Cơm nước xong, Lâm Đại Minh bỏ lại hai thằng đàn em đứng dậy đi vào trong buồng. Hắn vừa bước vào, điều đầu tiên đập vào mắt hắn là cảnh tượng Cố Thương đang vô tư ngủ ngon giấc trêи giường. Cô ôm khư khư con bò sữa bằng bông, thân mình nằm đè lên chăn, vạt áo tốc quá bụng đem phần da trắng nõn phơi bày lộ liễu dưới ánh đèn sáng trắng. Trêи cổ cô, con mèo nhỏ cuộn tròn như cục bông khò khè thành tiếng. Khung cảnh hết sức bình yên, bình yên đến nhức nhối.
Cố Thương có biết bản thân đang ở đâu không? Tại sao cô có thể buông nơi cảnh giác tại một nơi nguy hiểm như vậy? Cô thật quá chủ quan, hay bản chất cô vốn dĩ kiên cường độc lập, bất cứ tình huống nào cũng gồng mình chống chọi?
Trông cô không khác gì một con mèo hoang, thoạt nhìn thì thấy nó hiền lành dễ thuần nhưng thực chất nó chưa từng ngừng chống đối, nó thu mình vào thế bị động chờ trực cơ hội phản công.
E là, nó không có bất cứ cơ hội nào. Bởi mọi đường lui đều đã bị Lâm Đại Minh cản lại. Cô mềm hắn sẽ mềm, cô cứng hắn cũng sẽ cứng.
Bước lại gần giường ngủ, Lâm Đại Minh khẽ chống tay xuống đệm khom mình cúi xuống. Áp chóp mũi mình lên chóp mũi cô, thuận tay kéo vạt áo che đi bụng cô, khóe môi vẽ lên đường cong dịu dàng: “Ngủ ngon.” Nói rồi, hắn đứng thẳng dậy hướng cửa ngách đi ra ngoài nhà tắm.
Đặt bàn chải đánh răng vào trong ống cắm, Lâm Đại Minh trong lúc quay người toan rời đi thì vô tình nhìn thấy đống quần áo ướt của mình và Cố Thương còn nằm dưới sàn. Hắn cúi người cầm lên, đi khỏi nhà tắm rồi vòng vào nhà kho bên cạnh. Vứt đống quần áo vào trong máy giặt, đổ nước giặt rồi nhấn nút, xong xuôi hắn quay người định rời khỏi thì hắn chợt mở nắp máy giặt bới ra bộ quần áo của Cố Thương. Đóng nắp trở lại, hắn đi nhanh vào phòng tắm vặn nước xả đầy thau. Hạ mình ngồi xổm, tự tay giặt sạch bộ quần áo của cô.
Khoảng mười phút sau, Lâm Đại Minh từ ngoài sân giếng đi vào buồng ngủ. Cài cửa ngách cẩn thận, tắt đèn tuýp trêи tường chỉ chừa lại chiếc bóng ngủ xanh trầm. Cẩn thận nằm xuống giường, luồn tay dưới gáy Cố Thương đem cô ôm vào lòng rồi ngủ say.
Tiếng mèo còn khò khè vang bên tai, Lâm Đại Minh thô lỗ túm gáy nó nhẹ quăng xuống đất. Mèo ta ấm ức lắc mình, gào mồm kêu to liền mấy tiếng. Hắn đang ôm Cố Thương trong lòng, thảnh thơi khép mắt định chìm vào mộng đẹp thì bị con mèo con làm phiền. Còn chưa kịp làm gì tiếp theo, con mèo đã nhảy lên giường mon men lại gần cô nằm.
Lâm Đại Minh vốn muốn một phát bóp chết tươi con mèo này, nhưng hắn chọn kiềm chế lại cảm xúc, bất đắc dĩ mặc con mèo làm càn. Hắn bực bội luồn tay xuống vạt áo Cố Thương, túm lấy con thỏ nhỏ mềm mại rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.
***
5:00 sáng, tiếng chuông báo thức réo lên liên hồi. Cố Thương mắt vẫn nhắm nghiền, tay quờ loạn tìm điện thoại. Phải mất một hồi cô mới túm được con Nokia, mò mẫm bấm nút tắt đi. Vứt điện thoại sang bên cạnh, cô mệt mỏi động thân xoay mình mà không biết bản thân vừa vô tình hướng mặt về phía Lâm Đại Minh đang nằm bên cạnh. Tay hồn nhiên đè lên ngực hắn, chân chậm rãi thò khỏi chăn gác ngang thắt lưng hắn.
Lâm Đại Minh một tay kê đầu Cố Thương, tay còn lại nâng lên chạm vào cẳng chân cô chậm xoa từ cổ chân lên bắp đùi cô trong tình trạng mắt vẫn nhắm. Trông hai người họ nào khác gì cặp vợ chồng son giở chứng lười biếc lúc sáng sớm ngày mới.
6:00, tiếng chuông báo thức lại reo lên. Lâm Đại Minh vươn người cầm con Nokia kia lên bấm tắt đi. Điện thoại bàn phím? Cố Thương giờ đang sử dụng thứ này?
Tạm gạt đi cái suy nghĩ về điện thoại hiện tại của cô, Lâm Đại Minh khẽ lay người Cố Thương gọi: “Thương ơi, Thương!”
“Hử?” Cố Thương ậm ừ đáp. Mí mắt cô nặng trĩu, không hiểu sao lại chẳng thể mở nổi. Chân tay vẫn đem kê hết lên người Lâm Đại Minh, cô như con mèo lười áp sát mặt mình vùi sâu vào ngực hắn.
“Em không đi làm à?”
“Có.” Cố Thương uể oải nâng mình ngồi dậy, một tay chống xuống nệm đỡ thân, đem cái bản mặt ngu người nhìn Lâm Đại Minh. Mắt ti hí gượng ép hé mở, đầu óc cô rỗng tuếch căn bản chẳng nhận thức được điều gì đang diễn ra. Bất chợt, cô nặng nề gục mình ngã nằm xuống ngực hắn, cất giọng khàn đặc còn ngái ngủ: “Có đi làm…”
Lời vừa dứt được vài giây, Cố Thương đã lăn quay ra ngủ như chết. Lâm Đại Minh lắc đầu cười trừ, một tay xoa lưng cô, một tay vuốt ve mái tóc cô. Tâm tình hắn như nhảy múa, đây là lần đầu tiên cô tình nguyện sà vào lòng hắn. Hắn bạc môi mấp máy đều đều, thanh âm trầm thấp dịu dàng khẽ vang giữa gian buồng tĩnh lặng: “Vậy thì nghỉ đi.”
Lâm Đại Minh quờ tay lấy con iPhone 11 Pro Max, ngón cái thao tác nhanh nhẹn loáng cái đã bấm gọi đi cho tên liên lạc ‘Đen’: “Thương hôm nay nghỉ.”
Gác máy, hắn đặt sang một bên. Nhẹ kéo Cố Thương nằm lại xuống giường, tránh cô bị đau người bởi tư thế không phù hợp. Trông cô giờ khác nào con búp bê vải vô tri, mặc hắn thích làm gì thì làm. Tự dưng ngoan ngoãn như này cũng là một loại bất an, nghĩ là làm Lâm Đại Minh đặt tay lên trán cô kiểm tra. Vẫn bình thường!
Vỗ nhẹ vào má Cố Thương, hắn hỏi: “Em sao thế?”
Cô âm ử đáp: “Muốn ngủ.”
“Có đau ở đâu không?”
Cô nhẹ lắc.
“Vậy ngủ đi.”
Cô ngu ngốc tiếp tục lắc lắc, mệt mỏi thì thào: “Đi… làm…”
“Nghỉ đi.”
Gật.
“Ngoan, ngủ đi.”
Gật.
“Chiều cho đi chơi.”
Gật.
“Yêu anh đi.”
Gật.
Lâm Đại Minh phì cười, vui vẻ gặm nhấm môi Cố Thương. Cô theo bản năng hơi nhăn mày, đôi tay quờ quạng chạm vào đôi bả vai hắn yếu ớt dùng sức đẩy ra. Cô càng đẩy, hắn lại càng hăng bắt đầu có những hành động vượt quá giới hạn.
Bàn tay thô to bắt lấy con thỏ nhỏ chơi đùa, miệng hôn lên con thỏ còn lại. Đầu lưỡi mềm mà cứng lướt nhẹ đỉnh đầu, tắm ướt một mảng nhỏ. Cố Thương vội vàng cắn chặt răng, tiếp tục dùng sức đẩy Lâm Đại Minh ra khỏi thân mình.
Sáng sớm, ɖu͙ƈ tính đàn ông mạnh mẽ lại còn có phụ nữ sẵn trong tay càng thêm kϊƈɦ thích ɖu͙ƈ vọng lên cao. Lâm Đại Minh vốn là kẻ cuồng ɖu͙ƈ không tránh khỏi được điều này. Vân vê cặp thỏ cho chán chê, hắn di chuyển tay dọc bụng đang co rút liên tục của Cố Thương chậm rãi luồn qua cạp quần, dịu dàng phủ lên hoa nhỏ nóng bỏng.
Cố Thương theo phản xạ kẹp chặt đùi chống đối, cô không hiểu sao cô không tải nào nâng nổi mí mắt lên. Giờ cô chẳng nghĩ được cái gì cả, cô chỉ muốn ngủ một giấc mà thôi. Túm lấy cổ tay Lâm Đại Minh đầy săn chắc, mơ hồ hiện hữu đường vân gân ra sức cản lại. Cô lắc đầu, thì thào nỉ non: “Muốn ngủ.”
Lâm Đại Minh hít sâu một ngụm khí lạnh, ngước nhìn khuôn mặt còn nhắm nghiền mắt của Cố Thương, hắn trông thấy sự mệt mỏi trêи đó. Yết hầu chuyển động lên xuống nhẹ nhàng, hắn dứt khoát rút tay khỏi vùng cấm địa, bưng má cô hôn khắp nơi liên tiếp vài cái, trách yêu: “Tha cho em.”
Hắn nằm yên bên cạnh Cố Thương, ngắm nhìn cô say ngủ. Vuốt nhẹ từng đường nét trêи gương mặt cô, tỉ mỉ khảm sâu vào tâm trí mình. Ngón tay xương dài nam tính, miết ngang cánh môi khẽ mở hờ thở đều. Lâm Đại Minh áp mặt mình sát mặt cô, trán chạm trán. Hàng mi hắn vừa dày vừa dài lay động chớp nhẹ, đôi con ngươi đen như ngọc hướng về phía Cố Thương dịu dàng.
Cố Thương như ăn phải chất gây ngủ, cô ngủ quên trời quên đất, quên cả sự tồn tại của Lâm Đại Minh. Cô vô tư tay ôm chân gác trêи người hắn, một lúc sau đem tay mình luồn xuống vạt áo hắn đi lên phía trêи mơ màng mân mê hạt đậu nhỏ.
Mặt Lâm Đại Minh đen thùi lùi, vỗ nhẹ vào ʍôиɠ Cố Thương một cái: “Nghịch ngợm!”
Chẳng biết Cố Thương có nghe thấy hay không, lời Lâm Đại Minh vừa dứt cô liền rụt tay lại được vài giây liền chuyển sang hạt đậu bên cạnh mân mê. Hắn nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống, con bé này có biết bản thân đang đùa với lửa không? Hắn hít sâu một hơi, đem ɖu͙ƈ vọng trong người ép xuống. Để mặc tay cô làm càn trong ngực áo, hắn từ từ khép mi lại.
Con mèo nhỏ an nhàn cuộn mình nằm bên gối Cố Thương, nó áp thân dựa vào cạnh đầu cô, tiếng khò khè chậm rãi phát lên đều đều, khuấy đảo cả không gian lặng thinh.
***
Hơn mười giờ, Lâm Đại Minh cẩn thận rời giường để lại Cố Thương và con mèo ngủ nướng. Hắn vệ sinh cá nhân, phơi phóng quần áo, tự mình chuẩn bị bữa trưa. Dựa vào một chút đồ có sẵn trong tủ lạnh, hắn thuần thục làm xong mâm cơm. Những món đơn giản không thể đơn giản hơn, một canh một mặn, thanh đạm bình dị. Từ trước đến giờ, hắn không ăn bên ngoài cũng do Hắc Cẩu đảm đương việc nấu nướng. Vậy mà hôm nay, chỉ vì một cô gái, từ một đại ca máu mặt biến thân thành một người bạn trai cần mẫn đúng nghĩa.
Nhìn qua, đâu ai nghĩ hắn là kẻ ‘không biết gì’. Thực chất những việc nấu nướng này, Lâm Đại Minh còn thành thạo hơn đám con gái thời nay. Món hắn làm không phải sơn hào hải vị, nhưng vài ba món cơ bản bình đạm hắn đảm bảo không ai có cơ hội chê bai trình độ nấu nướng của hắn.
“Meo~ meo~” Bất chợt tiếng mèo kêu vang liền mấy tiếng, Lâm Đại Minh vừa đặt mâm cơm xuống bàn theo phản xạ liền ngẩng đầu lên nhìn.
Con mèo con vừa ngoác mồm kêu vừa lon ton chạy tới, so với tối qua nó khác một trời một vực. Tựa như nó của hiện tại không phải nó của lúc trước. Nó lanh lẹ hoạt bát, người thì bé tẹo mà tốc độ nó nhanh thoăn thoắt. Nó phi đến chân Lâm Đại Minh hạ mình ngồi xuống, giương đôi mắt tròn như bi ve nhìn hắn đầy vô tội, miệng nhỏ gào lên liên hồi.
“Meo~!”
“Phiền phức!” Lâm Đại Minh nhấc chân gạt nhẹ con mèo nhỏ sang một bên, bước nhanh về phía trạn bếp. Mèo ta lắc đầu vài cái, thân mình tí tẹo hấp tấp đuổi theo sau hắn. Khi hắn đứng với tay lên trạn lấy một chiếc bát con, con mèo bám đôi vuốt sắc nhọn vào quần hắn hoàn toàn coi hắn là một cái cây, đu mình leo lên, vừa leo vừa ngoạc mồm kêu.
Lâm Đại Minh thô lỗ túm gáy mèo dùng lực kéo ra khỏi người, mèo ta bướng bỉnh giãy giụa gồng mình ghim móng lên áo hắn nên khi bị hắn kéo ra nó hiển nhiên lôi căng cả chiếc áo một mảng lớn. Nếu không vì Cố Thương, hắn chắc chắn sẽ không ngại đập con mèo này xuống đất cho chết luôn. Mất một lúc hắn mới lôi được cỗ rắc rối này khỏi người, một tay túm gáy nó xách đi ra ngoài, một tay mang theo chiếc bát nhỏ.
Lạnh lùng vứt con mèo con xuống đất, Lâm Đại Minh gắp vài miếng thịt vào bát rồi để trước mặt nó. Mèo con lao đầu vào bát thịt, vừa ăn vừa kêu mãn nguyện. Hắn bỏ mặc con mèo, đi nhanh vào trong buồng lay người Cố Thương gọi cô dậy.
“Dậy đi Thương!”
Cố Thương ậm ừ gắt ngủ, mắt vẫn nhắm nghiền. Lâm Đại Minh túm hai bên bả vai cô, nâng người cô ngồi dậy. Cô gật gà gật gù, sắc mặt trắng bệch, trông vô cùng mệt mỏi.
Gạt mớ tóc lù xù trước trán cô, hắn kiên nhẫn gọi tiếp: “Trưa rồi, dậy ăn cơm.”
Cố Thương nghe câu được câu không, cô vô thức gục đầu vào lồng ngực Lâm Đại Minh ra sức lắc đầu, khó khăn mở miệng gắt khẽ: “Muốn ngủ.”
“Ăn xong rồi ngủ!”
“Muốn ngủ cơ!” Cố Thương ngả người nằm xuống giường trở lại, mí mắt nặng trĩu dán chặt vào hốc mắt, vài giây sau đã trở lại giấc ngủ.
Tuy Lâm Đại Minh không muốn để cô bỏ bữa, hắn cũng không muốn ép buộc cô nên đành chiều theo ý cô. Hắn hạ mình nằm xuống bên cạnh cô, kiên nhẫn chờ cô hoàn toàn thức giấc. Dù cho bụng hắn đã bắt đầu sôi lên…