Hơi thở nặng nề vang lên mạnh mẽ, cùng với giọng nói khản đặc ɖu͙ƈ tình: “Thật chặt!” Nam Triết chậm rãi đưa vật giữa chân vào bên trong cơ thể Cố Thương, trán hắn chẳng biết từ khi nào rỉ ra vài giọt mồ hôi. Hắn thở hắt thành tiếng, gục mặt xuống hõm cổ cô, hà hít thật sâu, thỏa mãn nói vào tai cô: “Thật thơm!”
Hương thơm tươi mát của tuổi trẻ!
Thân thể hai bên xác nhập thành một khối hoàn chỉnh, hai màu da tách biệt lại càng thêm đốt nóng không gian. Nam Triết vuốt ve cơ thể Cố Thương, thật mềm mại, thật thơm! Hắn nhếch môi cười nhạt, ánh mắt nhìn thẳng khuôn mặt cô, nửa đậm ɖu͙ƈ nửa đậm hận nói: “Đàn bà do thằng chó đó chọn đều hàng ngon, đàn bà của nó lại càng ngon!”
Cố Thương cắn răng, nhắm chặt mắt, quay mặt đi hướng khác. Ngoài bất lực nằm im ra cô chẳng thể làm được điều gì khác. Thân dưới bị một kẻ lạ mặt tiến vào, tùy ý chơi đùa. Cô cảm thấy thật ghê tởm chính bản thân mình, họa chăng cô là loại con gái ai cũng có thể thao túng bắt ép cô làm điều chúng muốn? Thân thể này lại cứ thế thành một con búp bê tình ɖu͙ƈ để đám đàn ông giải tỏa?
Thật tởm!
Nam Triết động thân ấn vào, rồi lại kéo ra. Của hắn trướng to, của Cố Thương lại nhỏ hẹp mỗi lần tiến tới là một lần bị cắn nghiến, sự chặt chẽ này càng làm hắn thêm đê mê. Tháo nhanh dây buộc nơi đôi cổ chân cô, đích thân chạm đôi tay vào bẹn cô dạng rộng sang hai bên với tư thế hắn cho là kϊƈɦ thích nhất. Tốc độ một lúc một nhanh, lực đạo càng lúc càng mạnh mẽ, mỗi một đợt thúc vào lại càng hăng hái.
Nam Triết nhịn không được buông những tiếng rêи dài nam tính, từ trêи cao nhìn xuống người con gái trẻ với cơ thể còn tươi mới đang nằm bất động dưới thân, không phản kháng, không la hét dù chỉ một chút cũng không. Tựa một khúc gỗ vô chi vì tác động bên ngoài mà sản sinh những phản ứng nhạy cảm: như run rẩy, như giải phóng mật hoa tự bôi chơn cuộc chơi bảo vệ chính mình. Cánh môi bị cắn tới ứa máu, mồ hôi tuôn bết tóc dính lên góc mặt, đôi tay bị chói trêи đầu giường quật cường bấu thật chặt thành hai nắm đấm nhỏ, gân xanh hiện lên rõ ràng dưới làn da trắng nõn.
Kɧօáϊ cảm nhạt đi, sắc mặt Nam Triết đanh lại không chút nể nang mà vung tay tát bốp vào khuôn mặt trắng bệch của Cố Thương, in đỏ vệt tay năm ngón. Trước cái nhìn ngạc nhiên của cô, hắn hung bạo túm tóc cô giật thật mạnh, giận dữ quát: “Rêи cho tao nghe! Rêи lên!”
Tai Cố Thương ù đi, nước mắt kiềm không được rơi dọc thái dương tuy vậy cô vẫn ngoan cố không khuất phục. Vẫn nghiến răng chịu đựng sự giận dữ từ một gã đàn ông lạ mặt. Chợt, cô cảm thấy trong miệng cô có thứ gì đó tanh tanh, một dòng máu đỏ tươi từ trong miệng trượt ngang nơi khóe miệng, rơi xuống cổ. Da cô trắng nõn lại càng làm chúng thêm nổi bật, nửa xinh đẹp nửa bi thương.
Nam Triết điên tiết trước sự ngoan cố của Cố Thương, hắn túm tóc cô giật thật mạnh, lớn giọng: “Tao muốn biết con đàn bà của thằng chó đó có tiếng rêи thế nào, rêи đi! Rêи như một con điếm cho tao!”
Lực đạo tay của Nam Triết quá mạnh, thành công ép Cố Thương miễn cưỡng để vọt tiếng kêu khe khẽ. Thanh âm tựa con mèo con bị thương, mềm mại đáng yêu, kϊƈɦ thích bản năng hoang dã nguyên thủy nhất trong hắn. Thân dưới mãnh liệt ra vào, hận không thể cứ thế mà giết chết cô. Thằng chó đó ghét ai đụng vào đồ của nó, giờ con đàn bà của nó đang bị hắn thao tới nát chắc hẳn nó rất tức giận. Cứ nghĩ tới sắc mặt khó coi của nó, hắn càng thêm sảng kɧօáϊ, cứ như vậy đem cô gái dưới thân hành xác.
Cố Thương nhanh chóng tiếp tục cắn chặt răng chịu đựng. Nam Triết nào phải Lâm Đại Minh, một kẻ coi trời bằng vung lại dung túng cô hết lần này tới lần khác. Hắn lật úp người cô, ép cô quỳ bò trêи giường, hắn từ phía sau đánh đến, còn chưa đủ hắn còn một tay giật tóc cô như giật cương ngựa, tay còn lại bấu eo cô đến bầm tím, đánh ʍôиɠ cô tới sưng đỏ.
Cố Thương có kiên cường đến đâu cũng chỉ là một cô gái bình thường, cũng biết đau đớn. Cô cứ như vậy bị Nam Triết đánh đến phát khóc, cả người chỗ xanh chỗ tím, tóc bị hắn giật mất một mảng lớn.
Tiếng khóc của cô làm hắn thêm phấn khích, đẩy cô ngã nghiêng xuống giường, nhấc một chân cô gác lên vai mà cứ trong tư thế này đánh đến. Ép cô hướng mặt vào nơi giao hợp, ɖâʍ tục nói: “Mày nhìn đi! Tao đang chơi mày đấy con đĩ! Nói xem tao với thằng chó Minh ai làm mày sướиɠ!”
Cố Thương vội dùng hai tay che mặt, liều mạng lắc đầu.
Đôi tay cô bị Nam Triết lạnh lùng tách bỏ, thấy cô nhắm chặt mặt hắn liền ban cho cô cái tát thật đau, ép cô mở mắt bằng được.
Cố Thương thêm ghê tởm khi buộc phải nhìn vào nơi đó. Cô như con thú bị thương, giãy giụa phản kháng yếu ớt. Nhưng đôi tay cô thì bị chói chặt, còn hông cô lại bị Nam Triết khống chế, cô bất lực cứ như vậy mà hứng chịu từng đợt bạo hành từ một kẻ lạ mặt.
Nam Triết đứng dưới sàn chỉnh tề lại đống quần áo, không hề ngoái lại nhìn cứ thế lạnh lùng mở cửa phòng bỏ đi.
Cố Thương bất tỉnh trêи giường, đôi tay được gỡ bỏ ửng đỏ một mảng lớn nơi cổ tay, máu đỏ rỉ ra ngoài. Cơ thể cô bị tϊиɦ ɖϊƈh͙ sau cuộc chơi của Nam Triết vấy bẩn, da thịt trắng nõn chỗ xanh chỗ tím. Eo cô hằn rõ mười đầu ngón tay, bờ ʍôиɠ bị đánh đến sưng đỏ. Xung quanh gar giường, một vài mảng tóc rụng tả tơi. Hơi thở cô yếu ớt, ngắt từng quãng…
***
Thiên Kim xuống đến lán xe tại trung tâm, cô kinh ngạc khi thấy hai gã trai tráng đứng bên cạnh một con xe điện. Mà nhìn kỹ lại thì nhận ra đó là xe của Cố Thương, trêи ổ còn cắm chìa khóa. Sắc mặt cô trở nên tức giận, hùng hổ bước tới gần, tuy rằng rất không vui cô vẫn méo mó cười gượng, lịch sự hỏi: “Hai anh làm gì ở đây?”
Lâm Đại Minh hoàn toàn không chú ý đến sự hiện diện của Thiên Kim, tâm trí hắn đều dồn lên con xe điện vẫn còn cắm chìa khóa tại ổ.
“Này!” Thiên Kim tức tối quát: “Điếc à?”
Bạch Cẩu thầm khen ngợi cô gái này thật gan dạ, trước ánh mắt đại ca dần trở nên sắc lạnh hắn vội vàng lên tiếng cản cô gái chán sống kia lại: “Xe này của người yêu anh ý,”
Thiên Kim ra chiều kinh ngạc nói: “Con Thương có người yêu á?”
Câu nói của cô vô tình thành công thu hút sự chú ý của Lâm Đại Minh. Bạch Cẩu hiểu ý, vội hỏi: “Cô biết Thương?”
“Nó là bạn cùng làm của tôi, nó ra trước tôi gần mười phút…” Thiên Kim khựng lại, ngó nghiêng xung quanh tìm kiếm, lẩm bẩm rõ tiếng như nói với mình lại như nói với hai người kia: “Con bé này đi đâu rồi ý nhỉ?”
Thiên Kim bấm điện thoại gọi đi, rất nhanh nhận lại được thanh âm của tổng đài lạnh lẽo. Cô tắt máy, sắc mặt hoàn mang hết nhìn Lâm Đại Minh đến quay sang nhìn Bạch Cẩu, môi mấp máy không thành câu hoàn chỉnh: “Thuê… bao…”
Thiên Kim luống cuống đi lại xung quanh, lo lắng đến sắc mặt tái bệch: “Con đó đi đâu rồi!!”
Bạch Cẩu trông cô gái nhỏ nọ đang đi lung tung, ngó nghiêng khắp nơi nhìn người, hắn vội đi tới cầm cổ tay cô giữ lại. Trước cái lườm chẳng mấy thiện cảm từ cô, hắn vô thức rụt tay lại cười trừ: “Bình tĩnh nào…”
Thiên Kim tức giận quát: “Bình tĩnh con mẹ anh à!”
Bạch Cẩu: “…”
Thiên Kim trừng mắt nhìn Bạch Cẩu: “Anh có biết người ngu thường dễ chết không? Con Thương nó ngu chết mẹ, lỡ nó bị gì thì sao?”
Câu này đúng này, Bạch Cẩu và Lâm Đại Minh âm thầm đồng tình.
Chợt, tiếng điện thoại vang lên thu hút toàn bộ sự chú ý của ba người nơi đây. Là của Lâm Đại Minh. Hắn liếc qua màn hình, ánh mắt hắn có phần sắc lạnh, áp máy lên tai nghe yên lặng chờ đợi…
Không biết đầu dây bên kia đã nói gì, sắc mặt Lâm Đại Minh bình thản như chẳng có gì nhưng từ người hắn lại nồng nặc mùi thuốc súng, tựa như chỉ cần một chút tác động nhỏ cũng có thể làm hắn cứ vậy xả đạn giết chết ngay tức khắc.
“Anh ta bị sao vậy?” Thiên Kim ngơ ngác nhìn Lâm Đại Minh không nói một lời, cứ thế quay lưng leo lên con moto BMW S1000RR đen bạc phóng đi mất.
Bạch Cẩu vội leo lên moto của mình, ngoái lại nhìn Thiên Kim, ánh mắt hắn có gì đó tiếc nuối: “Anh tên Tuấn, sinh năm chín sáu.”
Thiên Kim ngây ngốc gật đầu, nói: “Em tên Kim, chín chín.”
“Về cẩn thận, có duyên gặp lại!”
Thiên Kim gật đầu nhìn theo bóng lưng Bạch Cẩu vừa phòng moto đi mất hút, khẽ lẩm bẩm: “Gặp con khỉ!” Cơ mà, đẹp trai thật! So với gã chảnh chó kia đẹp hơn một chút!
***
Hoa Hướng Dương vẫn phong cách xinh đẹp quyến rũ thường ngày, cô tự tin ưỡn ngực bước thẳng, tựa một người mẫu chuyên nghiệp trêи sàn diễn. Cô kiêu ngạo lướt qua bao ánh nhìn đầy thèm khát cùng những lời tán dương từ bao gã đàn ông tới đây thoát lạc, ngay cả những cô gái không kiềm được mà lời ra tiếng vào, vừa có ngưỡng mộ, vừa có đố kị. Vô tình, cô nhìn thấy một nhân viên phục vụ nữ bước ra từ một căn phòng hạng VIP. Đáng lẽ cô không hề có hứng thú, cho tới khi nhìn kỹ lại tên chủ nhân của căn phòng này.
Khi nhân viên phục vụ đi tới gần, Hoa Hướng Dương làm như không quá để tâm, hững hờ hỏi: “Mày vừa vào đấy làm gì? Biết phòng của ai không?”
Nhân viên phục vụ tỏ ra sợ sệt, cung kính khai báo: “Anh Triết sai em mang chút đồ ăn vào cho một đứa con gái.”
“Con gái?”
Nhân viên phục vụ dần bạo gan, không biết quản cái miệng lỡ phận nhiều lời: “Anh Triết bắt một đứa con gái về hϊế͙p͙, đánh đập rất thê thảm!”
“Ồ!” Ánh mắt Hoa Hướng Dương ánh lên tia thích thú, phẩy tay đuổi nhân viên đi, chân thon dài sải bước đi tới tùy tiện vặn cửa bước vào.
Đôi chân cô khựng lại, khóe miệng cô cứng đờ khi trông thấy người con gái trước mắt. Chẳng biết bao lâu cô mới có thể khôi phục lại cảm xúc, bước nhanh đến gần giật phăng chiếc bánh mỳ trêи tay người đó, giận dữ quát: “Em còn tâm trạng để ăn uống à?”
Cố Thương vừa cắn được một miếng bánh mỳ, nghe thấy giọng nói có chút quen thuộc, theo phản xạ cô khẽ ngước nhìn rồi vội quay đi, thái độ hết sức bình tĩnh chán chường nói: “Vậy phải làm gì?”
Trêи cơ thể trần trụi của Cố Thương bao vết xanh tím chi chít, tóc tai rối tung, khóe miệng còn mờ vệt máu, trông bộ dạng thảm thương là thế nhưng thái độ cô lại trái ngược hoàn toàn. Hoa Hướng Dương không kìm được nỗi chua xót, hít thở bất ngờ trở nên khó khăn, cô mắng: “Ai biết được chúng nó bỏ gì vào, em bị ngu à?”
Cố Thương điềm nhiên phun mẩu bánh mỳ xuống sàn, nhịn không được thở dài.
Hoa Hướng Dương: “Đáng lý ra em trong bộ dạng này em…”
Cố Thương hững hờ nâng mắt nhìn Hoa Hướng Dương, đôi con ngươi dưới ánh đèn vô tình điểm tô một ánh sao lấp lánh, cô mỉa mai: “Nên khóc lóc thật to hay đập phá gào thét? Làm vậy có thay đổi được gì không?”
Hoa Hướng Dương: “…”
Từ ngoài cửa một giọng nói bỡn cợt vang lên, kèm theo tiếng cười châm chọc: “Ra là em Dương cũng ở đây à? Con đó là đàn bà của thằng Minh đấy!”
Hoa Hướng Dương mất vài giây kinh ngạc, hết nhìn Nam Triết đang thong thả tiến vào lại nhìn Cố Thương vừa hất mặt quay đi, cô có thể thấy thân thể ấy đầy vết xanh tím kia đang mơ hồ run rẩy…