Lưu Manh Lão Sư

Bởi vì phải ở lại đây hai ngày, toàn bộ tinh thần của Trần Thiên Minh đặt vào Tây Thi kính, hắn cũng không tới trường, ngoại trừ lúc ra ngoài nghỉ ngơi, hắn đểu ở phòng triển lãm.

Lúc Trần Thiên Minh đi dạo hắn phát hiện ra Trương Ngạn Thanh với Khâu Hiểu Lệ cấp dưới của Dương Quế Nguyệt đi cùng nhau, vừa đi vừa quan sát những di vật văn hóa bên cạnh.

" Ngạn Thanh, chú đã đến rồi à?" Trần Thiên Minh đi đến sau lưng Trương Ngạn Thanh kêu lên một tiếng, hắn không về công ty mà chạy tới nơi này làm gì? Chẳng lẽ là để tán gái? Trần Thiên Minh thầm nghĩ trong lòng.

"Lão đại!" Trương Ngạn Thanh quay đầu lại nhìn thấy Trần Thiên Minh, mặt đột nhiên hơi đỏ lên, giống như là bị Trần Thiên Minh phát hiện ra điều gì đó.

Trần Thiên Minh cười cười, nói với Trương Ngạn Thanh: "Ngạn Thanh, chú cùng Khâu cảnh quan xem di vật văn hoá à?"

"Vâng, à không, vừa rồi bọn em vừa khéo gặp gỡ". Trương Ngạn Thanh ngượng ngùng nói.

Nhưng, vẻ mặt này của hắn liền khiến cho kẻ lão luyện tình trường như Trần Thiên Minh đã hiểu chuyện gì xảy ra.

Nhưng mà, đương nhiên là Trần Thiên Minh sẽ không quấy rầy huynh đệ mình tán gái, bọn Lâm Quốc tuổi giờ cũng không còn ít, hẳn là nên tìm một nửa kia của mình. Thế là, Trần Thiên Minh vừa cười vừa nói:

"Hai người cứ thong thả mà xem nha, không có việc gì thì tôi sang bên kia xem xét". Nói xong, Trần Thiên Minh liền đi về phía đặt Tây Thi kính.

Đến bàn triển lãm, Dương Quế Nguyệt ở bên kia gọi Trần Thiên Minh: "Trần Thiên Minh, anh tới đây một chút".

"Làm sao vậy?"

Trần Thiên Minh cho rằng có chuyện gì xảy ra, liền vội vàng tới bên cạnh Dương Quế Nguyệt, hỏi.

"Anh không thể khuyên răn thủ hạ Trương Ngạn Thanh của mình một chút được à, không nên luôn luôn bám lấy Hiểu Lệ của đội cảnh sát hình sự chúng tôi, như vậy sẽ ảnh hưởng tới công tác".

Dương Quế Nguyệt dường như có chút tức giận, nói.

Trần Thiên Minh nghe Dương Quế Nguyệt nói như vậy, tức giận đáp lời:

"Cái gì? Cái gì mà Ngạn Thanh của chúng tôi quấn lấy Hiểu Lệ của các cô, ảnh hưởng tới công tác? Cô tận mắt nhìn thấy là Ngạn Thanh bám lấy người của cô sao. Vả lại, giờ đây không phải là thời gian công tác của Ngạn Thanh, hắn thích tới nơi này dạo chơi, cô cũng quản sao?"

Trần Thiên Minh liếc nhìn cảnh sát bên cạnh Dương Quế Nguyệt, hiểu rằng giờ cũng không phải là lúc mà Khâu Hiểu Lệ phải trực ban.

"Nhưng mà, anh nói xem bọn họ xứng đôi sao? Một người là làm thuê, một người là cảnh sát, Trương Ngạn Thanh quá bình thường, Hiểu Lệ lại xinh đẹp, bọn họ không thích hợp".

Xem ra, Dương Quế Nguyệt có thành kiến với Trương Ngạn Thanh.

"Trời ạ, Dương Quế Nguyệt, cô cũng quá xem thường người rồi, chúng tôi làm thuê kiếm tiền còn nhiều hơn so với cô, còn nữa bảnh trai như Trương Ngạn Thanh ở thành phố M này có có thể tìm được mấy người như vậy". Trần Thiên Minh trừng mắt nhìn Dương Quế Nguyệt, tức giận nói.

Cái gì mà Trương Ngạn Thanh dung mạo bình thường, nàng ta quả thật dùng mắt cho để nhìn người mà.

"Dù sao tôi cũng thấy Trương Ngạn Thanh cùng với Hiểu Lệ là không thích hợp". Dương Quế Nguyệt lắc đầu, nói.

"Hợp hay không thì không phải do cô nói là được? Giầy của người ta, chỉ có người ta đi mới biết có vừa hay không, không phải cô nói là xong. Vả lại, cô cũng chẳng thân thích họ hàng gì của Khâu Hiểu Lệ". Trần Thiên Minh nói.

"Dù sao, chỉ cần ở cùng với anh thì cũng không có gì tốt đẹp".

Cuối cùng Dương Quế Nguyệt cũng nói ra nguyên nhân mà nàng không muốn Khâu Hiểu Lệ cặp đôi cùng Trương Ngạn Thanh.

Trần Thiên Minh vừa nghe xong lửa giận bừng bừng, cái cô Dương Quế Nguyệt này cũng quá thể quá đáng, liền công kích:

"Dương Quế Nguyệt, cô đừng có lấy mắt chó mà nhìn người dưới thấp. Trần Thiên Minh tôi không phải là người tốt sao?"

"Hừ, anh xem lại anh đi, đồ hoa tâm. Ngày đó, những nữ nhân tới đây có phải tất cả đều là bạn gái của anh không? Trần Thiên Minh, anh đừng tưởng bản thân có tiền đã là giỏi, tôi sợ Trương Ngạn Thanh ở cùng một chỗ với anh học thành thói xấu, cũng phong lưu thành tính như vậy".

Dương Quế Nguyệt bắt đầu kể ra những điểm xấu của Trần Thiên Minh.

Trần Thiên Minh nghe Dương Quế Nguyệt kể ra những sự tình có thật của mình, hắn cũng không biết nên nói cái gì.

"Dương Quế Nguyệt, Ngạn Thanh là Ngạn Thanh, tôi là tôi, làm sao có thể đánh đồng được. Cô nhìn xem Khâu Hiểu Lệ ôn nhu hào phóng, không hề giống cô vừa thô lỗ lại vừa keo kiệt!"

Trần Thiên Minh cũng không khách khí, dù sao Dương Quế Nguyệt công kích mình, mình không phản kích thì không được.

"Trần Thiên Minh, anh đang nói ai đó?"

Dương Quế Nguyệt nghe Trần Thiên Minh nói nàng như vậy, nàng tức giận đến đến hai mắt trợn trừng.

"Chẳng lẽ chỉ có cô được phép nói tôi, còn tôi thì không được phép nói lại à? Làm người phải tự biết chính mình, cô xem lại cô xem giờ keo kiệt dến mức độ kia rồi. Ài, còn may, Ngạn Thanh nhìn trúng Khâu Hiểu Lệ, nếu như là cô thì tôi thật sự rất lo lắng, hai người vô cùng không xứng đôi mà! Ha ha".

Trần Thiên Minh vừa nói vừa nghênh ngang đi sang bên kia.

"Trần Thiên Minh, anh..."

Dương Quế Nguyệt chỉ vào Trần Thiên Minh tức giận tới mức không nói ra lời.

..................

Vào lúc ban đêm, Trần Thiên Minh cùng mấy người Lâm Quốc vừa tán gẫu, vừa nhìn ra ngoài cửa, hôm nay là ngày thứ chín, nếu như tối hôm nay không có chuyện gì, vậy ngày mai việc bảo vệ Tây Thi kính cơ bản là không còn gì lo lắng.

Cho nên, Trần Thiên Minh bảo mọi người phải cẩn thận hơn. Ma Môn cùng Mộc Nhật quốc đều đã tới, hẳn là các đạo tặc bình thường cũng không dám vọng động.

Lúc này, cửa mở ra, một người cảnh sát đi vào, chính xác là nữ cảnh sát thường xuyên tranh cãi cùng Trần Thiên Minh, là Dương Quế Nguyệt.

"Này Dương Quế Nguyệt, nửa đêm cô tới đây làm gì? Nếu như cô ngủ không được thì có thể tới nơi khác dạo chơi, không nên tới đây làm ảnh hưởng tới công tác của chúng tôi".

Trần Thiên Minh vừa nhìn thấy Dương Quế Nguyệt, liền nhớ lại chuyện buổi sáng hôm nay, cái gì mà Trương Ngạn Thanh không xứng đáng với Khâu Hiểu Lệ, chính là đã ở chỗ này nói một thôi một hồi.

"Tôi đến xem xét, hôm nay là buổi tối cuối cùng, cảnh sát ở bên ngoài đã rút lui hết, huynh đệ của anh lại bị thương nằm viện, tôi không yên tâm tới đây xem có hỗ trợ được gì hay không".

Dương Quế Nguyệt không để ý tới thái độ khinh khỉnh của Trần Thiên Minh, mở miệng nói.

Thật ra, Dương Quế Nguyệt cũng biết mấy người Trần Thiên Minh vất vả. Hơn nữa, bảo vệ buổi tối vô cùng nguy hiểm, bởi vậy khi thấy Tiểu Tô đã bị thương thiếu một người, cho nên tới đây xem có giúp được gì không.

"Đúng vậy lão đại, Dương đội trưởng nói rất đúng, võ công của nàng cũng cao, có thể giúp chúng ta phần nào". Trương Ngạn Thanh nói với Trần Thiên Minh.

Hắn lại nói với Dương Quế Nguyệt: " Dương đội trưởng, vất vả cho cô rồi". Trương Ngạn Thanh thần sắc nịnh bợ, giống như Dương Quế Nguyệt chính là mẹ của Khâu Hiểu Lệ vậy.

" Ngạn Thanh, chú không cần nịnh nọt cô ta như vậy, cô ta phản đối việc cậu ở cùng một chỗ với Khâu Hiểu Lệ".

Trần Thiên Minh nhỏ giọng nói với Trương Ngạn Thanh.

"Cái đó em biết, cho nên em mới cần phải đối tốt với nàng".

Trương Ngạn Thanh nói xong, liền đi tới bên cạnh Dương Quế Nguyệt, cùng Dương Quế Nguyệt nói chuyện.

Trần Thiên Minh cũng tới cạnh Dương Quế Nguyệt, nói: "Cô đã xem xét xong, ở đây không có chuyện gì cô nên trở về đi. Đánh đánh giết giết không thích hợp với cô".

"Ngày mai tôi sẽ đi, tối này ở lại canh chừng cùng mọi người". Dương Quế Nguyệt lắc đầu, nói.

"Cô ở lại đây? Trời ạ, chúng tôi không có chỗ cho cô ngủ đâu, cô nên trở về đi".

Trần Thiên Minh nghe Dương Quế Nguyệt nói đêm nay muốn ở lại đây không kìm được mà ngây ngốc. Như vậy sao được, tất cả mọi người là nam, một mình nàng ta là nữ.

Dương Quế Nguyệt mỉm cười, nói: "Tôi không yên lòng, tôi sẽ ngồi đây tối nay, các anh cứ ngủ đi. Vì Tây Thi kính, chúng tôi đã mất bốn đồng sự, cho nên tôi quyết không thể để cho những người kia trộm đi Tây Thi kính".

Trần Thiên Minh nghe Dương Quế Nguyệt nói như vậy, cảm thấy nàng nói cũng có lý, vẫn là Tây Thi kính quan trọng hơn, giờ đây không phải là lúc so đo được mất của cá nhân. Bởi vậy, hắn cũng không nói nữa.

Trần Thiên Minh nhìn đồng hồ, đã hơn mười một giờ, hắn bảo các huynh đệ khác ngủ một lúc.

" Trần Thiên Minh".

Đột nhiên, Dương Quế Nguyệt mặt đỏ bừng, nhỏ giọng nói với Trần Thiên Minh.

Trần Thiên Minh nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Dương Quế Nguyệt ửng hồng, thần sắc kiều diễm ướt át, khiến cho tâm hồn Trần Thiên Minh không kìm được mà rung động.

Chẳng lẽ, Dương Quế Nguyệt yêu mình, cho nên mượn cơ hội này để ở một

chỗ cùng mình, sau đó cùng mình tâm sự, biểu đạt tình cảm của nàng với

mình.

Nghĩ tới đây, Trần Thiên Minh cảm thấy toàn thân lâng lâng. Thì ra, Dương Quế Nguyệt thấy mình có quá nhiều nữ nhân, nàng sợ mình không thích nàng, cho nên thường xuyên cùng mình tranh cãi để hấp dẫn sự chú ý của hắn.

Ài, nữ nhân, vì muốn đến với mình mà phải cực khổ như vậy sao? Thẳng thắn bày tỏ niềm yêu thương nhung nhớ, lấy thân báo đáp không được sao? Trần Thiên Minh ngắm nhìn cặp tuyết lê đầy đặn của Dương Quế Nguyệt, dâm đãng nghĩ.

"Này!" Dương Quế Nguyệt thấy mình gọi mà Trần Thiên Minh không trả lời, vì vậy tiếp tục gọi.

"Gì vậy?" Trần Thiên Minh phục hồi lại tinh thần, hỏi Dương Quế Nguyệt.

"Anh...Nơi này có buồng vệ sinh không?" Dương Quế Nguyệt đỏ mặt hỏi Trần Thiên Minh.

"Trời ạ, thì ra là muốn vào buồng vệ sinh, còn tưởng là nàng có lời gì muốn nói cùng mình". Trần Thiên Minh thâm nghĩ trong lòng.

"Có đó, ở bên kia, nhưng mà chỉ có một gian nhỏ". Trần Thiên Minh nói.

Bởi vì, khi triển lãm đều mở vào ban ngày cho nên toàn bộ phòng vệ sinh đều thiết kế ở bên ngoài, mà ở bên trong phòng triển lãm chỉ có một gian nhà vệ sinh nho nhỏ ở trong phòng chứa tạp vật, người bình thường không biết. Chỉ có mấy người Trần Thiên Minh buổi tối ở đây trực đêm mới biết được.

"Anh, anh dẫn tôi qua đó". Dương Quế Nguyệt cúi đầu nói với Trần Thiên Minh.

Dáng vẻ hung dữ trước đây biến đâu mất hết, giờ thay thế bằng vẻ mặt ôn nhu như nước.

"Điều này...., thôi được rồi".

Trần Thiên Minh nhìn qua những huynh đệ bên cạnh, người trực thì lo trực, người ngủ thì lo ngủ, mình đưa Dương Quế Nguyệt đi cũng không sao. Thế là, Trần Thiên Minh liền dẫn Dương Quế Nguyệt đi về phía buồng vệ sinh.

Bọn họ tới phòng chứa tạp vật Trần Thiên Minh mở đèn, sau đó lại tiến vào bên trong. Đến một gian cửa nhỏ, Trần Thiên Minh chỉ vào đó mà nói:

"Là ở trong này, cô vào đi! Nhanh lên, tôi còn phải trở lại ngủ!"

Nữ nhân chính là phiền toái, đi WC cũng phải có người đi cùng. Trần Thiên Minh thầm nghĩ.

"Kẹt!" Một tiếng, cánh cửa bị đóng lại. Bởi vì này, gian vệ sinh này chỉ là làm tạm thời, cửa chỉ làm bằng plastic, hiệu quả cách âm không tốt. Bởi vậy, Dương Quế Nguyệt vừa mới vào được một lúc, Trần Thiên Minh chợt nghe một hồi thanh âm "sột soạt".

Hắn biết rằng, lúc này Dương Quế Nguyệt đang cởi quần. Bởi vì, hắn chưa từng gặp ai đi nhà cầu mà cởi áo? Nhất định là cởi quần.

Tiếp đó, tiếng nước chảy "Róc rách!" vang lên một hồi.

Trời ạ, đây là âm thanh nước giải của Dương Quế Nguyệt. Trần Thiên Minh hưng phấn thầm nghĩ. Đặc biệt là bây giờ là đêm dài yên tĩnh, tiếng nước vang lên như vậy làm cho trong lòng Trần Thiên Minh ngứa ngáy.

Hắn là một nam nhân bình thường, đã nhiều ngày không cùng nữ nhân của mình "vận động", bây giờ nghe thấy thanh âm của một cô gái vào nhà cầu, làm sao mà không phản ứng được chứ?

Nghe đến đó thằng em của Trần Thiên Minh bắt đầu phản ứng. Hơn nữa biểu tình hết sức mãnh liệt. Nội tâm hắn lúc này đang bị kích thích, chỉ muốn một chưởng đẩy cánh cửa kia ra, sau đó thoải mái mà để cho mình....

''Không được, Trần Thiên Minh, ngươi không thể làm như vậy ''.

Trần Thiên Minh trong lòng thầm tự mắng chửi bản thân, lại dùng sức lắc đầu.

Thứ nhất, Dương Quế Nguyệt gần đây cùng mình xích mích, hơn nữa cũng không phải loại nữ nhân ôn nhu mà mình yêu thích. Thứ hai, bây giờ đang là thời gian bảo vệ Tây Thi kính vô cùng nhạy cảm, không thể làm bậy. Thứ ba, mình dù sao cũng là một suất ca, sao có thể làm ra loại chuyện có lỗi với quốc gia, có lỗi với nhân dân, có lỗi với bản thân cơ chứ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui