Lưu Manh Lão Sư

7 giờ tối, bọn Trần Thiên Minh bắt đầu từ sơn động đi ra ngoài, Đình tỷ cũng là hướng phía Khổng Bạch đại sứ đưa tin tức, nếu bọn họ đêm nay có thể trốn chạy đi ra ngoài mà nói, trở lại Z quốc thì tiếp tục hướng bọn họ giải thích.

"Lão Đại, phía trước hình như có cảnh sát kiểm tra?" Ở phía trước, Lâm Quốc phát hiện phía trước cách đó không xa có mấy người cảnh sát bố trí trạm kiểm soát, phỏng chừng bọn họ là nhân viên tuần tra bên ngoài.

"Em đi đem bọn họ giết chết toàn bộ." Trương Ngạn Thanh lập tức đi tới bên người Lâm Quốc cọ xát tay mà nói.

Trần Thiên Minh lắc đầu nói: "Không nên quấy nhiễu bọn họ, chúng ta lén a né qua bọn họ, ngàn vạn lần không thể kinh động bọn họ, bằng không hành tung của chúng ta sẽ bị phát hiện, đến lúc đó lại có nhiều người đuổi giết chúng ta hơn."

"Thiên Minh nói đúng, chúng ta bây giờ không nên để bại lộ hành tung." Đình tỷ cũng tại phía sau Trần Thiên Minh gật đầu nói. Vì vậy, bọn họ lập tức từ rừng cây bên phải bay qua, bây giờ võ công bọn họ rất cao, Ái Liên được Trần Thiên Minh ôm theo, Lạp Đạt được hai người Trương Ngạn Thanh cùng Lâm Quốc đỡ, tốc độ phi hành của bọn họ không thể thấp hơn so với đi xe.

Mặc dù bọn họ lượn một vòng tròn tốn một ít thời gian, nhưng cũng không có kinh động tới mấy cảnh sát ở bên kia, cho nên xem như là đi nhiều thời gian một chút, bọn họ cũng thấy đáng giá.

Nghe Khổng Bạch đại sứ nói, bây giờ này phụ cận đều là người lục soát tìm tòi bọn họ, nếu để cho địch nhân phát hiện bọn họ ở chỗ này, phỏng chừng không cần bao lâu phía trước đều là người chặn lại bọn họ, nếu muốn chạy đi liền rất khó khăn.

Mà như vậy, dựa vào ba người Ái Liên cùng Đình tỷ, Tiết Phương quen thuộc địa hình, bọn họ không ngừng mà tách ra thoát khỏi trạm kiểm soát. Về sauh trạm kiểm soát càng ngày càng ít, vả lại càng ngày càng không kiểm tra, bởi vì phía trước như thế, bọn Trần Thiên Minh cũng không có phát hiện địch tình, mặt sau căn bản là chẳng cần để ý.

Bất quá, bởi vì bọn họ vừa đi vừa dừng, vừa vòng quanh để tránh qua mấy cái trạm kiểm soát bên kia, cho nên bọn họ đi cũng không phải là nhanh, khi tới bến tàu theo lời Ái Liên, đã là hơn 10 giờ 30.Đám Ái Liên đến bờ biển thì có một người đi ra nhỏ giọng nói: "Tiểu thư."

Ái Liên vừa nhìn thấy là người nhà mình, cao hứng nói: "Ba Đặc thúc thúc, chú ở chỗ này!"

"Đúng vậy, lão gia kêu tôi ở chỗ này chờ các người, thuyền các người muốn liền ở phía dưới, các người đi theo tôi đi!" Nói xong, Ba Đặc liền đi xuống phía bờ biển chạy đi.

Đám Trần Thiên Minh chặt chẽ theo sát, khi đến bờ biển phía dưới, Trần Thiên Minh liền nhìn thấy chỗ đó có một cái thuyền nhỏ đậu lại, bất quá thuyền kia có thể ngồi chỉ dưới mười người.

"Tiểu thư, cô trở về đi, tôi đưa bọn họ đi ra ngoài là được." Ba Đặc có thể là thường xuyên đến Z quốc, hắn nói tiếng Z quốc so với Ái Liên còn muốn lưu loát hơn.

Ái Liên lắc đầu nói: "Không được, tôi nói rồi, muốn theo chân bọn họ đi.."

Ba Đặc khó xử nói: "Tiểu thư, lần này ra biển rất nguy hiểm, cô không nên đi, nếu cô xảy ra chuyện gì, lão gia lại trách tội tôi."

"Ba Đặc thúc thúc, chú không phải sợ, cháu đã nói với ba rồi, chú dẫn chúng cháu đi nhanh lên một chút đi, bằng không chúng ta sẽ không kịp." Ái Liên sốt ruột nói. Thuyền nhỏ như thế sao có thể theo kịp thuyền lớn, cho nên cha Ái Liên mới chờ bọn hắn đến mười hai giờ.

"Được rồi ", Ba Đặc thấy Ái Liên cố ý muốn đi, hắn cũng là không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là để cho bọn Ái Liên lên thuyền, sau đó cởi dây neo thuyền.

"Đô đô đô ", thuyền được Ba Đặc lái rất nhanh hướng về phía trên biển chạy tới, mặc dù thuyền này không lớn, nhưng trải qua thay đổi động cơ, chạy cũng là rất nhanh.

"Tiểu thư, nếu không có gì ngoài ý muốn, chúng ta sẽ tại trong một giờ chạy tới địa điểm chỉ định, đường tuần tra của cảnh sát biển hôm nay tôi cũng đã thăm dò, chỉ cần chúng ta tách bọn họ ra là được." Ba Đặc tự hào nói. Hắn là người nhà Ái Liên, từ nhỏđã đi theo cha Ái Liên đi ra biển, cho nên hắn đối với chuyện trên biển cực kỳ thông thạo. Hơn nữa hắn còn từ phía đội nhập cư trái phép mua được lộ tuyến tuần tra của cảnh sát biên ngày hôm nay, chỉ cần hắn chạy cẩn thận là có thể tới địa phương chỉ định.

"Cám ơn chú, Ba Đặc đại thúc." Ái Liên cao hứng nói.

Trần Thiên Minh cũng là hướng Ba Đặc nói: "Cám ơn chú, Ba Đặc đại thúc."

Ba Đặc vẫn chú ý Trần Thiên Minh, bởi vì hắn phát hiện tiểu thư nhà mình vẫn đứng ở bên người Trần Thiên Minh, cái ánh mắt không muốn xa rời kia, chỉ cần là người sáng suốt nhìn một cái là có thể thấy quan hệ của bọn họ không bình thường. Ba Đặc cũng là đoán được như thế, bằng không Ái Liên không thể mạo hiểm nguy hiểm tính mạng cùng đám Trần Thiên Minh trốn đi.

"Tiên sinh, không cần khách khí, chỉ cần anh đối xử tốt với nhà tiểu thư nhà chúng ta là được." Ba Đặc cười nói Trần Thiên Minh. Ái Liên nghe Ba Đặc nói như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ lên, nàng thật không ngờ Ba Đặc lại nói như vậy.

Trần Thiên Minh gật đầu nói: "Chỉ cần tôi không chết, tôi sẽ không cho ai xúc phạm tới Ái Liên." Từ lúc Ái Liên không sợ chết theo sát mọi người, để cho mọi người trốn thoát, Trần Thiên Minh đã cùng cô gái phiên quốc này nảy sinh một cảm tình không nói nên lời.

"Vậy là tốt rồi, các người nghỉ ngơi đi, tôi lái thuyền là được." Ba Đặc nói với mọi người.

"A Quốc, em trước tiên ở bên cạnh cùng Ba Đặc đại thúc, nửa giờ thay phiên ", Trần Thiên Minh nói xong, đi vào trong khoang thuyền. Trần Thiên Minh không phải sợ Ba Đặc có cái dị tâm gì, mà là bây giờ là thời kỳ phi thường, vẫn là thêm một người giúp Ba Đặc lái thuyền vẫn tốt hơn một chút.

"Không cần ". Ba Đặc vội vàng xua tay.

Ái Liên thấy ánh mắt của Trần Thiên Minh, nói với Ba Đặc: "Ba Đặc đại thúc, cứ để cho bọn họ ở bên cạnh giúp chú đi." Nói xong, Ái Liên cũng là đi vào trong khoang thuyền, ngồi ở bên người Trần Thiên Minh.

Đi bộ hơn hai ba tiếng, mọi người cũng có chút mệt, Vì vậy cũng đi lên nghỉ ngơi trong khoang thuyền.

"Không hay, phía trước có cảnh sát biển." Không biết thuyền đi được bao xa, Ba Đặc đột nhiên lớn tiếng kêu lên."Đây là có chuyện gì a? Không phải nói đường này sẽ không tuần tra sao?" Ba Đặc tuyệt đối không nghĩ ra, bởi vì hai ngày này thành phố Lạc Lâm xuất hiện chuyện của bọn Trần Thiên Minh, cho nên tất cả đều phải tuần tra, lộ tuyến trước kia không có tuần tra thì hôm nay cũng phải tuần tra.

Nghe thấy phía trước có cảnh sát biển,trong long mọi người không khỏi nổi lên một hồi khẩn trương. Trần Thiên Minh vội vàng đi ra bên ngoài nói với Ba Đặc: "Ba Đặc đại thúc, chúng ta có cái phương pháp gì né qua bọn họ hay không?"

"Không thể né ", Ba Đặc cười khổ. "Động cơ của thuyền nhỏ chúng ta như vậy căn bản là không thể so với thuyền của cảnh sát biển, vả lại bọn họ còn có vũ khí, một quả đạn pháo bắn lại đây, chúng ta ngay cả thuyền cũng có thể bị nổ tung."

"Vậy thì quên đi, một hồi nữa chú dừng thuyền, cứ để cho bọn họ xuống tới đi, nói chú ra bắt cá." Trần Thiên Minh nói.

Ba Đặc nói: "Bọn họ sẽ không tin tưởng chúng ta, các người sẽ bị bọn họ bắt."

Trần Thiên Minh cười cười nói: "Sẽ không, bọn họ không bắt được chúng tôi, chú chỉ cần trì hoãn một chút thời gian là được, chúng tôi đi tới đem bọn họ giết chết."

"Trời ạ, bọn họ có ít nhất hơn hai mươi người, vả lại còn có súng, các người đánh không lại bọn họ đâu. Các người không phải sợ, chuyện giống như vậy, cho dù các người có bị bắt, chúng ta dung iền cũng có thể chuộc lại các người." Ba Đặc tưởng rằng bọn Trần Thiên Minh chỉ là tưởng nghĩ nhập cư trái phép quay về Z quốc mà thôi. Thật không ngờ bọn họ chính là phần tử khủng bố kinh khủng theo như lời phó thị trưởng Lạc Lâm.

Ái Liên nói với Ba Đặc: "Ba Đặc đại thúc, chú không phải sợ, bọn Thiên Minh nói gì,chú cứ theo lời hắn nói là được."

Ba Đặc nghe Ái Liên cũng là nói như vậy, không thể làm gì khác hơn là nghe Trần Thiên Minh nói mà làm.

Trần Thiên Minh xoay người nói với bọn Trương Ngạn Thanh mấy câu, đem một vài thứ của mình giao cho Ái Liên, liền mang theo Lâm Quốc, Trương Ngạn Thanh cùng Tiểu Tô len lén nhảy vào trong biển.

Bây giờ lấy công lực của bọn Trần Thiên Minh, ở trong biển nín thở thời gian rất lâu cũng không có vấn đề, vả lại bọn họ đều biết bơi lội, chỉ cần bọn họ có thể lên thuyền của cảnh sát biển, nhất định có thể đem mấy cảnh sát biển này giết chết hết.

"Dừng thuyền, các người đang làm gì?" Thuyền của cảnh sát biển truyền đến tiếng loa, bọn họ từ xa xa đã thấy chiếc thuyền nhỏ này, liền tới gần hỏi tình huống.

"Chúng ta ra biển đánh cá." Ba Đặc thấy thuyền cảnh sát biển đã chậm rãi tới gần, liền từ từ đi qua nói. Dù sao Trần Thiên Minh kêu hắn trì hoãn thời gian, hắn nghe theo là được.

"Đánh cá?" Một đám cảnh sát biển cầm súng mở to hai mắt, bởi vì Ba Đặc cùng Ái Liên ngồi đau thuyền, Ba Đặc mặc quần áo còn giống một thuyền viên, còn Ái Liên mặc quần áo tựa như một cô gái nhà giàu, làm sao có thể dùng trang phục tới bắt cá?

"Không đúng, bọn họ nhất định là nhập cư trái phép." Cảnh sát biển trao đổi ý kiến xong, cao hứng nói. Đặc biệt bọn họ nhìn thấy Ái Liên phía dưới xinh đẹp tuyệt vời càng là hưng phấn, nếu bọn hắn cầm lấy đàn bà như vậy, vậyy buổi tối hôm nay,bọn họ nhất định có thể hảo hảo mà chơi đùa một phen.

Vả lại bắt được một ít người khác, còn có thể buôn bán được một số tiền, xem bộ dạng trong khoang thuyền, có thể bên trong còn có người. Nghĩ tới đây, đám người cảnh sát biển lập tức kêu Ba Đặc đem thuyền hướng bọn họ bên này đi tới, sau đó ném móc đem thuyền Ba Đặc móc lại, bây giờ bọn họ có nghĩ trốn chạy cũng là không trốn thoát.

"Người ở bên trong toàn bộ đi lên." Cảnh sát biển cũng không phải đứa ngốc, đương nhiên thấy như vậy thuyền như vậy không giống ra biển đánh cá, nếu chỉ là nhập cư trái phép, bọn họ là không sợ, cho nên đám người cảnh sát biển cũng là buông lỏng đối với bọn Ái Liên.

Ái Liên nhỏ giọng nói với Đình tỷ: "Đình tỷ, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?"

"Đi ra đi, dù sao bọn họ cũng không làm gì được chúng ta, Lạp Đạt, ngươi ở trong thuyền không nên cử động, chúng ta đi một hồi sẽ đi xuống." Đình tỷ cùng Tiết Phương đem khăn trùm đầu, căn bản không nhìn ra bọn họ là phụ nữ Z quốc.

Cảnh sát biển phía trên cười đến con mắt cũng sắp không mở ra được, bọn họ thật không ngờ thuyền phía dưới lại có thể là một người chèo thuyền cùng ba nữ nhân, mặc dù hai nữ nhân sau trùm đầu bộ dáng hình như không dám gặp người, thế nhưng nhìn vóc người các nàng như thế, cho dù là có trùm đầu cũng là một hồi khoái hoạt.

"Các người là ai?" Cảnh sát biển thấy đám Đình tỷ đã lên đây, lớn tiếng tra hỏi Đình tỷ.

"Chúng ta là muốn ra biển chơi đùa..." Tiết Phương dùng Phiên Ngữ nói. Nàng dung Phiên Ngữ tiêu chuẩn, vả lại thanh thúy động lòng người, làm cho đám người cảnh sát biển càng là nổi lên sắc tâm, hóa ra là một đám phụ nữ Phiên Quốc muốn xuất ngoại trái phép.

Cái này, đám người cảnh sát biển yên tâm, bởi vì nhận được mệnh lệnh từ cấp trên, nói mấy ngày này không thể để cho người khả nghỉ đi ra, nếu không sẽ bị trừng phạt nghiêm trọng. Cho nên bọn họ mới đi ra ngoài tuần tra, mà thật không ngờ gặp được chuyện tình tốt như vậy, một hồi nữa bọn họ sẽ phải hỏi một chút, xem bọn Ái Liên muốn đưa ra giải quyết chung hay là giải quyết riêng.

Đưa ra giải quyết chung chính là đem các nàng bắt trở về, cần xử phạt như thế nào liền cứ như thế xử phạt. Giải quyết riêng chính là đưa cho bọn họ chút tiền, sau đó bọn Ái Liên liền trở về bến tàu. Đương nhiên, có đàn bà tuyệt vời mà nói, giải quyết riêng còn kể cả để cho mọi người chơi đùa.

"Hắc hắc, ta xem các người là muốn nhập cư trái phép, nơi này đã là khu cấm ra biển, các người xem chúng ta là trẻ con ba tuổi sao! Hôm nay gặp phải chúng ta, coi như là số các ngườ không may." Lần này tuần tra, đội trưởng cảnh sát biển dùng súng chỉ vào Ba Đặc nói. Đàn bà chỉ dùng để yêu, đội trưởng cảnh sát biển sợ mình dùng súng làm các nàng sợ hãi, bởi vậy hắn chỉ là dùng súng hù dọa Ba Đặc.

"Ngài tha cho chúng tôi đi, chúng tôi cho ngài tiền." Ba Đặc sợ hãi nói. Nhập cư trái phép ở Phiên Quốc là tội rất lớn, phải ngồi tù mấy năm, cho nên Ba Đặc mới sợ hãi như thế. Hắn ngược lại không sợ cho mình, sợ chính là tiểu thư Ái Liên của mình, sợ nàng có cái gì không ổn. Mấy nam nhân kia không phải nói muốn giết chết đám cảnh sát biển này sao? Như thế nào còn chưa có động thủ a? Ba Đặc trong lòng thầm nghĩ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui