Lưu Manh Phố Đêm

Cố Thương nhắm chặt mắt, cắn môi đến chảy máu. Cả cơ thể cô căng cứng như gỗ, đón nhận sự xâm nhập của một vật thể lạ. 

Nơi đó không những nhỏ còn chặt chẽ, tưởng trừng như muốn nghiền nát thứ đang cố tiến vào bên trong. Lâm Đại Minh mới chỉ cho vào chưa được một nửa, cô gái này quả thực mạnh mẽ dù cho đã ướt át nhưng vẫn mãnh liệt phản kháng. Lâm Đại Minh chửi thề một tiếng: “Mẹ kiếp, kẹp chết tôi rồi!”

Lâm Đại Minh đang phân vân xem nên dừng lại hay tiếp tục thì bỗng dưng đâu đó vang lên âm thanh lạ. Hắn nhìn “khúc gỗ” trần trụi dưới thân, tiếng kêu vang lên một lúc một nhiều.

Sau khi xác định được đó là gì, mặt Lâm Đại Minh đen như than. Hắn động thắt lưng, thu vật nam tính lại từ bỏ việc bắt nạt hoa nhỏ. Dứt khoát từ bỏ công việc còn dở dang, đứng dậy mặc quần trở lại. 

“Ông đây không chơi con dở đang đói.” Lâm Đại Minh dứt lời, tiếng sôi bụng từ Cố Thương lại vang lên. Sau khi chỉnh đốn lại trang phục, hắn nhặt quần áo của Cố Thương lên thô lỗ vứt mạnh vào người cô. 

“Cảm… cảm ơn…” Nếu không phải giờ là trời tối thì có lẽ Lâm Đại Minh sẽ thấy được sắc đỏ trêи mặt Cố Thương. Cô vơ quần áo nhanh chóng mặc lại, vô thức cất giọng lý nhí đến khi nhận ra cũng đã muộn. Đồng thời tiếng cười từ Lâm Đại Minh vang lên mang theo sự thích thú cùng coi thường. 

“Cảm ơn người suýt hϊế͙p͙ mình. Ngu như bò.” Lâm Đại Minh bước tới cúi người cầm tay Cố Thương bất chấp cô có muốn hay không. Mạnh bạo kéo cô đứng dậy, sau đó hắn buông tay xoay người đi trước. 

Cố Thương nhìn theo bóng hắn, có cả ngạc nhiên lẫn khinh bỉ…

***

“Đại ca ra rồi!” Hai tên đàn em thấy Lâm Đại Minh lững thững đi ra, lại quan sát cái áo hắn nhàu nhì liền hiểu ra hắn đã làm gì. Bọn hắn mừng rỡ đi nhanh lại gần đại ca, đang tính chuẩn bị đi vào ăn những gì còn sót lại bên trong thì thấy Cố Thương xuất hiện. Bọn chúng nhìn nhau: “Cái này…”

“Gần đây có quán ăn đêm nào không?” Lấy trong túi bao thuốc lá, Lâm Đại Minh vừa ngậm đầu lọc vừa quay sang hai thằng đàn em hất hàm hỏi. 

“Có quán lẩu nướng ở đầu đường!” Một tên nhanh chóng nói. Hắn tò mò trông bóng Lâm Đại Minh vừa châm điếu thuốc vừa tiến lại gần con mồi kia. Hắn nhìn thằng bên cạnh và thấy hắn ta cũng chẳng thể tin nổi chuyện gì đang diễn ra. 

“Đi theo tôi!” Lâm Đại Minh rít một hơi thuốc, nhả hơi khói sau đó nhìn Cố Thương nói. Hắn thấy cô nhìn lại hắn đầy cảnh giác, cười nửa miệng. “Tôi đưa cô đi ăn!”


Nghe được câu nói này hai tên đàn em xém ngã ngửa. Đại ca đang mời con mồi đi ăn? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đại ca đã ăn được con bé kia chưa? 

“Đi cùng một ɖâʍ tặc?” Đừng nghĩ một mình Lâm Đại Minh biết dùng nửa con mắt để nhìn người khác! Cố Thương đi tới chìa tay ra trước mặt hắn. Không chút kiêng nể mà nhìn thẳng mắt hắn: “Trả tôi điện thoại!”

Lâm Đại Minh quan sát cánh môi còn rơm rớm máu của cô gái trước mặt một hồi, sau đó lấy trong túi chiếc điện thoại vừa cướp đặt vào tay Cố Thương. 

Cô không nói gì cứ thế quay người bỏ đi một mạch.

Hắn rít thêm một hơi, đầu thuốc rực tàn đỏ, khói trắng loãng vào không khí. Lâm Đại Minh đứng trông theo bóng lưng kiêu ngạo phía trước, nhếch môi cười nhạt. 

Một cô gái như vậy quả thật hiếm có!

“Đại ca… chuyện này…”

“Chúng mày hay bất kỳ đứa nào đều không được phép đụng vào con mồi của tao!” Lâm Đại Minh chặn họng thằng đàn em, vứt điếu thuốc cháy được nửa già xuống đất dẫm mạnh. Để hai tay vào túi quần, lững thững đi theo sau Cố Thương. 

Hai tên đàn em đã ngơ lại thêm ngơ. Nhìn nhau một hồi rồi cũng nhấc chân đi theo sau Lâm Đại Minh. 

Cố Thương sẽ không vì được bỏ qua mà cảm kϊƈɦ hắn, loại người nguy hiểm như vậy cô nên tránh càng xa càng tốt. Ban đầu cô có chút ngạc nhiên, chỉ vì tiếng bụng đói của cô mà hắn tha cho. Nhưng rồi cô cũng chẳng buồn bận tâm, điều quan trọng là cô cần nhanh chóng trở về thật nhanh. 

Có cảm giác bị ai đó đi theo sau, Cố Thương cảnh giác cao độ cắm đầu bước thật nhanh hòng cắt đuôi. Cô đi mà như chạy, nhưng lại không đấu nổi bước chân thong dong của Lâm Đại Minh. 

“Anh còn muốn làm gì?” Cố Thương gắt lên, cô lườm Lâm Đại Minh như kẻ thù khác hẳn bộ dạng dè dặt lúc ban đầu. Cô cố tình đi cách xa hắn một đoạn. 

Cũng có thể cô cáu giận như vậy là vì đang đói bụng, nhất thời không kiềm chế được cảm xúc.


“Đi ăn!” Lâm Đại Minh hững hờ đáp. 

Trêи đoạn đường vắng vẻ, bốn con người đi làm ba hàng cứ thế im lặng mà bước. Lần lượt là Cố Thương đi đầu, Lâm Đại Minh, Hắc Cẩu và Bạch Cẩu cùng hàng nối theo sau. Cho đến khi nhìn thấy tiệm lẩu nướng có lác đác vài khách ngồi ngoài cửa vừa ăn vừa rôm rả trò chuyện, tại ngã rẽ nơi cuối con đường.

Tiệm lẩu nướng có tên Thâu Đêm, nội thất bao gồm bàn nướng chuyên dụng, nhiều ghế nhựa. Được sắp xếp vài bàn trong quán cùng nhiều bàn ngoài vỉa hè. 

Khói quện với mùi hương của thịt, hải sản, nấm nướng toả ra tứ phía khiến Cố Thương thêm mềm nhũn. Mặc dù đã ăn ở công ty, nhưng vì làm việc liên tục và gặp phải chuyện vừa rồi nên khiến cô cảm thấy rất đói. Còn chưa kịp phản ứng, cổ tay cô đã bị Lâm Đại Minh nắm chặt. Không cần biết cô có muốn hay không, hắn cứ thế kéo cô đi vào chọn đại một bàn trống ngoài tiệm. 

“Ăn xong tôi đưa cô về!” Lâm Đại Minh thả tay cô ra sau đó chọn bừa cái ghế rồi ngồi xuống. Hai tên đàn em cũng nhanh chóng vào chỗ ngồi. “Đừng tưởng bở, tôi không muốn món mồi của tôi rơi vào mồm con chó khác!” Hắn hất mặt ra hiệu Cố Thương ngồi xuống, cô ghét cái bộ dạng ông cố thiên hạ này của hắn. 

“Anh chị dùng gì ạ?” Còn đang phân vân có nên bỏ về hay không thì chị chủ quán tay cầm thực đơn đi tới chào hỏi. Cố Thương vì không muốn bị dị nghị, miễn cưỡng ngồi xuống cạnh Lâm Đại Minh. 

Thật buồn cười, cô đang đi ăn với lũ cặn bã suýt cưỡng bức cô!

“Anh chị dùng lẩu nướng hay lẩu nước ạ?” 

“Dùng gì?” Lâm Đại Minh hỏi bâng quơ. 

“Lẩu nước đi!” Thằng đàn em nhanh nhảu trả lời, đột nhiên bị Lâm Đại Minh lườm hắn ú ớ ngậm miệng lại. Nhìn đại ca mình một cách khó hiểu. 

“Ăn gì?” Lâm Đại Minh tay gõ lên mặt bàn chỗ Cố Thương, hỏi thêm một lần. 

“Lẩu nướng!” Cố Thương mải mê ăn dưa chuột vừa mang ra, không hề bận tâm tới xung quanh. Cô quả thực không còn sức lực để nghĩ tới việc khác, đặc biệt hương thơm từ bàn bên không ngừng quyến rũ lôi kéo cô vứt bỏ mọi thứ mà ở lại bên cạnh ba con chó săn đầy nguy hiểm này. 


“Lẩu nướng bên em có hải sản, sườn heo, gà,… anh chị lấy gì?”

“Cho thập cẩm.” Lâm Đại Minh trả lời thay Cố Thương. Nhìn cô đang một tay chống bàn đỡ cằm, tay còn lại cầm dưa chuột chấm muối ăn quên trời quên đất. Nhếch môi cười nhạt.

“Đại ca nay bị gì thế?”

“Đúng vậy! Có bao giờ đại ca mời con nào đi ăn đâu?”

“Chuyện gì đang diễn ra không biết!”

“Mà con này người ngợm cũng ngon ra phết…” Tên đàn em lập tức im miệng khi bị Lâm Đại Minh ném cả đôi đũa vào mặt. Hắn cúi xuống nhặt từng chiếc đũa đặt lên bàn, ngậm bặt mồm. Trộm nhìn đại ca, ngay lập tức cúi gằm xuống khi thấy cái lườm sắc bén. 

“Đừng bao giờ bàn tán về con mồi này của tao!” Lâm Đại Minh gằn giọng. Hắn nghe thấy tiếng cười khẩy bên cạnh phát ra từ “con mồi” đầy khinh bỉ, hắn cũng chẳng buồn quan tâm hướng mặt vào trong tiệm: “Cho một ca bia!”

“Dạ!”

“Chị cho em lon bò húc!” Cố Thương gọi với theo, trông như thể đang ngồi với những người bạn. Được mời ăn miễn phí, chi bằng ăn nhiều một chút không chẳng còn cơ hội nào nữa đâu!

Lâm Đại Minh không nói gì. Hắn nhâm nhi đĩa lạc luộc trêи bàn và cùng bọn đàn em nói về chuyện giang hồ – thế giới của hắn. Cố Thương ngồi bên cạnh bảo không nghe thấy thì vô lý, mà cô cũng chẳng có ý định quan tâm. Tuy cô nghe không hiểu gì nhưng công nhận thế giới của hắn khá thú vị. 

Một lúc sau bia và bò húc được mang ra, Lâm Đại Minh và bọn đàn em vừa uống bia vừa ăn lạc luộc. Còn Cố Thương vẫn thuỷ chung với đĩa dưa chuột vơi dần và cốc bò húc đá mát lạnh. 

Rất nhanh sau đó, bếp nướng được mang ra đặt xuống lỗ tròn to giữa bàn. Chủ quán chuẩn bị than hoa đặt vào, châm lửa sau đó đặt bếp xuống. Hướng dẫn sơ qua về cách sử dụng bếp rồi chị đi vào lấy đồ ăn ra. Dần dần, mặt bàn ngày một kín đến mức buộc phải để một vài thứ xuống đất. 

Cố Thương quên đi ba tên bên cạnh, hí hửng gắp đồ ăn đặt lên bếp. Trong mắt cô chỉ có đồ ăn, khẽ nuốt nước miếng và chờ đợi đồ chín. 

Lâm Đại Minh nâng cốc lên miệng, hắn liếc qua bộ dạng của cô gái bên cạnh sau đó nốc một hơi hết sạch. Đặt cốc xuống để tên đàn em rót thêm. Hắn cầm đũa gắp những món trêи bàn đặt lên bếp nướng. 


Sau vài phút cũng đã chín, Cố Thương thổi phù phù miếng thịt thơm lừng trêи đũa sau đó bỏ miệng ăn. Cái sự dai dai của thịt, cùng hương vị đậm đà, mùi thơm của khói và cái bụng rỗng tuếch này khiến cô thêm mê mẩn. Thật sự rất tuyệt vời!

Có lẽ quá vội vàng, đồ ăn trong miệng vẫn còn nóng nên khiến hai mắt Cố Thương nhoè lệ mỏng. Nhưng không sao, vì đồ ăn quá ngon cô có thể bỏ qua tất cả. 

Lâm Đại Minh và hai tên đàn em quan sát toàn bộ những gì vừa diễn ra, bọn hắn cười thành tiếng. Cụm bia với nhau, uống cạn một hơi và bắt đầu gắp đồ cho miệng ăn. 

Thoáng cái đã gần mười hai giờ đêm, bàn bên cạnh cũng đã đổi người. Một tốp năm thanh niên ăn mặc khá phong cách, bên cạnh là ba cô gái ăn mặc sexy. Bọn họ rất ồn ào, mồm miệng văng phụ khoa như chốn không người. Các cô gái xinh đẹp bên cạnh đặt ba thứ bộ phận sinh ɖu͙ƈ lên mồm, chửi còn hăng hơn đám thanh niên kia. Ước trừng đây cũng chỉ là bọn học sinh cấp ba hoặc đại học ăn chơi nào đó. 

“Bàn bên có mấy thằng bẩn bựa vãi l**!” Một tên trong đám thanh niên chỉ tay sang bàn Lâm Đại Minh cố tình nói to, ra vẻ không sợ trời không sợ đất. Bọn bạn thấy vậy cười lớn hùa theo. 

“Một lũ trẻ trâu ấy mà!” Tên bên cạnh góp lời. 

“Bên cạnh bọn nó có một con trông quê vãi c**.” Một cô gái cao vút giọng. Cố tình cầm cây đũa ném mạnh vào lưng Cố Thương khiến cô nhíu mày đau, lỡ làm rơi đôi đũa trong tay đổ xuống mặt bàn.

Bọn chúng thấy vậy cười phá lên.

Một cô gái khác góp lời: “Nhìn con ý trông tởm vãi l**, bẩn cả mắt!”

“…” Cùng rất nhiều câu khác. Tiếng cười của bọn chúng thật gây ô nhiễm và làm ảnh hưởng người xung quanh. 

Chị chủ quán thấy không ổn liền ngay lập tức lấy điện thoại gọi cho bảo kê. Nghĩ gì ở quán chị có một hai người là thích thì làm càn? Là người làm ăn, chẳng ai là không có một thế lực nào đó sau lưng cả. 

Bị phá mất bữa ăn lại thêm bị một con ranh ném đũa vào người, Cố Thương như muốn phát khùng lên. Đang phân vân có nên đứng dậy ra đấm cho con kia một trận hay không thì bên cạnh Lâm Đại Minh hất mặt ra hiệu cho hai tên đàn em đứng lên ra tiếp bọn ranh con kia. 

Hắn ung dung rót bia vào cốc còn Cố Thương hóng hớt ngoái đầu nhìn hai tên đàn em đang đi sang bàn bọn kia. 

“Ai ya! Hai thằng trẩu tre cuối cùng không nhịn được sang đây tiếp anh rồi à?” Cái tên đầu sỏ vẫn không biết sợ là gì, nghênh ngang hất mặt về phía hai tên đàn em. Vừa rứt lời cổ áo hắn đã bị túm và xách ngược lên cao trước sự ngỡ ngàng cùng hoang mang của bọn bạn xung quanh. 

“Xong việc thưởng bọn mày mấy con phò non!” Kề cốc bia gần miệng, Lâm Đại Minh nhàn nhạt nói một câu sau đó thong thả uống…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận