Trần Thiên Minh quan tâm hỏi Hà Đào: "Người đẹp còn tức giận sao? Em ngàn vạn đừng nên như thế. Người đẹp giống như em mà tức giận thì rất khó coi đó".
"Làm sao mà không giận được chứ?" Hà Đào nghe Trần Thiên Minh nịnh cô như vậy nén cười hỏi.
"Em có muốn đánh anh một trận không?" Trần Thiên Minh hào phóng nói, dù sao thì Hà Đào cũng không đánh hắn, nên Trần Thiên Minh rất mạnh miệng.
"Anh cho rằng em không dám?" Hà Đào vung nắm tay nhỏ nhắn trước mặt Thiên Minh.
"Có dũng khí. Em đánh anh đi, chỉ cần em có thể làm tiêu tan nỗi tức giận thì đánh chết anh cũng đáng mà" Trần Thiên Minh lộ vẻ anh dũng.
"Xem em đánh chết anh cho coi" Hà Đào vung nắm tay đấm thình thịch vào ngực hắn.
Trần Thiên Minh thừa dịp Hà Đào không chú ý, nhẹ nhàng ôm lấy bờ eo nhỏ của cô. Dù sao chiếm tiện nghi lúc này cũng hợp lý.
Trong lúc Hà Đao đánh Trần Thiên Minh. Trần Thiên Minh nhẹ nhàng kéo cô vào lòng, cô không đánh hắn được nữa, hai tay cô không thể cử động bởi vì Trần Thiên Minh căn bản đã ôm cô vào lòng.
Mặc dù tay Hà Đào ngăn cách hai người, Trần Thiên Minh vẫn cảm nhận được sự mềm mại của Hà Đào, vòng eo mềm mại giống như chộp vào bông, thật thoải mái.
Lát sau, Hà Đào nhẹ nhàng lách mình tránh khỏi vòng tay âu yếm của Trần Thiên Minh.
Trần Thiên Minh cảm thấy thất vọng, hắn không nỡ buông rơi cảm giác thống khoái đó sớm. Hắn lưu luyến hỏi Hà Đào: "Sao em không đánh nữa?"
"Hừ," Hà Đào đỏ mặt liếc Trần Thiên Minh. Cô nhỏ giọng hỏi hắn: "Thiên Minh, anh ăn cơm chưa?"
"Chưa, nhưng trong cảnh sắc này ăn một bữa cơm cũng không thành vấn đề" Thiên Minh cười nói.
"Anh đi đi" Hà Đào thẹn thùng chạy vào bếp.
Lâm Quốc kích động chạy vào phòng giám đốc của Trần Thiên Minh "Đại ca, đại ca, tin tốt".
"Lâm Quốc, tin tốt gì?" Trần Thiên Minh ngờ vực nhìn Lâm Quốc đang thở hổn hển.
"Đại ca, vừa rồi có người của ủy ban kiểm tra đến tìm em. Người đó nói cuối buổi chiều nay chúng ta mang theo tài liệu đến ủy ban kiểm tra gặp thư ký Hà. Đại ca, việc này thật kỳ lạ" Lâm Quốc cảm thấy kỳ quái, "Đại ca, rõ ràng ngày đó họ không thèm gặp chúng ta cơ mà, sao hôm nay lại gọi chúng ta đến, không biết thư ký Hà này định giở trò gì?"
"Xem ra việc này đã có chuyển biến đây. Đem tài liệu tới ủy ban kiểm tra cho thư ký Hà chắc chắn tốt hơn chuyển đến Cục vệ sinh. Tằng Thông và Mạch Đại Quân từng nói: Nếu chuyển tài liệu tới Cục vệ sinh, chắc chắn chúng sẽ đổi trắng thay đen ngay" Trần Thiên Minh chỉ còn cách lại đi gặp thư ký Hà lần nữa. Hắn muốn thử xem vận may của mình như thế nào.
"Anh tên là gì? Đơn vị công tác?" sau khi Trần Thiên Minh tiến vào văn phòng làm việc của thư ký Hà, hắn đưa tài liệu cho ông. Thư ký Hà xem qua tập tài liệu, ông hỏi hắn.
"Thư ký Hà, tôi là Trần Thiên Minh. Tôi là giáo viên ở trấn Phụ Thành" Trần Thiên Minh thấy không tự nhiên lắm khi Hà Thư chăm chú quan sát hắn.
"Anh là giáo viên ở trấn Phụ Thành, tại sao muốn tố cáo Lâm Hoa ở bệnh viên nhân dân số ba?"
"Thư ký Hà, chị gái tôi là bác sỹ làm việc ở bệnh viện nhân dân số ba, chị ấy đã bị Lâm Hoa vu khống làm hóa đơn thuốc giả. Khi tôi đi điều tra vụ việc để chứng minh sự trong sạch của chị ấy, tôi phát hiện hai vấn đề của Lâm Hoa. Tôi nghe người ta nói Lâm Hoa có mối quan hệ mật thiết với Cục trưởng Cục vệ sinh. Tôi không thể đưa vụ việc này đến Cục vệ sinh được, tôi chỉ có thể đến Ủy ban kiểm tra báo cáo với ngài" Trần Thiên Minh đem chuyện Yến tỷ bị phi lễ cùng quá trình điều tra của hắn nhất nhất kể lại cho Hà thư ký.
Hà Thư trầm ngâm suy nghĩ một lát rồi nói: "Nếu mọi chuyện đúng như cậu nói thì tôi sẽ xử lý việc này. Cậu phải nhớ một điều, nếu các tài liệu của cậu là giả mạo, cậu phải gánh chịu hậu quả rất nghiêm trọng đấy. Tôi hy vọng cậu hiểu rõ điểm này".
"Thư ký Hà, tất cả tài liệu của tôi là thật. Nếu giả mạo, tôi sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm trước pháp luật" Trần Thiên Minh khẳng định như đinh đóng cột. Các tài liệu này đã phải dùng chút thủ đoạn mới có được. Nếu chúng là giả, chắc chắn hắn sẽ không dám nói gì.
"Tốt, có những lời này của cậu thì tôi yên tâm rồi. Tôi sẽ nhanh chóng cử người đi điều tra sự việc. Ngay khi có kết quả trắng đen rõ ràng, tôi sẽ trả lại công đạo cho chị em cậu" Thư ký Hà kêu người mang nước đến cho hai người, ông hỏi Thiên Minh "Thiên Minh, hai người các cậu: một là giám đốc khách sạn, một là giáo viên ở trấn Phụ Thành, các cậu làm thế nào lại quen biết nhau?"
Trần Thiên Minh sợ Lâm Quốc không biết cách giải thích, vội vàng trả lời: "Nhà tôi cũng ở Huyền Thành. Tôi và giám đốc Lâm vốn là bằng hữu, mọi người cũng đều quen nhau cả".
Hà thư ký gật đầu nói: "Không có gì. Đây chỉ là do thói quen nghề nghiệp của tôi thôi. Tôi phải đi họp bây giờ. Nếu không còn gì nữa, các cậu có thể về được rồi".
Hai người Trần Thiên Minh nghe thế, vội đứng lên cáo từ ra về.
"Đại ca, anh nói xem, thái độ hôm nay và hôm qua của thư ký Hà sao lại thay đổi như vậy? Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?" Ra đến cửa thành ủy, Lâm quốc vội quay hỏi Trần Thiên Minh với ánh mắt rất tò mò.
"Tôi cũng thấy rất lạ, mọi chuyện đột nhiên thay đổi 180 độ, theo lý mà nói thì ông ta sẽ không quản đến việc của chúng ta, nhưng rõ ràng là ông ta đã cho người tìm chúng ta đến. Chẳng lẽ có người trợ giúp tôi?" Trần Thiên Minh suy tư hồi lâu cuối cùng hắn cũng không thể biết ai có thể tác động lên Hà thư ký để trợ giúp hắn. Trong số những người hưởng tiền hoa hồng từ khách sạn cũng chỉ có Tằng Thông biết vụ việc này. Anh ta lúc đó đã nói không có cách giải quyết. Không phải anh ta thì là ai nhỉ? Trần Thiên Minh nghĩ mãi không ra.
"Đại ca, dù sao em thấy đại ca là người cực kỳ phi thường. Đại ca, có phải đại ca được quý nhân hay thần tiên phù trợ không?" Lâm Quốc dĩ nhiên nghĩ phải có thần tiên trợ giúp Trần Thiên Minh.
"Cậu chỉ nói bậy, làm gì có thần tiên" Trần Thiên Minh gõ gõ lên đầu Lâm Quốc.
Lâm Quốc gãi đầu cười khúc khích. Hắn đương nhiên cũng hiểu được không có thần tiên.
"A Quốc này, hai ngày vừa qua các anh em đã vất vả rồi. Cậu bảo anh em cố gắng theo dõi chặt chẽ Lâm Hoa cùng Từ Phượng Ngọc, đặc biệt chú ý Lâm Hoa. Nếu ủy ban điều tra sờ tới hắn, hắn ta chắc chắn sẽ giở trò gì đó. Ta nghĩ hắn sẽ tìm cho mình chỗ chống lưng mạnh mẽ hơn. Nếu hắn chỉ dựa vào Cục trưởng cục vệ sinh thì sẽ không ai cứu được hắn" Trần Thiên Minh cười nói.
"Một Viện trưởng ngươi có thể đấu lại không? Thư ký Hà đã có chứng cứ. Ta nghĩ lần này Lâm Hoa ngươi sẽ chết trong tay ta" Trần Thiên Minh thầm nói.
"Đại ca, các hynh đệ không vất vả đâu. Đại ca không biết chứ bọn họ đều nhận tiền của đại ca. Khi không phải làm gì, bọn họ cảm thấy rất áy náy. Lúc này là cơ hội cho bọn họ báo đáp đại ca, đây là việc phải làm mà. Đại ca cũng hào phóng thật, mỗi khi anh em ra ngoài làm việc còn có tiền thưởng nữa" Nói đến đây Lâm Quốc cũng cười với chính mình, "Đại ca, em nói thật với đại ca câu này: các anh em ai cũng mong muốn được ra ngoài làm việc cho anh mỗi ngày. Làm việc, được nhiều tiền ai chả muốn làm".
"Đám ranh con này, muốn tôi ngày nào cũng gặp chuyện sao?" Trần Thiên Minh nghĩ lại thấy mấy tháng nay các anh em quả thật rất tận tâm làm việc. Hắn lộ vẻ tươi cười.
"Đại ca, đừng hiểu lầm.Ý em là nói các anh em đi theo anh không khổ cực gì đâu. Các anh em nghĩ anh là đại ca tốt, luôn quan tâm đến anh em. Các anh em đều nguyện ý bán mạng cho đại ca" Lâm quốc nghe Trần Thiên Minh nói, hắn sợ Trần Thiên Minh hiểu lầm, vội vàng giải thích.
"Ha, ha, Lâm Quốc, tôi giỡn chơi cậu thôi. Tôi biết mọi người là hảo huynh đệ của tôi. Trần Thiên Minh tôi được hưởng phúc một ngày thì các anh em cũng hưởng phúc một ngày" Trần Thiên Minh vỗ vai Lâm Quốc cười nói, "Đi nào, chúng ta đi xem dự án của chúng ta tiến triển ra sao, không cô em họ của cậu lại mắng tôi".