Lưu Manh Lão Sư

Quả nhiên, 03 cứ như đang điên vậy, cô ta nhanh chóng cởi sạch quần áo, sau đó ngồi lên người Diệp Đại Vĩ, liều mạng mà lắc, càng lúc càng nhanh, miệng thì liên tục kêu gào.

Diệp Đại Vĩ bị 03 làm cho thiếu chút nữa thì thua trận, hắn không ngờ được một dâm nữ sau khi uống 'Đầu Ruồi Đỏ' lại có phản ứng đáng sợ như vậy, nếu không phải là trước đó hắn đã sài Viagra, chắc là đã thua từ sớm rồi. Hiện giờ phía dưới của 03 quả thật rất ngứa ngáy, cô ta liều mạng "lên xuống", cứ như là dâm căn của Diệp Đại Vĩ là thứ trị ngứa vậy.

"A…!" Hai người cùng uống thuốc lên cùng kêu to. 03 thì mềm nhũn nằm trên người Diệp Đại Vĩ, còn Diệp Đại Vĩ thì lại mềm xèo nằm trên ghế sofa thở gấp.

Con mẹ nó, Lưu Mỹ Cầm, lần sau cô sẽ không còn may như lần này đâu, ta nhất định sẽ chơi chết cô, giống như với 03 vậy. Diệp Đại Vĩ hung ác nghĩ.

Còn có Hà Đào nữa, cô cứ chờ đấy, một ngày nào đó ta sẽ cho cô uống một viên 'Đầu Ruồi Đỏ', sau đó thì hung hăng mà chơi cô, sau đó nhường cho đám Tóc Xù, đem ngươi chơi thành một con tiện nhân, xem lúc đó cô sẽ như thế nào.

**************

Trần Thiên Minh vừa thấy Hà Đào dạy xong khóa về đến phòng, hắn thừa dịp nàng chưa kịp khóa cửa liền chui vào.

"Hà Đào, em vừa lên lớp xong rồi à?" Trần Thiên Minh cẩn thận hỏi Hà Đào.

"Ngươi cút ra ngoài cho ta" Hà Đào vừa thấy Trần Thiên Minh, nàng rất tức giận chỉ ra cửa mắng.

"Em nghe anh giải thích, không cần tức giận" Trần Thiên Minh nghĩ, sau đó nhẹ giọng nói, hắn biết Hà Đào đang rất bực mình, nhưng mà nếu không giải thích cho Hà Đào, hắn sẽ không thấy thoải mái.

"Giải thích? Giải thích cái gì?" Là nghe người nói lời ngọt ngào, hay là nói lời yêu đương, mấy người có tiền các ngươi đều như vậy, đều muốn có nhiều nữ nhân, ngươi và Diệp Đại Vĩ thì có gì khác nhau chứ?" Hà Đào càng nói càng tức, càng nói càng lớn tiếng.

"Kẻ có tiền?" Trần Thiên Minh bị Hà Đào nói đến mức hồ đồ luôn, cái gì mà kẻ có tiền, chẳng lẽ là Hà Đào tức giận nên nói hồ đồ. Nghĩ vậy Trần Thiên Minh vẫn cảm thấy rất lo lắng.

"Ông chủ Trần, ông chủ của khách sạn Không Thiên, lại còn là ông chủ của phòng địa ốc nữa chứ, ngươi chẳng nhẽ lại nói là đó không phải ngươi? Ngày đó gặp ngươi trên đường, cha ta ngay hôm sau đã cho người điều tra về ngươi rồi, không thể tin nổi là ngươi còn có nhiều tiền như vậy, cái gì mà lấy tiền cưới vợ mời ta đi ăn chứ, tất cả đều chỉ là lừa gạt mà thôi. Hà Đào nhớ lại những lời nói trước đây Trần Thiên Minh nói với nàng, tất cả đều là giả dối, nàng đau lòng đến bật khóc.

"Anh, anh..." Trần Thiên Minh cũng không ngờ được Hà thư ký lại có năng lực lớn đến thế, tra ngay được mình có những gì, thật không hổ danh là thư ký của ủy ban.

"Có gì thì nói, không có gì thì mời ngươi ra ngoài cho ta." Hà Đào lại chỉ ra cửa rồi nói với Trần Thiên Minh, tuy rằng nàng thích Trần Thiên Minh, nhưng mà cùng nữ nhân khác chia sẻ người yêu, nàng không làm được.

"Nhưng, anh thích em thật mà," Trần Thiên Minh cuối cùng cũng tìm được một lý do, đáng tiếc là lý do này hơi yếu đuối.

"Thích ta? Vậy nữ nhân khác ngươi cũng thích ư? Trần Thiên Minh, ngươi so với Diệp Đại Vĩ còn hoa tâm hơn, hắn thì làm trộm, còn ngươi thì làm quang minh chính đại, ngươi thật đáng ghê tởm" Hà Đào nói xong thì bật khóc, nàng không ngờ nam nhân mà mình thích lại là loại người này. Vì sao hắn không lừa nàng như Diệp Đại Vĩ, nói rằng chỉ yêu mình nàng mà thôi, như thế thì trong lòng nàng cũng sẽ tốt hơn nhiều, hiện giờ thì khác, lòng nàng đang như bị hàng ngàn nhát đao cắt vào vậy.

Trần Thiên Minh thấy Hà Đào khóc đau lòng như vậy, hắn có chút chần chừ, sau đó đi đến bên người nàng, nhẹ nhàng ôm bờ vai của nàng nói: "Hà Đào, em đừng khóc, nghe tiếng em khóc, trong lòng anh đau lắm."

Trần Thiên Minh vừa chạm vào Hà Đào, Hà Đào bỗng như bị độc xà chạm vào vậy, nàng vội vàng tránh ra, "Ngươi buông bàn tay bẩn thỉu ra ngay, đừng chạm vào người ta, nếu ngươi còn không ra ngoài, vậy thì ta ra." Hà Đào vừa nói vừa đứng dậy.

**************

Lưu Mỹ Cầm đang ngồi trong phòng, Diệp Đại Vĩ vừa gọi điện cho nàng, hắn nói là thứ 7 tuần này là sinh nhật hắn, hắn muốn mời nàng đến phòng karaoke lần trước để mừng sinh nhật.

Đi, hay là không đi đây? Lưu Mỹ Cầm thầm nghĩ. Diệp Đại Vĩ nói đêm đó còn có cả mấy người bạn của hắn nữa, không chỉ riêng gì hai bọn họ. Hơn nữa còn nói là hắn quen Hà Đào, có thể mời cả nàng cũng đến, chẳng qua là hắn còn bảo nàng đừng mua thứ gì cả, và lại còn dặn dò Lưu Mỹ Cầm là đừng nói đấy là sinh nhật hắn, chỉ nói là bằng hữu của nàng sinh nhật mà thôi, để Hà Đào cũng đi với nàng, cho Hà Đào một trận ngạc nhiên.

Còn việc trở về, Diệp Đại Vĩ có thể lái xe đưa các nàng về, Lưu Mỹ Cầm có thể đến nhà của Hà Đào trong thành phố, mà ở đây có đám đông, tuyệt đối là an toàn. Diệp Đại Vĩ vừa vỗ ngực vừa nói câu đó.

"Mình trước đi hỏi xem Hà Đào có đi không, nêu cô ấy đi, mình cũng sẽ đi, dù sao hai người đi cũng sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu." Lưu Mỹ Cầm nghĩ thầm.

"Hà Đào, cô ở trong đó à?" Lưu Mỹ Cầm gõ của rồi gọi nhỏ.

"Trong này." Hà Đào mở cửa, nàng thấy Lưu Mỹ Cầm, hỏi: "Mỹ Cầm, cô vào đi, có việc gì vậy."

"Là thế này, tối thứ bảy này tôi có một người bạn tổ chức sinh nhật, hắn mời tôi đi tham gia, trong thành phố, tôi muốn mời cô đi cùng, sau đó muốn đến ở nhờ nhà cô một tối, được không? Tôi không quen ai khác trong thành phố cả." Lưu Mỹ Cầm cẩn thận hỏi Hà Đào, nếu Hà Đào không chịu đi, nàng sẽ gọi điện luôn cho Diệp Đại Vĩ báo mình không đi.

Hà Đào liếc mắt nhìn Lưu Mỹ Cầm, tất cả mọi người đều nói nhà nàng rất nghèo, cho nên cũng rất ít khi cùng những thầy cô trẻ đi chơi. Hôm nay cô ấy mời mình đi cùng, xem ra người sinh nhật có thể là bạn trai cố ấy, cũng tốt, đi thì đi, dù sao hai ngày nay mình cũng đã ôm tức giận trong lòng vì tên bại hoại Trần Thiên Minh kia rồi, đi chơi một chút cũng tốt, để cho mình thỏa mái một chút.

"Được, đến lúc đó tôi sẽ đi cùng cô, tối hôm đó cô đến nhà tôi ngủ đi." Hà Đào gật đầu nói với Lưu Mỹ Cầm.

"Tối thứ bảy tôi vào thành phố sẽ gọi điện lại cho cô," Lưu Mỹ Cầm nói xong thì ở lại tán gẫu thêm mấy câu với Hà Đào rồi rời đi, buổi chiều nàng còn có khóa giảng.

"Ông chủ Diệp, ông khỏe chứ, tôi là Lưu Mỹ Cầm đây." Lưu Mỹ Cầm gọi điện luôn cho Diệp Đại Vĩ.

"Mỹ Cầm, cô cứ gọi tên tôi không được sao? Thế nào rồi, cuối tuần này có rảnh không?" Đây chính là vấn đề mà Diệp Đại Vĩ quan tâm nhất, cũng là việc hắn giả sinh nhật để mời Lưu Mỹ Cầm, sinh nhật của hắn vốn đã qua một tháng nay rồi, làm gì có chuyện là cuối tuần này chứ.

"Tôi có thời gian," Lưu Mỹ Cầm nói.

"Vậy, vậy cô đến một minh sao?" Đây cũng là vẫn đề mà Diệp Đại Vĩ rất quan tâm, hắn lần này chính là muốn "nhất tiễn song điêu, nếu không nhờ miệng Lưu Mỹ Cầm, mời Hà Đào cũng không tới, vậy thì tuyệt đối sẽ không thể xuống tay với Hà Đào được. Bởi vì xét tới mối quan hệ của cha Hà Đào, hắn tuyệt đối không dám làm cứng.

"Đến lúc đó, Hà Đào sẽ đi cùng với tôi."

Diệp Đại Vĩ vừa nghe thấy, trong lòng cao hứng thiếu chút nữa thì nhảy cả lên, nếu không phải là đang gọi điện thoại, hắn chắc là đã "gầm rú như con thú" rồi. Xem ra phải cùng với đám Tóc Xù chuẩn bị kế hoạch cho tốt, đêm hôm đó nhất định phải tóm gọn cả hai nàng, con mẹ nó, đã lâu rồi không chơi 3P rồi, đêm đó phải cẩn thận tận hưởng, ít nhất cũng phải chơi hai viên Viagra mới đủ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui