Lưu Manh Phố Đêm

Cố Thương bị Lâm Đại Minh ép ở lại nhà hắn một tuần, ngoài việc chăm sóc sức khỏe cô hồi phục hoàn toàn, ép cô làm gối ôm trong lòng ra hắn không hề làm những việc thừa thãi nào khác với cô. Thỉnh thoảng hôn vài miếng, trộm sờ thỏ con đang lớn dần cô sau lớp áo khi cô đã ngủ say ra thì chẳng có gì cả. Thật đấy!

Sau khi cảm thấy sức khỏe cô hoàn toàn ổn định, Lâm Đại Minh cũng không cưỡng ép cô ở lại, trả cô về xóm trọ thân thuộc. Vì cô đã tự ý nghỉ làm ở công ty nên cô không còn được nhận vào làm trở lại, một phần vì cô ngại và hơn hết là có sự hiện diện của hắn. Rất may, chỉ mất vài ngày cô đã có thể xin vào làm trong một siêu thị mini gần đây. Ngày làm tám tiếng, lương cứng ba triệu dưỡi, chưa kể tăng ca và tiền hoa hồng. Nếu chăm chỉ làm việc, tăng ca đều lương lên sáu triệu cũng ok. 

Nhưng chỉ là tạm thời mà thôi. Nếu ăn tiêu hà tiện, tiết kiệm từng đồng cũng còn hơn hai triệu hoặc bốn triệu dưỡi nếu tính cả tăng ca. Công việc này, căn bản không dễ dàng để trả nợ!

Cố Thương đã thử liên lạc với Phạm Anh Kiệt vài lần nhưng toàn là thuê bao, cô cũng tính đến việc tới nhà hắn xem sao rồi lại thôi. Bởi cô, đã chẳng còn như trước. Tuy rằng cô không có tình cảm sâu đậm với hắn, nhưng cô vẫn cảm thấy xấu hổ khi đối diện với hắn. Hắn tốt như vậy, một đứa bị cưỡng bức như cô, nhu nhược vô dụng như cô tốt nhất nên tránh xa hắn, để cho hắn tìm một người tốt hơn cô. 

Nơi này, ngoài bà Phương và Phạm Anh Kiệt ra là chẳng còn ai tốt với cô cả. Tự dưng để vuột mất một người tốt, lòng Cố Thương cảm thấy thật buồn bã.

Bất ngờ thay, khi cô đã hạ quyết tâm rời xa Phạm Anh Kiệt tự mình coi mình là thứ không may mắn tránh xa hắn thì hắn lại xuất hiện ngay trước mắt cô. Vẫn đôi mắt chan chứa yêu chiều, vẫn cánh môi vểnh cong cười dịu dàng, vẫn đôi cánh tay săn chắc khóa chặt cô trong lòng. 

“Thật tốt quá, em không sao rồi!” Phạm Anh Kiệt phấn khích siết chặt tay hơn, ôm Cố Thương sát vào trong lòng.

Hắn của hiện tại vẫn là hắn khi đứng trước mặt Cố Thương, không một vết bầm tím của sự đánh đấm nào. Nhan sắc hắn vẫn khôi ngô, vóc dáng hắn vẫn vừa vặn cao ráo. Chỉ tiếc là, hắn không còn làm ở công ty đó nữa. Hắn giờ đã chuyển sang làm vận chuyển hàng hóa, lương so với công ty cũ còn cao hơn. Hắn nắm chắc trong bàn tay về vấn đề kinh tế, bất kể khi nào cô đồng ý hắn đều có thể đường hoàng cưới cô về. 

Cố Thương nặng nề đẩy Phạm Anh Kiệt ra khỏi người, trước sự kinh ngạc của hắn cô cười đắng, tay bám cạnh cửa chậm rãi đóng vào: “Anh không nên lãng phí thì giờ với em, anh nên tìm người khác đi.”

Phạm Anh Kiệt ngay tức khắc chặn cửa, dùng sức đẩy lại đồng thời chen người bước vào. Ôm chặt đôi vai Cố Thương, ép cô dựa lên cánh cửa vừa đóng vào bản lề: “Em nói gì vậy?”

Cố Thương do dự một hồi, cô ngẩng nhìn thẳng mắt Phạm Anh Kiệt, khóe môi vẫn nở nụ cười đầy gượng gạo: “Anh đừng làm em thấy khó xử. Em không còn như trước nữa.” Hít sâu một hơi, sắc mặt cô điềm đạm đến lạ, như có như không lạnh lùng nói thẳng: “Em bị cưỡng bức…”

Chưa kịp dứt lời, môi Cố Thương lập tức bị Phạm Anh Kiệt khóa chặt. Cô kinh ngạc mở to mắt, bất động như khúc gỗ, trân trân nhìn khuôn mặt hắn đang phóng đại trước mặt. Trước khi lý trí cô hoàn toàn tỉnh táo, cũng là lúc hắn lưu luyến rời khỏi môi cô.

Vuốt nhẹ bầu má Cố Thương, ngón cái miết ngang cánh môi còn ướt, đáy mắt Phạm Anh Kiệt lóe tia đau lòng cùng tội lỗi, khẽ nói: “Anh yêu em, không vì trinh tiết của em.”

“Nhưng…”

“Con lợn ngốc,” Phạm Anh Kiệt khẽ búng trán Cố Thương mắng yêu: “Là tự em quan trọng hóa vấn đề này lên thôi.” 

Hơn nữa, hại em ra như này là do anh. Thương, anh xin lỗi!

Lòng Cố Thương không cảm thấy nhẹ nhõm hơn sau lời an ủi của Phạm Anh Kiệt, cô thở dài thành tiếng: “Em muốn trao cho…”

Phạm Anh Kiệt thoắt cái bế Cố Thương trêи tay, đi nhanh đến giường đặt cô nằm xuống, thuận thế đè lên. Hắn cười yêu chiều, chen ngang câu nói cô còn dở dang: “Cho anh!”

Cố Thương nằm bất động, không giãy giụa cũng chẳng phản kháng, cô quay mặt đi hướng khác, khẽ nhắm mắt lại, lặng im không nói gì. Trong tâm trí không khỏi nhớ lại hai lần bị cưỡng bức đó. 

Phạm Anh Kiệt như nhìn ra tâm tư cô, hôn nhẹ lên trán cô, dịu dàng thì thầm vào tai cô: “Anh đợi em.”

Cố Thương mở mắt nhìn thẳng mắt Phạm Anh Kiệt như ngầm đồng ý. Hắn chống tay xuống chiếu, đẩy mình ngồi hẳn dậy, đi nhanh về phía cửa phòng. Trước khi mở cửa, hắn khựng lại, nghiêm túc nói: “Anh yêu em, chưa từng hối hận!”

Cố Thương ngồi dậy, nhìn cánh cửa vừa được Phạm Anh Kiệt đóng lại còn mập mờ đưa đẩy với bản lề. Cô thở dài một tiếng, trong lòng có chút rối loạn, bởi câu nói đó của Phạm Anh Kiệt. So với tên khốn đó, Phạm Anh Kiệt có nhiều điểm tốt đẹp hơn rất nhiều!

Chạm tay lên môi mình, làm thế nào để mở lòng với hắn đây? 

***

Trong môi trường làm việc mới, Cố Thương đối với các nhân viên nơi này cũng trở nên hòa đồng hơn. Cô vui vẻ cùng họ cười nói, cùng họ nỗ lực làm việc, cùng họ trau dồi kiến thức sống mỗi giờ mỗi ngày. Sau bao tháng ngày lên thành phố làm việc, cuối cùng cô cũng tìm được tri kỷ của mình. 

Một cô gái cùng tuổi, cô ấy tên Thiên Kim. Giống như cái tên của mình, từ cô luôn luôn toán ra sự tự tin cùng thần thái của một tiểu thư quyền quý, dù cho cô cũng chỉ là một nhân viên bán hàng bình thường. Thiên Kim có tính cách hòa đồng, lại rất dễ bắt chuyện, chính cô đã kéo Cố Thương ra khỏi lớp lá chắn trước người lạ, giúp Cố Thương hòa hợp với mọi người hơn.

Thiên Kim từng bước, từng bước chỉ Cố Thương làm sao để trang điểm đẹp, làm sao để chọn quần áo phù hợp, làm sao để trả giá khi mua đồ,… Cô ấy đối với Cố Thương rất tốt, nói chuyện cũng rất hợp cạ nữa. 

Cố Thương cũng rất thích cô ấy, bất chấp hậu quả mà dâng trọn niềm tin cùng sự trân trọng cho Thiên Kim.

Hai người đang xếp những sản phẩm lên giá kệ, Thiên Kim vô tình chú ý tới vùng ngực Cố Thương cười đen tối nói: “Vếu Thương bữa nay to ra nha!”

Cố Thương theo bản năng cúi nhìn ngực mình, ngẩng nhìn Thiên Kim vô tội lắc đầu: “Vẫn thế mà, nhỏ xíu!”

“Tao thấy nó to ra mà?” Thiên Kim cẩn thận ngó xung quanh dò xét, cô đứng lại gần, ghé vào tai Cố Thương nói thầm: “Hay được anh nào nuôi lớn?”

Sắc mặt Cố Thương đen thìu lùi, vô tình đẩy Thiên Kim ra, khinh bỉ ra mặt nói: “Nói bậy bạ! Mày so mày với tao xem, đứa nào to hơn?”

Thiên Kim đắc ý vênh mặt, kiêu ngạo đáp: “Hai cái ốc vít của mày có cửa so với của tao ư?”

“Vâng!” Cố Thương bĩu môi: “Đến lượt tao, tạo hóa cắm cho hai cái ốc vít!”

“Ha ha!” 

Thiên Kim vui sướиɠ bật cười, cúi người cầm rỏ đồ rồi bỏ đi. Để lại Cố Thương ngốc nghếch âm thầm ôm ngực đo đạc kϊƈɦ thước. Đúng là so với lúc trước, nó có to lên chút xíu. Mà cô cũng thấy hơi nhưng nhức. Mà thôi kệ, to lên thì càng đẹp chứ sao. Nhỉ?

Lúc Cố Thương tan làm cũng đã là tám giờ tối, trêи người còn mặc chiếc áo đồng phục nhân viên, khoác qua loa chiếc áo sơ mi mỏng và đeo chiếc túi nhỏ trêи vai. Cô cùng Thiên Kim ra khỏi cửa chính siêu thị, vì cả hai trái đường nhau lại cùng đi bộ nên chỉ vội nói câu chào rồi nhà ai người nấy về.

Cố Thương đi được vài bước thì thấy Lâm Đại Minh ngồi chống chân trêи con xe moto BMW S1000RR đen bạc đang nhìn lại cô, có vẻ như hắn đã chờ ở đây cũng khá lâu rồi. Cô làm như không thấy, cố tình bước qua sau đuôi xe hắn.

“Mẹ, con ranh này!” Lâm Đại Minh bực bội khẽ chửi thề. Hắn nổ máy đuổi theo sau Cố Thương, nhanh chóng vượt qua chặn đầu cô, nói như ra lệnh: “Lên xe!”

“Quen à?” Cố Thương bực bội ra mặt khẽ gắt. 

Lâm Đại Minh cười khẩy thành tiếng, hắn gạt chân chống dựng xe. Bước nhanh về phía Cố Thương, không để cô có cơ hội co giò bỏ chạy hắn đã túm gáy áo cô lôi xềnh xệch như lôi một con thú nhỏ trở lại xe mình. 

“Đồ điên! Buông ra đi!”

“Còn nói nữa, tôi quăng em vào thùng rác đấy!” 

“Quăng luôn đi!”

Cố Thương vừa dứt lời, Lâm Đại Minh đã mở ngay nắp thùng rác công cộng cạnh đấy, hắn không chờ cô có cơ hội nhận thức được chuyện gì sắp diễn ra, bế nhanh cô lên tay hướng thùng rác mà quẳng cô vào trong. Cô nào ngu ngốc như vậy, vội vàng ôm chặt cổ hắn, vô thức ụp mặt vào lồng ngực hắn lắc đầu lia lịa kêu toáng lên: “Đừng!”

“Đồ ngu!” Lâm Đại Minh gằn giọng mắng, lúc Cố Thương ngước lên lườm, hắn cười nhạt: “So với con bò, cô ngu gấp bội!”

“Đệt!” Cố Thương bị chê bai thậm tệ, buột miệng chửi thề. Cô vội vàng ngậm bặt miệng khi Lâm Đại Minh lườm cô cảnh cáo.

Trong lúc không khí đôi bên ‘căng thẳng’ đến nghẹt thở, từ đâu vọng đến tiếng mèo kêu non nớt cùng yếu ớt. Cố Thương ngay tức khắc vùng mình đứng xuống, vội ngó nghiêng tìm xung quanh dò xét xem tiếng mèo ở đâu.

“Meo~! Meo~!…” Tiếng mèo kêu kéo dài hơi, âm thanh ngắt quãng từng nhịp lại chẳng dừng lại. Như đang bám vào hi vọng mong manh để kiếm tìm sự sống, đánh động vào trái tim Cố Thương.

“Meo!” Cố Thương kêu tiếng mèo đáp lại.

“Meo~!!” Tiếng mèo đâu đó vội vàng kêu lên. 

Hai bên, một người một mèo cứ kêu ‘meo meo’ gọi nhau trong vô vọng. Lâm Đại Minh đứng bên cạnh trông cảnh tượng đối với hắn là hết sức hài hước này. Nhưng cũng chẳng thể phủ nhận, Cố Thương lúc này rất đáng yêu. Hắn mở đèn flash điện thoại lên, đi tới bên cạnh cô phụ giúp tìm kiếm tiếng mèo lạc. 

Thính giác Lâm Đại Minh rất nhạy bén, loáng cái hắn đã biết tiếng mèo kêu ở chỗ nào. Ngay lập tức hắn chĩa đèn flash vào trong thùng rác, giữa đống rác bùi nhùi đủ loại xen kẽ tiếng mèo yếu ớt. Cố Thương vừa kêu tiếng mèo vừa mải miết tìm kiếm mèo ở đâu, thấy hắn soi vào trong thùng rác theo bản năng ngó đầu nhìn vào kêu thêm vài tiếng.

“Meo~!!!” Từ trong đống rác, tiếng mèo mãnh liệt vang lên. Dường như nó đã quyết tâm tìm sự sống cho mình bằng được. Cố Thương kêu một tiếng, nó đáp lại mười tiếng. 

Cố Thương nghe tiếng mèo càng thêm xót ruột, bất chấp rác bẩn thỉu đến đâu, bốc mùi tới đâu cô không suy nghĩ gì nhiều, lập tức dùng hai tay không đảo rác bới lên. Tay làm, miệng kêu. 

Mèo cũng rất phối hợp, yếu ớt trong đống rác vừa kêu vừa giãy giụa liên hồi.

Lâm Đại Minh cầm khuỷu tay Cố Thương kéo cô đứng lùi lại, trước cái nhìn của cô hắn không một lời giải thích đã dúi điện thoại vào tay cô. Còn bản thân thì thay cô bới thùng rác tìm mèo. 

Cố Thương cố gắng soi đèn cho Lâm Đại Minh, cô lặng lẽ nhìn hắn. Một gã cặn bã máu lạnh vô tình, vẻ ngoài hào nhoáng, phong thái cao ngạo ấy đang thay cô bới rác để cứu một con mèo. Trong lòng cô có chút gì đó là cảm động. Cô vội lắc đầu rũ bỏ điều đó, thầm trách bản thân đã quên những gì hắn đã làm rồi sao?

Lâm Đại Minh đào rác tới mức hai bên tay ướt đẫm, cùng dính bẩn, mặt hắn có chút len nhem, mùi hôi của rác ám lên áo mới lôi được con mèo con gầy còm, thoi thóp thở ra ngoài. 

Cố Thương vội vàng tới đón con mèo ôm vào lòng, khẽ vuốt ve bộ lông sơ xác bẩn thỉu của nó dịu dàng chấn an: “Không sao rồi, không sao rồi!”

Cô nhìn Lâm Đại Minh, chân thành nói: “Cảm ơn anh!”

“Lên xe!” Lâm Đại Minh tuy vẻ ngoài đã nhem nhuốc nhưng thần thái hắn vẫn rất phong độ, tỏ vẻ chán ghét ra mặt gằn giọng. Hắn trở lại xe nổ máy, quay sang Cố Thương nhìn cô chằm chằm như cảnh cáo cô. 

Cố Thương ôm mèo trong lòng, đi nhanh tới xe Lâm Đại Minh toan chèo lên thì bị hắn luồn đôi tay xuống lách nhấc cô leo lên xe. Hắn nói một câu sau đó nổ máy chạy đi: “Chịu bẩn chút!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui