Lưu Manh Lão Sư

Từ khi Trần Thiên Minh phát hiện ở phòng bên ngoài có tiểu Mị xinh đẹp, mỗi khi không có chuyện hắn đều ra phòng bên ngoài, lấy lý do là bảo vệ vòng ngoài, bên trong có bọn Ngô Tổ Kiệt và số Một rồi, cho nên dù địch nhân có đến cũng không sợ. Vì thế, Trần Thiên Minh hầu như cả ngày đều ở phòng ngoài, vui đùa nói chuyện với các trợ lý của Hoàng Na. Nói đúng hơn, hắn thường đến cạnh tiểu Mị nói chuyện, hoặc giả vờ như có chuyện gì đó mà đến.

Dần dần, tiểu Mị cũng quen với sự có mặt của Trần Thiên Minh, tuy nhiên mỗi khi gặp Trần Thiên Minh, có lúc nàng chỉ nói một đôi câu, có lúc đối thoại khá lâu, mỗi lần như vậy nàng đều đỏ bừng khuôn mặt, đôi lúc dường như xấu hổ, cúi gầm mặt, không dám nhìn thẳng hắn. Tiểu Mị càng tỏ e thẹn, Trần Thiên Minh càng thích nàng bởi vì bộ dáng kiều mị kia của nàng thật làm cho hắn mê muội.

"lão đại, Hoàng đổng tìm anh" Ngô Tổ Kiệt đi đến bên cạnh hắn nhỏ giọng nói.

"À, tôi phải đi đã, lúc khác có thời gian sẽ nói chuyện với cô tiếp", biết Hoàng Na tìm mình, Trần Thiên Minh bất đắc dĩ phải đứng lên, tiếc nuối nói với tiểu Mị.

"Trần tiên sinh, anh cứ đi làm việc đi" tiểu Mị yểu điệu nói.

Hiện tại, công việc của nàng ở đây cũng không nhiều lắm, nói chuyện với Trần Thiên Minh cũng không có gì sai cả.

Trần Thiên Minh đi vào phòng làm việc của Hoàng Na, thấy ánh mắt dò xét của nàng đang nhìn mình như có vẻ đang trách cứ

"Hoàng đổng, chị tìm tôi có việc gì không?" Trần Thiên Minh e dè nói. Hoàng Na nhìn mình như vậy, rốt cuộc là có chuyện gì?

"Trần Thiên Minh, tôi cảnh cáo cậu, cậu đến đây là để bảo vệ an toàn cho tôi, không phải là đến để cua gái đâu nhé" Hoàng Na tức giận chỉ chỉ cây bút vào hắn, ánh mắt hung hăng liếc hắn nói.

Khi nàng nhận được báo cáo của tiểu Văn, cảm thấy thật tức giận, Trần Thiên Minh sao lại có thể bỏ mặc mình làm việc trong phòng, còn hắn thì đi ra ngoài kia mà đong đưa với mấy nàng, làm sao mà có thể không tức được. Vì vậy nàng mới gọi hắn đến trách.

nghe Hoàng Na nói vậy, Trần Thiên Minh trong lòng có chút bực bội, nhất định có kẻ chọc gậy bánh xe đây, nếu không, Hoàng Na ở trong này làm sao biết được.

"Tôi không hiểu chị đang nói gì, thực ra tôi đang làm công tác tuần tra bên ngoài, không qua được phòng ngoài, làm gì có địch nhân vào phòng này được" Trần Thiên Minh kiên quyết không chịu thừa nhận việc mình tán gái ở phòng ngoài.

"Cậu còn chối, cậu luôn tìm các trợ lý xinh đẹp của ta nói chuyện phiếm, không những toàn tâm làm tròn nhiệm vụ bảo vệ an toàn cho tôi, còn làm ảnh hướng đến công việc của các cô ấy ở công ty. Đã có người báo cho tôi biết rồi" Hoàng Na thấy Trần Thiên Minh từ chối, lại tức giận chỉ cây bút vào hắn nói.

"Ha ha, chị định nói tôi tìm đến mấy nàng mới được tuyển vào làm phiền có đúng không, thật ra tôi sợ mấy nàng đó có vấn đề gì, vì thế nên mới qua việc đó điều tra một chút."

Hừ, quả nhiên có kẻ ném đá giấu tay mà, Trần Thiên Minh tức tối nghĩ thầm, MK, không biết kẻ nào mà kém đạo đức thế, dù sao cũng phải thôi, nữ hài xinh đẹp như kia chắc cũng có nhiều kẻ ghen ghét đây.

"Vậy cậu đã điều tra được cái gì rồi, Trần tiên sinh" Hoàng Na thấy hắn luôn lấy chuyện công ra để từ chối, xụ mặt hỏi.

"Không có vấn đề gì" Trần Thiên Minh trả lời.

Kỳ thật, hắn tìm tiểu Mị để nói chuyện phiếm, cũng là để điều tra nàng, đáng tiếc mới chỉ biết được họ tên, số điện thoại, còn phần đã có bạn trai hay chưa và những việc khác thì vẫn chưa nắm được. Bất quá Trần Thiên Minh cũng không dám hỏi quá sâu về việc riêng tư của nàng khi mới quen, sau này có thời gian rồi, nhất định phải hỏi đến.

"Vậy thì tốt, ngày mai, nếu không có vấn đề gì, cậu ở nhà thúc Hoàng Lăng học bài, để bọn Lâm Quốc sang đây bảo vệ tôi là được"

Hoàng Na biết Trần Thiên Minh lúc đó là đi cua gái nhưng lại lợi dụng công việc mà bao che, vậy cũng không có cách nào trách hắn được, vì thế đành lợi dụng công việc để xử lý hắn.

"Không cần thay đổi, mấy ngày này Hoàng Lăng cũng không đến trường, hơn nữa có A Quốc, Ngạn Thanh và tiểu Tô theo sau bảo vệ cũng ổn. Mà cũng còn vài ngày nữa thì chị ký hợp đồng với tập đoàn Âu Minh, từ giờ đến lúc đó tôi sẽ theo bảo vệ chị, tránh tình trạng kiếm củi ba năm đốt hết một giờ" Trần Thiên Minh nghiêm sắc mặt nói.

Hắn đương nhiên không thể nói với Hoàng Na rằng hắn muốn có nhiều thời gian tiếp xúc với tiểu Mị, nhưng tiểu Mị đúng là một thiếu nữ còn thơ ngây, e lệ, nếu như không rèn sắt lúc còn nóng, tạo quan hệ tốt với nàng lúc này thì sau này sẽ khó có cơ hội.

"Trần Thiên Minh, tôi nhắc lại cho cậu nhớ, cậu cũng đã từng hứa sẽ đối xử tốt với Hoàng Lăng đó" Hoàng Na chăm chú nhìn hắn nói.

"Tôi không quên, có phải là sẽ đốc thúc nàng học tập không, buổi tối tôi sẽ yêu cầu nàng học bài, còn chuyện tôi giao tiếp với nữ bằng hữu, Hoàng đổng chị cũng đừng nên quá quan tâm a" Trần Thiên Minh hùng hồn nói.

"Vậy, vậy cậu đang trong lúc làm việc, đang bảo vệ tôi mà lại tìm các cô gái nói chuyện, vậy tôi có xen vào được hay không, nếu tôi xảy ra chuyện gì thì phải làm sao" Hoàng Na bị Trần Thiên Minh nói thẳng như vậy cũng có chút chùng xuống.

"Sẽ không có chuyện gì, không phải vừa rồi tôi đã nói sao, lúc trước là tôi sợ những người mới tuyển vào có vấn đề nên mới tìm họ ngầm điều tra, hiện tại biết không có vấn đề gì, tôi sẽ không tìm họ nữa." Trần Thiên Minh vẫn cứng rắn đáp lại.

He he, giờ mình không tìm các nàng lúc làm việc, nhưng hết giờ làm việc vẫn có thể nói chuyện với nàng mà, ai chà, Hoàng Na đã nói như vậy rồi thì mình làm sao có thể công khai tán tỉnh tiểu Mị nữa, thôi thì đành nhân nhượng Hoàng Na một chút cũng không sao.

Hoàng Na nghe Trần Thiên Minh khẳng định như vậy nói "Vậy thì tốt, đây chính là cậu nói đấy, không được quên"

"Hoàng Na, nếu không có việc gì nữa, tôi ra ngoài vậy" Trần Thiên Minh nói.

"Cậu ngồi ở ghế sopha kia không được sao" Hoàng Na nhíu mày hỏi

Ngồi ở đây so với ở bên ngoài cũng giống nhau thôi, chỉ cần chúng tôi ở bên ngoài không cho địch nhân vào trong, như vậy chị cũng tuyệt đối an toàn, giờ tôi ra ngoài tìm tiểu Kiệt nói chuyện phiếm" Trần Thiên Minh nói xong liền đi ra ngoài.

Hừ, hiện giờ không thể tìm tiểu Mị nói chuyện, nhưng mình cũng có thể ở bên ngoài mà ngắm nàng mà, từ phòng bảo vệ của số Một có hệ thống camera, hoàn toàn có thể quan sát phòng làm việc của các trợ lý cho Hoàng Na.

Ăn cơm trưa xong, Trần Thiên Minh vẫn ở bên ngoài vừa nói chuyện phiếm với bọn Ngô Tổ Kiệt, vừa theo dõi màn hình. Ở đây, thời gian nghỉ trưa từ 12h đến 14h30, trong khoảng thời gian này, các nữ trợ lý của Hoàng Na sau khi ăn uống xong thì có thể nghỉ ngơi ở một phòng kín đáo bên cạnh phòng làm việc, tuy nhiên phòng nghỉ đó khá nhỏ, không thể chứa hết được bấy nhiêu người.

Đột nhiên, con mắt Trần Thiên Minh như sáng lên khi thấy tiểu Mị đang cầm một cái cốc đi vào gian chứa nước uống, mọi người đều vào đó để lấy nước uống khi khát.

Phát hiện nơi tiểu Mị muốn đến, Trần Thiên Minh vội vàng cầm lấy cái cốc không ở bên cạnh đi ra.

"Lão đại" Ngô Tổ Kiệt thấy Trần Thiên Minh đi ra ngoài liền gọi giật lại

"Cái gì" Trần Thiên Minh vẻ mặt tức giận, đang lúc vội vã thế này, Ngô Tổ Kiệt gọi mình làm gì nữa. Hừ, nếu tại Ngô Tổ Kiệt mà mình không gặp được tiểu Mị, sau này nhất định sẽ tính sổ với hắn.

"lão đại, anh đang cầm cái cốc của em" Ngô Tổ Kiệt thấy bộ dạng hung hăng của Trần Thiên Minh, nhỏ giọng nói.

"Cốc của cậu?" Trần Thiên Minh lúc này mới nhớ, cốc nước của mình đúng là không có ở đây, cười trừ nói "Cái này tôi biết rồi, thấy cốc của cậu hết nước, tôi định đi rót cho cậu"

"Không cần, lão đại, anh để em tự làm" Ngô Tổ Kiệt biết Trần Thiên Minh định lấy nước cho mình vội vàng đứng lên, muốn tự mình đi lấy.

"Cậu trật tự, ngồi im một chỗ cho tôi" Trần Thiên Minh thấy Ngô Tổ Kiệt đang làm kỳ đà cản mũi mình nên tức giận nói. Nếu tiểu Mị lấy nước xong liền rời khỏi gian uống nước, vậy là mình mất cơ hội tiếp xúc với nàng rồi.

Nói xong Trần Thiên Minh vội vã hướng gian uống nước tiến tới, vừa tới đó, Trần Thiên Minh thấy tiểu Mị đang rót nước vào cốc của mình, vẫn may, nàng vẫn còn ở đây, nếu không, tí nữa quay về nhất định tìm Ngô Tổ Kiệt tính sổ.

"Tiểu Mị, thật là trùng hợp nha, cô cũng ở đây" Trần Thiên Minh giả vờ vô tình gặp nàng nói.

"Trần, Trần tiên sinh, chào anh" tiểu Mị thấy Trần Thiên Minh đi vào vội vàng khóa vòi nước, bước lùi ra sau nhường hắn lấy nước trước.

Trần Thiên Minh cười nói "tiểu Mị, tôi không vội vã gì, cô cứ lấy nước trước đi"

"Không, anh lấy trước đi" tiểu Mị lắc đầu nói, nàng vừa nói vừa lùi dần đến sát tường phía sau, cứ như là đang sợ Trần Thiên Minh.

Trần Thiên Minh thấy nàng có bộ dáng kỳ quái vậy liền hỏi "tiểu Mị, sao vậy, tôi làm cô sợ à"

"Không, không phải" tiểu Mị lắc đầu trả lời

"Vậy sao cô phải làm vậy, sau phải đứng xa tôi thế" Trần Thiên Minh hỏi tiếp

"Đúng, đúng…" tiểu Mị cúi đầu không dám nói.

"Đừng sợ, có chuyện gì cứ nói cho Minh ca, Minh ca dù có xông lên núi đao, biển lửa cũng đứng ra gánh vác cho em" Trần Thiên Minh vỗ ngực nói, hiện tại chính là lúc biểu hiện bản thân cho nên hắn khẳng khái nói chuyện.

Tiểu Mị ngẩng đầu nhìn, liếc mắt ra bên ngoài rồi nhỏ giọng nói "Đúng, Văn tỷ nói, lúc nãy trong phòng làm việc, em nói chuyện phiếm với anh làm ảnh hưởng đến công việc, nếu còn như thế nữa sẽ cho em nghỉ việc" tiểu Mị nói xong sắc mặt tái nhợt, lộ vẻ rất sợ hãi.

"Ồ, thì ra là như vậy" Trần Thiên Minh thở nhẹ

"Trần tiên sinh, bọn em vừa với tốt nghiệp đại học, tìm được một công việc nhẹ nhàng, lại có lương cao như thế này cũng rất khó khăn, nếu như tôi mới chỉ đi làm được vài ngày đã bị đuổi việc, sau này làm sao có thể tìm việc khác được", tiểu Mị nói nhỏ.

Tiểu Mị dù sao cũng mới ra trường, đối với sự việc này cũng rất lo lắng, hèn gì nàng không dám nói chuyện với mình. Trần Thiên Minh ngẫm lại cũng thấy có lý, tiểu Mị tới đây là đi làm, mình lại cứ nói chuyện phiếm với nàng, như vậy công ty sẽ có ý kiến thôi.

Nghĩ vậy, Trần Thiên Minh tỏ vẻ nhũn nhặn nói "tiểu Mị, tôi thật là vô ý quá, đã làm phiền em"

"Không vấn đề gì, chỉ là lần sau chú ý hơn một chút là được" tiểu Mị vò hai tay vào nhau nói.

"Tiểu Mị, tiểu Văn nói là trong giờ làm việc không được tán gẫu, vậy ngoài giờ làm việc thì chúng ta hoàn toàn có thể, đúng không" Trần Thiên Minh vừa cười vừa nói. Quá đúng a, ngoài giờ làm việc thì làm sao quản được người ta.

"Chắc là không sao" tiểu Mị nói xong lại đỏ mặt. Đúng là một thiếu nữ dễ xấu hổ, động chút là đỏ mặt, bất quá điều này làm cho Trần Thiên Minh có cảm giác thật là trìu mến đối với nàng.

"Vậy giờ chính là lúc nghỉ trưa mà, em không cần phải lo lắng, chúng ta trò chuyện lúc này cũng không ảnh hưởng gì đến công việc cả". Trần Thiên Minh nhìn bộ ngực đầy ắp của tiểu Mị dâm đãng nghĩ, bộ ngực này của nàng thật là hàng cực phẩm a, không biết sờ vào sẽ có cảm giác thế nào. Lại còn cái eo thon nhỏ, cái miệng đỏ tươi thế kia, thực sự Trần Thiên Minh càng nhìn càng chảy nước miếng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui