Lưu Manh Lão Sư

"Giờ đúng là lúc nghỉ ngơi, nhưng để người khác nhìn thấy cũng không tốt, Trần tiên sinh, em tìm được công việc này cũng không dễ dàng gì, hay là sau này chúng ta ít tán gẫu đi nha" tiểu Mị khẩn trương nhìn Trần Thiên Minh nói, lại liếc ra ngoài như sợ có người bắt gặp.

"Không việc gì đâu, dù sao hiện tại cũng không có người nào, em cũng vừa hết giờ làm việc buổi sáng, không ai quản em được. Nếu không thì thế này vậy, sau này tôi mời em ra ngoài ăn cơm cùng" Trần Thiên Minh vừa cười vừa nói, có thể hẹn tiểu Mị cùng ăn cơm, như vậy là có hy vọng rồi.

"Sau này hãy hay, hiện giờ em mới vào làm việc, có nhiều thứ cần phải học hỏi, đồng thời, hết giờ làm việc em phải về nhà, em cũng không có thói quen ăn cơm ở nhà hàng" tiểu Mị lắc đầu nói, xem ra nàng muốn tìm cớ để cự tuyệt Trần Thiên Minh, không muốn cùng hắn ra ngoài ăn cơm.

Trần Thiên Minh nghe nàng nói như vậy cũng bất đắc dĩ gật đầu nói "thôi, quên chuyện đó đi, em cũng không có thời gian, tới đây, để tôi rót nước cho em" Trần Thiên Minh vừa nói vừa đặt cái cốc của Ngô Tổ Kiệt lên bàn, sau đó tiến sang định cầm lấy cốc nước của nàng.

Tiểu Mị thấy Trần Thiên Minh rót nước giúp mình, lúng túng nói "Trần tiên sinh, để tôi tự làm, không cần phiền đến anh"

"Em khách sáo cái gì, có phải là khinh thường anh" Trần Thiên Minh vừa nói vừa không khách khí giành lấy cái cốc trên tay nàng, sau đó đến bình nước rót nước vào cốc.

Tiểu Mị thấy dù sao cốc của mình cũng bị Trần Thiên Minh giành lấy rồi, không biết làm sao đành phải để hắn rót nước vào.

Trần Thiên Minh rót đầy nước vào cốc của tiểu Mị rồi vui vẻ tiến lại gần nàng nói "Tiểu Mị, đây, nước của em"

tiểu Mị đành phải tiến tới tiếp lấy cốc nước từ tay Trần Thiên Minh, Trần Thiên Minh cũng lợi dụng lúc này mà vuốt lấy bàn tay nhỏ bé của nàng. Chà, bàn tay này thật mềm mại, trắng noãn, sờ vào thật là thích.

Bị Trần Thiên Minh vuốt tay, tiểu Mị giật mình, tay cầm nước cũng bị run bắn lên, cốc nước lại được Trần Thiên Minh rót đầy, vì thế không ít nước bị bắn vung lên bộ ngực cao vút của nàng.

Nhìn bộ ngực của nàng bị nước bắn lên, con mắt của Trần Thiên Minh như lồi ra. Mặc dù thời tiết đã chuyển lạnh nhưng mọi người vẫn thường chỉ mặc áo dài tay, chưa mặc áo rét, tiểu Mị cũng thế, lúc này cái áo của nàng bị nước vung lên, ướt hết phần ngực, vì thế nên dán sát vào bộ ngực cao vút của nàng, làm lộ rõ màu hồng phơn phớt. Trần Thiên Minh dường như đang nhìn xuyên thấu qua cái áo của nàng, dán mắt vào bộ ngực kia, hai tay động đậy, chỉ hận mình không thể túm lấy nó mà nhào nặn cho thỏa thích.

tiểu Mị cũng cảm giác được ánh mắt nóng rực của Trần Thiên Minh đang rọi vào ngực mình, vội dùng tay trái che lấy ngực, đỏ mặt cúi đầu, không dám nhìn hắn. Nàng chưa bao giờ gặp phải tình huống như thế này, không khỏi có chút xấu hổ.

"Vô ý, tiểu Mị, ta vô ý quá" Trần Thiên Minh tỏ vẻ áy náy nói. Hắn chỉ là không cẩn thận sờ soạng tay của nàng một cái thôi, không nghĩ tới nàng lại giật mình đến nỗi làm đổ cả nước vào áo của mình, lại còn đổ trúng vào ngực nữa chứ. Xem ra tiểu Mị trước đây cũng chưa tiếp xúc thân mật với gã đàn ông nào, hay là vẫn còn …. Nghĩ đến đây trong lòng Trần Thiên Minh chợt thấy hứng khởi.

Tiểu Mị lắc đầu ngại ngùng nói "Chuyện này không liên quan đến anh, là tự tôi làm đổ nước". tiểu Mị cũng không có trách Trần Thiên Minh, chỉ tự trách mình, điều này làm cho trong lòng Trần Thiên Minh càng thêm thích thú, nàng quả là một thiếu nữ vừa thơ ngây, vừa lương thiện.

"Để tôi lau khô giúp em" Trần Thiên Minh nhìn thấy tiểu Mị vẫn đang dùng tay che ngực liền nói, nếu tiểu Mị đồng ý thì quả thật là tốt quá mà (mẹ thằng cha này tưởng bở vãi, nhưng mình thích)

"Không, không cần" tiểu Mị đỏ mặt lắc đầu lia lịa, nàng sao có thể để Trần Thiên Minh chạm tới bộ ngực của mình được. Cũng không biết Trần Thiên Minh vô tình hay giả vờ không hiểu điều này, càng nghĩ nàng càng thêm đỏ mặt.

"Em để như vậy đi ra ngoài, người khác nhìn thấy sẽ không tốt đâu" Trần Thiên Minh nói ra điều mình lo lắng, không phải bản thân mình háo sắc mà lo sợ cảnh xuân sắc của tiểu Mị sẽ lộ ra trước mắt người khác.

"Em vào buồng vệ sinh dùng máy sấy để hong khô là được" tiểu Mị nói xong liền bưng cốc nước đi ra ngoài.

"Đúng vậy, thật không ngờ, buồng vệ sinh có máy sấy" Trần Thiên Minh vỗ đầu nhớ ra, buồng vệ sinh nam cũng có máy sấy, chà, đúng là công ty lớn có khác, vật gì cũng có. Trần Thiên Minh vừa nghĩ vừa cầm cốc nước của Ngô Tổ Kiệt quay về phòng theo dõi.

"Lão đại, cảm ơn anh đã lấy nước giúp" Ngô Tổ Kiệt cảm kích đỡ lấy cốc nước từ tay Trần Thiên Minh, bản thân mình khó có thể có loại đãi ngộ này, lão đại tự tay lấy nước cho mình uống.

Chợt hắn ngạc nhiên kêu lên "lão đại, sao trong cốc không có nước"

Trần Thiên Minh nghe Ngô Tổ Kiệt nói vậy cúi đầu nhìn xuống, trời ạ, vừa rồi mình chỉ nghĩ đến cái ẩn hiện trên ngực tiểu Mị nên quên mất không lấy nước cho tiểu Kiệt.

"Ổ, tiểu Kiệt, bình nước uống bên kia đã hết rồi, tôi đã bảo người mang tới, một lát nữa sẽ có" Trần Thiên Minh đương nhiên không thể tự mình thú nhận là đã mải tán gái mà quên lấy nước cho Ngô Tổ Kiệt, chuyện này quá là mất mặt mà, đành nghĩ đại ra một lý do.

"Không hề có nước" số 1 nghi hoặc nhìn Trần Thiên Minh, vừa rồi hắn đi lấy nước, rõ ràng là trong bình còn đầy mà, thế nào mà lại hết nhanh thế.

Từ sau hôm gặp tiểu Mị, Trần Thiên Minh không đổi ban cho bọn Lâm Quốc nữa, Hoàng Lăng một mực đòi Trần Thiên Minh phải bên mình hỗ trợ học tập nhưng hắn vẫn giữ câu nói kia "Chỉ còn vài ngày nữa là ký hợp đồng, phải tập trung bảo vệ cho Hoàng Na" để đối phó với Hoàng Lăng.

Hoàng Na cũng không thể nói gì hơn, đành phải chấp nhận. Bất quá nàng cũng biết rõ ý đồ của Trần Thiên Minh, hắn nhất định là nhân đó mà tìm cách gần gũi với trợ lý mới của mình. Tuy nhiên, thời gian này hắn cũng không làm gì quá phận, trong thời gian làm việc cũng không tìm gặp tiểu Mị, chỉ nói chuyện với nàng lúc hết giờ làm việc, vì thế nên Hoàng Na cũng không thể nói gì được.

Hết giờ làm việc, thấy tiểu Mị vẫn còn ở trong phòng, Trần Thiên Minh vội đến gần nàng nói "Tiểu Mị, tối hôm nay em có rỗi không, tôi muốn mời em đi ăn cơm".

Theo sự quan sát của hắn, tiểu Mị đúng là một thiếu nữ tốt, bình thường rất hòa đồng với những người cùng làm việc, mặc dù khi đối diện với mình rất hay xấu hổ, nhưng đối với những người khác lại rất thân thiện, rất hay giúp đỡ mọi người, vì thế nên ai cũng quý mến. Hơn nữa nàng lại thật sự tích cực làm việc, luôn là người đến sớm nhất, về muộn nhất, đến tiểu Văn cũng phải tán thưởng.

Tiểu Mị ngước lên, thấy Trần Thiên Minh đứng cạnh, cười cười nói "Trần tiên sinh, là anh à, giờ em đang phải xem qua một ít tài liệu, lúc nữa sẽ về nhà". Tiểu Mị mấy ngày gần đây cũng đã quen thuộc với mọi người, cũng không giống trước đây, cứ thấy mình là đỏ mặt, bất quá bộ dáng của nàng đối với mình vẫn còn có chút e lệ.

"Tôi hỏi, em có thể dùng cơm với tôi không, tôi mời em" Trần Thiên Minh thấy tiểu Mị chỉ trả lời một nửa câu hỏi của mình, nửa kia vẫn chưa trả lời nên tiếp tục hỏi

"Em, Em…." tiểu Mị đỏ mặt cúi đầu, xem bộ dạng của nàng cũng có vẻ muốn đồng ý

"Ha ha, xem ra mình cũng có hy vọng rồi" Trần Thiên Minh trong lòng âm thầm cười. Tiểu Mị rõ ràng là cũng muốn đi cùng mình, chỉ là tính nàng nhút nhát, chưa dám đáp ứng thôi.

"Mặc dù chúng ta không là đồng sự, nhưng chúng ta có thể gặp nhau cũng là có duyên, em cũng không có gì phải e ngại" Trần Thiên Minh tiếp tục rèn sắt khi còn nóng, như vậy cô nàng ngây thơ mới ra trường này mới không kịp trở tay.

"Cái kia, cái kia…" tiểu Mị nhẹ nhàng gật đầu một cái, tỏ vẻ đồng ý với lời mời của Trần Thiên Minh.

"lão đại, Hoàng đổng nói phải về nhà bây giờ" đột nhiên Trần Thiên Minh nghe tiếng của Ngô Tổ Kiệt trong tai nghe.

"Được, tôi chờ ở bên ngoài, cậu đưa Hoàng đổng ra ngoài đi" Trần Thiên Minh bóp tai nghe trả lời.

Trần Thiên Minh biết lúc nữa sẽ phải đưa Hoàng Na về biệt thự, bất quá hắn muốn thử một chút xem tiểu Mị có đồng ý đi ăn cơm cùng hắn không, nếu nàng đồng ý thì sau này mình hẹn nàng cũng sẽ dễ dàng hơn.

Hơn nữa, hiện tại mình phải hộ tống Hoàng đổng về nhà, lý do này thì tiểu Mị không thể phản đối, làm như vậy, nàng sẽ có cảm giác trong lòng có được, có mất, vậy thì nàng đối với mình sẽ càng có hoài niệm hơn. Đây chính là loại phương pháp vừa níu vừa thả, nhất định sẽ gây trong lòng tiểu Mị nỗi nhớ, nàng nhất định sẽ càng muốn gặp gỡ mình hơn.

Vì vậy Trần Thiên Minh tỏ vẻ khổ sở nói với tiểu Mị "Tiểu Mị, thật tiếc quá, vừa rồi thủ hạ của tôi nói phải đưa Hoàng đổng về nhà, tôi cũng phải đi theo. Vài ngày nữa tôi lại mời em đi ăn cơm được không?" vẻ mặt Trần Thiên Minh lúc này hiện rõ vẻ bi thống, dường như hôm nay không được đi ăn cùng nàng là một sự nuối tiếc của cả đời hắn.

"Ồ, cái kia, quên đi" tiểu Mị nghe Trần Thiên Minh nói như vậy, trong lòng không khỏi có chút thất vọng. Nàng đã phải đấu tranh ở trong lòng mới quyết định đi ăn cùng hắn, thế nhưng Trần Thiên Minh lại phải đưa Hoàng đổng về nhà, không thể mời mình được, nàng cũng cảm thấy có chút mất mát.

"Thật là xin lỗi, tình cảnh của Hoàng đổng lúc này thực sự rất nguy hiểm, có người muốn giết nàng, lần trước còn gửi bom đến đây, làm không ít người bị thương, cũng may là khi đó em chưa tới đây làm việc" Trần Thiên Minh nói

"Đáng sợ như vậy sao, dùng bom?" tiểu Mị sắc mặt tái nhợt hỏi lại.

"Hiện tại cũng không đáng sợ nữa, tôi đã cho triển khai vài biện pháp an ninh mới, bom không thể đến đây được. Em về trước đi, vài ngày sau anh lại mời em ăn cơm, được không?" Trần Thiên Minh vừa cười vừa nói.

"Tốt, Trần tiên sinh, em về trước" tiểu Mị gật đầu nói, chỉnh đốn lại một chút rồi cầm túi xách đi ra.

Chỉ chốc lát sau, Hoàng Na cũng đi ra, Trần Thiên Minh liền cùng bọn Ngô Tổ Kiệt theo thang máy chuyên dụng của Hoàng Na đi xuống bãi xe.

Tới bãi xe, thấy tài xế của chiếc xe thứ ba đang nhỏ giọng nói chuyện với tài xế lại chiếc xe thứ hai trong đoàn xe hộ tống của Hoàng Na. Tài xế của chiếc xe thứ hai đang ngồi trong xe, tài xế của chiếc xe thứ ba đứng ở bên ngoài, thấy bọn Hoàng Na xuống, hắn vội vàng chạy về xe của mình, khẩn trương đến nỗi suýt ngã sấp.

Số Một thấy vậy không khỏi nhíu mày, vừa rồi hắn đã thông báo cho tổ tài xế biết kế hoạch, vậy mà xuống đến đây thấy bọn hắn vẫn nói chuyện. Hắn bóp tai nghe nói "Các cậu không nghe tôi báo gì sao, tại sao vẫn còn ở đây nói chuyện". Thời gian này, cả ba tài xế cũng được trang bị tai nghe, vì thế nên có thể nói chuyện trực tiếp cùng bọn họ.

Tài xế của chiếc xe thứ ba ủ rũ cúi đầu không nói, cùng lúc đó, tài xế của chiếc xe của Hoàng Na nhỏ giọng trả lời "Chúng tôi đã chuẩn bị xe rồi, nhưng vừa rồi A Cơ nhận được điện thoại của gia đình, có chút việc muốn thương lượng cùng tôi". A Cơ chính là tài xế của chiếc xe thứ ba.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui