Cố Thương nâng mắt nhìn Lâm Đại Minh, sự hận thù cùng đau đớn hiện trêи đôi con ngươi u tối. Nuốt ngụm máu còn xót lại trong miệng, vị tanh nồng khiến cô buồn nôn. Cô vô lực hé miệng thở nặng nề từng đợt. Bụng cô đau quá…Lâm Đại Minh thản nhiên nhìn đáp lại, ánh mắt hắn vẫn bình lặng như cũ điều này gây thêm rắc rối cho Lý Cung Lương trong việc thăm dò tâm tư hắn. Nam Triết bật cười thật lớn, liên tiếp đánh đấm vào bụng Cố Thương. Hắn nào coi cô là một con người, mà đem cô thành bao cát, mỗi cú đấm đều dồn toàn bộ sức lực mà đánh đến.
Cố Thương đau muốn ngất lại bị cú sau thúc đau đến tỉnh, máu từ miệng không ngừng chảy ra, nhuộm đỏ một nửa chiếc váy trắng. Đôi cổ tay bị chói ngang trêи xà ngang giá chữ thập theo bản năng gồng mình giãy giụa chống đối, nơi cổ tay cọ sát với dây thép mảnh nhanh chóng bị dây thép cứa rách mảng da, máu theo đó mà tuôn trào. Tuy vậy, cô thà kêu rêи đầy đau đớn hơn là mở miệng cầu cứu kẻ máu lạnh đang bình thản vừa thưởng rượu vừa xem cô bị hành hạ như xem một bộ phim đầy kịch tính.
Bụng cô bị đánh liên tiếp vào với lực đạo không hề nhẹ, cơn đau quặn truyền lên đại não, thân mình cô run rẩy mạnh mẽ. Cô đau quá! Nỗi đau này nào phải từ việc bị đánh, một cỗ đau đớn khác lạ… Hình như, cô vừa mới mất đi thứ gì đó…
Nam Triết đánh đến tê cả tay, hắn đứng thở hồng hộc nhìn lại thành quả của mình. Một cô gái mỏng manh, toàn thân đẫm máu tươi, gục đầu giữa không trung, mái tóc đen dài rũ xuống che kín khuôn mặt, máu từ miệng liên kết với nước miếng thành một sợi dây mỏng màu đỏ nhỏ xuống sàn. Hắn như phát hiện ra điều mới lạ khi trông thấy dòng máu khác chảy dọc hai bên bắp đùi cô, trượt dọc cẳng chân trắng nõn, rơi xuống những ngón chân đáng yêu. Hắn cười càng lúc càng to: “Thì ra là đang mang thai! Tuyệt lắm!”
Dứt lời, hắn bồi thêm một quyền vào bụng Cố Thương, cô ngửa cổ phun ngụm máu vào thẳng mặt hắn trước khi hoàn toàn ngất lịm. Cô của hiện tại, là sẽ sống hay sẽ chết vốn chẳng phải điều mà hắn để tâm.
Đến giờ phút này, Lý Cung Lương hoàn toàn không nhìn ra sắc thái khác trêи gương mặt Lâm Đại Minh, một cái nhíu mày hay ánh mắt đau lòng hoàn toàn không có gì khác biệt. Hắn tựa như động vật máu lạnh, thản nhiên theo dõi cả quá trình.
Không phải nói con kia là người phụ nữ của hắn sao?
Lâm Đại Minh đặt ly rượu xuống mặt bàn, kiêu ngạo đứng dậy. Khinh bỉ mỉa mai: “Một thứ nhàm chán như vậy cũng đem ra chưng bày. Ông tuổi già, nên não ông cũng đã già!” Nói rồi, hắn lạnh lùng bỏ đi. Hoàn toàn dứt khoát, không chút nuối tiếc mà ngoái đầu nhìn lại phía sau, cứ thế bước thẳng.
Sau lưng hắn, Cố Thương vẫn bị chói trêи giá gỗ chữ thập trong bộ dạng máu đỏ nhuốm toàn thân. Máu từ nơi tư mật, rơi thành vũng dưới sàn…
Theo sau hắn vẫn là Hắc Cẩu, Bạch Cẩu giống như lúc hắn vừa mới đến…
***
Say Tình lúc nửa đêm, mọi khi vẫn sập sình ánh đèn cùng tiếng hò hét cuồng nhiệt. Vậy mà đêm nay lại loạn lạc bao tiếng hét đan xen với súng đạn. Lúc Lý Cung Lương còn đang ung dung ngồi trong phòng riêng ôm ấp con đàn bà trẻ trong lòng, cũng là lúc cánh cửa bị một lực cực mạnh mở ra.
Đang lúc cao trào thì bị phá đám, lão toan mở miệng chửi thì bị kẻ vừa vào dọa cho hoảng hốt. Lão đẩy con ả trong lòng ra, đứng bật dậy, dồn dập hỏi: “Triết? Có chuyện gì ngoài kia vậy?”
Nam Triết hiện tại đang nhăn mày rêи đau đớn, tay này ôm bắp tay bên kia. Nơi cổ tay hắn đang giữ chẳng biết nguyên do nào mà mất đi một bàn tay, đang được một mảnh vải quấn qua loa để cầm máu. Lại chẳng thể ngăn được máu trào nhiều nhuộm đỏ cả miếng vải, nhỏ từng giọt theo bước hắn đi. Trước câu hỏi của Lý Cung Lương, hắn vội đóng cửa lại, vừa rêи đau vừa gấp gáp nói: “Là… là thằng Minh…”
“Thằng Minh?” Lão Lý Cung Lương càng thêm kinh ngạc, như chẳng thể tin nổi nhấn mạnh hỏi lại.
Nam Triết gật đầu chắc nịch: “Không biết nó lấy đâu ra hơn trăm người, đang tấn công vào đây…” Hắn thở hắt ra, nói thêm: “Con đàn bà đó là người của nó…”
Lý Cung Lương nghệt mặt, lẩm nhẩm trong miệng: “Là tao đã xem thường nó… là tao đã xem thường nó…”
Cánh cửa vừa đóng đã bị một lực mạnh mẽ đạp đổ, đôi giày da sáng bóng dẫm lên tấm cửa chậm rãi bước vào. Đồng thời, một luồng sáng đỏ cam mang theo nhiệt độ nóng bức lùa vào. Dọa Lý Cung Lương tái xanh mặt mũi cùng Nam Triết đang đỡ cánh tay bị thương thêm sợ sệt.
Lâm Đại Minh cùng với sắc mặt bình thản như có như không, đôi con ngươi đen như ngọc sắc lạnh tựa lưỡi dao bắn ra tia chết chóc, hắn kiêu ngạo bước thẳng trong ánh lửa đang cháy lớn dần phía sau lưng. Khói trắng phía sau lùa vào mịt mù, góp phần biến hắn thành một con quỷ thực thụ. Trong tay hắn cầm con dao găm, rực sáng ánh bạc dưới ánh lửa lập lòe. Dòng máu từ lưỡi dao rơi dọc vung vẩy dưới sàn.
Tay còn lại đang nắm một bàn tay người xách đi, máu nơi cổ tay tuôn theo hàng bước hắn đi. Lâm Đại Minh vứt bàn tay xuống sàn, nâng mắt liếc qua Nam Triết đang run rẩy cùng Lý Cung Lương sau chiếc bàn kiêng dè nhìn lại hắn. Thái độ hắn trước sau như một, không nhanh không chậm, không hấp tấp không vội vàng. Bạc môi mỏng lạnh lùng nói: “Sống trêи đời quá nhàm chán, chi bằng tôi tiễn ông một đoạn.”
Bàn tay người bất động nằm giữa sàn, ngay trước mắt Lý Cung Lương và Nam Triết. Máu từ nơi cổ tay nhỏ từng giọt xuống sàn, chậm rãi tạo nên một vùng nhỏ. Ánh lửa từ bên ngoài hất lên, khiến nó càng thêm quỷ dị.
Thái độ của Lý Cung Lương lúc này bất chợt trở nên điềm đạm đến lạ lùng, lão thảnh thơi ngả người xuống ghế, nhếch môi cười tự giễu: “Là tao đã đánh giá thấp sự tàn độc của mày!”
Lâm Đại Minh mỉa mai: “Cậu quá khen rồi!”
Lý Cung Lương ngước nhìn Lâm Đại Minh đứng đối diện, lão bị khí chất lãnh đạm từ hắn gia tăng áp bức, đồng thời sự kính phục cũng tăng thêm vài lần: “Lâu rồi không được mày gọi tiếng cậu!”
Nam Triết mở to mắt, nửa kinh ngạc nửa sợ sệt hết nhìn Lâm Đại Minh lại đến nhìn Lý Cung Lương. Cậu? Ông Lương là cậu thằng Minh? Rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra như vậy?
Lâm Đại Minh hững hờ nói: “Đây là lần cuối cùng.” Nói đoạn, hắn lấy khẩu súng trong túi ra chĩa thẳng hướng đối diện Lý Cung Lương, ngay tại giữa trán.
Lý Cung Lương không chút tránh né, lão cười khẩy: “Tao ngưỡng mộ sự tàn độc của mày!”
Lý Cung Lương biết rõ Lâm Đại Minh yêu nhất bản thân, hắn sẽ làm đủ mọi thứ để bảo toàn tính mạng chính mình. Hắn thà hi sinh người hắn yêu, còn hơn cùng cô bỏ mạnh nơi đây. Cô gái đó phải khiến hắn yêu bao nhiêu mới tới tận nơi này đồ sát báo thù. Giống như năm xưa, hắn không chút kiêng nể mà ra tay giết chết mẹ mình khi đang cùng tình nhân vật lộn trêи giường.
Hắn đâm nhát nào, chí mạnh nhát đấy. Máu văng khắp người hắn, càng làm sự cuồng nộ trong hắn tăng cao. Người mẹ cùng tình nhân chết thảm trêи giường, dung nhan của bà bị chính Lâm Đại Minh dùng dao rạch nát đến không còn nhìn ra hình thù. Bà và tình nhân đều bị hắn đem nội tạng, tim gan moi sạch ra ngoài mà dẫm đạp. Khi ấy, hắn chỉ là một đứa trẻ mười hai tuổi. Một độ tuổi vô lo vô nghĩ, ấy vậy hai tay Lâm Đại Minh nhuộm đỏ máu tanh cùng đôi mắt đậm nét chết chóc. Và cũng là thời điểm khởi đầu cho chuỗi tội ác của hắn về sau này…
“Xuống âm phủ rồi tiếp tục ngưỡng mộ đi!” Lâm Đại Minh dứt lời, ngón tay thon dài nhanh chóng gạt cần súng. Viên đạn không mắt thoát khỏi nòng súng, lao như tia chớp thẳng về phía Lý Cung Lương, không hề báo trước mà ghim thẳng lên giữa trán lão một vết. Mọi chuyện diễn ra nói thì chậm nhưng thao tác lại quá nhanh, đường đạn bay thế nào dường như chẳng ai có đủ khả năng để nhìn ra.
Lý Cung Lương trợn ngược mắt, như thù hận lại như kinh hãi, lão ngã ngửa dựa lên lưng ghế, đầu ngửa cao, cứ như vậy mà tắc thở chẳng kịp nói lên một lời. Máu từ lỗ đạn chảy hai đường dọc hai bên trán, rơi xuống thái dương, xuống tai, xuống đất.
Nam Triết mặt cắt không giọt máu. Sự việc vừa rồi, nhất thời khiến hắn quên mất cơn đau ở cổ tay. Đôi chân hắn run rẩy như cày sấy, vô lực quỳ khụy xuống sàn, mở to mắt nhìn trân trân về phía người từng là ông chủ hắn giờ chỉ còn lại cái xác đang lạnh dần. Không phải Lý Cung Lương là cậu Lâm Đại Minh sao? Tại sao hắn ta có thể nói giết là giết một cách dễ dàng như vậy?
Nam Triết chậm nâng mắt liếc nhìn Lâm Đại Minh, lắp bắp không rõ ràng: “M… mày…”
Lâm Đại Minh xoay người bỏ đi, bật cười thành tiếng: “Mày không thể cứ thế chết đi!” Âm thanh lạnh lẽo, dường như lấn át cả ngọn lửa đang bùng cháy dữ dội. Tựa hồi chuông báo cho Nam Triết biết, cuộc đời của hắn hiện tại đã có dấu chấm hết…
Lúc Lâm Đại Minh rời khỏi, cũng là lúc Hắc Cẩu, Bạch Cẩu từ ngoài chạy vào xem Nam Triết như một con chó mà buộc xích lên cổ hắn rồi kéo đi.
Lâm Đại Minh nửa quỳ nửa ngồi bên Cố Thương đang nằm bất động dưới sàn với bộ dạng máu tươi khắp người, cùng các vết xanh tím trải dài từ mặt đến chân tay. Đôi mắt cô nhắm nghiền, hơi thở yếu ớt ngắt quãng. Sắc mặt hắn lúc này vẫn điềm đạm như chẳng có gì sảy ra, nhưng ánh mắt hắn lại ngập tràn xót xa. Rõ ràng, hắn chẳng còn cách nào để che giấu cảm xúc vào thời khắc này!
Tình Say một thời huy hoàng, nay chỉ sau một đêm chỉ còn lại đống tro tàn, xóa sạch sự tồn tại suốt bao năm nay…
***
“Tránh đường! Làm ơn mau tránh đường!”
“Mau! Mau đưa bệnh nhân vào phòng cấp cứu. Tiến hành cấp cứu khẩn cấp!”
Đội ngũ bác sĩ vừa chạy vừa hô hào vừa đẩy giường bệnh băng băng trêи hành lang bệnh viện. Cố Thương nằm bất động trêи giường cùng với máy thở gắn trêи miệng, mắt cô vẫn nhắm nghiền, tình trạng có vẻ đã chuyển biến xấu đi.
Lâm Đại Minh đuổi theo sau, sắc mặt vẫn luôn bình tĩnh đến lạnh lùng. Không chút lo lắng, cũng chẳng hề kϊƈɦ động. Người không biết chắc chắn sẽ hiểu lầm hắn là một kẻ vô tâm, sẽ chẳng ai hay trong lòng hắn đang hoảng loạn như thế nào. Đội ngũ bác sỹ dứt khoát yêu cầu hắn đợi ở bên ngoài, hắn đứng trân trân nhìn đôi cánh của từ từ khép lại, che khuất tầm mắt của hắn.
Ánh mắt đầy hận thù lúc đó của Cố Thương như cái gai đâm sâu trong tim hắn, không hề có cách nào rút ra, tim hắn nhói đau từ hồi, âm ỉ phát điên.
Lâm Đại Minh quay phắt vào bức tường, đem bao tức giận dồn vào nắm tay mà đấm vào tường thật mạnh. Đấm đến độ tóe cả máu cũng chẳng khiến tâm trạng hắn khấm khá hơn.
Tuyệt đối, tuyệt đối em không được gặp phải chuyện bất chắc!
Cánh cửa phòng cấp cứu bất ngờ mở ra, một bác sỹ trong bộ đồ cấp cứu kín mít bước ra ngoài Lâm Đại Minh vội đi nhanh tới trước mặt ông, im lặng chờ đợi thông báo.
Bác sỹ buột miệng thở dài lắc đầu, ông từ tốn nói: “Vết thương của bệnh nhân quá nghiêm trọng, lại thêm việc chết thai nhi trong bụng càng làm tính mạng bệnh nhân gặp nguy hiểm. Cậu hãy làm thủ tục để chúng tôi hút bào thai ra khỏi người bệnh nhân, nhưng việc này tôi không dám đảm bảo chắc khả năng an toàn là nhiều hay ít?”
Lâm Đại Minh dường như đã dần mất đi sự bình tĩnh ban đầu, lời nói thoáng kϊƈɦ động: “Có thai?”
Hình ảnh hàng máu đỏ chảy dọc nơi cẳng chân cô khi ấy hiện về trong tâm trí hắn…
“Thai nhi đã được gần bảy tuần tuổi, cậu không biết việc này sao?”
Lâm Đại Minh nhất thời không biết phải làm gì, nói gì. Bởi khi đó, Nam Triết có gián tiếp thông báo cho hắn… Khốn kiếp!
Không lẽ việc này đến cả Cố Thương cũng không biết?
“Theo kết quả xét nghiệm, thai nhi này vốn phát triển rất ổn định. Bởi người mẹ không bị thai nghén giống như các thai phụ khác!”
Lời nói này của bác sỹ như ngọn lửa vứt vào can dầu đang rò rỉ. Lâm Đại Minh xoay người toan rời đi, hắn khựng lại nói: “Hãy tìm cách cứu cô ấy!”
Nói rồi, hắn dứt khoát rời khỏi bệnh viện…