Lưu Manh Phố Đêm

Cách đây vài năm, khi Hoa Hướng Dương vẫn còn nở rực rỡ dưới ánh mặt trời của riêng mình. Khi còn học trường Sư Phạm năm ba, cô bắt đầu đi dạy thêm vừa kiếm thêm thu nhập, vừa rèn luyện bản thân để chuẩn bị một tương lai đứng trêи giảng đường tốt đẹp. Giấc mộng vừa hình thành, cô đã bị ba tên chó chết phá nát!

Hơn chín giờ, cô đạp xe từ chỗ dạy thêm trở về cô nào ngờ được bọn súc vật đó nhân lúc đường vắng mà chặn đường hãm hϊế͙p͙ cô đến suýt mất mạng, cô không những mất đi trong trắng còn bị chúng đem tới Tình Say xem như một con vật mà bán đi. Tương lai của cô, giấc mộng của cô đều vì thế mà tan vỡ!

Cô nào có đắc tội ai? Vẫn thường xuyên đi hiến máu, đi từ thiện hà cớ gì chuyện tồi tệ này xảy ra với cô?

Để sinh tồn, cô buộc phải làm những việc mà cô chưa từng nghĩ mình sẽ phải làm. Hàng ngày làm thú vui cho lũ đàn ông, hết phục vụ nhu cầu đến bị chúng nhét những vật thể lạ vào người rồi cười ɖâʍ ô. Trong mắt chúng, cô là một con thú nuôi ngoan ngoãn, phục tùng chúng vô điều kiện. Nhưng thực chất, cô đang đấu tranh trở thành kẻ nổi bật nhất, một con điếm hạng sang – bọn đàn ông gọi cô như vậy. 

Cô tìm cách tiếp cận mọi nhân vật có tiếng, âm thầm tra ra thông tin lũ súc vật vấy bẩn cuộc đời tươi đẹp của cô. 

Cô hận chúng tới tận xương tủy! Hận đến mức, cô ghê tởm đàn ông! Mỗi lần cũng gã nào vật lộn, cô muốn nôn! Dần dần, cô thích con gái khi nào chẳng hay, cô từng cùng vài ả điếm nơi này thoát lạc tìm thú vui để quên đi sầu não…

Ánh mắt Hoa Hướng Dương nửa phức tạp, nửa tức giận khi nhìn về phía Cố Thương. Cô nào ngờ, người con gái gây thương nhớ cho cô này là người của thằng chó đó! Nếu là người khác, cô không ngại hành cho đến chết nhưng đây lại là Mặt Trời mọc trong đêm tối đời cô. Hà cớ gì xảy ra chuyện này? Tại sao lại là em ấy?

“Mày muốn trút giận không?” Nam Triết đi tới trước mặt Cố Thương, nâng cằm cô lên ép cô nhìn thẳng vào mắt hắn, nhếch môi cười mỉa mai. 

Cố Thương liếc nhìn đi chỗ khác, âm thầm cắn chặt răng. Cô run rẩy chuẩn bị tâm lý bị hắn đem ra làm trò đùa. Cô căng thẳng chờ đợi ý định cả của Hoa Hướng Dương, liệu chị ấy có…

Hoa Hướng Dương vểnh cong cánh môi đỏ thắm, cay đắng nói: “Em biết thằng chó đó?”

Cố Thương dứt khoát phủ nhận: “Không biết…”

‘Chát!’

Trêи khuôn mặt còn sưng đỏ của Cố Thương hiện thêm vệt năm ngón tay, cả thân mình không một mảnh vải cứ thế đổ xuống, phơi bày bộ dạng mà cô cho rằng tởm nhất. 

“Tao cho mày đánh nó à?” Hoa Hướng Dương đẩy mạnh Nam Triết ra, đồng thời nhấc chân đạp thẳng vào bụng hắn một cước. Cô vội vàng khom người đỡ Cố Thương ngồi dậy, hấp tấp xoa xoa khuôn mặt đang nóng rát ấy, cô lo lắng hỏi: “Em không sao chứ?”

Rõ ràng là hỏi thừa, sao có thể không sao chứ?

Ấy vậy, Cố Thương vẫn rất điềm đạm, nhìn thẳng vào mắt Hoa Hướng Dương, hít sâu một hơi kiềm chế cảm xúc, khẽ lắc đầu: “Không sao…” Dứt câu, một dòng lệ vô thức rơi xuống má. 

Hoa Hướng Dương toan giúp Cố Thương gạt đi, nhưng người kia lại mạnh mẽ tự mình lau đi. Cô nhất thời không biết nên phải nói gì, làm gì…

Nam Triết ôm bụng, thở hắt một tiếng. Hắn đi tới gần Hoa Hướng Dương, nhân lúc cô không để ý hắn thô bạo đạp vào mặt cô khiến cô ngã sõng soài dưới sàn. Cố Thương toan đứng dậy đỡ thì bị hắn giật tóc giữ lại, đôi mắt hắn đỏ âu nhìn Hoa Hướng Dương đang lồm cồm bò dậy, đanh giọng: “Ra là mày cũng thích con điếm này!”

Hoa Hướng Dương thoáng ngạc nhiên, trừng mắt lườm Nam Triết. Cô như phát điên khi hắn đem thân thể trần trụi của Cố Thương ôm trong lòng, tay hắn không kiêng nể mà di chuyển đến những nơi bí mật nhất, không chút tiếc thương mà mạnh bạo đánh vào. Nhìn Cố Thương đau đớn nhíu mày vẫn ngoan cường cắn răng chịu đựng, Hoa Hướng Dương toan gượng dậy lại bị Nam Triết đạp vào ngực mà ngã đập đầu xuống đất. Bất lực ngất đi, máu dưới đầu chậm rãi lan tỏa dưới sàn. 

Cố Thương thêm kinh hãi, yếu ớt gọi: “Chị Dương!”

“Lo cho mày trước đi!” Nam Triết ấn Cố Thương úp mình xuống mặt bàn bằng kính trong, hai ngón tay xâm nhập nơi tư mật, thô lỗ ra vào. Thấy mật ngọt làm ướt tay, trào rơi dưới sàn, hắn cười đắc ý: “Xem xem, mày thật ɖâʍ đãng!”

Cố Thương cắn chặt môi, nhắm chặt mắt lắc đầu. Không có! Cô không có! Đó chỉ là phản ứng sinh lý của cô mà thôi!

Nam Triết gỡ nhanh khóa quần, giải phóng vật giữa chân đang trướng lớn, đem vật thể vừa hóa cứng chà lên nơi tư mật của Cố Thương, vỗ liên tiếp vào ʍôиɠ cô thật đau: “Mày muốn nó không?”

Cố Thương ngay tức khắc lắc đầu. 

Nam Triết nhổ nước bọt lên bờ lưng trắng nõn, xuyến thêm vài vết thâm tím, khinh bỉ ra mặt mỉa mai: “Lũ điếm chúng mày thèm nhất là c*c đàn ông!”

Dứt lời, hắn đưa thứ đó tấn công vào trong. Cố Thương tuyệt vọng tột độ, nằm gục trêи mặt bàn, tức giận, bất lực run run mình mẩy. Trong tư thế đáng xấu hổ này, cô có thể cảm nhận được thứ đó của gã đã đi sâu vào bên trong cơ thể của cô. Cô không thể cứ thế bị thao túng, cô cũng chẳng muốn sống với sự nhơ nhuốc này, toan âm thầm cắn lưỡi kết liễu cuộc sống thì bị Nam Triết nhìn thấu.

Hắn ra tăng lực đạo mỗi lần đánh đến liền vang lên thanh âm dung tục, làm Cố Thương đau đến mơ hồ, ý định tự sát vô tình bị phá hủy. Hắn tàn nhẫn bấu chặt hai bên eo cô, ra sức bóp mạnh, quát: “Muốn chết? Chờ tao cho thằng chó đó chết trước, tao sẽ cho mày ăn c*c mà chết!”

Cuộc đọa đày đi được hơn một nửa, Cố Thương thống khổ hứng chịu từng đợt đau đớn, Nam Triết sung sướиɠ cười gian ma. Bất ngờ, tiếng gõ cửa vang lên, chen ngang dòng cảm xúc của hắn, hắn tức giận quát: “Cút!”

Người ngoài kia cất giọng đều đều, không chút sợ sệt nói: “Ông chủ đến, kêu mày đem người ra!”

Nam Triết hừ lạnh. Hắn vẫn chưa thỏa mãn! Tiếc nuối rút khỏi nơi đang hoan hợp, mặc kệ Cố Thương yếu ớt ngã gục dưới sàn hắn nhanh chóng chỉnh tề lại trang phục, khi đi ngang qua Hoa Hướng Dương hắn đạp thêm một phát vào bụng cô trút giận. Mở toang cửa phòng, trước khi hoàn toàn rời đi, hắn khựng lại nhắc nhở: “Cho người chuẩn bị thật tốt cho tao!”

“Được!”

“Còn nữa, đem con điếm già kia nhốt vào!” Nói đoạn, Nam Triết cứ thế bỏ đi. 

Gã vừa được giao trọng trách, nhìn vào bên trong phòng. Nơi có một cô gái với thân hình bốc lửa, trong bộ đầm bó sát cùng vũng máu dưới đầu và một cô gái toàn thân không một mảnh vải, chi chít vết thương có mới có cũ đang nằm dưới sàn thở gấp. Gã chẹp miệng, nhếch môi cười nhạt…

***

“Tao không ngờ mày sẽ đến đây đấy!” Lý Cung Lương tự mình ra cửa lớn đón Lâm Đại Minh, lão hết sức tự nhiên mà cười cười nói nói. 

Lâm Đại Minh kiêu ngạo bước thẳng, theo sau là Hắc Cẩu, Bạch Cẩu. Hắn mặc áo ba lỗ đen mát mẻ cùng quần jean đen, thắt lưng nhấn thêm dây đai đen đắt đỏ. Dưới chân là đôi giày da mang thương hiệu nổi tiếng, sang trọng lịch lãm. Tiếng đế giày lạnh lùng gõ dưới sàn lát cẩm thạch, thanh âm thanh thúy vang lên mơ hồ hiện hữu áp bức lạ kỳ. 

Hắn nhếch môi cười thích thú: “Tôi muốn biết thú vui ông muốn cho tôi xem là gì!”

“Hi vọng mày sẽ thích nó!” Lý Cung Lương vuốt vuốt chòm râu dưới cằm, cười khà khà. 

Bọn Lâm Đại Minh được Lý Cung Lương dẫn tới một gian phòng rộng rãi, được bày chí hết sức sang chảnh. Căn bản nơi này chỉ những kẻ có quyền lực mới có thể bước vào. Bên trong có một chiếc ghế bành dài màu đỏ sẫm đặt nơi chính giữa, đối diện với một khán đài đầy đủ tiện nghi. Tựa chỗ dành cho một vị vua cao ngạo đến thư giãn. 

Lâm Đại Minh không chút kiêng nể, thả mình ngồi dựa lên lưng ghế, ngay tại chính giữa bụng ghế. Hắc Cẩu, Bạch Cẩu đứng nghiêm chỉnh ngay phía sau lưng. Còn lão Lý Cung Lương ngồi sát ngay bên cạnh hắn, chẳng biết lão bí mật ra hiệu khi nào mà toàn bộ đèn trong phòng đều tắt hết, chỉ chừa lại nơi sân khấu càng làm tăng sự chú ý lên nó vài phần. 

Bạch Cẩu không kiềm chế được, vô tình để lộ sự kϊƈɦ động trêи mặt. Hắc Cẩu vội đạp vào chân Bạch Cẩu âm thầm nhắc nhở, hắn hít sâu một hơi lấy lại sự điềm tĩnh ban đầu. 

Hắc Cẩu đứng bên cạnh cũng chẳng biết hơi thở của hắn vô thức thêm gấp gáp. 

Trái ngược với bọn chúng, sắc mặt Lâm Đại Minh vẫn lạnh lùng đúng với bản chất của hắn. Thậm chí, ánh mắt hắn không chút giao động, bình lặng tựa mặt hồ trong đêm. Nhếch môi cười thích thú. 

Trêи sân khấu, Nam Triết cầm trong tay sợi xích sắt tự tin bước ra từ cánh gà. Đầu sợi xích quấn vài vòng trong lòng bàn tay hắn, dùng sức lại như không dùng sức kéo theo người phía sau. 

Dưới ánh đèn, Cố Thương trong bộ đồ màu trắng ngắn cũn cỡn không đủ để che đi thân dưới trong chiếc quần lọt khe, kẽ ʍôиɠ xinh đẹp dưới lớp vải ren mỏng manh càng làm cô thêm phần hấp dẫn. Tựa món ăn ngon lành trêи đĩa, đang chờ trực lũ đàn ông lao vào cắn xé. Tuy rằng dáng cô không quá cao, cũng chẳng quá đầy đặn. Nhưng phụ nữ trời sinh vốn có sức hút với đám đàn ông, bọn chúng sẵn sàng đè ra mà thỏa mãn, bất kể xinh hay xấu, già hay trẻ. 

Cố Thương túm chặt hai tay lên sợi dây bằng da màu đỏ trêи cổ, dùng chút sức ít ỏi giãn ra để không bị tác động từ Nam Triết làm nghẹt thở. Cô dễ dàng bị hắn cầm xích kéo đi như một con thú. Ánh đèn trêи cao tô đậm những vệt thâm tím trêи từng tấc da thớ thịt trắng nõn của cô, tuy rằng khuôn mặt được điểm trang son phấn cũng chẳng che mờ vệt năm ngón tay trêи gò má. 

Cô vô tình nhìn xuống khán đài, ngay đối diện tầm mắt cô là Lâm Đại Minh đang ung dung ngồi thưởng ly rượu trong tay. Hắn nhìn lại cô, không chút cảm xúc, tuyệt tình vô tận. Cô cười mỉa mai trong tâm trí, tất cả mọi thứ cô đang chịu đựng mọi nguyên do đều từ hắn!

Nếu hắn không tồn tại, cô sẽ không phải hứng chịu những sự nhục nhã, đau khổ này!

Cô hận hắn!

Hận hắn!

Hận hắn!

Cô sẽ không trông chờ vào việc hắn sẽ cứu cô đâu! Cô thà chết, chứ quyết không hạ mình cầu xin hắn!

Lâm Đại Minh như đang thưởng thức một màn trình diễn với trạng thái thư giãn nhất. Uống một ngụm rượu vang, tận hưởng sự cay nồng từ cồn rượu, lạnh lùng nhìn Cố Thương đang bị chói chặt trêи giá gỗ chữ thập. 

Lý Cung Lương từ đầu tới cuối, không hề bỏ qua việc trộm quan sát sắc thái Lâm Đại Minh như thế nào. Lão thấy lạ lùng trước sự bình thản của hắn, không phải con kia là người của nó sao?

Nam Triết buông thả dây xích trong tay, để nó trượt lùi về phía Cố Thương vắt vẻo buông thõng trêи cổ cô. Tựa con rắn sắt dài ngoằng, trải dài từ cổ cô tới tận sàn gỗ của sân khấu. Hắn bước tới gần cô, hất mặt về phía Lâm Đại Minh đang ngồi dưới khán đài, hỏi: “Mày với nó có quan hệ gì?”

Cố Thương một chút cũng không do dự, điềm đạm đáp: “Không quen!”

Sắc mặt Lâm Đại Minh vẫn thế, nhàn nhạt mở lời: “Đây là trò hay mà ông nói?”

Lý Cung Lương tật lưỡi, lắc đầu cười cười nhất thời không biết nói gì. Lão ngước nhìn Nam Triết, ánh mắt lão đanh lại hết sức giận dữ. 

Nam Triết thầm nuốt nước bọt, bất chợt hắn thụi một quyền thẳng vào bụng Cố Thương bằng tất cả sức mạnh cùng phẫn nộ. Hắn bật cười sảng kɧօáϊ, khi trông thấy cô đau đớn đến trợn ngược mắt, phun ra ngụm máu. Máu tươi rơi xuống người cô, nhuộm đỏ mảng cổ áo màu trắng. Hắn nhìn xuống dưới, ra chiều thách thức Lâm Đại Minh: “Vùi dập phụ nữ cũng là thú vui, mày nói đúng không?”

Lâm Đại Minh vỗ tay tán thưởng: “Đánh hay lắm!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui