Lưu Manh Lão Sư

Khi vận dụng Hương Ba Công, Trần Thiên Minh rõ ràng cảm thấy phía dưới mình sinh ra một cỗ nhiệt lưu. Hắn biết chỉ cần kích thích phía dưới, hơn nữa đồng thời luyện Hương Ba Công, loại nhiệt lưu này mạnh vô cùng, đồng thời tản ra kinh mạch khắp thân thể.

Nhưng lần này có chút không giống, hiện tại Trần Thiên Minh muốn đem dòng nhiệt lưu phía dưới của mình chuyển sang cơ thể Hà Đào để kích thích máu của Huyết Hoàng Nghĩ trong cơ thể nàng lưu động, khi đó mới giải được độc tố trong người Hà Đào.

Tuy nhiên, hắn chưa dùng phương pháp này bao giờ, khiến dòng nhiệt lưu dưới hạ thể mình xuất hiện thì rất dễ dàng, hắn làm cũng nhiều lần rồi, nhưng hiện tại phải đẩy dòng nhiệt lưu phía dưới mình vào vận hành trong cơ thể Hà Đào, đây là lần đầu tiên.

Kỳ thực Trần Thiên Minh làm đúng, bởi máu của Huyết Hoàng Nghĩ khi được cỗ nhiệt lưu kia kích thích, sẽ phát huy tác dụng giải độc, vì vậy Trần Thiên Minh dùng biện pháp này để giải độc cho Hà Đào. Đồng thời, cũng khiến trên người Hà Đào có thêm một đặc thù dị năng, tuy không có nhiều, chỉ là một chút từ trên người Trần Thiên Minh, nhưng đối với thân thể một người thường như nàng, cũng là quá đủ.

Vì vậy, Trần Thiên Minh thầm vận nội lực, dùng nội lực ở thông qua phía dưới chậm rãi truyền qua người Hà Đào, đồng thời vận động ra vào cơ thể nàng. Dần dần, Trần Thiên Minh trên trán rịn ra mồ hôi hột, vừa rồi hắn còn tưởng dụ dỗ được Hà Đào làm chuyện vận động này là cách sáng tạo vô cùng, nhưng trên thực tế cũng không hẳn thế.

Bởi vì, Trần Thiên Minh không thể làm chậm lại, càng không thể dừng vận động, phải để cỗ nhiệt lưu phía dưới hắn được duy trì, vừa phải dùng nội lực truyền sang cơ thể Hà Đào, không thể quá nhanh cũng không được quá chậm, chỉ có thể bảo trì tốc độ. Vì vậy Trần Thiên Minh không được thoải mái, hắn sợ động tác sai nhiệt lưu sẽ biến mất, dùng quá ít nội lực, lại sợ không đẩy được nhiệt lưu sang người Hà Đào.

Còn sợ mình dùng quá nhiều nội công hại đến cơ thể người thường như Hà Đào, Trần Thiên Minh tuy rằng hiện tại xem rất khoái hoạt, nhưng không có cái gì gọi là thoải mái hưởng thụ, mà hắn hiện tại chính là dùng mấy từ "cẩn thận từng li từng tí" để hình dung.

"Hà Đào, em hiện tại thấy sao?" Trần Thiên Minh nhỏ giọng hỏi Hà Đào, hỏi xong lại có chút lo sợ.

"A, em thấy, trong người nóng lắm." Hà Đào vừa rên rỉ vừa nói, Trần Thiên Minh mỗi lần ra vào, đều vào rất sâu bên trong nàng, khiến nàng không thể kìm tiếng rên rỉ. Vốn nàng không dám kêu lớn, nhưng cơ thể ngày càng nóng, toàn thân ngày càng sướng khoái, khiến nàng không thể kìm hãm chính mình.

"Vậy em thấy luồng nhiệt trong cơ thể thế nào, nói rõ một chút." Trần Thiên Minh hỏi tiếp.

"Trước tiên là nóng phía dưới, nóng lắm, sau đó lan tràn ra khắp toàn thân, nhưng máu của em cũng bị sôi lên đó." Hiện tại Trần Thiên Minh đang giải độc, nên Hà Đào cố nén xấu hổ, nói cảm giác cho hắn.

"Được, có lẽ biện pháp này có tác dụng." Trần Thiên Minh vui vẻ nói.

"Hà Đào, em thử cử động tay xem khí lực có lớn hơn chút nào không."

Hà Đào vốn thử giơ tay lên, nhưng động tác cường hãn của Trần Thiên Minh, khiến nàng không chút sức lực, muốn giơ lên cũng vô lực.

"Thiên Minh, a, ư, em, em không giơ nổi, cả người em không chút sức lực..." Phía dưới truyền lên từng trân khoái cảm khiến Hà Đào không cách nào biết được thân thể mình hiện tại ra sao, nàng chỉ muốn Trần Thiên Minh, nhanh một chút, nhanh đưa nàng tới thiên đường.

Tuy rằng nghe Hà Đào kêu to, nhưng Trần Thiên Minh không dám liều mạng làm bừa, hắn chỉ duy trì tốc độ như vậy, vừa kích thích phía dưới sản sinh nhiệt lưu, vừa dùng nội lực đẩy sang cơ thể Hà Đào, nhưng mà Trần Thiên Minh dẻo dai như vậy cũng khiến Hà Đào sung sướng vô cùng.

"A, Thiên Minh, anh quá tuyệt." Hà Đào thỏa mãn kêu một tiếng, lần thứ ba nàng tới Vu Sơn, loại đam mê này khiến nàng như bay bổng, khiến nàng không muốn thoát ra.

"Hà Đào, em hiện tại thấy thế nào?" Trần Thiên Minh hỏi tình trạng thân thể Hà Đào, hắn vừa hỏi vẫn vừa không ngừng vận động, tiếp tục ra vào cơ thể nàng.

"Em, em không biết, em vừa đến thiên đường, chỉ thấy toàn thân thoát lực." Hà Đào đỏ mặt nói, nàng hiện tại dùng không trúng nhuyễn cốt đoạn hồn tán thì cũng vị Trần Thiên Minh làm cho mất hết khí lực.

Trần Thiên Minh nghe xong, không thể làm gì hơn là tiếp tục cần cù làm việc, đồng thời hắn cũng muốn thỏa mãn chính hắn. Đột nhiên Trần Thiên Minh cảm giác bên trong Hà Đào phát ra khí mát mẻ, quấn lấy nội lực của hắn, vờn nhau một hồi, cuối cùng bị nội lực của hắn hòa tan.

Trời ạ, quá sướng, xem ra, mỗi ngày đều phải chăm chỉ vận động cao cả này, vừa sướng lại tăng cường nội lực, đánh bại Ma Vương, Trần Thiên Minh hưng phấn thầm nghĩ.

Để an toàn... Trần Thiên Minh còn tiếp tục vận động trong cơ thể Hà Đào, giúp này hóa giải nhuyễn cốt đoạt hồn tán, Trần Thiên Minh cũng biết, chỉ cần vừa làm vừa luyện Hương Ba Công, nhất định không tiết, vì vậy hắn chờ Hà Đào thỏa mãn lần tiếp, liền triệt Hương Ba Công, thỏa mãn mình một chút.

"Thiên Minh, em muốn nữa, thật thoải mái." Hà Đào đột nhiên rên rỉ lớn, vốn nàng còn tưởng tối nay mấy lần là đã không còn muốn nữa, nhưng dưới động tác của Trần Thiên Minh, nàng thấy phía dưới bắt đầu hưng phấn lên, lại muốn Trần Thiên Minh âu yếm tiếp.

"Ha ha, không thành vấn đề, cam đoan hoàn thành nhiệm vụ, cho em thỏa mãn." Trần Thiên Minh lau mồ hôi trên mặt, tự hào nói, chuyện khác hắn không dám mạnh miệng, nhưng thể loại vận động trên giường này chính là sở trường của hắn.

"Ừm." Hà Đào hạnh phúc nhắm mắt, chậm rãi hưởng thụ sự mạnh mẽ của Trần Thiên Minh, nàng hiện tại đã biết sự lợi hại của Trần Thiên Minh, hôm qua hắn vừa làm với mình mà. Hiện tại, Hà Đào không có nghĩ nhiều như vậy, nàng đột nhiên phát hiện, vừa rồi nàng không cảm thấy rõ, nhưng hiện tại nàng đã thấy một cỗ nhiệt lưu từ Trần Thiên Minh truyền sang, lưu động bên trong cơ thể mình, dường như càng ngày càng nhanh.

Nàng thấy máu mình như đứa trẻ nghịch ngợm vậy, ở bên trong nhảy nhót: ''Thiên Minh, em thấy máu trong cơ thể sôi trào." Hà Đào vui vẻ nói.

"Hả? Tốt lắm." Trần Thiên Minh cũng vui vẻ nói.

"Nhưng máu hiện tại hình như đang lưu động toàn thân em vậy." Hà Đào nói.

"Có thể là đã hóa giải được độc tố nhuyễn cốt đoạt hồn tán trong người em rồi." Trần Thiên Minh nói, hắn cũng không biết cỗ nhiệt lưu sản sinh ở hạ thân hắn, cũng như kẻ chỉ huy của máu Huyết Hoàng Nghĩ, cổ nhiệt lưu này xuất hiện, sẽ khiến máu Huyết Hoàng Nghĩ trong cơ thể Hà Đào phản ứng, bắt đầu lưu động.

"Ừm, Thiên Minh, em rất hạnh phúc, em sướng, sướng lắm!" Dưới động tác của Trần Thiên Minh, Hà Đào bắt đầu ăn nói lung tung.

"Đương nhiên, ai bảo anh là nam nhân của em, anh không cho em hạnh phúc thì ai cho?" Thiên Minh hưng phấn kêu lên, Hà Đào càng khen ngợi,hắn lại càng chăm chỉ.

"A, Thiên Minh, em không xong rồi." Hà Đào hét lớn, sau đó nghiêng đầu, thở hổn hển.

Trần Thiên Minh thấy thế, biết Hà Đào không chịu được lâu nữa, vì vậy hắn triệt bỏ Hương Ba Công, mạnh mẽ trung kích vào sâu trong thân thể Hà Đào. Trần Thiên Minh cũng không rõ bao lâu, hắn chỉ biết khi cơn sướng khoái ập đến, một dòng nóng hổi bắn sâu vào bên trong Hà Đào.

Vốn Hà Đào đã ngất đi, lại bị cỗ nóng bỏng từ người Trần Thiên Minh làm tỉnh lại: "Thiên Minh, anh, anh xong rồi à?" Hà Đào yếu ớt nói.

"Ừm, cũng không biết đã hóa giải độc tố trên người em chưa?" Trần Thiên Minh lo lắng chất độc trong người Hà Đào.

"Em cũng không biết, anh mau giúp em mặc quần áo, sau đó gọi chị Yến đến giúp em xét nghiệm máu." Hà Đào nhỏ giọng nói, nàng hiện tại chỉ có thể thở dốc, hơi sức đâu mà mặc quần áo.

"Được." Trần Thiên Minh gật đầu, vội vàng lấy quần áo Hà Đào, giúp nàng mặc vào" Bây giờ em giống như hoàng hậu, anh là nô tài vậy."

Hà Đào liếc mắt nhìn hắn nói: "Sao lại nói thế a?"

''Anh hầu hạ em mặc quần áo, rất giống hoàng hậu thời cổ đại a?" Trần Thiên Minh vừa cười vừa nói.

"Anh không biết xấu hổ, đều tại anh hại em không chút khí lực, cũng không biết anh lấy đâu ra nhiều khí lực như thế?" Hà Đào đỏ mặt nói.

Trần Thiên Minh nói: "Anh lợi hại em không vui sao?"

"Không thèm." Hà Đào nói trái với lương tâm.

"Được rồi, anh đi tìm chị Yến." Trần Thiên Minh nóng ruột, hắn không biết độc tố trong cơ thể Hà Đào được giải chưa.

"Thiên Minh, anh thực sự nghĩ mình là lưu manh à?" Hà Đào phát hiện Trần Thiên Minh không mặc quần vào đã định chạy đi, vội kêu.

"Ặc, anh vội quá, thiếu chút nữa quên, nhưng cũng không sợ, chị Yến ở ngoài, anh chỉ ló đầu ra là gọi, chị ấy cũng không phải là chưa nhìn qua." Trần Thiên Minh đáng trống lảng.

"Lưu manh." Hà Đào mắng.

"Ai, không có cách nào, ai bảo các em thích lưu manh như anh chứ?" Trần Thiên Minh mặc quần áo, sau đó chạy ra ngoài tìm chị Yến.

Chỉ lát sau, chị Yến cùng Trần Thiên Minh đi vào: "Hà Đào, em cảm thấy thân thể thế nào?"Chị Yến vừa hỏi vừa lấy máu từ cánh tay Hà Đào.

"Em hiện tại không biết, dường như có chút mệt." Hà Đào suy nghĩ một lát, nói.

"Đương nhiên rồi, em cùng Thiên Minh lâu như vậy, không mệt mới là lạ." chị Yến cười nói.

Hà Đào nghe xong, xấu hổ đỏ mặt, nàng nhìn Trần Thiên Minh bên cạnh lén cười trộm, liền hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái.

"Được rồi, không nói giỡn nữa, bây giờ chị đem mẫu máu đi xét nghiệm đã." Nói xong, chị Yến mỉm cười với Trần Thiên Mình và Hà Đào rồi đi ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui