Trần Thiên Minh nghe Hoàng Na muốn cùng mình nói chuyện riêng, hắn kỳ quái hỏi:
"Chuyện riêng? Hoàng Đổng, chuyện riêng gì vậy?"
"Suất ca, có phải anh không nhận ra tỷ tỷ không"
Hoàng Na vừa nói vừa ưỡn bộ ngực đầy đặn của mình lên, động tác quen thuộc này làm cho Trần Thiên Minh nhớ lại Hoàng Na trước kia tại sòng bạc Thường Nhạc cũng đã từng làm như vậy.
Vừa mới rồi Trần thiên Minh thấy Hoàng Na nghiêm trang nói chuyện công việc với mình thì còn không thấy giống, bây giờ thì đúng là bộ dáng Hoàng Na quyến rũ xinh đẹp tại sòng bạc Thường Nhạc rồi, dáng vẻ như có ý muốn quyến rũ Trần Thiên Minh.
"Nhận ra chứ, tôi như thế nào không nhận ra cô chứ, chỉ là, mới vừa rồi cô không có nói ra, tôi cũng không thể nhận là quen biết cô mà thôi."
Trần Thiên Minh gật đầu, vừa cười vừa nói.
"Hì hì, không có biện pháp mà, mới vừa rồi nhiều người, hơn nữa chúng ta lại đang nói chuyện công việc, bây giờ là nói chuyện riêng thì không giống vậy. Suất ca, anh bây giờ càng ngày càng đẹp trai nha."
Hoàng Na hướng Trần Thiên Minh liếc mắt đưa tình, ha ha cười.
"Hoàng Đổng, cô thực hay nói giỡn, tôi đẹp trai chỗ nào chứ, Hoàng Đổng cô thì khác, nếu như là vừa rồi bọn họ không nói, Hoàng Lăng cũng không gọi cô là mẹ, tôi còn tưởng cô là một cô gái hai mươi mấy tuổi chứ!"
Trần Thiên Minh thấy Hoàng Na bây giờ đột nhiên thay đổi để lộ ra một bộ mặt khác, tâm lý có chút chưa thích ứng được. Hơn nữa Hoàng Na là mỹ nữ nhà có vài tỷ, ngoài bối cảnh ra còn có quan hệ hậu thuẫn rất nhiều, cái này không phải mình có khả năng làm được. Bất quá, hắn cũng có thói quen cùng mỹ nữ nói giỡn.
"Anh đó, cứ lộ ra dáng vẻ dịu dàng, tôi thấy cũng không biết có bao nhiêu cô gái bị anh mê hoặc đó." Hoàng Na che cái miệng nhỏ nhắn nở nụ cười.
"Để cho Hoàng Đổng chê cười rồi." Trần Thiên Minh nói.
"Cái gì mà Hoàng Đổng, sau này lúc không có người khác anh cứ gọi tôi là Na Na hoặc là chị Na nhé, tôi cũng gọi anh là Thiên Minh. Được không Thiên Minh?" Hoàng Na lại hướng Trần Thiên Minh vứt một cái mị nhãn.
Trần Thiên Minh nhìn khuôn mặt kiều diễm cùng với bộ ngực cao ngạo của Hoàng Na, tâm lý không khỏi rung động, không ngờ còn có một mỹ nữ còn
đẹp hơn chị Đình nữa, thật là làm cho hắn nhìn không thấu. Rốt cuộc nàng đoan trang hay là yêu mị đây? Như thế nào mà một người phụ nữ lại có hai tính cách như vậy, bây giờ cảm giác dường như là nàng đã thay đổi thành người khác vậy.
Hoàng Na nhìn Trần Thiên Minh cứ nhìn nàng chằm chằm, nàng hé miệng tiếp tục nói:
"Thiên Minh, nhà của tôi có bốn tầng, tôi ở tầng thứ tư, Tiểu Lăng ở tầng thứ ba, hai tầng phía dưới vốn là để trống, tôi chỉ cho mấy nữ bảo tiêu thiếp thân ở mà thôi, anh có thể cho thủ hạ của anh lại đó ở. Căn nhà thấp phía đối diện là chỗ ở của người làm thuê và bảo vệ, tôi không thích cùng người không thân cận ở cùng, bất quá bây giờ tình huống đặc thù, để cho người của anh ở đi. Mà anh thì sẽ ở tại tầng bốn, ở phòng cách vách với tôi, như vậy buổi tối tôi có thể tìm ngươi nói chuyện phiếm."
Hoàng Na nói xong, hình như khuôn mặt có chút đỏ lên.
"Tôi ở tại tầng bốn?!"
Trần Thiên Minh nghe Hoàng Na nói như vậy trong lòng cảm thấy rất ngứa ngáy, hắn nghe Hoàng Na nói cảm giác được nàng nói có chút mập mờ, cùng với mình nói chuyện phiếm buổi tối, chẳng lẽ Hoàng Na coi trọng mình, buổi tối tịch mịch muốn tìm mình làm loại vận động trên giường.
Xem hồ sơ học sinh của Hoàng Lăng, nàng chỉ có một mình mẹ, không có cha. Vậy chính là Hoàng Na không có chồng, phụ nữ như vậy không tịch mịch mới là lạ đó!
Xem ra Hoàng Na là muốn chính mình bồi tiếp nàng, ôi, việc này cũng không có cách nào, ai kêu mình lớn lên đẹp trai, mỹ nữ nào thấy mình không thích đây? Kể cả một người phụ nữ đã kết hôn có con cũng không ngoại lệ. Trong lòng Trần Thiên Minh hưng phấn nghĩ tới.
Bất quá, hắn suy nghĩ một chút thân phận rất đặc thù của Hoàng Na, nếu như mình dựa vào nàng, có thể sẽ không có kết quả tốt. Nghĩ tới đây, Trần Thiên Minh lại thấy có chút sợ.
Chủ yếu vì Hoàng Na là một phụ nữ có rất nhiều tiền, chứ nếu như nàng chỉ là một phụ nữ bình thường, Trần Thiên Minh
hiện giờ đã ôm nàng lên lầu vận động ở trên giường rồi.
"Đúng vậy, anh ở tại lầu bốn, như vậy thuận tiện cho việc anh bảo vệ tôi mà." Hoàng Na yêu kiều cười.
Nụ cười của nàng hình như có chút gì đó rất mập mờ.
"Cũng tốt, bất quá tôi nghĩ nên hỏi cô một chút, ở lầu bốn có bao nhiêu gian phòng có thể ở." Trần Thiên Minh hỏi Hoàng Na.
"Năm gian, hơn nữa đều là phòng lớn." Hoàng Na hồi đáp.
"Tôi nghĩ để cho Hoàng Lăng cũng ở tại lầu bốn, như vậy bảo vệ dễ dàng một chút." Trần Thiên Minh nói.
"Có thể, dù sao một tháng này, tôi nghe lời anh, Thiên Minh." Hoàng Na hướng Trần Thiên Minh cười cười:
"Thiên Minh, tôi tại sòng bạc Thường Nhạc gặp anh hai lần, cũng nhớ đến anh hai lần, tôi tưởng rằng sẽ không còn được gặp lại anh nữa, nhưng không ngờ được bây giờ trong nhà của tôi lại có thể nhìn thấy anh." Hoàng Na u oán mà nói,
Hình như Trần Thiên Minh bỏ rơi nàng thời gian rất lâu, dường như bây giờ mới gặp được hắn vậy.
Trần Thiên Minh thấy Hoàng Na càng nói càng mập mờ, hắn liền lắc đầu nói:
"Hoàng Đổng, cô cứ nói quá lời, tôi chỉ là một tiểu nhân vật, làm gì có chỗ nào để người như cô nhớ đến chứ?"
"Thiên Minh, anh sao lại như vậy, người ta nhớ anh đến thế, mà anh vẫn cứ gọi ngừơi ta là Hoàng Đổng, anh rất không tôn trọng người ta đó."
Hoàng Na càng nói càng thương tâm, nàng dường như là muốn khóc.
"Đừng, đừng…Hoàng Đổng, cô đừng nên như vậy." Trần Thiên Minh thấy Hoàng Na thật sự khóc thành tiếng, vội vàng nói.
"Lúc không có người khác thì gọi chị Na đi, nếu không, tôi không để ý tới anh nữa, tôi cũng không muốn anh bảo vệ."
Hoàng Na lắc lắc bả vai mình không thuận theo nói.
Bây giờ dáng vẻ của nàng không giống như người phụ nữ ba bốn mươi tuổi, nàng quả thực giống như là tiểu cô nương mười mấy tuổi hướng tới Trần Thiên Minh làm nũng vậy.
Trần Thiên Minh thấy Hoàng Na đang khóc, hơn nữa còn muốn uy hiếp mình,
nói không cần mình bảo vệ, ôi, bây giờ không được hành động theo cảm tình. Không có cách nào cả nên hắn đành nhẹ giọng gọi:
"Na, chị Na, đừng khóc nữa."
Bây giờ, hắn có chút cảm giác bị buộc lên Lương Sơn.
Hoàng Na thấy Trần Thiên Minh rốt cuộc cũng gọi mình, nàng lập tức tươi cười với Trần Thiên Minh nói:
"Ngoan, vậy mới ngoan chứ."
Hoàng Na thấy mình uy hiếp Trần Thiên Minh như thế, Trần Thiên Minh phải lập tức thỏa hiệp, nàng nghĩ thấy Trần thiên Minh rất dễ đối phó.
Trần Thiên Minh vừa nhìn vẻ mặt Hoàng Na liền phát ngốc. ''Trời ạ, sao lại biến đổi nhanh thế chứ, mới vừa rồi còn khóc hu hu vậy mà giờ Hoàng Na lại cười tươi như hoa, chẳng lẽ nàng mới vừa rồi không có khóc, chính là đang dối gạt mình?''
Nghĩ tới đây, Trần Thiên Minh nhìn lại hai mắt của Hoàng Na một chút, quả nhiên không có nước mắt.
"Thiên Minh, bắt đầu từ bây giờ em ở ngay đây, một hồi nữa chị tựu cho người thu thập phòng cho em. Được rồi, có bao nhiêu người tới, để chị còn an bài tốt chỗ ăn ở cho bọn họ." Hoàng Na đột nhiên hỏi Trần Thiên Minh.
"Có khoảng mười người." Trần Thiên Minh suy nghĩ một chút nói.
"Ring ring ring"
Điện thoại di động của Trần Thiên Minh kêu, hắn vừa nhìn, là Lâm Quốc.
"Lão Đại, bọn em đã tới cửa rồi, nhưng không vào được." Lâm Quốc nói.
Trần Thiên Minh quay đầu đối với Hoàng Na nói:
"Người của tôi đã đến
cửa biệt thự, cô gọi người của cô mở cửa cho người của tôi vào đi."
"Được"
Hoàng Na nói xong, nàng cầm lấy một cái điện thoại bên cạnh nói mấy câu.
Một lát sau, mấy người Lâm Quốc được một người bảo tiêu dẫn đến.
"Lão Đại, bọn em tới rồi."
Mấy người Lâm Quốc nói với Trần Thiên Minh.
"Lần trước anh đã nói với các chú về nhiệm vụ bảo vệ, đây là người chúng ta phải bảo vệ, chủ tịch Hoàng Na, giờ anh sẽ giới thiệu cho các chú biết con gái của nàng, Hoàng Lăng."
Trần Thiên Minh vừa nói vừa chỉ vào Hoàng Lăng, giới thiệu cho đám Lâm Quốc.
Mấy người Lâm Quốc cùng Trương Ngạn Thanh thấy Hoàng Na cũng ngây ngốc một chút, bất quá, bọn họ cũng là người từng trải sự đời, bọn họ cũng
coi như là không nhận ra Hoàng Na, nói:
"Hoàng Đổng, chào cô."
"Chào mọi người, mọi người khổ cực rồi, sau này thì phiền toái mọi người vậy."
Hoàng Na có chút hạ thấp người, vẻ mặt lại biến trở về bộ dáng đoan trang, bây giờ nàng lại mười phần giống như một vị chủ tịch lớn, vẻ yêu mị của Hoàng Na đã không thấy nữa.
"Lâm Quốc, chú mang mấy huynh đệ đi xem xét một chút hệ thống giám sát
của nơi này và phòng hộ, thuận tiện thì xem qua địa hình nơi này một chút, an bài người của chúng ta giám hộ." Trần Thiên Minh nói với Lâm Quốc.
"Em biết rồi, lão Đại." Lâm Quốc gật đầu nói.
"Số Hai, cậu mang mấy vị tiên sinh này đi làm quen tình hình, hơn nữa nói cho những người khác, bảo vệ nơi này sẽ do bọn họ quyết định, các người chỉ là ở bên cạnh phối hợp." Hoàng Na phân phó với bảo tiêu vẫn đứng ở bên cạnh.
"Đã biết, bà chủ." Cái người bảo tiêu gọi là Số Hai gật đầu, sau đó liền mang theo bọn Lâm Quốc đi ra ngoài.
"Hoàng Đổng, tôi nghĩ để cho huynh đệ tôi thử một chút thân thủ của mười người bảo tiêu của cô, chỉ đánh hai ba chiêu là được, sẽ không làm bị thương đến người. Như vậy thì thuận tiện cho việc chúng tôi an bài công việc cho bảo tiêu trước kia của cô." Trần Thiên Minh đối với Hoàng Na nói.
Hoàng Na gật đầu nói: "Trần tiên sinh, từ lúc này an toàn ở đây do anh làm chủ, anh muốn như thế nào thì làm như thế, dù sao tôi tin tưởng anh."
Hoàng Na nói xong, hình như có hàm ý gì đó mà hé miệng cười với Trần Thiên Minh.
"Cảm ơn Hoàng Đổng, cô đầu tiên cứ cho thủ hạ của mình đến sân bên ngoài, chỗ đó rộng rãi, động thủ sẽ không có gì đáng ngại."
Trần Thiên Minh vừa cười vừa nói.
"Đi, Trần tiên sinh, mười người bảo tiêu của tôi đều dùng số thứ tự để gọi, Số Một đến Số Mười, một lát nữa anh sẽ thấy. Tôi cũng muốn cho người của tôi bị các ngươi chế trụ một chút, còn nữa tôi muốn nói cho Tiểu Lăng một chút về sự tình, nếu không con bé lại không biết có nguy hiểm, đến lúc làm loạn ở bên ngoài thì lại phiền toái." Hoàng Na nghiêm túc nói.
Cái hạng mục 20 triệu USD đối với Hoàng thị tập đoàn của nàng có ý nghĩa phi thường lớn, nếu như lần này có thể thuận lợi ký hợp đồng hợp tác hạng mục này, vậy sau này Hoàng Thị tập đoàn có thể tiến thêm một bước, chẳng những về mặt tài chính mà cùng với đó ở phương diện uy tín cũng được đề cao rất nhiều.
"Được, Hoàng Đổng, cô có việc cứ đi trước, tôi cũng thuận tiện xem một chút hoàn cảnh của các người, không ngờ nơi này phong cảnh lại đẹp như vậy."
Trần Thiên Minh hứng thú mà đứng lên, đi ra bên ngoài quan sát địa hình, trước tiên hắn chỉ muốn làm quen một chút vị trí địa lý nơi này, như vậy mới có thể làm tốt công tác bảo vệ.
Không bao lâu, Lâm Quốc từ bên kia chạy tới, hắn cao hứng nói với Trần Thiên Minh:
"Lão Đại, hệ thống giám sát nơi này đều là nhập khẩu từ Đức, tốt lắm, có như vậy chúng em ở chỗ này bảo vệ an toàn cũng có thể làm tốt hơn. Đám máy móc này có thể trong vòng 50 mét bên ngoài biệt thự thấy rõ cảnh vật nhất thanh nhị sở, hơn nữa còn có tia hồng ngoại, buổi tối cũng có thể nhìn. Bên trong cũng có hệ thống giám sát, hệ thống này cần ba người đồng thời giám sát mới có thể thấy đầy đủ."
"Tốt, chú an bài người cùng bảo tiêu, nhân viên công tác nơi này cùng nhau xem đi, vậy tại mỗi tầng bố trí một người canh gác, buổi tối do chú hoặc là Ngạn Thanh phụ trách, nếu khi phát sinh sự tình có thể lập tức trợ giúp. Mặt khác, phát cho mỗi người một bộ đàm mini, để cho mọi người có thể nắm bắt được hành động nhanh chóng."
Trần Thiên Minh suy nghĩ một chút nói.
"Em biết rồi, lão Đại."Lâm Quốc gật đầu nói.
"Được rồi, A Quốc, lát nữa anh muốn thử xem thân thủ mười người bảo tiêu, chú tới hay là Ngạn Thanh tới." Trần Thiên Minh hỏi Lâm Quốc.
"Em đến đi, lão Đại, em cũng lâu rồi chưa thư giãn gân cốt."
Lâm Quốc nghe Trần Thiên Minh nói như vậy, hai mắt hắn tỏa sáng, hưng phấn nói.