Lưu Manh Lão Sư

"Đúng vậy, chính là Hoa Hắc bang, là bang hội lớn nhất ở thành phố M này."

Tên côn đồ vì mình đã tạo được quan hệ với Hoa Hắc bang mà cảm thấy vinh quang.

"Thật xấu hổ, tôi không biết cái gì là Hoa Hắc bang hay Hoa Bạch bang cả." Trần Thiên Minh cười, lắc đầu nói.

Hiện giờ, hắn thấy tên côn đồ lão đại này càng lúc càng giống thằng hề, mình ngay cả Hoa Hắc bang cũng dám động, tên lão đại Phi Xa Bang lại ở đây cáo mượn oai hùm lấy Hoa Hắc bang ra dọa hắn.

"Ôi, cũng khó trách, giáo viên bọn mày ngoại trừ quen biết mấy đứa học sinh trong trường, còn quen được ai cơ chứ? Này, gã thầy giáo kia, tao đã cho mày sĩ diện rất lớn rồi, 9800 đồng, chắc giá, nếu như có thể trả tiền được mày cũng không thoát được, nếu không cả mày tao cũng thu thập luôn."

Tên côn đồ vung tay lên, nhưng tên côn đồ đàn em liền vây lấy Trần Thiên Minh.

Tôn Úy Đình thấy bọn Phi Xa bang bao vây bọn họ. Vì vậy, hắn liền rút từ trong túi ra một cây dao rọc giấy, hét lớn:

"Bọn mày không được lại đây, ai lại đây tao giết ngay kẻ đó."

Tuy Tôn Úy Đình nói như vậy, nhưng giọng hắn có hơi run, đặc biệt bàn tay đang cầm đao lại càng run hơn.

Mấy nam sinh khác cũng liền học theo Tôn Úy Đình rút dao rọc giấy từ trong túi áo ra, dùng ngón tay đẩy lưỡi dao lên. Xem ra, bọn họ sợ đám Phi Xa bang đến trả thù, nên đã mang theo người một cái dao rọc giấy.

"Tao ngất, lông mọc chưa đủ dài mà cũng học đòi người ta chơi dao?"

Tên côn đồ lão đại vừa nói vừa rút từ thắt lưng ra một cái dao bầu(dùng để

chặt cây), cười âm hiểm. Những tên côn đồ khác cũng rút dao bầu từ trên

người ra, sau đó chĩa về phía bọn Tôn Úy Đình.

Tôn Úy Đình không ngờ mỗi tên Phi Xa bang đều mang đao bầu theo, hắn thấy dao rọc giấy của mình mà so với đao chặt gỗ của đối phương thì kém

quá.

"Thầy, thầy mau chạy đi, chuyện này không liên quan gì đến thầy cả." Tôn Úy Đình kêu lớn.

"Đi? Sao thầy phải đi chứ, Tôn Úy Đình, các em bỏ dao xuống đi, thầy là thầy của các em, thầy phải bảo vệ các em an toàn, các em cứ đứng ở đây là được, tuyệt đối không được làm bẩn áo quần của mình, tối nay các em còn phải tự học nữa!" Trần Thiên Minh cười nói.

Hắn vừa nói xong, lập tức xoay người cười lạnh với tên côn đồ lão đại:

"Tao cảnh cáo bọn mày lần cuối, nếu như bọn mày thức thời thì mau lấy hai trăm đồng rời đi, còn nếu không bọn mày một phân tiền cũng đừng hòng có được."

"Mày muốn dọa tao hả? Mày dựa vào cái gì, mày hỏi xem đao của tao nó có

đồng ý hay không đã?"

Tên côn đồ thấy Trần Thiên Minh tay không mà dám nói như vậy, hắn không khỏi nổi xung.

Trần Thiên Minh cũng không muốn nói nhiều lời với bọn chúng, dù sao bọn

Tôn Úy Đình đang ở bên cạnh, nếu như để bọn Tôn Úy Đình bị tổn thương thì hỏng. Vì vậy, hắn bước tới trước một bước, đấm ra một quyền, nắm tay hắn văng mạnh vào mặt đối phương. Tuy Trần Thiên Minh tuy không vận nội lực, nhưng hắn dùng chiêu thức này có tốc độ đánh vô cùng nhanh.

Tên côn đồ chỉ cảm thấy hoa mắt, nắm tay Trần Thiên Minh đã đánh vào

mắt trái hắn.

"Ôi chao, má ơi!" Tên côn đồ đau quá bưng mắt trái kêu lớn.

Trần Thiên Minh ra tay quá nhanh, đến nỗi hắn chưa kịp có phản ứng thì mắt trái đã bị đánh trúng.

"Lão đại, anh bị sao vậy?"

Mấy tên côn đồ khác thấy lão đại bị đánh, liền chạy tới trước mặt lão đại, quan tâm hỏi.

"Mẹ kiếp, cái thằng giáo viên chó không nói đạo lý, chưa nói gì đã đánh liền."

Tên côn đồ lão đại vừa nói vừa bỏ tay ra khỏi mắt, chỉ thấy mắt hắn đã đổi màu, xem ra Trần Thiên Minh hạ thủ rất nặng.

"Nếu như nói đạo lý, mày xem không cầm đao chặt cây, còn tao tay không

rồi." Trần Thiên Minh cười nói.

"Mày lại đây, để tao đánh mày thêm một mắt nữa, như vậy mắt của mày sẽ cân đối hơn, đạt tiêu chuẩn một con gấu mèo rồi."

Bọn Tôn Úy Đình nghe Trần Thiên Minh nói như vậy, liền cười rộ lên.

"Tất cả giúp tao chém chết hắn, mẹ kiếp, một thằng giáo viên cũng dám chống đối xã hội đen chúng ta."

Tên côn đồ lão đại bò lên khỏi mặt đất huy đao vọt tới chỗ Trần Thiên Minh, những tên côn đồ khác cũng theo chân lão đại mà vọt tới.

Trần Thiên Minh nhảy về phía trước, xoay tròn đùi phải giữa không trung, trực tiếp đá vào ngực tên lão đại đám côn đồ. Tên côn đồ lão đại thấy Trần Thiên Minh đá vào người hắn, vội quơ đao chém vào người Trần Thiên Minh.

Nhưng Trần Thiên Minh liền bay lên, né một đao của tên côn đồ, chỉ thấy thân thể hắn xoay tròn, sau khi tên côn đồ đâm đao thất bại, hắn đã bị một cước rất mạnh đá vào ngực.

"Bốp" một tiếng,

Một cước của Trần Thiên Minh đá trúng ngay ngực tên côn đồ lão đại, tên côn đồ bị đá văng ra xa. Hắn bị văng cũng không sao, quan trọng hơn là hắn văng trúng những đàn em của hắn.

Những tên côn đồ đi theo lão đại xông tới trước, nhưng lại bị lão đại văng thẳng tới người bọn chúng, cho nên những đàn em của tên lão đại đều bị hắn

đụng té ngã hết. Hiện giờ, tên lão đại nằm phía trên, mà đàn em hắn lại nằm bên dưới.

"Ôi chao, cái mông đau chết mất!"

Tên côn đồ lão đại sau khi ngã xuống đất, liền đau đớn kêu lên. Hắn vừa kêu vừa lăn lộn, lăn trái lăn phải trên đất, chỉa mông lên trời.

Trần Thiên Minh nhìn qua, liền cười ha hả.

Thì ra mông của tên côn đồ lão đại bị một cái đao chặt cây đâm trúng, cũng chẳng rõ là do ai đâm vào. Tuy nhiên, phía dưới hắn toàn là đàn em của hắn, chắc chẳng phải do ai cố ý, có thể là do tên lão đại đè lên người bọn hắn, một thằng đàn em nào đó không cẩn thận quơ đạo lên trúng ngay mông lão đại nên mới tạo ra hậu quả như vậy.

"Ôi, có phải bị cắm vào chỗ đó không? Mày bị cắm ngay vào mông dưới mới

đúng chứ! Ha ha!" Trần Thiên Minh cười ha hả.

Tôn Úy Đình thấy thế tên côn đồ lão đại như vậy cũng cười to ha hả.

Trần Thiên Minh nghe tiếng cười của bọn Tôn Úy Đình, biết mình nói có hơi quá, nếu bình thường thì không có gì, nhưng bên cạnh là học sinh của mình, nói ra những điều như vậy có hơi không tốt.

"Ôi chao, đau chết mất, bọn mày đứng lên hết cho tao, mau chém chết thằng thầy giáo kia."

Hiện giờ tên lão đại đám côn đồ đang quỳ rạp trên mặt đất, hắn vừa dùng tay phải đấm lên mặt đất, vừa dùng tay trái hét lên với mấy đàn em đang ngồi trên xe máy ở phía trước.

Lúc này, mười mấy tên côn đồ cầm đao bao vây lấy Trần Thiên Minh, bọn họ nhìn thấy cảnh Trần Thiên Minh đánh bại lão đại của mình, biết Trần Thiên Minh thực sự có võ giỏi, vì vậy, chúng muốn hợp lực đối phó với Trần Thiên Minh.

"Ha ha, toàn bộ xông lên đi, tao cho bọn mày biết kết quả ăn hiếp học trò của tao."

Trần Thiên Minh thầm vận nội lực, thi triển khinh công nhảy tới cạnh mười mấy tên côn đồ, lúc bên phải, lúc lại bên trái, lúc đánh quền, lúc đá chân, lúc nhảy lên, lúc tung chưởng, có lúc đấm quyền tới.

Chỉ lát sau, mười mấy tên côn đồ đều bị Trần Thiên Minh đánh ngã xuống, toàn bộ té trên mặt đất kêu la thảm thiết.

Tên lão đại mông vẫn đang bị đao cắm vào nhìn thấy mười mấy tên thủ hạ

của mình đều bị Trần Thiên Minh hạ dễ dàng. Hắn sợ, hắn biết hôm nay gặp phải cao nhân rồi, người ta không có vũ khí cũng dễ dàng đánh bại bọn chúng, nếu như hắn ta cầm đao trong tay, chúng liệu còn mạng nữa không chứ?

Nghĩ tới đây, tên lão đại đám côn đồ vốn mặt đã tái mét không còn chút máu lại càng thêm tái.

Hơn nữa, Phi Xa bang của chúng chỉ là một bang phái nhỏ, bình thường cùng người khác đua xe đánh cuộc, lái xe cướp túi xách của phụ nữ, đường chủ Hoa Hắc bang đâu để hắn vào mắt.

Lần trước được ăn cơm cũng đường chủ Hoa Hắc bang, là bạn của bạn của bạn hắn mời, hắn chỉ ở bên cạnh ngồi ăn thôi, nếu như không phải có quan hệ với người nào đó, ngay cả tư cách ăn cơm cùng người ta cũng không có. Cho nên, hắn khó mà xin hỗ trợ của Hoa Hắc bang.

"Vậy chuyện của học trò tao tính thế nào đây?"

Trần Thiên Minh thấy tình hình của tên lão đại kia, dường như sắp hôn mê. Vì vậy hắn vội hỏi. Nếu như tên lão đại này hôn mê đi, mình không biết phải chờ đến bao giờ hắn mới tỉnh lại được.

"Lão đại, là do chúng em sai, chúng em không dám nữa, xin anh bỏ qua cho chúng em!" Tên côn đồ lớn tiếng cầu xin Trần Thiên Minh,

Khi hắn thấy ánh mắt tàn bạo của Trần Thiên Minh, trong ngực không khỏi lạnh run, ánh mắt Trần Thiên Minh cứ như lưỡi đao, cắt hắn ra thành từng

miếng thịt mỏng.

"Mày đã nói không dám, tao cũng bỏ qua cho bọn mày, nhớ kỹ lời mày đã nói hôm nay, nếu như lần sau còn dám quấy nhiễu học trò của tao, chỉ cần bọn nói ra điều gì đó, vậy bọn mày chớ trách tao ác."

Trần Thiên Minh vừa nói vừa nhặt từ mặt đất lên một cây đao chặt cây, sau đó nắm chặt lưỡi đao, thầm vận nội lực, lưỡi đao đã bị Trần Thiên Minh bóp gãy.

"A!" Tên lão đại đám côn đồ thấy Trần Thiên Minh dùng chiêu thức này, tim hắn đập càng dữ dội hơn.

Hiện giờ, đừng nói là tìm Tôn Úy Đình gây phiền phức, dù cho hắn một trăm lá gan nữa, hắn cũng không dám. Với thân thủ của Trần Thiên Minh, hắn vạn vạn lần không dám đắc tội.

"Lão đại, chúng em thực sự không dám nữa, xin anh hãy bỏ qua cho bọn em."

Tên lão đại đám côn đồ có chút nói không ra hơi, mông rất đau, vả lại còn không ngừng chảy máu, dường như hắn sắp hôn mê.

"Không dám là tốt rồi, đây là hai trăm đồng, coi như bồi thương cho bọn mày, chuyện của bọn mày và học trò của tao coi như xóa bỏ."

Trần Thiên Minh đặt tiền ở bên cạnh tên lão đại đám côn đồ, sau đó nhân tiện giúp hắn điểm huyệt cầm máu. Nếu như còn để máu chảy thêm nữa, có thể hắn sẽ mất mạng.

Tuy vậy tên lão đại đám côn đồ không biết Trần Thiên Minh giúp hắn điểm huyệt cầm máu, hắn còn tưởng rằng Trần Thiên Minh lôi hắn lên để đánh.

"Em không dám lấy tiền của thầy đâu." Tên lão đại đám côn đồ lắc đầu nói.

"Tao là thày giáo, không phải là lão đại xã hội đen." Trần Thiên Minh trừng mắt lên, tức giận nói.

"Dạ, là thày giáo không phải lão đại, thế nhưng thầy ơi, em không dám lấy tiền của thầy đâu."

Hiện giờ tên côn đồ nào dám lấy tiền của Trần Thiên Minh.

"Cầm đi, coi như vì cái mông của mày, không nên lằng nhằng nữa, nhanh vào viện đi, nếu không mạng của mày sẽ không còn."

Trần Thiên Minh khoát tay, bực dọc nói.

"Nhanh, bọn mày mau đưa tao đi bệnh viện nhanh, có phải muốn tao chết

không, bọn mày muốn làm lão đại sao?"

Tên lão đại đám côn đồ tức giận mắng thủ hạ của mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui