của bản thân thì mới thu được tiến bộ, chỉ có tự dựa vào mình thì sau này mới có thể đánh nhau giỏi hơn. Vì thế, Trần Thiên Minh muốn Tiểu Tô tự học được cách đối phó với sát chiêu này.

Tiểu Tô cắn răng một chút, sau đó lớn tiếng kêu lên: "Hỗn Tảo Thiên Quân!"

Sau đó hai tay hợp lại, đột nhiên thân thể xoay tròn, đồng thời, hai đấm cũng theo thân thể mà chuyển. Hiện giờ Tiểu Tô đang xoay tròn, nội lực theo hai đấm của hắn mà quét ra ngoài.

Trần Thiên Minh thấy Tiểu Tô dùng chiêu này, hắn cao hứng gật đầu, chiêu này của Tiểu Tô dùng rất tốt, chiêu Hỗn Tảo Thiên Quân này chính là dựa vào thân thể xoay trong mà phát nội lực ra ngoài, vì thế thường thì dùng chiêu này khi bị vây công là điều rất hợp lý.

"Ầm!" một tiếng, năm người đang vây công Tiểu Tô đều đồng loại bị trúng

chiêu Hỗn Tảo Thiên Quân, cả đám đều bị bắn ra xa như là diều. Sau đó thì "bịch" một tiếng vang lên, nằm người nằm đo đất.

Tiểu Tô cũng không vì thế mà dừng tay, hắn phi thân qua đó, sau đó nhặt

một thanh đao bị rơi lên, sau đó cười âm hiểm với năm người đang nằm.

Rồi chỉ thấy tiếng kêu thảm vang lên, bắp đùi năm người đều bị chém một

đao. Hóa ra, Tiểu Tô chém vào bắp đùi mấy người bịt mặt, khiến chân chúng bị thương, trong thời gian này không đi trộm Kính Tây Thi được.

Mà bên phía Ngô Tổ Kiệt, hắn đánh lại không dễ dàng như hai người kia. Bởi vì đây là lần đầu tiên hắn giao thủ với người khác, hơn nữa nội lực của hắn cũng kém đám Trương Ngạn Thanh một khoảng lớn, kinh nghiệm đánh nhau trước không có nhiều, cho nên chỉ cẩn thận mà đánh với năm người kia.

"Tiểu Kiệt, nội lực của cậu mạnh hơn năm người kia, hơn nữa cứ dùng khinh công mà du đấu với họ, tìm kiếm sơ hở để xuất thủ."

Trần Thiên Minh thấy Ngô Tổ Kiệt đánh với năm tên còn lại, vì thế lớn tiếng nói.

Ngô Tổ Kiệt không giống như đám Tiểu Tô, dù sao Tiểu Tô cũng có nhiều kinh nghiệm đánh nhau, còn Ngô Tổ Kiệt thì không có, cho nên, Trần Thiên Minh ở thời điểm mấu chốt vẫn phải chỉ dẫn cho hắn một chút, để không Ngô Tổ Kiệt bị hại.

Mười năm tên trộm này võ công không cao, nhưng kinh nghiệm tác chiến của chúng phong phú, bình thường chắc cũng gây án không ít. Chẳng qua, có bọn chúng để cho Ngô Tổ Kiệt luyện tập cũng tốt, dù sao kinh nghiệm sinh tử cũng có thể hiểu thêm nhiều.

Nghe thấy tiếng nói của Trần Thiên Minh, Ngô Tổ Kiệt cao hứng nói:

"Cám ơn lão đại."

Nói xong, hắn vận tòan thân công lực mà cẩn thận du đấu với năm người bịt mặt. Chỉ thấy đao vẫn chém về chỗ trí mạng của Ngô Tổ Kiệt, nếu như Ngô Tổ Kiệt bị chém trúng, thế thì không chết cũng bị trọng thương.

Ngô Tổ Kiệt cũng không ngốc, mà Hỗn Nguyên Công của hắn cũng luyện được

chút thành tựu, hơn nữa Trần Thiên Minh lại truyền cho mười năm công lực, khiến hắn như hổ thêm cánh. Cho nên, hắn cũng giống như đám Trương Ngạn Thanh, đều tay không đánh với đám bịt mặt, thừa sức tránh được công kích của bọn chúng.

Sau khi Ngô Tổ Kiệt giao chiến khoảng hai mươi chiêu với đám trộm, bởi vì kinh nghiệm đối địch ít, nội lực chưa vận dụng thành thục, bởi vậy, hắn vẫn cứ phải cẩn thận đối địch. Mặc dù mấy lần hắn cũng gặp hiểm chiêu, nhưng mà bằng cơ trí nên vẫn tránh được.

Hiện giờ, Ngô Tổ Kiệt đã thăm dò được đấu pháp của đối phương, vì thế, hắn hít sâu một hơii, vận dụng toàn thân công lực lên đôi tay, một chiêu Hỗn Giao Xuất Động đánh vào ngực một kẻ bịt mặt, tên này lập tức bị đánh lui, sau đó phun ra máu tươi.

Tiếp theo, Ngô Tổ Kiệt lại đánh ra chiêu Hỗn Vân Đoan Phong, trở tay đánh một chưởng vào thắt lưng một tên, chỉ nghe "rắc" một tiếng, có vẻ là xương sườn của tên này gẫy rồi. Chiêu này của Ngô Tổ Kiệt khá lợi hịa, đáng ra nên gọi là Hỗn Vân Đoạn Yêu mới đúng. Tên bị đánh trúng giờ nằm trên mặt đất như không xương, cứ liên tục kêu cha gọi mẹ không ngừng.

Sau đó, Ngô Tổ Kiệt xoay người môt góc 90°, hai chưởng phát ra nội lực, hai chưởng đồng thời đánh ra chiêu Hỗn Vân Thác Nguyệt, hai chưởng như cuống phong đánh lên bụng của hai người, hai người này bị chưởng phong của Ngô Tổ Kiệt đánh bay xa hơn mười mét thì mới ngã xuống. "Bịch" một tiếng, hai thân thể rơi xuống, xem ra bị thương không nhẹ.

Còn người cuối cùng trong đám bịt mặt thấy bốn đồng bọn của mình bị Ngô

Tổ Kiệt đánh ngã, hắn sợ hãi giơ đao chỉ vào Ngô Tổ Kiệt, nói:

"Ngươi, ngươi đứng lại đây, ta…ta sẽ không khách khí đâu."

Ngô Tổ Kiệt cười cười một tiếng, nói: "Ngươi cho rằng người có tư cách đó sao?"

Nói xong, hắn giơ hữu chưởng lên, chuẩn bị tiễn người cuối cùng này lên đường, sau đó là đại công cáo thành, có thể quay về tìm Trần Thiên Minh phục mệnh.

"Đừng, đừng, hảo hán tha mạng! Tôi sau này không dám thế nữa, anh bỏ

qua cho tôi đi!"

Tên bịt mặt lúc này rất thức thời, hắn thấy mười bốn tên đồng bọn của mình đang nằm đất nghỉ, còn mình võ công cũng không cao được hơn bọn họ, vì thế, hắn thấy cầu xin giữ mạng còn quan trọng hơn.

"Mày cũng đến rồi, không mang theo chút "đặc sắc" đi thì không được, người khác sẽ nói mày là hán gian đấy. Mày nói đúng không?" Ngô Tổ Kiệt cười gian.

Bọn họ đã có quy định, tất cả những người có ý định trộm Kính Tây Thi thì đều phải cho về nằm ít nhất là mười ngày.

"Đúng, đúng…" Tên bịt mặt vội gật đầu, sau đó tay trái hắn cầm lấy đao, dùng sức chém một đao lên tay phải mình, đao này vừa chém, máu bắn tung

ra. Phỏng chừng là hắn ít nhất phải nửa tháng mới khỏi được.

Trần Thiên Minh thấy thế, vội vàng phi thân đến trước thằng bịt mặt, sau đó hai ngón tay điểm ra, giúp tên này cầm máu, vết thương đến lúc đó mới ngừng chảy máu được.

Người bịt mặt chỉ thấy một bóng người hoa lên phía trước, sau đó thì nhân ảnh đó làm gì đó trên người hắn, thế là vết thương của hắn được cầm máu.

Hiện giờ, tên bịt mặt mới phát hiện ra võ công của Trần Thiên Minh:

Người không động thủ kia lợi hại như vậy, lấy thân thủ của cả đám chúng, căn bản là không có khả năng trộm được Kính Tây Thi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui