Lưu Manh Lão Sư

Năm người bọn Diệp Đại Vĩ sau khi trốn thoát khỏi biệt thự của Hoàng Na, ủ rũ trở về căn cứ bí mật của Ma Vương.

"Cái gì, Phong Ma đã chết?" Ma Vương tức giận bật dậy khỏi ghế. Mặc kệ thế nào, dù sao Phong Ma với hắn cũng là huynh đệ, cùng học một thầy, lại còn có mấy chục năm tình nghĩa, sát cánh bên nhau. Hiện tại nghe Phong Ma bị Trần Thiên Minh giết chết, hắn sao không thể nổi giận.

"Đúng vậy, không biết vì sao võ công của Trần Thiên Minh thời gian gần đây tiến bộ kinh khủng, hắn lại sử dụng cả ám khí khi giao đấu, cả Tá Đằng thiếu gia và Phong sư thúc đều bị trúng ám khí của hắn.

"Sau khi Phong sư thúc đã trọng thương, mất năng lực chiến đấu, Trần Thiên Minh vẫn hạ sát thủ" Diệp Đại Vĩ tỏ vẻ đau đớn nói.

Thật ra, Diệp Đại Vĩ nghĩ Phong Ma chết thì có lợi hơn là Tá Đằng Mộc chết, Phong Ma chỉ luôn nghe theo lời của Ma Vương, đối với mình cũng không có lợi ích gì nhiều, còn Tá Đằng Mộc sau khi được mình cứu sống tất sẽ cảm kích mình, như vậy sau này mình sẽ có thể có được sự trợ giúp từ Tá Đằng gia tộc.

Tá Đằng Mộc thấy Diệp Đại Vĩ nói vậy cũng không nói rõ nguyên nhân cái chết của Phong Ma nữa, trong lòng thật sự cảm kích Diệp Đại Vĩ,ngầm liếc mắt nhìn hắn rồi hướng Ma Vương nói "Đúng vậy, Ma Vương, Trần Thiên Minh có võ công rất cao cường, Phong Ma nhất thời không cẩn thận nên đã bị hắn giết chết"

"Con mẹ nó, Trần Thiên Minh, nhất định sẽ có ngày ta giết chết ngươi trả thù này cho Phong đệ", Ma Vương càng nói càng hung hãn, vung mạnh hay tay, nhất thời bàn ghế xung quanh bị đánh bay cả lên.

"Ma Vương, giờ chúng ta phải làm sao" Tá Đằng Mộc tỏ vẻ thông cảm nhìn Ma Vương nói. Tối hôm nay, Ma môn đã tổn thất không ít cao thủ, đặc biệt là Phong Ma, vì thế hắn cũng cảm thấy áy náy, nhưng lại nghĩ nếu sự việc thành công, hắn sẽ trả cho Ma Vương 2 nghìn vạn, như vậy cũng không phải lo nghĩ gì nữa.

"Ta sẽ nghĩ biện pháp, các người không phải lo lắng, Đại Vĩ, ngươi đưa tiểu Mộc đi nghỉ đi"

Ma Vương hiện tại không muốn nói nhiều với Tá Đằng Mộc nữa, tổn thất một trong tứ đại cao thủ của Ma môn thật là quá lớn, hai nghìn vạn có là cái gì, với thân thủ của Phong Ma, đi chỗ nào chẳng kiếm được số tiền đó. Ai da, thật là ăn trộm gà không được lại còn mất nắm thóc mà.

Diệp Đại Vĩ gật đầu cùng Tá Đằng Mộc đi ra.

Ra đến ngoài, Tá Đằng Mộc liền lên xe của Diệp Đại Vĩ, ở trong xe, hắn cảm kích nói "Đại Vĩ, chuyện hôm nay tôi thực sự cảm ơn cậu, nếu không có cậu, chắc tôi không còn sống đến giờ này"

"Tá Đằng thiếu gia, anh không cần phải nói như thế, em đối với anh cũng như đối với người thân thôi, anh nếu cứ khách khí thế thì coi như không có thằng em này.

"Tốt, Đại Vĩ, cậu là hảo huynh đệ của tôi, sau này cứ gọi tôi là Mộc ca, tôi có thứ gì nhất định cậu không thiếu thứ đó" Tá Đằng Mộc vỗ ngực nói. Nếu đêm nay không có Diệp Đại Vĩ cứu hắn, đến cả cái mạng hắn còn không giữ được, vậy nên đối với Diệp Đại Vĩ, hắn không keo kiệt.

"Hảo, Mộc ca, sau này chuyện của huynh cũng là chuyện của đệ, huynh có chuyện gì muốn làm, cứ nói với đệ" Diệp Đại Vĩ cũng vỗ ngực nói. Xem ra mình lại kiếm thêm được chỗ dựa nữa rồi, sau này dựa vào Tá Đằng gia tộc, mình còn sợ việc gì nữa, Diệp Đại Vĩ âm thầm cười.

Từ sau khi giết chết không ít cao thủ của Tá Đằng gia tộc và Ma môn, chắc rằng sẽ không có kẻ nào tìm đến nữa. Tuy nhiên Trần Thiên Minh vẫn nhắc nhở mọi người phải cẩn thận, chỉ cần Tá Đằng Mộc còn sống mà Hoàng Na vẫn chưa ký được hợp đồng với tập đoàn Âu Minh, bọn chúng làm sao có thể bỏ tham vọng ấy được. Thời gian này, Hoàng Lăng cũng không đến trường giờ tự học buổi tối nữa, còn Hoàng Na nếu không có việc gì cũng hạn chế ra ngoài, điều này làm cho nhiệm vụ bảo vệ của Trần Thiên Minh cũng trở nên dễ dàng hơn nhiều.

Tuy nhiên, Tiểu Hạ và Thành Mộc vẫn sang hỗ trợ bảo vệ vào các buổi tối, theo cách nói của Chung Hướng Lượng thì cách mạng không thể thành công trong một sớm một chiều, vì thế nên vẫn để cho bọn họ sang giúp Trần Thiên Minh. Thực ra bọn họ sang đây buổi tối cũng chỉ là ngủ thôi, nếu có việc thì mới giúp Trần Thiên Minh đối phó. Quả thực, nếu như đêm đó không có người của Chung Hướng Lượng hỗ trợ thì bọn Lâm Quốc cũng không dễ dàng gì, có thắng thì cũng là thắng thảm thôi.

Đến cuối tuần, theo như kế hoạch, bọn họ lại đổi vai, Trần Thiên Minh bảo vệ Hoàng Na, còn Lâm Quốc, Ngạn Thanh và tiểu Tô bảo vệ Hoàng Lăng.

Tới lầu làm việc của Hoàng Na, số Một vượt lên trước mở cửa cho bọn họ đi vào. Từ sau vụ bị đánh bom, bọn họ luôn gác tại cửa ra vào của phòng Hoàng Na làm việc, người khác không thể lại gần, bất cứ thứ gì muốn đưa vào trong cũng được kiểm tra thật cẩn thận.

Trần Thiên Minh đi theo Hoàng Na vào đến phòng tiếp tân, không khí làm việc trong phòng thật là bận rộn, các mỹ nữ vội vã liên tục. Trần Thiên Minh thầm hỏi, tại sao các trợ lý của Hoàng Na lại toàn là nữ, tại sao không có lấy một mống nam giới anh tuấn nào.

Đột nhiên, mắt của Trần Thiên Minh chợt sáng lên vì phía trước có một nàng phi thường xinh đẹp. Nàng có khuân mặt bầu bĩnh, lông mày tỉa gọn gàng, mắt sáng trong như nước mà lại hắc bạch phân minh rất có sức thu hút. Nàng mặc một cái áo rất vừa vặn, lộ ra cái cổ trắng nõn và bộ ngực tròn vo, cao vút, bên dưới là cái quần Jean lộ rõ những đường cong đầy đặn và đôi chân dài quyến rũ.

Chà, đúng là một tuyệt sắc mỹ nữ mà, Trần Thiên Minh trong lòng hưng phấn kêu lên, giữa những cô gái khác trong phòng, nàng nổi lên như phượng giữa bầy gà. Tại sao lần trước đến đây, mình lại không gặp cô ta nhỉ? Trần Thiên Minh thầm tiếc nuối.

Vào phòng làm việc của Hoàng Na, nàng bảo Trần Thiên Minh ngồi ở ghế sopha rồi quay về bàn làm việc của mình với thái độ làm việc nghiêm túc, Trần Thiên Minh ngồi một lúc thấy buồn chán bèn đứng dậy đi ra ngoài.

"lão đại, anh đi ra ngoài à?" Ngô Tổ Kiệt thấy vậy hỏi.

"ừ, tôi ra ngoài xem sao, này, số một, tôi thấy ở đây dường như có thêm vài khuôn mặt mới, tại sao lại thế?" Trần Thiên Minh vừa chỉ chỉ.

Hắn tới đây mục đích là để hỏi chuyện số một về những người mới kia, thuận tiện cũng muốn biết thêm thông tin về cô nàng xinh đẹp kia xem nàng tên gì, ở đâu, đã có bạn trai hay chưa.

"Đúng vậy, sau lần bị đánh bom, có một vài trợ lý bị thương, vì vậy nên đã tuyển thêm một số người mới", số một suy nghĩ một chút rồi vừa cười vừa trả lời.

"Thì ra là vậy, những người đó có đáng tin không?" Trần Thiên Minh hỏi tiếp.

"Rất đáng tin cậy, họ đều mới tốt nghiệp đại học, chúng tôi vì sợ có vấn đề nên chỉ chọn những người mới tốt nghiệp, chưa đi làm. Ngoài ra còn có đến tận gia đình của họ để điều tra thực tế, bọn họ không có vấn đề gì". Số Một lắc đầu trả lời.

Trước đây bọn Trần Thiên Minh chưa lãnh nhiệm vụ bảo vệ Hoàng Na, bọn vệ sĩ này chính là những người tin cậy của nàng, rất nhiều việc bọn họ phải điều tra.

"Tốt, không có vấn đề gì là tốt, các cậu tiếp tục bảo vệ ở đây, tôi đi xem tình hình xung quanh thế nào" Trần Thiên Minh vừa nói vừa đi ra ngoài.

Trách nào nàng kia lại còn trẻ thế, thì ra là vừa tốt nghiệp đại học, tốt thôi, mình đi vòng quanh làm quen một chút, nếu không đến lúc cần lại không biết làm gì. Trần Thiên Minh dâm đãng nghĩ

Vừa đến phòng ngoài, Trần Thiên Minh thấy tiểu Văn đang nói chuyện với nữ hài xinh đẹp kia, hình như là đang chỉ bảo cho nàng cái gì đó. Thời cơ đến rồi, Trần Thiên Minh vừa nghĩ vừa tiến đến gần Tiểu văn hỏi "Tiểu Văn, cô khỏe chứ, có vấn đề gì không?"

Tiểu Văn ngước lên, thấy Trần Thiên Minh vội lắc đầu nói "tôi không sao, Trần tiên sinh, lần đó cũng nhờ có anh đã cứu tôi, cảm ơn anh". Sau lần đó, tiểu Văn nghĩ lại đến giờ vẫn còn sợ, lúc bom nổ mình cũng ở trong phòng làm việc của Hoàng Na, cũng may là mình đứng cách xa quả bom, chỉ bị chấn động một chút thôi.

"Ha ha, không cần khách khí, chuyện nhỏ ấy mà. Ồ, tiểu thư này mới tới làm việc ở đây phải không?" Trần Thiên Minh cố ý liếc mắt sang tiểu hài đó, hưng phấn hỏi.

Dùng biện pháp này để tiếp cận nữ nhân quả là đúng cách, ở đây tiểu Văn chính là thư ký trưởng cho Hoàng Na, mọi người khác đều do nàng quản lý. Nếu có vị thư ký trưởng là nàng giới thiệu, hẳn sẽ gây thêm ấn tượng với nàng nhiều hơn.

"Đây là trợ lý mới được tuyển vào, gọi là tiểu Mị. Tiểu Mị, đây là Trần tiên sinh, người phụ trách an toàn cho Hoàng đổng". tiểu Văn nhìn tiểu Mị giới thiệu.

"Chào cô, tiểu Mị" Trần Thiên Minh nghe tiểu Văn giới thiệu không khỏi tán đồng, thì ra cô bé này tên là tiểu Mị, thật không sai, người cũng như tên, đặc biệt kiều mỵ ghê người. Trần Thiên Minh vừa nói vừa giơ tay về hướng tiểu Mị (định bắt tay thôi, không phải bắt cái gì khác đâu).

"Chào anh, Trần tiên sinh", tiểu Mị thấy Trần Thiên Minh giơ tay ra cũng thật bối rối, nàng vừa mới tốt nghiệp đại học, chưa tiếp xúc nhiều với môi trường làm việc thế này, hiện tại cũng lúng túng, đỏ mặt đưa tay ra bắt.

Trần Thiên Minh nắm lấy bàn tay mềm mại, trắng noãn của nàng, lại thấy dáng vẻ e thẹn kia cũng nổi tâm lang sói. Hắn cứ ngơ ngẩn nhìn nàng, vẫn không chịu buông tay.

"Trần, Trần tiên sinh" tiểu Mị càng đỏ mặt hơn, hiện tại Trần Thiên Minh vẫn đang giữ chặt tay nàng không hề buông ra, nàng có muốn rút tay ra cũng không được nên đành yếu ớt nói

"Ồ, tiểu Văn, tiểu Mị mới tới, có thể đáp ứng được với công việc không?" Trần Thiên Minh thấy mình có chút thất thố vội vàng lảng buông tay nàng ra, quay sang tiểu Văn hỏi. Thật ra tiểu Văn cũng thuộc dạng mỹ nữ, nhưng so với tiểu Mị thì vẫn kém một chút, mà trên người tiểu Mị còn toát ra dáng vẻ ngây thơ, thuần khiết, điều này làm cho hắn không khỏi sinh lòng tà.

tiểu Văn cười nói "Cũng không có gì, thật ra cũng chỉ có thêm vài người mới thôi, vả lại công việc của họ cũng đơn giản, chỉ phụ trách xem xét các tài liệu trước để chỉnh lý, lại có tổ trưởng chỉ bảo các nàng, chỉ cần các nàng chăm chỉ một chút là làm được."

"Như vậy tốt rồi" Trần Thiên Minh gật đầu nói.

"Trần tiên sinh, còn có chuyện gì nữa không, nếu không tôi xin phép" tiểu Văn nhìn Trần Thiên Minh hỏi.

"Không có việc gì, cô cứ làm việc đi, tôi chỉ đi xem xét vòng quanh một chút thôi" Trần Thiên Minh vừa cười vừa nói. Hắn liếc mắt nhìn tiểu Mị và tiểu Văn, âm thầm tiếc nuối đi vào phòng làm việc của Hoàng Na.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui