½ Lưu Manh (Một Nửa Lưu Manh)

CHƯƠNG 30: DƯƠNG LA BIẾN THÁI

Một châu nước tạt lên gương mặt của người đang say đến bất tỉnh nhân sự, trên mặt cảm nhận được sự lạnh lẽo, Tông Chính Ngọc Minh chậm rãi mở con mắt, nhãn thần mê mang chuyển sang giật mình nhìn xung quanh “Đây là đâu?”

Trong căn phòng âm sâu ẩm ướt, đốt hai ngọn nến, cửa sổ nho nhỏ ở trên đỉnh nhà, chỉ có một ít tia sáng yếu ớt chiếu vào, miễn cưỡng thấy được một ít.

Trên tường đối diện treo đầy các hình cụ, cây cột chính giữa cư nhiên lại trói một thi thể bị tươi sống lột da, làn da bụng bị lột ra, mà máu đã từ lâu đông lại. Gương mặt thi thể tràn đầy thống khổ, ngũ quan bị biến dạng rất dọa người.

“Đây là đâu?” Tông Chính Ngọc Minh phát sinh âm thanh yếu ớt, đột nhiên nhận thấy tay chân bị trói buôc, mà thân thể lại mềm yếu vô lực, một điểm khí lực đều không ra được, kinh hoàng giãy dụa, mới phát hiện thiết liên (dây xích) nặng nề, chính mình cư nhiên bị buộc ở trên tường.

“Thiên Âm, Thiên Âm… ngươi ở đâu?” Tông Chính Ngọc Minh ngực sợ hãi cực kỳ. Tại sao không thấy Thiên Âm ở đây? Đây là đâu? Thật tối…

“Ha ha ha, tỉnh rồi ư, bắt đầu được rồi?” tại trong phòng tối bén nhọn tiếng cười vang lên.

Tông Chính Ngọc Minh kinh khủng nhìn người từ trong hắc ám bước tới, thon dài cơ thể được hồng sắc áo bào bao trụ, gương mặt… mặt trái đã bị lửa thiêu hủy, chỉ còn mặt phải, mặc dù anh tuấn, nhưng so với mặt trái càng thêm kinh khủng bởi vì dáng cười mao cốt tủng nhiên*, làm cho người ta run sợ.

* mao cốt tủng nhiên: lông tóc dựng đứng, cực kỳ hoảng sợ.

“Ngươi là ai? Vì sao lại trói ta? Đây là đâu?” Tông Chính Ngọc Minh đè xuống run rẩy, giọng lãnh tĩnh hói. Đây là từ nhỏ huấn luyện ra, mọi chuyện không thể kinh hoàng.

“A, ngươi thật sự là rất bình tĩnh, bất quá, ta sắp cho ngươi không bình tĩnh nổi!” Dương La nắm chặt cằm của Tông Chính Ngọc Minh, bắt hắn phải há miệng, nhét vào một viên dược hoàn ( viên thuốc).

“Ngươi cho ta ăn cái gì?” Tông Chính Ngọc Minh kinh hãi, cảm giác được dược hoàn đã vào trong bụng.

“Dược làm cho ngươi thoải mái.. Ha hả” Dương La cười đến mao cốt tủng nhiên, đôi mắt tà ác nhìn chằm chằm thân thể của Tông Chính Ngọc Minh.

Tông Chính Ngọc Mih đột nhiên cảm thấy thân thể khô nóng…Xuân dược?

“Không thể nào. Không có khả năng… Ta không thể bị xuân dược ảnh hưởng. Như thế nào sẽ? Không có khả năng là xuân dược…”

“Thuốc này là do chính ta phối chế (điều phối, sáng tác + chế biến, làm). So với dược trong thiên hạ lợi hại gấp mấy lần”

“Hổn đản…Ngươi…Ngô…Buông…” Tông Chính Ngọc Minh dùng sức giãy dụa nhưng thoát không khỏi được dây xích.

Trên thân thể dục hỏa thiêu rất mãnh liệt, tại sao lại có thể như vậy? Vì sao sẽ như vậy… Thiên Âm …Ngươi ở đâu?

“Ha ha, hiện tại bắt đầu đây” Dương La cầm một cái roi trong tay, chậm rãi đi tới hướng người ra sức cắn răng chịu đựng dục hỏa hành hạ.

Hắc sắc roi (roi màu đen) giơ lên cao, hung hăng vung lên “Ba!”

Đau quá… vùng chăn mày Tông Chính Ngọc Minh nhăn chặt lại.

“Cũng dám câu dẫn người kia… Ta muốn cho da thịt ngươi toàn bộ bị phá hủy…” tươi cười của Dương la biến thành ngoan lệ nhìn chằm chằm, tại nơi âm u này nhìn như lệ quỷ.

Người nọ… chẳng lẽ là vì Thiên Âm… Người đừng nói là…

“Thiên Âm… là của ta… Vĩnh viễn là của ta… của ta!” Tông Chính Ngọc Minh cắn răng, vừa chống lại dục hỏa trên người vừa chống lại đau đớn trên người.

“Hắn là của ta…” Dương La hung hăng quất roi, dáng tươi cười hỗn hợp ngoan lệ cùng điên cuồng “Ngươi cầu xin tha thứ cho ta… Cầu xin tha thứ… nói hắn là của ta”

“Đều không phải là của ngươi… đều không phải là của ngươi” Tông Chính Ngọc Minh chịu đựng đau đớn nóng rát, kiên định nói ra những lời này sau đó đó cắn chặt môi. Tái nhợt đôi môi đã bị hắn cắn ra máu, nhưng kiên trì không mở miệng.

Thiên Âm…Vĩnh viễn đều là của ta…

Thiên Âm… sẽ tới cứu ta…

“Hắn là của ta… Là ngươi câu dẫn hắn…” Dương La bỏ roi xuống, đi qua nắm chặt cái cổ của Tông Chính Ngọc Minh tàn bạo nói “Ta muốn cho ngươi không xứng với hắn..Ta muốn cho ngươi tự ti mặc cảm…Ngươi là không xứng với hắn.”

“Ngươi…muốn làm gì?” Tông Chính Ngọc Minh kinh hoảng nhìn đôi mắt tàn ác của đối phương.

“Làm gì? Làm ngươi!” Dương La xé mở y phục của Tông Chính Ngọc Minh đã bị hắn thành vải rách đồng thời nhiễm đầy máu. Nhìn vết máu chảy khắp da thịt nguyên bản trắng nõn, hắn không khỏi nở nụ cười “ Ha ha ha…Ngươi là không xứng với hắn”

“Ngươi…Ngươi cút ngay…”

“Đã ướt rồi ư… Bị quất như vậy mà cũng ướt…Thật đúng là thứ *** đãng..” Dương La nắm nam căn đã đứng thẳng đồng thời đã chảy ra dịch trong suốt của Tông Chính Ngọc Minh.

“Cút ngay…” Được động ta chỉ có Thiên Âm…Thiên Âm…mau tới cứu ta…

Dương La cởi quần xuống, kéo lên hạ thân đã mềm nhũng của Tông Chính Ngọc Minh, một người đĩnh nhập thẳng đảo phủ Hoàng Long**.

** cái này mình cũng không hiểu lắm, theo mình thì có nghĩa là một mình tiến vào trong hoàng cung hay tiến vào hoàng đế. ( nói chung ở đây là anh Dương La biến thái đã tiến vào trong Ngọc Minh rồi)

“Sư huynh, ngơi làm sao biết được Dương Ca ở nơi nào?” Vong Ưu hỏi Bạch Thiên Tâm.

“Hắn trên người có hương khí của ta, ta ngửi thấy được… ở nơi này!” Bạch Thiên Tâm vội vã hướng bên trong cánh rừng chạy đi.

Quả nhiên, người nọ đang đứng tại giữa cánh rừng nhìn xung quanh.


“Dương Ca, hắn ở đâu?” Vong Ưu nhảy xuống cấp thiết hỏi.

“Hắn tựa hồ biết ta theo hắn, cố ý đi một vòng lớn, ta ở chỗ này đã mất dấu hắn.” Dương Ca nói.

“Không xong..như vậy làm sao bây giờ?” Bạch Thiên Tâm lo lắng hỏi.

Vong Ưu vừa nghe, ngực tất cả đều là kinh hoảng, làm sao bây giờ… làm bây giờ…

Không được, không thể như vậy… Lãnh tĩnh… lãnh tĩnh… Ngọc Minh còn chờ ngươi đi cứu…

“Dương Ca, Dương La ở trong rừng này có đúng hay không? Chỉ là ngươi không tìm được hắn?” Vong Ưu bình tĩnh hỏi.

“Đúng, cánh rừng này là đại bản doanh của hắn, cụ thể ở nơi nào thì ta không biết”

Như vậy sẽ có biện pháp..bình tĩnh…Vong Ưu nhắm mắt lại…ở trong rừng…

Không để ý hai người, Vong Ưu nhắm mắt lại nghe.

Sư phụ từng nói “Tu vi võ công của ngươi tại võ lâm đã không có người hơn, ngay cả nhĩ lực (lực nghe) cũng là đệ nhất.”

“Ân”

“Nhắm mắt lại…lẳng lặng cảm thụ… điều ngươi muốn biết”

Sư phụ đã nói qua như vậy…nhất định đi…

Bên tai thổi qua tiếng sàn sạt của lá cây… tiếng kêu của chim…

Như có như không hô hoán tại trong gió hơi nhộn nhạo…

Tại bên này… Sai, hẳn là ở bên này… “Thiên Âm… Thiên Âm…”

“Ở chỗ này” Vong Ưu thoáng cái mở mắt, chạy về hướng kia.

“Sư đệ của ngươi?” Dương Ca không dám tin nhìn địa phương rỗng tuếch bên người “Trong nháy mắt cư nhiên…”

Ngay cả Dương Ca cũng không với tới… Trong nháy mắt có thể tiêu thất ngay trước mắt…

Bạch Thiên Tâm nhìn bốn phía, nói “Ngay cả ngươi cũng thấy đáng sợ… Sư đệ có thể kế thừa tiên túc phái bởi vì võ công của hắn đã đạt được cảnh giới như vâỵ”

Lúc sư phụ sắp hấp hối thì có quay về tiên sơn một lần, bất quá khi đó sư đệ đã học thành xuống núi.

Sư phụ từng nói “Tiểu tử Vong Ưu này… cho dù là sư tôn trên trời cũng chưa chắc đánh thắng được hắn, huống chi công lực của sư tôn đã cho hắn, tiểu tử này từ nhỏ thiên phú kinh người, hắn kế thừa tiên túc phái là đương nhiên. Bất quá tính tình hắn như sư tôn rất khó chơi… không phải vậy sư tổ ngươi cũng không bị hắn tức giận đến sớm tắt thở…”

Lúc đó chính mình phi thường kinh ngạc, dù sao sư tôn cũng là ‘võ thánh’ nổi tiếng trong võ lâm, nhìn khắp thiên hạ cũng không có người đánh thắng được, mà sư đệ cư nhiên có thể đánh bại sư tôn, cho nên sư phụ cùng các vị trưởng lão rất kỳ vọng sư đệ”

“Thiên Âm”

Đau quá…

“Ghê tởm..cũng dám kêu tên của hắn!” Dương La kéo quần lên, một cước đá qua.

Tông Chính Ngọc Minh suy yếu dựa vào tường, trừng mắt “Ta chính là muốn gọi hắn…Thiên Âm… Thiên Âm… Hắn chỉ yêu ta… Ngươi chết tâm đi”

“Ngươi cho rằng hắn sẽ yêu một kẻ bị người khác đạp hư sao?” Dương La nhìn hạ thế chảy ra bạch trọc tinh dịch của Tông Chính Ngọc Minh, đắc ý nói rằng “Trên người của ngươi là thứ ấy của ta, ngươi cho rằng hắn thấy rồi… còn có thể yêu ngươi sao?”

Tông Chính Ngọc Minh mặt trắng bệch nghiêm lại, chịu đựng đau đớn nói “Sẽ, hắn nhất định sẽ, ta tin tưởng hắn”

“Nói cho cùng…” Quen thuộc thanh âm vang lên trong phòng.

“Thiên Âm…” Tông Chính Ngọc Minh nhìn người từ trong bóng tối đi vào, cảm giác toàn bộ gian phòng đều tràn ngập ánh dương quang.

Thiên Âm tới cứu ta…

“Ngọc Minh… Xin lỗi, ta tới trễ.” Vong Ưu trầm thống nhìn người mình muốn tìm bị trói ở trên tường, xích lỏa thân thể đầy vết roi đỏ tươi, mùi tanh tưởi của bạch trọc hỗn hợp gai mắt máu từ hyệt nhỏ ồ ồ chảy ra.

Chính là đã tới trễ… Ngọc Minh cư nhiên bị…

“Đừng…. Không nên nhìn” Thời điểm Tông Chính Ngọc Minh thấy ái nhân, tâm buông lỏng mà chảy ra nước mắt. Bất quá, vừa nghĩ lại bộ dáng chật vật hiện tại liền kinh hoảng không ngớt.

“Ngọc Minh…” Vong Ưu khàn giọng gọi.

Ta đã tới chậm, đã tới trễ… hại ngươi bị thương tổn lớn như vậy, ta rất hối hận vì sao ly khai ngươi…

Nếu không phải ta, ngươi tuyệt đối sẽ không bị đối đãi như thế…


Trái tim đau nhói…

“Ngươi đã đến rồi…” Dương La tuy giật mình Vong Ưu đã tìm ra, bất quá sau một khắc kinh ngạc trên mặt đã khôi phục vẻ tà ác, hai mắt lóng lánh ánh hưng phấn khiến kẻ khác mao cốt tủng nhiên.

“Ngươi, Dương La” Vong Ưu xiết chặt nắm tay, ức chế yếu tố thị huyết ( thị huyết: khát máu) trong cơ thể, đôi mắt ngưng tụ sát khí sắt như đao nhìn thẳng người trước mặt “Vì sao làm như vậy..”

Chỉ bởi vì thích ta… cư nhiên thương tổn Ngọc Minh…

“Ha ha… Bởi vì ngươi thích hắn!” Dương La nắm cằm dưới của Tông Chính Ngọc Minh, móng tay bén nhọn tại trên mặt của Tông Chính Ngọc Minh vẽ ra vết tích “Cái tiện nhân này dám nhúng chàm ngươi….Không thể tha thứ!”

“Ngươi dừng tay!” Nhìn nơi móng tay vẽ chảy ra tia máu, Vong Ưu nhịn không được thét chói tai.

“Ngươi biết không, lần đầu ta thấy ngươi liền thích ngươi, ngươi hát ở tửu lâu… vẻ mặt tươi cười… giống như thái dương. Dĩ vãng, người ta bắt cất giữ đều là người xinh đẹp, nhưng ngươi lớn lên cũng không đẹp, vì sao ta thấy ngươi so với bất luận mỹ nhân nào đều phải kích động. Kể từ khi đó, ta nghĩ cất dấu ngươi…Đem ngươi đóng băng tại băng lý ta yêu thích nhất, để ngươi chỉ cười với ta! Kết quả ngươi cư nhiên chết… Hoàn hảo… giờ ngươi đã trở về, hơn nữa càng có mị lực hơn năm năm trước… Ta nhất định sẽ làm ngươi trở thành vật sưu tập đẹp nhất của ta”

“Biến thái!” Vong Ưu nhịn không được mắng.

“Vì thế người này phải chết.. Hơn nữa còn phải chết rất xấu xí…” Dương La nhìn Tông Chính Ngọc Minh, cười hung ác.

“Buông hắn ra…”

“Người như vậy ngươi còn muốn? Đã bị ta thượng… Đặt ở dưới thân xác thực tư vị thật không sai, rên rỉ lên… so với ai khác đều ***…” Dương La cười nói.

“Đều không phải…Thiên Âm… ta không có…” Tông Chính Ngọc Minh lắc đầu, mặt trắng bệch nghiêm nói “Đừng tin tưởng hắn…Ta không có…”

“Hắn có phải thời gian rên rỉ luôn gọi tên của ta?” Vong Ưu mỉm cười hỏi, trong mắt tất cả đều là tự tin.

Dương La trừng mắt, biểu tình không thể tin tưởng cho Vong Ưu câu trả lời tốt nhất.

“Thiên Âm biết… Thiên Âm biết…Ô ô…” Tông Chính Ngọc Minh chảy ra nước mắt vui vẻ, vì những lời này của Vong Ưu cảm động khóc.

“Ngọc Minh… Ta biết ngươi một mực gọi …” Vong Ưu ôn nhu nhìn Tông Chính Ngọc Minh.

“Tiện nhân..” Dương La tát một cái, làm mặt Tông Chính Ngọc Minh lập tức sưng lên, khóe miệng chảy ra càng nhiều máu.

“Dương La bảo bối của ta bị ngươi làm ô nhiễm, ngươi nói ta nên hồi báo ngươi như thế nào?” nhãn thần của Vong Ưu bắt đầu đông lại, toàn thân tản ra hàn khí cường đại.

Căn phòng ẩm ướt tựa hồ bị kết băng, âm thanh vang lên, ngay cả thiết liên ràng buộc Tông Chính Ngọc Minh cũng bắt đầu rung động.

Cường đại khí tức từ Vong Ưu lan ra càng ngày càng rộng, chấn động toàn bộ không gian.

“Thật lớn mạnh nội lực” Dương La giật mình nhìn xung quanh, bất quá hồi phục bộ dáng nguyên bản trong chớp mắt “…không hổ là người mà ta xem trong… Thực sự là tốt… như vậy sưu tập mới có ý nghĩa. Bất quá, ngay cả sư huynh của ngươi cũng không đánh lại ta, huống chi ngươi! Ta nhất định sẽ dùng băng tốt nhất hôm nay để cất dấu ngươi, cho ngươi cả đời đứng bên cạnh ta…”

Dương La vỗ tay đi đến hướng Vong Ưu, trên mặt tất cả đều là hứng phấn ánh lên.

Vong Ưu cười nhạt “Vậy ngươi sai rồi!”

Bạch Thiên Tâm tính cái gì, Dương Ca toán cái gì, nếu mình chân chính động thủ, trong vòng mười chiêu bọn họ chỉ có mất mạng.

Chính mình sẽ không hiển lộ chân chính công phu, bất quá đối với ngươi, ta nhất định sẽ không tiếc rẻ… Ta cho ngươi phải hối hẫn mỗi một việc làm với Ngọc Minh… Ta muốn cho ngươi hiểu rõ cảm giác sống không bằng chết… Ta sẽ cho ngươi biết thế nào là địa ngục.

Vong Ưu cười, nụ cười hỗn hợp tuyệt tình lãnh khốc, thị huyết mà tà mị…

Dương La còn đang khuynh đảo vì nụ cười của hắn, liền cảm giác người trước mắt biến mất.

Sau một cái chớp mắt. Tay chân của chính mình cư nhiên bị chặt đứt, kịch liệt đau đớn khuếch tán ra, đau đớn còn chưa có lan ra toàn thân, từ phía sau thân thể đón nhận một cái còn đau đớn hơn đến từ tim… Khi nào.. cư nhiên không nhìn thấy bước chân của hắn… còn có động tác…

Dương La nhìn cái tay xuyên thủng ngực trái mình kia, cầm lên trái tim còn đang đập trong lồng ngực mình…

“Trái tim còn đập… Rất tốt” Vong Ưu đứng ở phía sau Dương la, tay trái xuyên qua thân thể dính đầy máu của Dương La, trong tay nắm thứ gì đó đỏ tươi còn đang đập “Thế giới này không có ai đánh bại được ta… Ngươi… đã định trước là thảm lót chân cho ta!”

“Không… không có khả năng…Võ công cùa ta là ‘võ ma’ truyền thụ… Ngay cả hắn sau này là do ta giết chết…” Dương La run rẩy nói, không thể tin “Không ai có thể đánh bại ta… trừ ‘võ thánh’ đã chết..”

Trái tim của Dương La mặc dù sai vị trí nhưng vẫn còn đập, mạch máu vẫn còn, duy trì được mạng sống.

“Mẫn Nan? Cái lão nhân kia…từ lúc 13 năm trước đã bại bởi ta…” Vong Ưu ghé vào lỗ tai hắn tà mị cười “Hơn nữa trước khi hắn chết đã truyền cho ta hơn trăm năm nội lực của hắn, vì thế… thế giới này chỉ có ta là cực manh!”

Vong Ưu thu tay về, đem trái tim còn đang đập của hắn tặng trở lại, ở trên người hắn lau khô vết máu, mỉm cười nói “Ngươi làm cái loại sự tình này với Ngọc Minh, thực sự là không thể tha thứ…. Ngươi nghĩ rằng ta sẽ vì hắn bị thượng qua một lần mà ly khai hắn sao?”

“Hừ…” Cho dù sắp chết, nghĩ lại trước khi chết đã làm bẩn người nọ, Dương La đắc ý “Hắn…vĩnh viễn đều ô uế”

“Không nhất định” Một câu nói của Vong Ưu làm đánh tan mộng đẹp của hắn.

“Ta sẽ cho ngươi xem ta như thế nào rửa hắn” Vong Ưu đi tới trước người Tông Chính Ngọc Minh, khéo léo tách ra xiềng xính nặng nề, ôm lấy xích lõa vợ, hỏi “Ngọc Minh, nghĩ chính mình bẩn à?”


Thiên âm hỏi như vậy…

“Ô ô ô…” Tông Chính Ngọc Minh vừa nghĩ đến chuyện mình gặp không nhịn được khóc…toàn thân đau quá…phía dưới…rất bẩn…

“Ngọc Minh…Đừng khóc… Ta giúp ngươi tẩy” Vong Ưu hôn nước mắt của hắn “Bảo bối đừng khóc…có ta đây…ngươi lập tức sạch sẽ”

Vong Ưu vừa nói xong, lập tức hàm trụ đôi môi tái nhợt, quấy trong khoang miệng đối phương, dùng nước bọt chính mình cọ rửa vị ‘bẩn’ của hắn.

“Ân ~” Xuân dược còn trong thân thể cũng hợp thời phát tác lên, Tông Chính Ngọc Minh khó nhịn rên rỉ.

“Kế tiếp là thân thể” Vong Ưu cởi y phục, đem trải trên mặt đất, đặt Tông Chính Ngọc Minh ở trên. Vươn ngón tay, chậm rãi tham tiến hậu đình đem bách trọc quát ra bên ngoài cơ thể.

Đông tác như thế kích động Tông Chính Ngọc Minh từng đợt run rẩy.

“Dương La… Hảo hảo nhìn bảo bối của ta… như thế nào bị ta yêu thương” Vong Ưu không có nhìn Dương La, nhưng nở lên một mạt cười tà. Nâng lên hai chân của vợ lên, một người động thân, đem tráng kiện nam căn đi vào.

“A…” Trống rỗng hậu đình của Tông Chính Ngọc Minh bị lắp đầy, vô tân khoái cảm dần dần nảy lên.

Vong Ưu ôm lấy Tông Chính Ngọc Minh giao hợp đi tới hướng người chỉ có thể trừng mắt mà không thể lộn xộn – Dương La.

“Thiên Âm … ân…a…vì sao… ân… không giết hắn…” Tông Chính ngọc Minh rên rỉ, chăm chú ôm cái cổ Vong Ưu.

Vong Ưu thâm tình hôn hắn, nói “Yên tâm… Hắn đã bị ta phế đi võ công, hơn nữa trái tim lệch vị trí…lập tức sẽ chết thôi, hiện tại để hắn trước tiên sống cho hắn nhìn ta như thế nào thương yêu ngươi. Về phần lát nữa…trước khi hắn chết, ta sẽ cho hắn biết cái gì là sống không bằng chết!”

Nói xong, lại nhanh chiến đấu với tiểu huyệt của vợ.

“Ân… Thiên Âm…”

“Dương La… ta nói cho ngươi…ta vĩnh viễn đều yêu bảo bối Ngọc Minh của ta…Mà ngươi…bất quá chỉ là một quỷ xấu xí mà thôi” Vong Ưu một bên nói với bảo bối một bên dành cho Dương La đả kích sâu nhất.

Bạch Thiên Tâm nói qua, Dương La này bởi vì mặt bị thiêu hủy mà rơi vào tự ti vô tận rồi từ từ trở nên biến thái.

Nếu Dương La vừa rồi còn có thể kéo dài hơi tàn, nhìn người yêu thương người khác nhưng còn một hơi thở, thì hiện tại lời nói của Vong Ưu đã làm hắn hoàn toàn tan nát “Không…không có khả năng…ngươi vĩnh viễn là của ta..”

“Thiên Âm…Hắn..”

“Không có việc gì… chỉ là giãy giụa cuối cùng thôi, chờ ta rửa ngươi xong… Ta sẽ để hắn nhận rõ hiện thực.”

Lúc Bạch Thiên Tâm, Dương Ca chạy tới, Vong Ưu từ lâu ôm Tông Chính Ngọc Minh ly khai.

Mà trong phòng chỉ có một đống thi thể bị nghiền nát, đầu không có nhắm mắt, nhãn thần trừng lớn cùng ngũ quan vặn vẹo vĩnh viễn dừng tại lúc tử vong, phảng phất trước khi chết nhìn thấy hình ảnh kinh khủng nhất, tái nhợt đôi môi bị nhồi vào miếng thịt đầm đìa máu.

Mà thân thể…không thấy, chỉ có khung xương trống trơn cùng máu đầy đất…

Trong không khí tràn ngập mùi thịt quay đặc thù.

Chờ một chút…miếng thịt dang nướng trên lửa sẽ không là…

Bạch Thiên Tâm nhịn không được nôn mửa…cư nhiên một đao một đao cắt bỏ…

Dương La…Ngươi phạm vào kiêng kị lớn nhất của người nọ rồi.

“Rốt cuộc đã chết!” Dương Ca chán ghét dùng đao bổ ra đầu của cặp mắt trừng lớn, đốt lửa, hung hăng nói: “Đây là phần của cha mẹ!”

Trong tửu lâu

“Thiên Âm… Đại ca hắn…” Tông Chính Ngọc Nghiễn không thể tin một người hảo hảo đi ra ngoài thế nào khi về lại trở thành như vậy, toàn thân đều là vết thương.

Xem ra cái ma quỷ mà Bạch Thiên Tâm nói rất đáng sợ, nhưng Thiên Âm sao lại không bảo vệ tốt đại ca a?

“Ngọc Nghiễn, chúng ta ra ngoài trước” Li Liệt nói, nhìn người đang sát dược cho Tông Chính Ngọc Minh – Vong Ưu, nãy giờ không nói lời nào, nói vậy …rất tự trách.

“Không…Thiên Âm, ta hỏi ngươi rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?” Tông Chính Ngọc Nghiễn hỏi.

“Đều do ta” Vong Ưu đắp chăn hảo cho tông Chính Ngọc Minh rồi xoay người nói với Tông Chính Ngọc Nghiễn.

“Chuyện gì xảy ra?”

“Đêm nay Ngọc Minh uống nhiều rượu ở chỗ Ư ương Hyền Nguyệt, bị đưa đến Thiên điện nghỉ ngơi thì bị Dương La bắt đi, hoàn hảo sư huynh đến báo cho ta biết, bất quá luc ta chạy tới hắn đã đầy ngừi vết roi, hơn nữa còn bi6 tên kia…”

“Cái gì?” Tông Chính Ngọc nghiễn không thể tin được “Ngươi nói đạ ca hắn….?”

“Ân… đều do ta…nếu ta một mực ở bên người hắn thì tốt rồi” Vong Ưu nhẹ xoa gương mặt ngủ bất an của Tông Chính Ngọc Minh, giúp người xua tan đi ác mộng, mà nét mặt chính mình thì trầm trọng tự trách.

“Thiên Âm …chuyện đã xảy ra…không ai muốn cả…” Nhìn gương mặt so với ai khác đều đau lòng, Tông Chính Ngọc Nghiễn có thể nói gì, chỉ có thể nói sang chuyện khác “Dương La kia…”

“Hắn…” Vong Ưu chưa nói xong, chỉ là mỉm cười.

Bất quá Tông Chính ngọc nghiễn đã cảm thục được dáng tươi cười kinh khủng nhất thế giới này, Dương La kia… đại khái ngay cả luân hồi đều không có khả năng.

“Được rồi, Thiên Âm ngươi cũng biết đại ca ta làm gì lúc ngươi đi rồi?” Tông Chính Ngọc Nghiễn đột nhiên hỏi.

“Ta biết” Chính mình đối với mọi chuyện của Tông triều đều biết hết, bởi vì bên ấy có người của mình an bài. Chỉ là không nghĩ tới Ngọc Minh có thể vì mình làm chuyện này…thực sự là…cảm động.

“Ngươi biết?” Tông Chính Ngọc Nghiễn giật mình hỏi.

“Mấy lão nhân này cũng nên giải quyết rồi, yên tâm bảo bối của ta quyết không sẽ không chịu thiệt. Bọn họ rốt cuộc muốn gì ta biết, nhưng đồng dạng ta cũng có cái ta muốn, chỉ cần bảng giá là được rồi, bọn họ sẽ không dám nói gì.” Vong Ưu cười lạnh nói.


“Ngươi muốn đàm phán với bọn họ? Ngươi xem đại ca là cái gì? Là hàng hóa buôn bán?” nghe hắn nói như vậy, Tông Chính Ngọc Nghiễn không khỏi có chút tức giận.

“Đàm phán… Bọn họ ngay cả tư cách đều không có. Ngọc Minh của ta như thế nào là hàng hóa… Ta cấp cái gì đều là đồ cưới ta đưa cho Ngọc Minh., ta muốn cho đám lõa già kia thậm chí cả thiên hạ này biết chỉ có ta mới xứng đôi với Ngọc Minh.” Cố chấp của mình người bình thường không có thể với tới được.

“Vậy là tốt rồi…Bất quá, để đám lão nhân kia đắc ý đúng là khó chịu”

“Yên tâm, ta đã phái người thông tri Thương Thuật sư huynh giúp ta hảo hảo chiếu cố bọn họ… Ta nghĩ lúc chúng ta trở lại, bọn họ nhất định sẽ khóc rống chảy nước mắt tới hoan nghênh” Vong Ưu cười nói.

“Ta có hay không nói qua… ngươi là ác ma” Tông Chính Ngọc Nghiễn cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, mấy lão nhân…tự cầu đa phúc đi.

“Ngươi hiện tại đã nói rồi.” Vong Ưu tiếp nhận khen tặng.

“…”

“Ngọc Nghiễn ngươi trước ra ngoài, sư huynh bọn họ đã trở về dẫn họ đến gặp ta” Vong Ưu nói.

“Hảo, Li Liệt, chúng ta đi trước”

Chỉ chốc lát sau, Bạch Thiên Tâm cùng Dương Ca chạy tới.

“Sư huynh, Dương Ca, cảm tạ các ngươi” Vong Ưu chân thành nhìn bọn họ. Bạch Thiên Tâm lắc đầu, hơi có chút tự trách nói rằng “Nếu năm năm trước nhắc nhở ngươi, việc này cũng không xảy ra, rốt cuộc chính là ta xin lỗi ngươi mới đúng”

“Đừng nói như vậy, thế sự khó lường không phải sao? Sư huynh, ta rất cảm tạ ngươi” Vong Ưu nói.

“Được rồi, nếu sự tình đã xong, ta cùng Dương Ca trước hết đi, cũng không biết gặp lại lúc nào, ta chúc ngươi sinh hoạt hạnh phúc trước” Bạch Thiên Tâm mỉm cười chúc phúc.

“Sư huynh…” Vong Ưu vội vã gọi lại hai người sắp ly khai.

“Ân?”

“Ta không thích thiếu nhân tình…. Cài này cho ngươi” Vong Ưu móc ra một cái hộp nhung hình chữ nhật đưa cho Bạch Thiên Tâm.

“Cái này là…” Bạch Thiên Tâm mở ra sau trên mặt tất cả là kinh hỉ, quay đầu lại nhìn về phía Dương Ca, người sau cũng đồng dạng biểu tình.

“Ta biết các ngươi một mực tìm cái này để cho cái nữ nhân kia tiếp tục sống… Đây là ta từ Ương Huyền Nguyệt nhận được” Vong Ưu nhìn Bạch Thiên Tâm chân thành, chân thành nói ‘Sư huynh, ngươi khổ hơn mười năm rồi, ta mong muốn ngươi hạnh phúc”

“Cảm tạ…” Bạch Thiên Âm chảy nước mắt, trong lòng cảm động không ngớt.

“Dương Ca, sư huynh của ta giao cho ngươi. Cái này đã tìm được rồi, cái kết trong lòng ngươi cũng coi như mở… Cũng không nên tái cô phụ hắn” Vong Ưu đối với Dương Ca nói.

“Ta biết” Dương Ca ôm chặt Bạch Thiên Tâm, an ủi hắn.

“Các ngươi đi trước đi, có cái gì cần lại tới tìm ta”

“Bảo trọng” Hai người nói xong, liền ly khai.

“Thiên Âm…” Phía sau vang lên thanh âm của vợ.

“Ngọc Minh, ngươi tỉnh…” Vong Ưu vội vã ôm hắn vào trong ngực, khẽ vuốt mặt hắn, ôn nhu nói “Ngọc Minh, vết thương của ngươi đã thượng dược, sẽ không đau nhức nữa”

“Thiên Âm…Ta gặp phải chuyện này, ngươi thực sự không ghét bỏ?” Tông Chính Ngọc Minh rủ xuống mí mắt, yếu ớt nói.

Tuy rằng rất muốn coi như bị chó cắn một ngụm, nhưng thật sợ Thiên Âm ghét bỏ.

Đột nhiên cảm giác thân thể bị rơi vào ôm ấp của một người, có nước rơi vào tay.

Tông Chính Ngọc Minh ngẩng đầu, thấy gương mặt Vong Ưu tất cả đều là nước mắt. “Thiên Âm…ngươi…”

Rơi lệ vì ta?

“Ngọc Minh, ta không bao giờ… cho ngươi ly khai ta nữa…”

“Thiên Âm…”

“Xin lỗi, xin lỗi…. Ta không nên cho ngươi ly khai ta…Nếu không phải sư huynh cho ta biết, ta không biết tìm ngươi ở đuâ…tìm ngươi…ta sợ cứ như vậy mất đi ngươi…Ngọc Minh của ta…” Vong Ưu kích động ôm chặt Tông Chính Ngọc Minh, thân thể run run kể rõ bất lực của mình.

“Đừng nói những lời này… Ta vĩnh viễn không ghét bỏ ngươi… Chỉ sợ ngươi sẽ ghét ta, bơi vì ta vô dụng như vậy, cư nhiên lâu như vậy mới tìm được ngươi, hại ngươi bị như vậy…”

“Thiên Âm… Ta sẽ không ghét ngươi…Ô ô ô ~~” Tông Chính Ngọc Minh chảy nước mắt.

“Bảo bối của ta…đừng khóc… khóc tôi sẽ cảm thấy đua lòng” Vong Ưu vỗ nhẹ hắn, thoải mái nói.

“Thiên Âm…Ta rất yêu ngươi…”

“Ta cũng vậy… Vì thế, Ngọc Minh, nếu ngươi không muốn ta, liền đến phiên ta đi tìm chết, ta đời này không muốn đối với ngươi buông tay, nêu ngươi bỏ ta xuống… thì chờ để nhặt xác cho ta a” Không có ngưi bên người, chính mình cỡ nào bất lực và hoảng trương, loại cảm giác này không muốn tái thể nghiệm một lần.

“Đừng nói lung tung… Được rồi, Thiên Âm, vừa rồi ta nghe được đoạn đối thoại của ngươi và sư huynh, ngươi nói ta nghe được không?” Tông Chính Ngọc Minh nói ra thắc mắc trong lòng của hắn.

“Sư huynh a… Ta cũng không biết rõ lắm, phần lớn là do Thương Thuật sư huynh kế. Chỉ biết là đại sư huynh sau khi học thành y thuật xuống núi lưu lạc giang hồ gặp được Dương Ca, sau đó hai người có tình cảm, nhưng Dương Ca đã có hôn ước với một nữ tử. Nàng kia thiên tính thiện lương, nhưng thể nhược đa bệnh, vì thế Dương Ca không muốn thương tổn nàng ta, kiên trì kết hôn. Thẳng đến không lâu sau nàng kia sắp chết, đem sư huynh kéo đến trước mặt thỉnh cầu hắn chiếu cố Dương Ca tuổi già, nguyên lai nàng kia từ lâu biết được tình cảm của bọn họ, chỉ là bởi lời cha mẹ định không cãi được, kết quả làm hại ba người thống khổ. Dương Ca nghĩ thẹn với nàng kia, vì thế vẫn chưa chân chính tiếp thu sư huynh, sư huynh nản lòng thoái chí cho nên tại võ lâm đại hội năm năm trước lấy đấu võ làm kết thúc. Sau đó ta đánh thức Dương Ca, Dương Ca liền tìm sư huynh trở về. Bất quá nàng kia dù sao đáng thương cảm, sư huynh vẫn tìm cách cho nàng ta kéo dài sinh mệnh, mong muốn nàng ta sống tự tìm lấy hạnh phúc, hắn và Dương Ca mới yên tâm. Chỉ là căn bệnh trừ phi dùng ‘giáng tiên thảo’ trị liệu mới có thể chữa, bằng không như trước không thể sống quá 30 tuổi…”

“Ngươi đưa đó là một cây cỏ bình thường” Tông Chính Ngọc Minh đã đoán được.

“Ngọc Minh thật thông minh… Nào, hôn một cái” Vong Ưu hôn nhẹ cái trán của hắn.

“Đáng ghét…ngô…”

“Ngọc Minh, đêm đã khuya, ngủ đi, ta cùng ngươi, ngày mai ta xử lý xong việc, chúng ta liền quay về Tông triều”

“Hảo…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận