Lưu Manh Lão Sư

Trinh Tử vốn sợ Trần Thiên Minh khi dễ tiểu thư của mình. Hơn nữa nàng có một việc muốn nói cùng Liễu Sanh Lương Tử. Cho nên liền kéo cửa đi vào. Nhưng không nghĩ tới, nàng lại thấy được chuyện tình này. Tiểu thư không mặc gì hết còn Trần Thiên Minh thì đang gục xuống hôn ở chỗ kia của tiểu thư. Mà tiểu thư thật giống như vừa thống khổ vừa thoải mái mà rên rỉ.

"Trinh Tử, ngươi đi ra ngoài." Liễu Sanh Lương Tử đỏ mặt nói.

Thật ra thì không cần Liễu Sanh Lương Tử nói. Trinh Tử đã lập tức xoay người xông ra cửa cũng không lên tiếng trả lời.

"Sao em không khóa cửa lại?" Trần Thiên Minh vẻ mặt đau khổ nói. Vừa rồi mình trong tư thế kia, thật sự là khó coi a. Hôn nơi đó cũng bị người ta thấy rồi. Đặc biệt là bị người như Trinh Tử thấy.

"Không cần, ngoài Trinh Tử ra thì người khác không dám trực tiếp vào đây. Thiên Minh, anh đưa quần áo cho em. Em muốn đứng lên." Liễu Sanh Lương Tử đứng thẳng người dậy nói rõ với Trần Thiên.

Trần Thiên Minh vừa nghe Liễu Sanh Lương Tử muốn đứng lên, vội vàng nói với nàng:"Lương Tử em đứng lên làm gì? Chúng ta hàn huyên một chút đi." Nói xong hắn dùng tay từ từ sờ da thịt trên người Liễu Sanh Lương Tử. Làm cho vật dưới cơ thể hắn nhiệt liệt từ từ thẳng lên.

"Thiên Minh, anh đừng như vậy. Trinh Tử thấy chúng ta rồi. Anh mà còn như vậy thì sau này sẽ làm cho nàng cười chết em đó." Liễu Sanh Lương Tử đỏ mặt nói.

"Sợ cái gì chúng ta cũng không phải là lén lén lút lút. Lương Tử, da của em sao mềm mại giống như nước vậy?" Trần Thiên Minh càng sờ càng thích.

"Em luyện nhu công cho nên thân thể mới mềm mại như vậy" Liễu Sanh Lương Tử nói.

Trần Thiên Minh nói "Tốt lắm, anh phải thử một chút mới được." Nói xong Trần Thiên Minh cởi y phục của mình rồi tiếp tục vuốt Liễu Sanh Lương Tử.

"Thiên Minh, đừng làm vậy được không? Nếu như anh muốn thì buổi tối đi." Hiện tại mặt Liễu Sanh Lương Tử như một khối vải đỏ vậy.

"Trời ạ, có phải không vậy? Nhịn chết anh a. Như vậy đi, anh làm một hồi là được" Trần Thiên Minh từ từ tiến vào phía dưới mềm mại của Liễu Sanh Lương Tử. Liễu Sanh Lương Tử cảm giác được ôn nhu, Trần Thiên Minh tiến vào xong, cũng chưa có cử động. Hắn chỉ từ từ hôn Liễu Sanh Lương Tử.

"Lương Tử, một mình em chống Liễu Sanh gia tộc thì quá mệt mỏi" Trần Thiên Minh đau lòng nói. Hiện tại hắn liều mạng cầm lấy đỉnh núi của Liễu Sanh Lương Tử khiến nó không ngừng biến hóa hình dáng.

Liễu Sanh Lương Tử khẽ gật đầu đứt quãng nói "Đúng vậy a. Em cũng không có cách nào. Anh lại ở nước Z cũng không giúp được em. Thiên Minh, anh sao không động một chút vậy, anh có khỏe không?"

Trần Thiên Minh cười dâm đãng "Anh sợ em nói anh thô lỗ. Cho nên anh không dám lộn xộn. Nếu như em muốn anh động thì em cứ nói đi!" Trần Thiên Minh cũng cảm thấy mình không đến mức sợ nhưng không có cách nào. Lần trước mình thô lỗ như vậy, Nên lần này đối đãi người ta cần ôn nhu một chút. Hết thảy đều nghe Liễu Sanh Lương Tử.

"Em muốn anh động." Bị Trần Thiên Minh khiêu khích nàng nhiệt liệt sôi trào Liễu Sanh Lương Tử không ngừng rên rỉ. Hiện tại nàng lại hoài niệm đến lần bị Trần Thiên Minh cường hãn. Cảm giác lúc đó làm cho nàng thích.

"Tốt lắm, anh tới đây." Trần Thiên Minh bắt đầu công kích mạnh vào Liễu Sanh Lương Tử. Mà Liễu Sanh Lương Tử cũng chầm chậm rên rỉ lên. Trần Thiên Minh mỗi một lần công kích cũng làm cho nàng kìm lòng không được mà kêu lên.

Trinh Tử vẫn thủ ở bên ngoài. Nàng không nghĩ tới tiểu thư băng thanh ngọc khiết lại bị Trần Thiên Minh làm hư. Chẳng những ở ban ngày làm những chuyện như vậy, hơn nữa ngay cả cửa cũng không có khóa. Mới vừa rồi vào là mình nếu như là người khác vào thì thật sự là làm bại hoại danh tiếng của tiểu thư. Cho nên Trinh Tử vẫn ở bên ngoài giúp Liễu Sanh Lương Tử gác cửa. Nếu có người muốn vào thì nàng sẽ kêu bọn họ đi về trước.

Nhưng trăm ngàn lần không nghĩ tới, bên trong truyền đến từng đợt thanh âm rên rỉ. Hơn nữa chủ yếu là do tiểu thư truyền ra nữa. Trinh Tử hận không thể nào hình dung được."Trần Thiên Minh, ngươi…tên lưu manh này. Ngươi dám làm vậy với tiểu thư. Ta muốn giết chết ngươi…giết chết ngươi." Trinh Tử vừa lầm bầm lầu bầu vừa dùng sức lắc lắc góc áo của mình.

Mới vừa rồi nhìn thấy tình cảnh đó làm cho mặt nàng đỏ tới mang tai. Đặc biệt là tiểu thư thế nào lại để cho Trần Thiên Minh làm như vậy. Điều này làm cho nàng tức giận vô cùng. Nhưng mình có biện pháp gì đây? Đây cũng là tiểu thư nguyện ý. Đợi một hồi, ta sẽ tìm Trần Thiên Minh tính sổ. Trong lòng Trinh Tử oán hận nghĩ tới.

"A…..!" Liễu Sanh Lương Tử thoải mái rên một tiếng. Trần Thiên Minh dùng động tác mạnh mẽ đem nàng lên thiên đường.

"Lương Tử, em thoải mái sao?" Trần Thiên Minh đắc ý nói. Hắn không nghĩ tới còn có một người ở ngoài cửa gác giúp bọn hắn.

"Ừ, Thiên Minh, anh thật là lợi hại a!" Liễu Sanh Lương Tử thỏa mãn nói.

Trần Thiên Minh tự hào nói "Đó là đương nhiên. Em xem nó một chút nữa. Bây nó giờ vẫn còn có ý kiến với em đó!" Trần Thiên Minh nhìn huynh đệ của mình ám chỉ cho Liễu Sanh Lương Tử.

"Để cho em đi!" Liễu Sanh Lương Tử cúi đầu ngượng ngùng.

"Cho em?" Trần Thiên Minh có chút kinh ngạc nhìn Liễu Sanh Lương Tử rất giống lão luyện. Dường như nàng không giống người chưa từng chạm qua nam nhân khác.

Liễu Sanh Lương Tử khẽ gật đầu nói "Dĩ nhiên, em đã học qua. Đây là một môn khóa huấn luyện của em."

"Cái gì? Em đã học qua?" Sắc mặt Trần Thiên Minh lập tức thay đổi. Hắn nghĩ tới chuyện Liễu Sanh Lương Tử cùng nam nhân khác học qua. Trong lòng của hắn liền đau nhói.

"Anh không nên hiểu lầm" Liễu Sanh Lương Tử hôn lên mặt Trần Thiên Minh một cái"Dạy cho em cũng là nữ lão sư. Là các nàng dạy em một ít kinh nghiệm nhưng không có thực tế quá."

"Anh an tâm rồi, mới vừa rồi em làm anh sợ muốn chết. Anh còn chuẩn bị tìm cái nam lão sư kia liều mạng đây!" Trần Thiên Minh cười nói.

Liễu Sanh Lương Tử nhẹ nhàng bò lên trên ngươi Trần Thiên Minh từ từ ngồi xuống.

"A…thật thoải mái." Trần Thiên Minh thoải mái gọi một tiếng. Thời điểm Liễu Sanh Lương Tử ngồi xuống còn cố ý chuyển giật mình. Từng đợt cảm giác thoải mái từ phía dưới truyền tới toàn thân. Lợi hại a, người ta học qua không giống với những động tác đơn giản khác. Đúng là có học vấn. Mới vừa rồi Liễu Sanh Lương Tử đang ngồi xuống, lúc sau đã ngồi dậy, thân thể của nàng chuyển đến liên tục.

"Thiên Minh, anh là của em, em chỉ vì anh mà làm như vậy, anh cũng đừng quên Lương Tử." Liễu Sanh Lương Tử vừa nói vừa dùng tay mềm mại sờ soạng da thịt trên người Trần Thiên Minh.

Trần Thiên Minh hưng phấn nói "Không đâu, Lương Tử, cả đời anh cũng không quên em." Hiện tại Trần Thiên Minh mới biết được, thì ra loại chuyện thương thiên hại lý này cũng phải có học vấn a!

Liễu Sanh Lương Tử đột nhiên dùng sức, lúc lên lúc xuống, động tác đứng lên nàng dùng hai tay của chính mình vuốt nhẹ trên đỉnh tròn đầy đặn, nhẹ giọng rên rỉ.

"Lương Tử anh tới giúp em." Trần Thiên Minh chợt ngồi dậy, hai tay bắt được ngọn núi tròn của Liễu Sanh Lương Tử dùng sức vuốt ve.

"A….Thiên Minh, em không nhịn được. Em lại muốn ra." Cũng không biết bọn họ làm bao lâu. Liễu Sanh Lương Tử đột nhiên ôm thân thể Trần Thiên Minh khẽ run lên. Một cổ âm nhu chân khí từ nơi đó của nàng truyền tới trong cơ thể Trần Thiên Minh.

Trần Thiên Minh vẻ mặt đau khổ nói "Anh còn chưa ra đây!"

Liễu Sanh Lương Tử mắng "Anh….tên lưu manh em mặc kệ. Một mình anh muốn làm gì thì làm?" Nói xong Liễu Sanh Lương Tử từ trên người Trần Thiên Minh bò dậy nằm ở trên giường.

"Anh sẽ làm như vậy." Trần Thiên Minh cười dâm đảng, cố gắng làm lấy.

"A" Trần Thiên Minh thoải mái mà kêu một tiếng. Hắn cuối cùng đã đem khí lực của mình tiết ra ngoài.

"Thiên Minh, anh quá mạnh mẻ, một mình em không đối phó anh được." Liễu Sanh Lương Tử chậm rãi nói rõ với Trần Thiên.

"Ha hả, bình thường thôi. Cái này gọi là bản lãnh a." Trần Thiên Minh cười nói. Nếu như Liễu Sanh Lương Tử biết mấy người phu nhân ở nhà của mình cũng không đối phó được mình thì nàng nhất định sẽ kinh hãi mất.

Liễu Sanh Lương Tử khẽ cắn răng nói "Không được, em nhất định phải tìm nhiều người đối phó anh."

"Tìm nhiều người?" Trần Thiên Minh kinh ngạc.

"Đúng, đây cũng là do em đột nhiên nghĩ đến một cái kế hoạch. Mà em thấy hiện tại Trinh Tử cũng thích anh." Liễu Sanh Lương Tử nhỏ giọng nói. Nàng còn nắm thịt mềm bên hông Trần Thiên Minh một chút.

Trần Thiên Minh nói "Lương Tử, em không nên nói lung tung. Trinh Tử muốn giết chết anh thì có. Hơn nữa anh ở nước Z chỉ có em là được."

"Thiên Minh, lấy trực giác của nữ nhân em cảm giác được Trinh Tử rất thích anh. Bằng không nàng cũng sẽ không thất thố như vậy. Anh phải biết rằng trừ em ra Trinh Tử là một Ninja xuất sắc nhất trong Liễu Sanh gia tộc. Võ công của nàng không thua kém Điền Cát, mà nàng còn có thân phận là ca kỹ. Dễ dàng hành động ám sát." Liễu Sanh Lương Tử ôm Trần Thiên Minh nằm ở trên giường ôn nhu nói. Giống như chuyện trước kia nàng một mực nằm mơ có nam nhân xuất hiện rốt cục đã thành sự thật.

"Võ công của nàng anh đã thử qua, đúng là không tệ." Trần Thiên Minh gật đầu nói."Mà tâm tư của nàng cũng vô cùng không tệ. Giống như tối ngày hôm qua, phương pháp cứu em mặc dù là anh nghĩ nhưng nàng cũng nghĩ đến. Có thể thấy được nàng không phải là người bình thường."

Liễu Sanh Lương Tử nói "Đúng vậy a. Trinh Tử đúng là rất ưu tú, nàng còn ưu tú trên phương diện cạnh tranh buôn bán. Có thể nói nàng là một người văn võ toàn tài. Mặc dù em xem nàng như muội muội, nhưng em còn muốn đem nàng ở lại trong Liễu Sanh gia tộc, Mà phương pháp hữu hiệu nhất chính là làm cho nàng cùng em giống nhau đồng thời yêu một người đàn ông. Như vậy Trinh Tử vĩnh viễn không phản bội em."

Trần Thiên Minh vừa nghe có chút không quen. Chuyện này có thể là chuyện đấu tranh trong gia tộc, mặc dù Liễu Sanh Lương Tử xem Trinh Tử giống như muội muội, nhưng điều kiện tiên quyết vẫn là vì lợi ích của gia tộc mình. Nhưng mà mình rốt cuộc sao lại có may mắn như vậy thậm chí chuyện tốt này tự nhiên bám vào mình

"Trinh Tử sẽ đồng ý sao?" Trần Thiên Minh ngây ngốc hỏi.

"Cũng không phải nàng ta mà là lời của Liễu Sanh gia tộc tông chủ đó cũng chính là lệnh. Hơn nữa nàng thì thích anh, em có thể thấy được." Liễu Sanh Lương Tử dừng một chút nói.

"Lương Tử, như vậy không tốt, ở Nhật anh chỉ cần mình em là được. Em đem tài liệu có liên quan cho anh là được, anh sẽ giúp em đối phó Tỉnh Điền Đại Lang." Trần Thiên Minh nhẹ nhàng sờ Liễu Sanh Lương Tử một chút nói.

Liễu Sanh Lương Tử nhìn Trần Thiên Minh một cái. Nàng không có nói gì nữa. Nàng nghe Trần Thiên Minh nói như vậy thì trong lòng cũng vô cùng thoải mái. Trần Thiên Minh quả nhiên không giống nam nhân khác, nghe có một nữ nhân khác mà cao hứng. Ai, mình mệt mỏi quá, tốt nhất nên nghỉ ngơi một chút. Thiên Minh, anh cực khổ giúp

em một chút đi! Nghĩ tới đây Liễu Sanh Lương Tử từ từ nhắm mắt lại.

Trần Thiên Minh từ gian phòng Liễu Sanh Lương Tử đi ra ngoài. Cũng không biết là mấy giờ rồi. Dù sao nghe Liễu Sanh Lương Tử một đêm không ngủ hắn cũng rất đau lòng. Hắn chờ Liễu Sanh Lương Tử ngủ say xong, cũng ở trên giường để ý kế hoạch một chút. Rồi mới len lén chạy ra ngoài. Nhưng khi hắn đi ra ngoài, phía sau hắn là một bụng oán khí của Trinh Tử.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui