Lưu Manh Lão Sư

Trần Thiên Minh tiến đến cửa phòng của Hà Đào, kêu lên một tiếng: "Cô Hà, có nhà không?" Hắn nghe thấy có tiếng Hà Đào vang lên trong phòng, biết nàng hiện ở bên trong.

"Vào đi, thầy Trần" Hà Đào ở trong phòng nói.

"Anh về sau cứ gọi tên của em được không? Cứ gọi cô Hà cô Hà, xa lạ quá, chúng ta ngoài tình đồng nghiệp còn là hàng xóm nữa" Hà Đào mỉm cười duyên, làm Trần Thiên Minh ngắm mãi.

Bất cứ khi nào Hà Đào cũng luôn tỏa sáng trước mắt Trần Thiên Minh. Điều này là bởi vóc dáng ngạo người của Hà Đào, chỗ lồi chỗ lõm, nơi đáng lớn thì lớn, nơi đáng nhỏ thì nhỏ, Trần Thiên Minh thật muốn xông tới, hảo hảo mà bóp lên phong nhũ phong mãn của Hà Đào một cái.

"Bộ áo quần này của em đẹp không?" Hà Đào nghĩ Trần Thiên Minh đang thưởng thức áo quần nàng đang mặc, hôm qua nàng mới mua áo quần mới.

"Đẹp, đẹp lắm" Trần Thiên Minh nhìn bộ ngực đầy đặn của Hà Đào mà nuốt nước miếng.

"Em cũng thích bộ áo quần này" Hà Đào cao hứng nói. Có thể được người khác khen người mình ăn mặc đẹp, cũng là một chuyện rất cao hứng.

Trần Thiên Minh vẫn còn nhìn không hề chớp mắt.

"Anh, anh…" Hà Đào rốt cuộc phát hiện câu nói của Trần Thiên Minh không phải ám chỉ áo quần của nàng, mà là về cái khác.

Trần Thiên Minh cứ như đứa trẻ ăn trộm bị người ta bắt được, liền quay đầu lại.


Hà Đào tức giận véo lỗ tai của Trần Thiên Minh, nói: "Anh nói đi, vừa rồi cái gì đẹp?"

"Cái, cái gì cũng đẹp cả?" Trần Thiên Minh không biết trả lời sao cho tốt, đành nói đối phó.

"Nói hay không?" Hà Đào tức giận, gia tăng sức mạnh của bàn tay.

"Quần áo đẹp" Cho dù đánh chết Trần Thiên Minh, hắn cũng không dám nói nhũ phong Hà Đào đẹp.

"Thiên Minh, chuyện của nhà anh thế nào rồi?" Hà Đào sắc mặt dịu lại, buông tay ra. Nàng nhớ tới chuyện nhà của Trần Thiên Minh, nên hỏi.

"Thật ra là chuyện của chị anh, Viện trưởng bệnh viện của chị ta vu cáo chị ấy, nói chị ấy dùng thuốc giả, thật ra là do tên Viện trưởng dùng thuốc giả" Trần Thiên Minh đem hết nguyên do sự tình nói với Hà Đào.

"Có chứng cớ không?" Hà Đào đưa ghế cho Trần Thiên Minh, đôi má hồng đã nhạt không ít.

"Có" Trần Thiên Minh gật đầu.

"Thế sao không đi tố cáo hắn? Hà Đào thấy lạ.

"Cục Y Tế với hắn có quan hệ tốt, bao che hắn. Anh đi tìm quận kỷ ủy thư ký Hà, ông ấy không để ý tới anh" Trần Thiên Minh cười khổ. "Đúng, ông ấy và em cùng họ đó?"

"Trên đời này người cùng họ có rất nhiều! Cùng họ có gì lạ chứ?" Hà Đào không cho là đúng, nàng suy nghĩ, rồi an ủi Trần Thiên Minh: "Hay là, anh có thể lại tìm thư ký Hà, có thể lần này ông ta sẽ để ý anh, anh chưa nghe qua, chỉ cần có ý chí, thì đá vàng cũng mở được sao?"

Trần Thiên Minh lắc đầu: "Nói sau đi".

Hà Đào đưa cho Trần Thiên Minh một ly nước, Trần Thiên Minh cám ơn rồi tiếp lấy, tay hắn cùng tay Hà Đào chạm nhau. Hà Đào cùng Trần Thiên Minh như bị điện giật, vội rút tay lại.

Trần Thiên Minh cúi đầu, uống nước.

"Này, ngày mai anh lại đi tìm thư ký Hà, biết không?" Hà Đào thấy Trần Thiên Minh đang ngồi uống nước, liền nói một câu. Hà Đạo cũng không biết sao mình lại đối tốt với Trần Thiên Minh như vậy, bảo hắn tới ăn cơm, hết lần này đến lần khác cứ quan tâm đến hắn.

"Ồ!" Trần Thiên Minh như ứng phó đáp một tiếng. Hắn biết thư ký Hà đã nói rất rõ, cho dù tìm mười lần cũng chỉ vô dụng. Chẳng qua vì Hà Đào có hảo tâm, nên Trần Thiên Minh đành phải hồi đáp.


Trần Thiên Minh ngẩng đầu lên nhìn Hà Đào một chút, hôm nay nàng mặc chiếc váy màu đỏ sẫm sáng cộc tay rất đẹp, để lộ cánh tay trắng như ngọc, như đóa sen trắng chói mắt. Bộ váy bó sát người không hề che đậy cặp nhũ đầy đặn kia, lại còn làm cho ngọn núi kia cao vun cao đến tận trời. Chiếc eo nhỏ mảnh khảnh, yêu kiều,cặp mông vểnh lên, không hề bị váy quần ngăn cản phong thái khi nó lắc lư, cặp đùi ngọc trắng như ngọc, làm cho Trần Thiên Minh không nhịn được muốn đi sờ một cái, sau đó lại sờ lên trên.

"Anh còn nhìn nữa?" Hà Đào phát hiện Trần Thiên Minh đang nhìn lén nàng, thẹn thùng kêu lên. Bất quá trong lòng nàng hiện giờ không có chút gì tức giận, lại còn có chút tự hào.

"Em, em không nhìn anh, sao biết anh nhìn em?" Cùng Hà Đào tiếp xúc đã lâu, Trần Thiên Minh cũng không sợ Hà Đào nữa, hắn liền khôi phục sự lanh lợi bình thường của mình.

"Anh, anh lại khi dễ em" Hà Đào thấy Trần Thiên Minh không chịu nói lý, rõ ràng đang ngắm mình, lại còn không nói lý lẽ, tức giận đến mức lộ ra hai tròng mắt.

"Hà Đào, em giận sao?" Trần Thiên Minh thấy Hà Đào cúi thấp đầu, dường như đang giận, liền bối rối hỏi.

"Anh nói ta không giận sao? Hừ, không để ý đến anh nữa!" Hà Đào tức giận quay đầu lại, không để ý đến Trần Thiên Minh.

Trần Thiên Minh vội đi tới bên cạnh Hà Đào, vội dịu giọng nói: "Xin lỗi mà, anh thực không cố ý, em đừng giận".

Hà Đào không để ý tới Trần Thiên Minh, lại "hừ" một tiếng.

"Là, là anh không đúng, anh không nên nhìn trộm em, đều là lỗi của anh. Tại anh không khống chế của mình, bị sắc đẹp của em hấp dẫn, lén nhìn trộm em. Sau này anh không dám nữa" Trần Thiên Minh nói lặp đi lặp lại.Hắn vừa nói vừa ở một bên lén nhìn thần sắc Hà Đào.

"Anh đi đi, cái gì bị sắc đẹp của em hấp dẫn, không khống chế được mình" Hà Đào bị Trần Thiên Minh trêu đùa, liền cười "khì khì" ra tiếng.

"Ừ, ai kêu em lại xinh đẹp như vậy, anh là một phàm phu tục tử, làm sao có thể khống chế được mình? Anh nghĩ cho dù là hòa thượng, hắn cũng sẽ thích em" Trần Thiên Minh thấy Hà Đào cười, liền dùng hồ ngôn loạn ngữ nói với Hà Đào.

"Hòa thượng mới thích anh" Hà Đạo lại bị trêu đùa. Nghĩ không ra bình thường mình không nói nhiều trước mặt Trần Thiên Minh, hôm nay cứ như uống nhầm thuốc, nói chuyện cũng rất to gan không ngại gì. "Anh có phải bị bệnh không?" Hà Đào quan tâm hỏi.


"Anh, anh nào có bệnh?" Trần Thiên Minh cũng giận Hà Đào, tự dưng nói hắn có bệnh, thiệt là.

Hà Đào thấy Trần Thiên Minh xụ mặt lại, tức giận nói: "Anh hôm nay sao khác thế, em nghĩ anh không thoải mái. Sao chứ? Người ta quan tâm một chút, anh liền giận như vậy? Hừ, đã vậy em không cần hỏi gì anh nữa" Lần này Hà Đào thực sự tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn giận Trần Thiên Minh đến mức đỏ hồng cả lên.

"Không phải, anh không phải ý đó. Anh thực sự bị oan mà" Lần này Trần Thiên Minh nói liên hồi rất tiếc. Cho dù Hà Đào làm cho mình có cảm giác toàn thân nóng rần lên, cũng không đáng gì, khó có được người đẹp vui vẻ. Sao mình lại không thông suốt cơ chứ?

Hà Đào không thèm nói một lời.

"Anh là bất tri bất giác gây ra, bị em hấp dẫn, có khi chính anh nói gì cũng không biết" Trần Thiên Minh vì để cho người đẹp hết giận, bèn dứt khoát nói: "Anh có thể là có bệnh, không biết có phải là bệnh tương tư hay không, ngày mai anh đến miếu hòa thượng xem mới được".

"Không đi bệnh viện lại đi miếu hòa thượng?" Hà Đào thấy lạ.

"Bệnh tương tư bác sỹ có thể chữa được sao? Anh nghĩ hay là anh đi miếu hòa thượng xem sao. Hoặc là đọc ít câu sắc tức thị không, không tức là sắc" Trần Thiên Minh nghiêm trang nói.

"Anh đi đi, không nói được một câu đứng đắn. Người ta không phải muốn người bị bệnh, người ta chỉ nói cái khác mà" Hà Đào lai cười "khì khì".

"Ôi, rốt cuộc cũng cười." Trần Thiên Minh thở ra một hơi, thầm nói: "Ai nói tháng sáu là ngày của trẻ em, ta nên nói là tháng sáu là ngày của phụ nữ mới đúng, thật là dễ bị dụ!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận