Lưu Manh Lão Sư

Vào phòng làm việc của Hoàng Na, Trần Thiên Minh thấy phòng này rộng trên hai trăm mét vuông, lại có hai cửa hai bên.

Phòng làm việc này lại chia làm hai khu, một dùng để tiếp khách, một dùng để làm việc. Phòng tiếp khách còn có một cái tủ nhỏ, phỏng chừng bên trong còn có một ít đồ ăn uống.

Chỉ tay vào hai cánh cửa, Trần Thiên Minh hỏi: "Tôi có thể vào xem phía bên trong không?"

Hoàng Na đỏ mặt, bất quá nàng cũng gật đầu nói: "Một cái là phòng ngủ, một cái là toilet".

Mặt dù có chút ngại ngùng, Trần Thiên Minh vẫn xem qua. Hắn nhìn toilet, không lớn, có thể tắm được, phòng ngủ của Hoàng Na rộng khoảng 20m vuông. Hai phòng này cũng không có vấn đề gì, xem ra phòng làm việc của Hoàng Na chỉ cần bảo vệ cửa ra vào là được.

"Thế nào, có gì nguy hiểm không?" Hoàng Na hỏi.

"Không có gì, đối với tôi, như thế này rất có tác dụng cho việc bảo vệ." Trần Thiên Minh nói.

Hoàng Na ôn nhu nói: "Thiên Minh, cậu ngồi chơi một lúc, tôi xử lý tài liệu một chút rồi sẽ tiếp chuyện cậu, được không?"

Từ đêm hôm qua, nàng thật sự không muốn xa rời hắn một chút nào.

Trần Thiên Minh chỉ vào cái ghế sopha đối diện cửa nói:

"Chị cứ làm việc của chị đi, tôi ngồi ở ghế đó là được rồi".

Cái ghế này thực sự là một vị trí bảo hộ tốt, nếu có người muốn tiến vào phòng bắt buộc phải đi qua đó.

Hoàng Na thấy hắn ngồi ở ghế sopha cũng bước đến mang theo một cái khay thuỷ tinh, trên đó có một ly trà và một ít đồ ăn vặt lấy từ trong tủ. Nàng cười đối với hắn:

"Nếu cậu đói, có thể ăn chút lót dạ, những thứ này đều là hàng mới do thư ký của tôi mua sáng sớm hôm nay."

"Chị đang bận, đừng để ý đến tôi" Thiên Minh nhìn Hoàng Na nói.

"Tôi ngồi cùng cậu một lúc nhé"

Hoàng Na nói xong, nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay Trần Thiên Minh, đầu dựa vào vai hắn, lộ ra dáng vẻ rất hạnh phúc.

"Đừng như vậy, nếu có người đến sẽ không hay"

Trần Thiên Minh sợ rằng nếu bản thân cùng Hoàng Na thân mật chỗ này mà bị thư ký của nàng bắt gặp thì không tốt.

"Sẽ không sao, bọn họ nếu không phải được tôi gọi sẽ không tới đâu, câu yên tâm" Hoàng Na vừa cười vừa nói.

Trần Thiên Minh cảm nhận được hai ngọn núi cao vút của nàng đang ép chặt vào tay hắn, mỗi lần bị Hoàng Na làm như vậy, trong lòng hắn đều có chút rung động, mặt khác, mùi hương từ cơ thể của Hoàng Na càng làm hắn thêm thích thú. Tuy nhiên hắn vẫn không dám hạ thủ với nữ nhân có tiền có thế này.

Thấy Trần Thiên Minh ngại ngùng ngồi im lặng, Hoàng Na cười duyên dáng rồi đứng lên, hôn vào mặt hắn:

"Thiên Minh, cậu ngồi đây nhé, tôi đi làm việc"

Sau đó tiến đến bàn làm việc của mình.

Trần Thiên Minh bị hôn lên mặt cũng không biết làm sao, Hoàng Na này cũng thật quá đáng mà, không hề có sự đồng ý của mình mà tự tiện hôn mình, thật là không tôn trọng người.

Bất quá, khi Hoàng Na hôn hắn, hắn cũng thấy thực sự thoải mái, cái miệng nhỏ nhắn của nàng thật mềm mại, giống như kẹo mạch nha vậy.

Hoàng Na ngồi sau bàn làm việc, cầm lấy mấy văn bản lên xem. Hiện tại, Trần Thiên Minh thấy trên mặt nàng không có một chút ôn nhu mà thật nghiêm túc, thần thái chăm chú, lộ ra vẻ của một nữ nhân quả quyết. Lát sau, nàng cầm lấy điện thoại nói:

"Tiểu văn, vào đây một chút"

Một lúc sau, một mỹ nữ tiến đi đến. Thấy người đi vào, Trần Thiên Minh quay đầu nhìn Hoàng Na có ý hỏi xem có phải là người nàng muốn tìm không.

"Thiên Minh, đây là thư ký Văn, là người tin cậy của tôi" Hoàng Na mỉm cười nói với Trần Thiên Minh.

Nghe vậy, hắn liền gật đầu, lại liếc qua Văn tiểu thư. Cô gái này khoảng trên hai mươi, mái tóc dài, mặc bộ váy công sở lộ ra vẻ rất tri thức và nữ tính. Quả thật là một mỹ nữ, Trần Thiên Minh nhủ thầm, ngực tròn, mông vểnh, đường cong tuyệt vời.

"Hoàng đổng, người khoẻ chứ" Thư ký Văn tiến tới Hoàng Na nhỏ giọng hỏi.

"Tiểu Văn, cô xem lại hợp đồng này, ở đây có vài số liệu cần xem xét"

Tiểu Văn nhìn thoáng qua bản hợp đồng gật đầu: "Tôi biết rồi, Hoàng đổng"

Trần Thiên Minh nhìn hai mỹ nữ đang nói chuyện, mặc dù bề ngoài hắn đang bảo vệ Hoàng Na nhưng thực tế đúng là đang ngắm mỹ nữ.

"Nếu như không có việc gì, em có thể đi ra."

Hoàng Na nhìn bản hợp đồng, cũng không ngẩng lên nói.

"Hoàng đổng, sáng sớm hôm nay, chủ tịch Vương Bằng của tập đoàn Trường Xuân đã điện tới hỏi kết quả việc dùng thử phần mềm quản lý doanh nghiệp."

"Ồ, các cơ sở phản hồi thế nào?" Hoàng Na hỏi tiểu Văn

"Các cơ sở đều cho rằng phần mềm quản lý đó rất thích hợp với công ty chúng ta"

"Vậy được rồi, em nói với Vương đổng chúng ta sẽ kỹ hợp đồng mua phần mềm của họ, tôi đã xem qua tài liệu về công ty này, mặc dù họ không nổi tiếng trong nước nhưng thực lực cũng tốt lắm" Hoàng Na nói.

"Em sẽ gọi điện cho Vương đổng, em đi ra ngoài đây" Tiểu Văn cúi đầu chào Hoàng Na nói.

Trần Thiên Minh nhìn cái mông uốn éo của Tiểu văn, trong lòng thật ngứa ngáy, đàn ông chính là như vậy, nhìn thấy cái đẹp mà bỏ qua thì thật uổng cho cái thân đàn ông.

Vì vậy, mặc dù hắn không nghĩ xấu với tiểu Văn nhưng nhìn cái bộ dạng động lòng kia, hắn quả thật thích thú, nếu không thì ngồi ở chỗ này thật buồn chán. Đáng tiếc, hắn mới chỉ nhìn được một lúc thì tiểu Văn đã đi khuất sau khung cửa.

Chà, Hoàng Na cũng thật là, sao không để một thư ký cùng làm việc ở chỗ này với nàng, hoặc là gọi một hai mỹ nữ bồi tiếp hắn trò chuyện một lúc, dù sao mình cũng không có gì để làm.

Trần Thiên Minh buồn chán ngồi xem TV, hắn quay đầu nhìn Hoàng Na, nàng vẫn còn chăm chú xem tài liệu, thỉnh thoảng còn viết viết vài chữ, thật là một kẻ say mê công việc.

Trần Thiên Minh thoáng nhìn đồng hồ, đã 12 giờ, Hoàng Na này cũng không biết đói sao, nữ nhân làm việc như vậy sớm muộn gì cơ thể cũng bị suy sụp mà.

"Thiên Minh, mấy giờ rồi?" Hoàng Na đột nhiên ngẩng lên hỏi

"12 giờ rồi" Trần Thiên Minh buột miệng trả lời, dù sao hắn cũng vừa xem đồng hồ, không sai lệch bao nhiêu.

"Ồ, đã trưa rồi, cậu đói chưa?" Hoàng Na áy náy nhìn Trần Thiên Minh.

"Không đói, ngược lại là chị đó, nữ nhân làm việc liều mạng như vậy, ăn uống sẽ khó tiêu" Trần Thiên Minh nói:

"Chị chỉ cần thông báo, sẽ tìm được người giúp cho mà"

"Ài, nếu thấy người làm được việc, tôi cũng đâu phải mệt mỏi thế này, tôi sẽ được nghỉ ngơi." Hoàng Na thở dài nói.

"Kiếm tiền nhưng phải giữ mạng mà tiêu" Trần Thiên Minh khuyên nhủ.

"Tốt rồi, không nói chuyện này nữa, chúng ta đi ăn, cậu muốn ăn cái gì, tôi đưa cậu đi" Hoàng Na dịu dàng nói.

"Đơn giản một chút, tôi ăn gì cũng được" Trần Thiên Minh nói

"Tốt lắm, tôi ăn gì, cậu ăn nấy"

Hoàng Na cầm điện thoại lên nhỏ giọng trao đổi. Sau khi ngắt điện thoại, nàng nhìn Trần Thiên Minh nói:

"Thiên Minh, tôi nghỉ ngày mai phải đến bệnh viện thăm gã Hoa Lý"

"Làm sao vậy, nghĩ đến hắn à"

Trần Thiên Minh không khỏi có chút chua xót trong lòng.

"Tôi tuyệt không nghĩ đến hắn, bất quá chúng tôi có mối quan hệ làm ăn, đêm qua, trước lúc bị thương hắn còn gặp chúng ta, về tình về lý, ta cũng nên thăm hắn, cậu nghĩ có đúng không"

Hoàng Na đi tới bên ghế sopha nói.

"Chị quyết định đi, hỏi tôi làm gì" Trần Thiên Minh nhún vai.

Hoàng Na nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh hắn, vẻ mặt uỷ khuất:

"Thì tôi hỏi vậy, nếu cậu không đồng ý, tôi sẽ không đi, dù sao thì ở thành phố M này cũng không chỉ có mình hắn, tôi có thể tìm người khác để hợp tác"

Nhìn vẻ quyến rũ của Hoàng Na, Trần Thiên Minh nghĩ cho dù nàng nói trên trời không hề có sao thì mình cũng đồng ý, vì vậy, hắn nhìn Hoàng Na nói:

"Chị vẫn còn xem trọng hắn, ngày mai tôi sẽ đi cùng chị, dù sao thì hắn cũng vì đưa chúng ta về mà bị bọn Mộc Nhật đả thương"

"Thiên Minh, cậu đối với tôi thật tốt"

Hoàng Na thấy hắn nhượng bộ thì vui vẻ hôn lên mặt hắn một cái.

"Chị Na, chị không thể cứ như vậy hôn tôi, như vậy sẽ làm ảnh hưởng đến danh tiếng của chị đó"

Trần Thiên Minh vừa nói vừa cầm lấy cái khăn lau vết son môi trên mặt, nếu như không lau, người khác nhìn thấy sẽ biết ngay chính là do Hoàng Na làm.

Hoàng Na không cho là đúng nói: " Tôi không sợ, tôi chính là muốn nói cho mọi người biết, tôi thích cậu, hừ, để xem ai có thể ngăn cản được tôi"

Hoàng Na nói lộ vẻ kiên quyết.

Trần Thiên Minh chợt có chút lạnh người, như vậy thì mình thảm rồi. Dù sao mình cũng đã có mấy người phụ nữ, nếu như Hoàng Na chấp nhận làm tiểu nương, hắn còn có thể đồng ý, nhưng nếu nàng muốn độc chiếm mình, vậy thì không được rồi, Mỹ Cầm vẫn còn mang trong bụng đứa con của mình mà.

Xem ra phải tìm thời cơ nói chuyện với Hoàng Na mới được, nếu mình chọc giận nàng, nàng lấy tiền cũng có thể đè chết mình mà, ta đây trên có cha mẹ, dưới có vợ con, không thể chết được. Trần Thiên Minh âm thầm nghĩ.

"Linh linh linh" điện thoại trong tay Hoàng Na chợt reo lên, Hoàng Na ngần ngừ một chút rồi tiếp điện thoại.

"Hoàng đổng, có người tặng quà cho chị, nói là của một người theo đuổi chị gửi tới"

Trần Thiên Minh nghe qua, phát hiện giọng này là của tiểu Văn.

"Người theo đuổi tôi, ai nhỉ, em mang qua đây cho tôi xem chút"

Hoàng Na suy nghĩ một lúc, không biết là ai nên gọi tiểu Văn mang đến


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui