Lưu Manh Lão Sư

"Anh quả thực rất thức thời!" Ích Tây Dát Mã liếc mắt nhìn Trần Thiên Minh.

"Thánh nữ, tôi muốn cám ơn cô đã cho tôi Thiên Sơn Tuyết Liên, nếu như có thể, sau này tôi nhất định sẽ mang lễ vật đến cảm tạ cô". Trần Thiên Minh cũng chưa nghĩ ra mình có thể mang đến vật gì tương xứng với thứ quý hiếm như Thiên Sơn Tuyết Liên, nhưng trên đời không có việc gì khó, chỉ sợ người không có tâm, hắn tự nhủ bản thân sau này cần nhớ đến món nợ đầu tiên này.

Nghe Trần Thiên Minh nói như vậy, hai tròng mắt Ích Tây Dát Mã đột nhiên sáng ngời lên, cô nói vẻ trêu chọc: "Đó là anh nói đấy nhé. Đến lúc đó đừng có mà giở sổ ra rồi nói không có chuyện này".

"Tôi như thế nào mà phải cần ghi vào sổ chứ?" Trần Thiên Minh cố gắng ưỡn ngực căng lên, đáng tiếc là hắn đang ở trên giường, nếu như ở dưới đất thì chắc chắn hắn sẽ tự nhiên hơn.

"Trần tiên sinh, anh còn có chuyện gì sao? Có một điều là bây giờ đêm đã về khuya, anh nên đi đi". Sắc mặt Ích Tây Dát Mã đột nhiên biến đổi một cách lạnh lùng, giống như Trần Thiên Minh là người xa lạ vậy.

Không thể nào như vậy được? Chẳng phải vừa rồi hắc thần bà nói cô ấy thích mình sao? Tại sao bây giờ cô lại có sắc mặt như vậy với hắn chứ? Mà cũng không phải cô vừa mới trò chuyện rất thoải mái với mình, còn để lộ ra rất nhiều tư thế trên giường, vậy mà bây giờ cô lại muốn đuổi mình đi vậy? Trời ạ, cô như nào mà lại có thể làm như vậy được? Trong lòng Trần Thiên Minh đặt ra hàng loạt câu hỏi.

"Uhm, tôi đi đây!" Trần Thiên Minh vẻ mặt lưu luyến không rời. Hắn vừa mới biết Ích Tây Dát Mã đã vội vã nhảy lên giường, áo của cô vẫn còn ném trên đầu giường. Trần Thiên Minh nghĩ tới bộ ngực sữa căng tròn của cô mà trong lòng không khỏi thấy rạo rực.

"Chờ một chút!" Đột nhiên Ích Tây Dát Mã gọi Trần Thiên Minh lại.

Trong lòng Trần Thiên Minh như muốn nhảy lên điên cuồng, chẳng lẽ Ích Tây Dát Mã đã không nỡ chia tay với hắn, mà muốn gọi hắn quay trở lại với cô? Trần Thiên Minh liền nghĩ ngay tới thân thể trắng muốt, mịn màng của Ích Tây Dát Mã mà trong cổ họng không khỏi nóng rực lên. "Có… có việc gì sao?" Trần Thiên Minh khó khăn lắm mới nuốt nước miếng mà nói ra được.

"Làm thế nào mà anh vào đây được vậy?" Ích Tây Dát Mã hỏi Trần Thiên Minh.

"Tôi vào từ cửa sổ trên tầng". Trần Thiên Minh không giữ ý mà nói.

Ích Tây Dát Mã nhíu mày, nói: "Vậy không phải cửa sổ đó đã khóa rồi sao?".

"Tôi có cách mở nó ra". Trần Thiên Minh nói.

"Anh tiến vào từ đó đúng là hoàn hảo, nếu như anh vào từ bên dưới thì anh không thể tiến lên được đến đây đâu". Ích Tây Dát Mã liếc mắt nhìn Trần Thiên Minh, nói.

"Tại sao? Ở đây có rất nhiều người canh gác sao?" Trần Thiên Minh hỏi

Ích Tây Dát Mã lắc đầu nói: "Không phải, chủ yếu là ở dưới đó tôi đã thiết lập một trận pháp, nếu như người nào không biết trận pháp đó mà tiến vào thì sẽ bị nhốt luôn tại đó".

"Trận pháp?" Trong lòng Trần Thiên Minh bỗng giật mình, chuyện này hình như đã được đọc trong tiểu thuyết, khi nghe Ích Tây Dát Mã nói đến trận pháp, thì cho dù có chút cử động nhỏ cũng có thể bị người trong thần đường này vây lại.

"Đúng rồi, vì bảo vệ chính mình chúng tôi phải thiết lập trận pháp đó, người nào lén lút vào đây sẽ bị bao vây ngay, cho nên tôi nói, lần này là anh tốt số đấy. Giờ thì anh hãy ra khỏi đây bằng chính đường mà anh vào đây đi. Nếu như anh không sợ thần đường chúng tôi thì…". Nói tới đây, trên mặt Ích Tây Dát Mã lộ vẻ mặt thuần khiết. Trần Thiên Minh thấy vậy trong đầu cũng không dám nghĩ đến những ý nghĩ xâm phạm nữa, tư tưởng dâm đãng lúc trước cũng như khói bay đi hết.

Vì vậy, Trần Thiên Minh len lén mà nhẹ nhàng đi ra ngoài, mở đường cũ mà trở về.

Trong phòng thờ của Lạp Đạt, hắn đang ngồi một mình trên bồ đoàn hình như đang nghĩ đến chuyện gì đó.

"Cốc, cốc, cốc", bên ngoài chợt vang lên âm thanh gõ cửa.

"Vào đi". Lạp Đạt nhỏ giọng mà kêu lên.

Cửa mở, bước vào phòng là một người nữ lạt ma, đó là Diệu Tây. Từ khi cô nghe thấy Phương Minh Ngọc nói là Lạp Đạt cũng thích nữ sắc, cô đã luôn tìm cơ hội hấp dẫn Lạp Đạt. Tối nay, Lang vương đi có việc, trước khi đi hắn đã giao cho đại đệ tử Ngõa Thứ một đồ vật bảo đưa cho Lạp Đạt. Sau khi Diệu Tây biết được việc này đã vội vàng làm cho Ngõa Thứ giao việc này cho mình, cô nói rằng Lang vương cũng gọi cô đến và bảo tìm Lạp Đạt Hoạt Phật có chuyện.

Vì vậy, Diệu Tây cầm đồ vật gì đó đưa cho Lạp Đạt, lặng lẽ đi vào phòng của Lạp Đạt. Khi cô nhìn thấy Lạp Đạt đang ngồi trên bồ đoàn, trong lòng bị kích động không thôi, đây là người mà vạn người sung bái, thần tượng, nếu như hắn cũng cúi dưới váy của cô thì điều đó nói lên rằng cô đã chinh phục được một đỉnh núi vô cùng cao.

"Hoạt Phật, Lang vương bảo tôi đem đồ vật này đến cho người". Diệu Tây cố ý đỏ mặt thẹn thùng mà nói. Cô biết rằng ở phía sau, nếu như cô lộ ra bộ dạng dâm đãng thì sẽ không thể câu dẫn được Lạp Đạt, chỉ có kiểu vừa muốn mời chào vừa muốn chống cự này mới có thể dụ dỗ được người đàn ông này.

"Hả, có thật vậy không? Vậy con đưa đây cho ta". Lạp Đạt vừa nói vừa ngẩng đầu lên, khi hắn nhìn thấy Diệu Tây đang trong bộ dạng đỏ mặt cúi đầu mà thẹn thùng thì trong lòng hắn chợt có chút gì đó xao động. Hắn không phải là không thích phụ nữ, chỉ là bởi vì thân phận của hắn không giống như Lang vương mà thể hiện trực tiếp ra thôi.

"Vâng", Diệu Tây cầm một cái túi nhỏ trong tay đưa cho Lạp Đạt. Cũng không biết cô cố ý hay là Lạp Đạt cố ý mà tay của Lạp Đạt đã chạm vào bàn tay bé nhỏ của Diệu Tây. Khi Lạp Đạt đụng vào bàn tay của Diệu Tây thì hắn đã cảm thấy rùng mình, hắn nhìn vẻ mặt mỹ lệ của Diệu Tây, trong cơ thể cũng nổi lên cơn máu lửa mạnh mẽ.

Diệu Tây là một đệ tử nữ lạt ma xinh đẹp như hoa, trong Hồng Lạt Ma Giáo quả là độc nhất vô nhị. Bởi vì trong Hồng Lạt Ma Giáo đệ tử nữ vốn không ít, mà đa phần lớn lên đều trông không giống phụ nữ. Nhưng nữ đệ tử này của Lang vương trông rất phổng phao, chỗ cần to thì rất to, chỗ phải nhỏ lại rất nhỏ, càng lớn càng xinh đẹp, có thân hình và tướng mạo của một mỹ nữ như này quả thực ở Hồng giáo rất ít. Cũng không biết Lang vương làm thế nào mà thu nhận được một đệ tử tốt như vậy.

Sau khi Diệu Tây đưa cái túi cho Lạp Đạt, bỗng nhiên thân thể cô nhẹ nhàng run rẩy lên, cứ run rẩy, run rẩy, rồi hình như không đứng vững được, rồi chợt ngã vào người Lạp Đạt.

Lạp Đạt không biết chuyện gì đã xảy ra, khi thấy Diệu Tây ngã xuống đã vội vàng đưa tay ra đỡ Diệu Tây, không để cô ngã xuống đất, đồng thời hắn hỏi Diệu Tây: "Con làm sao vậy?"

"Hoạt.. Hoạt Phật, tim của con thấy đau quá!" Diệu Tây mặt tái nhợt như tờ giấy, nhíu mày, nhìn bộ dạng của cô có vẻ như bệnh tình cũng không nhẹ. Kỳ thực là Diệu Tây đã cố ý vận chân khí để ngã xuống, nên mới khó chịu như vậy. Đêm nay Lang vương không có ở Hồng Giáo, mà chính cô lại tìm đến Lạp Đạt, có cơ hội tốt như vậy, bất luận là thế nào cô cũng không thể buông tha cho Lạp Đạt.

"Đau tim ư?" Lạp Đạt ôm Diệu Tây mà nhìn đôi gò bồng đảo trước ngực cô, dường như cổ họng hắn đang bốc hỏa.

"Ui, đau quá, con đau muốn chết đi được". Vẻ mặt Diệu Tây trông rất thống khổ.

Lạp Đạt nhìn bộ dạng thống khổ của Diệu Tây, hắn có chút muốn đặt tay lên ngực cô, sau đó dùng nội lực mà giúp cô xoa bóp, xoa bóp để trị liệu một chút. Nhưng Diệu Tây dù sao cũng là phụ nữ, nếu như hắn để tay cào ngực cô thì cô sẽ nghĩ hắn muốn làm gì đó thì sao? Nghĩ tới đây là nhìn thoáng qua Diệu Tây, hắn chỉ thấy cô đang nhắm mắt, khuôn mặt cô hồng đỏ cực kỳ mê hồn.

"Hoạt Phật, hãy cứu con". Diệu Tây thống khổ mà nói. Cô thấy Lạp Đạt đã có chút muốn động thủ, vì vậy, cô càng giục Lạp Đạt.

"Được, để ta cứu con". Lạp Đạt thấy Diệu Tây đã nói như vậy, nếu như chính hắn mà không động thủ thì có lẽ chỉ vì một chuyện nhỏ mà phải tức giận. Lạp Đạt nhẹ nhàng vận chút nội lực, sau đó hướng tay về phía trái tim của Diệu Tây mà xoa bóp.

Mặc dù nói Lạp Đạt giúp Diệu Tây trị liệu nhưng đến một nửa bàn tay to lớn của hắn đã đặt lên ngọc sơn của Diệu Tây, hắn không ngừng nhẹ nhàng dùng tay xoa bóp, ngọc sơn của Diệu Tây cũng như có phản ứng lại với bàn tay to lớn của hắn.

"Đừng", Diệu Tây làm bộ rên rỉ, giống như kiểu đang hưng phấn. Lạp Đạt xoa bóp lui xuống, Diệu Tây cảm giác từ trong ngực của mình có một luồng nhiệt đang lưu chuyển, khiến cho cô cảm thấy ngứa ngáy trong người.

Nghe thấy tiếng kêu của Diệu Tây, Lạp Đạt vội vàng nhìn vẻ mặt của cô, nếu như hắn thấy Diệu Tây kháng cự sẽ lập tức giả bộ với một bộ dạng trang nghiêm, đạo mạo ngay lập tức, để cho Diệu Tây biết rằng hắn đang chữa trị bệnh tình cho cô chứ không hề có ý gì khác. Nếu như Diệu Tây cũng là đang hưởng thụ thì chính hắn có thể sẽ "ra tay".

Quả nhiên, kinh nghiệm lão luyện của Lạp Đạt cảm thấy Diệu Tây cũng có chút bài xích với động tác xoa bóp tô phong của hắn, vì vậy, hắn càng được thể mà xoa bóp mạnh hơn nữa. "Cô đã thấy khá hơn chút nào chưa?" Lạp Đạt hỏi Diệu Tây.

"Tốt hơn rồi ạ". Diệu Tây vừa đáp vừa xoay ngang người. Nếu không tốt thì chứng tỏ động tác xoa bóp đã không có tác dụng và Lạp Đạt không nên xoa bóp như vậy nữa. Còn nếu như tốt thì Lạp Đạt càng phải xoa bóp nhiều hơn nữa. Cho nên, tốt hơn đã chứng tỏ phương pháp này của Lạp Đạt rất hiệu quả, và ý cô là xin mời Lạp Đạt hãy tiếp tục xoa bóp ngọc sơn của cô.

Lạp Đạt nghe thấy vậy hưng phấn mà càng mạnh dạn xoa bóp tô phong đầy đặn của Diệu Tây. Từ từ, hắn chuyển vị trí di chuyển tay lên trên, như vậy là tay của hắn đã hoàn toàn rời khỏi chỗ trái tim Diệu Tây mà chuyển đến trên ngực cô. Lạp Đạt cũng thu hồi nội lực của mình, khẽ nhìn cử mặt của Diệu Tây, có vẻ cô đã không còn đau nữa.

Lạp Đạt tiếp tục xoa bóp tô phong bên này của Diệu Tây, một lúc lại chuyển sang tô phong bên kia, bàn tay hắn cứ qua lại như vậy như "chạy trốn", khiến Diệu Tây thích thú vô cùng.

"Hả!" Diệu Tây hưng phấn mà thấp giọng kêu lên. Lạp Đạt quả nhiên là rất lão luyện, chỉ chốc lát sau, cơn máu lửa của Diệu Tây đã bốc lên hừng hực. Bây giờ hai gò má cô đỏ tươi, miệng kêu rên không ngừng.

Nghe thấy Diệu Tây rên rỉ, Lạp Đạt cũng dần cứng lên. Hắn nhỏ giọng nói với Diệu Tây: "Cách qua lớp quần áo không thể giúp con tiêu trừ cơn đau ngực được, để ta giúp con nhé!" Nói xong, Lạp Đạt bắt đầu kéo tay xuống, luồn vào bên trong bộ quần áo lạt ma, sau đó tiến vào sâu trong yếm đào của Diệu Tây.

Nhéo tiểu hồng đào trước ngực Diệu Tây, Lạp Đạt cũng không khỏi nhẹ giọng rên rỉ. Xúc cảm này khiến cho hắn phấn chấn, mà tô phong của Diệu Tây thì mềm nhũn, sờ vào thoải mái vô cùng. Trời ạ, trước kia hắn thế nào mà lại không phát hiện ta có một thứ tốt như vậy chứ? Trong lòng Lạp Đạt không khỏi cảm thấy hối hận.

Bây giờ hắn cũng không trông mong được nhiều như vậy, tâm lý Diệu Tây đã bắt đầu bốc hỏa, nếu như hắn không làm tiêu tan ngay cơn máu lửa của mình thì hắn tuyệt đối sẽ không buông tha để cho Diệu Tây đi khỏi đây.

Lạp Đạt mạnh mẽ dùng sức kéo toàn bộ quần áo ra khỏi người Diệu Tây, ngay cả đến quần áo trong của cô cũng bị hắn ném sang chỗ bồ đoàn. "Ôi, trắng quá!" Lạp Đạt nhìn toàn thân trắng nõn của Diệu Tây hưng phấn mà kêu lên. Cơ thể phụ nữ Tây bộ có nhiều mạch máu nhỏ, nhưng thân thể Diệu Tây này lại không giống như những người phụ nữ khác, khiến cho hắn nhìn đã thấy vô cùng hưng phấn. Tâm hắn động nên phía dưới của hắn cũng động.

"Con… con sợ". Diệu Tây ra vẻ thẹn thùng mà nói với Lạp Đạt.

"Không phải sợ, có ta ở đây con còn sợ gì chứ?" Lạp Đạt cười ha ha, vừa cười hắn vừa dùng sức mà vuốt ve bầu ngực của Diệu Tây, mười ngón tay của hắn tùy thích mà lượn vòng quanh.

"Đừng…", Diệu Tây làm như nghe lời mà gật đầu, sau đó nhắm mắt lại, dường như cô để cho Lạp Đạt tùy ý làm xằng làm bậy.

"Ha ha, để ta điều trị cho con nhé!" Lạp Đạt vừa nói vừa động xuống quần Diệu Tây, tiếp theo hắn dùng tay sờ vuốt phía dưới Diệu Tây.

"Ui, ngứa, ngứa lắm". Diệu Tây hưng phấn mà kêu lên. Do bị Lạp Đạt kích thích khiến cho cô không thể giả bộ thục nữ được nữa, phía dưới của cô bắt đầu ngứa ngáy khiến cô chỉ muốn mời gọi.

"Có thật vậy không? Con ngứa ở đâu thì cứ nói, cho dù con có kêu to lên thì bên ngoài cũng không có ai nghe thấy đâu, đây là phòng làm việc đặc thù, có thiết bị cách âm vô cùng tốt". Lạp Đạt lớn tiếng kêu lên. Người phụ nữ này quả nhiên không tồi chút nào, hắn còn chưa sờ vuốt được bao lâu mà phía dưới của cô đã ướt đẫm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui