Lưu Manh Lão Sư

Sau khi tiết thân, Hà Đào cảm thấy thân thể mình không còn nóng như lúc nãy, đầu óc cũng tỉnh táo ra nhiều. Nàng liếc mắt nhìn Trần Thiên Minh, khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi đỏ lên bởi vì phát hiện ra phía dưới Trần Thiên Minh vẫn còn "ngẩng đầu ưỡn ngực" về phía mình. "Thiên, Thiên Minh, anh còn chưa được sao?" Nói xong nàng vội vàng nhắm mắt lại.

"Ừ..." Trần Thiên Minh xấu hổ gật đầu. Kỳ thực hắn cũng muốn nhanh chóng bước đến thiên đường mà xuất ra, nhưng huynh đệ của mình lại "không chịu thua kém", nó vẫn ngang ngạnh ở nơi ấy khoe văn diễu võ, đồng thời còn "đằng đằng sát khí" hướng về phía Hà Đào.

"Anh, anh giúp em nhặt quần áo." Trần Thiên Minh đỏ mặt nhặt lấy quần áo của Hà Đào ở gần đó.

Hắn thu quần áo cho Hà Đào, đặc biệt khi thấy cái quần lót màu hồng, huynh để của hắn lại "không chịu thua kém", khẽ phản ứng. Trần Thiên Minh không dám nhìn thân thể trần truồng của Hà Đào nữa. Mùi thơm phía dưới của nàng rất mê người, cám dỗ hắn khiến hắn muốn rút súng chiến tiếp.

Mà bộ ngực đầy đặn của Hà Đào vừa mới rồi vận động tương đối mạnh mẽ, nên ứa ra một vài giọt mồ hôi. Những giọt mồ hôi này ở bên cạnh hai núm anh đạo màu hồng, khiến cho người khác càng thêm chú ý. Trời ạ, không thể nhìn, nhìn nữa mình sẽ không nhịn được sẽ nhào tới ôm Hà Đào mà thân thiết mất.

"Thiên, Thiên Minh, em, em vẫn muốn." Hà Đào nói xong, đỏ mặt cúi đầu xuống. Khi biết Trần Thiên Minh còn chưa thỏa mãn, nàng đã hạ quyết tâm sẽ giúp Trần Thiên Minh thật thỏa mãn. Mình bây giờ cũng không biết lúc nào sẽ biến thành người thực vật, còn không bằng cảm thụ thật tốt cảm giác Trần Thiên Minh yêu mình.

"Cái gì?Em… Độc tính trong cơ thể của em vẫn chưa được hóa giải sao?" Trần Thiên Minh thất kinh. Đây, đây không phải là Hà Đào nói giỡn chứ? Nàng không phải vừa được thỏa mãn sao? Thế nào bây giờ vẫn còn muốn nữa? Lẽ nào xuân dược trong cơ thể nàng chưa hoàn toàn được hóa giải? Trần Thiên Minh thầm nghĩ ở trong lòng. Hắn cũng rất muốn, nhưng nếu như mình chỉ lo thân thiết với Hà Đào, sẽ làm nỡ thời cơ cứu nàng.

Hà Đào không nói gì, chỉ cúi đầu im lặng. Thân thể trần trụi của nàng như một khối bạch ngọc trong suốt có thể nhìn thấu qua. Cho dù Trần Thiên Minh vừa mới rồi vận động mãnh liệt trên người nàng cũng không phá hỏng vẻ mỹ lệ động nhân của nàng.

"Hà Đào, anh còn phải nghĩ biện pháp cứu em nữa!" Trần Thiên Minh nuốt một ngụm nước bọt, khó khăn nói.

"Thiên Minh, em không muốn anh rời xa em đâu. Anh hãy yêu em thật nhiều, làm cho em cả đời này không thể quên nổi nhé!" Hà Đào kích động kêu lên. Sau đó đột nhiên nàng đứng lên, gắt gao ôm lấy Trần Thiên Minh.

Trần Thiên Minh cũng không có biện pháp khống chế bản thân, vốn dĩ phía dưới của hắn cũng chưa đạt đến độ thỏa mãn, mà hiện tại Hà Đào lại ôm hắn đè lên vị trí mẫn cảm kia. Thôi quên đi, mình làm nhanh lên một chút là được. Nghĩ tới đây Trần Thiên Minh nói: "Hà Đào, để anh yêu em nhé!" Nói xong, hắn nhẹ nhàng đẩy Hà Đào ra, đặt nàng ở trên giường.

Một tay vuốt bộ ngực cao vút của Hà Đào, một tay hắn vuốt ve phía dưới của nàng. Chỉ chốc lát sau dưới sự xoa bóp của Trần Thiên Minh, Hà Đào bắt đầu khẽ rên rỉ.

Trần Thiên Minh thấy thời cơ đã đến, hắn cũng không dám chậm trễ, thầm nghĩ nhanh chóng xuất ra, sau đó nghĩ biện pháp cứu Hà Đào. Vì vậy, hắn mở hai chân Hà Đào,hung hăng đẩy vào. Sau đó một trận địa chấn liều mạng bắt đầu.

"A, Thiên Minh, a, em yêu anh." Hà Đào vừa rên rỉ vừa kêu lên, lúc này nàng hoàn toàn rõ ràng, nàng có thể hoàn toàn cảm giác được động tác âu yếm của Trần Thiên Minh với mình.

Trần Thiên Minh như song long xuất hải, một tay xoa ngọc thỏ của Hà Đào, sau đó ra sức hoạt động. Hắn phải nhanh đến thiên đường một chút...

"A, em muốn chết..." Hà Đào la to một tiếng, lại thỏa mãn một lần nữa. Trần Thiên Minh tiếp tục di chuyển vài nhịp nữa trên người Hà Đào, rồi thân thể cũng run vài cái, nhẹ thở hổn hển một hơi. Hắn rốt cục đem toàn bộ cảm xúc mãnh liệt bắn vào bên trong Hà Đào, nhưng sợ Hà Đào thân thể yếu nhược, cho nên không đè lên người nàng. Hắn dùng tay chống xuống giường, sau đó chậm rãi rút ra.

"Hà Đào." Trần Thiên Minh thấy Hà Đào đã hôn mê, nhẹ nhàng lay người nàng vài cái. Lúc này hắn không biết Hà Đào bởi vì hưng phấn quá mà ngất, hay là vì độc tính phát tác mà ngất?

"Vâng" Bị Trần Thiên Minh đẩy, Hà Đào tỉnh lại, nhẹ nhàng mở đôi mắt đẹp, xấu hổ liếc nhìn Trần Thiên Minh, đỏ mặt nói: "Thiên Minh, anh thật lợi hại nha!" Nàng nghĩ Trần Thiên Minh làm cho mình hai lần thỏa mãn, còn khiến cho mình hôn mê bất tỉnh, mình quả thực là vợ của một nam nhân cường hãn. Ai, đáng tiếc mình không có phúc mà hưởng thụ! Nghĩ tới đây, sắc mặt của Hà Đào có chut u ám.

"Ha ha, cái này không tính là lợi hại, lần trước em và Mỹ Cầm hai người, không phải đều được anh làm cho hai lần thỏa mãn sao?" Trần Thiên Minh tự hào cười nói.

"Anh, anh còn nói nữa." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hà Đào càng đỏ, nũng nịu mắng Trần Thiên Minh.

"Không nói nữa, Hà Đào, em nghỉ ngơi chút đi, anh gọi điện thoại." Trần Thiên Minh vừa nói vừa đắp chăn cho Hà Đào, sau đó tìm quần áo của mình.

"Alo, sư huynh à?" Trần Thiên Minh lấy điện thoại di động ra, gọi điện cho Chung Hướng Lượng.

"Thiên Minh, đã trễ thế này, em chưa đi ngủ sao?" Chung Hướng Lượng thấy Trần Thiên Minh lúc này mới gọi điện tới, biết là hắn có chuyện gì cần tìm mình.

Trần Thiên Minh kể vắn tắt lại chuyện Diệp Đại Vĩ bắt cóc Hà Đào cho Chung Hướng Lượng nghe.

Một lát sau, Chung Hướng Lượng chậm rãi nói: "Thiên Minh, nghe em nói như vậy, Diệp Đại Vĩ kia là nhân vật lợi hại hơn cả Thái Đông Phong, sau này em phải cẩn thận. Hắn võ công cao, lại ở trong bóng tối, anh sẽ sai người theo dõi hắn."

"Thằng Diệp Đại Vĩ này, em ngược lại không sợ hắn, chỉ có điều Hà Đào bây giờ thế này, em không biết nên làm thế nào? Sư huynh, có biện pháp nào để cứu Hà Đào không?" Trần Thiên Minh hỏi Chung Hướng Lượng.

"Anh không có cách nào cả. Lần trước sư phụ cũng nói là không có cách nào hết. Bất quá, Thiên Minh à, lần trước em có thể tự hóa giải nhuyễn cốt đoạt hồn tán, là vì trên người em có máu của Huyết Hoàng Nghĩ." Chung Hướng Lượng nói.

"Nhưng bây giờ tìm đâu ra Huyết Hoàng Nghĩ chứ?" Trần Thiên Minh nói.

"Trên người em có thể có biện pháp đấy." Chung Hướng Lượng suy nghĩ một chút rồi nói.

"Trên người em?" Trần Thiên Minh nghi hoặc.

"Đúng vậy, Thiên Minh, ý tưởng này của anh cũng chưa thể xác định chắc chắn, anh đoán lần trước sau khi em bị Huyết Hoàng Nghĩ cắn, trong máu của em đã có máu của Huyết Hoàng nghĩ, cho nên em có thể từ đó mà nghĩ biện pháp." Chung Hướng Lượng nói.

"Ý anh là lấy máu của em đưa sang Hà Đào, đúng không sư huynh?" Trần Thiên Minh thầm đoán.

"Có thể nói như vậy, cho máu có rất nhiều loại phương pháp, trực tiếp nhất là dùng phương pháp thực dụng đưa máu của em vào trong huyết quản của Hà Đào. Bất quá, Thiên Minh, anh cũng phải nói rõ với em, như phương pháp anh vừa nói với em không nhất định có tác dụng, khả năng không chỉ không giúp được Hà Đào, còn có thể hại nàng." Chung Hướng Lượng nói.

"Nhưng hiện tai em cũng không còn cách nào khác. Theo như đại bá nói, máu Huyết Hoàng Nghĩ trên người em có tác dụng rất lớn, trên cơ bản là bách độc bất xâm, đồng thời còn cải tạo cơ thể của em không ít." Trần Thiên Minh gật đầu nói. Lần trước giải được độc của nhuyễn cốt đoạt hồn là do trong người mình có máu của Huyết Hoàng Nghĩ, bây giờ tất cả máu Huyết Hoàng Nghĩ đã trộn lẫn trong máu mình, xem ra, chỉ còn biện pháp này để cứu Hà Đào.

"Đúng vậy, nhuyễn cốt đoạt hồn trong cơ thể mấy tiến sẽ phát tác, thời gian không đợi người đâu. Cho nên, em và Hà Đào mau quyết định đi." Chung Hướng Lượng nói.

"Vâng, em hiểu rồi, sư huynh, cứ như vậy, gặp lại anh sau." Trần Thiên Minh nói xong thì cúp điện thoại. Hắn đi tới bên cạnh Hà Đào, thấy nàng đã mặc quần áo vào. "Hà Đào, bây giờ em cảm thấy thân thể thế nào rồi?"

"Vẫn như lúc nãy, toàn thân mềm nhũn." Hà Đào nhỏ giọng nói.

Trần Thiên Minh sát gần người nàng, nghiêm túc nói: "Hà Đào, anh vừa mới hỏi qua sư huynh, có một biện pháp có thể thử, nhưng mà..."

"Nhưng mà cái gì?" Hà Đào hỏi.

"Nhưng mà biện pháp này không chắc sẽ thành công. Su huynh anh nói lần trước anh ăn nhuyễn cốt đoạt hồn tán không có chuyện gì, chính là bởi vì máu của anh có khả năng giải độc đặc biết, anh ấy nói đưa máu của anh vào trong người em, xem có thể giúp em giải độc hay không?" Trần Thiên Minh dừng một chút rồi nói.

"Việc này phải lấy bao nhiêu máu của anh?" Hà Đào hỏi. Nếu lấy quá nhiều máu sẽ hại đến thân thể của Trần Thiên Minh, nàng cũng không muốn dùng biện pháp này.

"Anh cũng không biết, trước cứ thử lấy một ít đi, nếunhư có thể hóa giải được độc tố trên người em, thì lấy nhiều thêm một chút. Có điều là làm như vậy cũng rất phiêu lưu, không biết ý em thế nào?" Trần Thiên Minh nói.

Hà Đào lắc đầu nói: "Thiên Minh, em không sợ chết. Anh vừa mới yêu em rồi, bây giờ em có chết cũng không sợ. Nhưng mà anh không được tìm Diệp Đại Vĩ báo thú, anh nói cho bố em biết, để ông ấy báo cảnh sát bắt Diệp Đại Vĩ."

Trần Thiên Minh nghe thấy Hà Đào nói như vậy, cười khổ nói: "Vô ích, Diệp Đại Vĩ quan hệ với rất nhiều người, bọn họ khẳng định sẽ nghĩ biện pháp chạy trốn, hơn nữa chỉ một mình anh làm chứng, sẽ không đủ thuyết phục. Hà Đào, anh nhất định sẽ báo thù cho em, anh nhất định phải băm Diệp Đại Vĩ ra muốn đoạn." Trần Thiên Minh càng nói càng tức giận.

"Thiên Minh, anh giúp em chăm sóc cha mẹ, được không?" Hà Đào cầu xin Trần Thiên Minh.

"Được mà, Hà Đào, cha mẹ em chính là cha mẹ anh, anh sẽ chăm sóc bọn họ thật tốt." Trần Thiên Minh kiên định gật đầu.

"Ôi, em rất hối hận vì sao không sớm ở cùng với anh. Thiên Minh, anh nói em sẽ khỏe trở lại sao?" Hà Đào si ngốc nhìn Trần Thiên Minh.

"Chắc chắn rồi, em không nên lo lắng, em nhất định sẽ khỏe lại." Trần Thiên Minh an ủi Hà Đào. Về phần biện pháp này có cứu được Hà Đào hay không, vẫn chưa thể chắc chắn.

"Nhưng nếu có thể chết trong vòng tay anh, em cũng cảm thấy mỹ mãn rồi." Trên mặt Hà Đào có chút tuoi cười.

Trần Thiên Minh ôm chặt lấy nàng, chua xót nói: "Hà Đào, anh không để em chết đâu, anh muốn em trờ thành vợ anh, em phải như Mỹ Cầm giúp anh sinh con, chúng ta sẽ sống cùng với nhau."

"Muộn rồi, Thiên Minh, nếu như trước đây em có thể nghĩ như bây giờ thì thật tốt. Em không quan tâm đến cái gì hết, chỉ cần được sống cùng anh. Cho dù anh có nhiều nữ nhân, em cũng không quan tâm. Em muốn được như Mỹ Cầm, cùng anh sống hạnh phúc." Hà Đào nói. Nàng cảm giác được thân thể mình ngày càng mềm yếu, đặc biệt bây giờ cánh tay gác trên người Trần Thiên Minh, hình như không có lực đưa lên nữa. Xương của mình, cũng cảm giác như đã mềm oặt ra rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui