Lưu Manh Phố Đêm

Nơi mà Lâm Đại Minh muốn Cố Thương đi cùng là nơi mà ngay cả cô cũng chẳng thể lường trước được. Ủy Ban nhân dân Thành phố Hội Nà!?

Cố Thương ngồi ngay sau xe Lâm Đại Minh, ngay từ xa đã thấy tấm biển Ủy Ban đầy hùng tráng giữa hai hàng giặng cây xanh rì rào. Cô ngớ người, nhất thời không hiểu chuyện gì đang diễn ra, cứ ngỡ chỉ là hắn đưa đi đâu đó ngang qua đây cho đến khi hắn dứt khoát vòng xe đi thẳng vào sân Ủy ban. Cô vỗ vào lưng hắn mấy cái nửa tò mò, nửa kinh ngạc hỏi: “Này! Anh đưa tôi đến đây làm gì?”

Lâm Đại Minh một chân giữ cân bằng xe, một chân gạt chân chống. Nghe câu hỏi đó của Cố Thương, hắn khẽ nhếch môi cười đểu một tiếng. Hắn bước chân xuống xe trước, nắm hờ cằm cô nâng lên, thản nhiên như chẳng có gì mà trả lời: “Đăng ký kết hôn…”

Lâm Đại Minh vừa dứt câu, Cố Thương đã kϊƈɦ động hét toáng lên: “Đồ điên!!”

Thanh âm oanh vàng, xé toạc cả không gian. Chim trêи cành đang hót líu lo liền im bặt, những người đang đi trêи sân hay đứng trêи hành lang tòa Ủy ban đều đưa mắt nhìn về phía hai người Lâm Đại Minh, Cố Thương bằng sự hiếu kỳ cùng hoang mang nhất. 

Cố Thương biết mình quá lố, cô xấu hổ chụp hai tay che miệng. Trong khi đó, Lâm Đại Minh lại bật cười hết sức sảng kɧօáϊ. Cô vội chống hai tay xuống yên xe giữ thăng bằng, đứng dậy, một chân dẫm giá đỡ, một chân từ từ bước xuống. Yên moto BMW S1000RR quá cao, mà chân cô lại quá ngắn. Khi cô toan đặt một chân xuống đất trong khó khăn thì Lâm Đại Minh vòng tay ra trước eo cô, ép sát cô vào lòng mình rồi nhẹ nhàng ôm cô đứng hẳn xuống đất. 

Cố Thương không thèm cảm ơn sự giúp đỡ của hắn, cô đẩy hắn tránh xa cô một quãng rồi dứt khoát quay người đi nhanh về phía cổng Ủy ban: “Tôi đi về!”

Lâm Đại Minh ỷ vào chân mình dài, bước vài bước đã túm được cổ tay Cố Thương kéo giữ lại không hề báo trước mà lôi cô đi ngược vào khu trụ sở chính của Ủy ban: “Đăng ký xong rồi về!”

Cố Thương trừng mắt lườm hắn, lớn tiếng mắng: “Anh đi tìm đứa khác mà ký!”

“Tìm được mỗi đứa này thôi!” Lâm Đại Minh nhìn Cố Thương chằm chằm, ánh mắt càng thêm dịu dàng. 

Cố Thương ngay tức khắc gắt lên: “Cái loại người như anh á, có cho tôi còn đấm thêm ấy!”

“Đấm được đấm luôn!” Lâm Đại Minh hất mặt thách thức. 

Cố Thương không vừa, vung luôn tay còn lại đấm vào người hắn mấy cái với lực đạo cô cho là mạnh nhất. 

Lâm Đại Minh nhìn cô bằng nửa con mắt, hết sức khinh bỉ mà nói: “Đấm đau thế!”

Biết mình đang bị nói kháy, Cố Thương tức tối hất mặt đi hướng khác. 

Nhân cơ hội này, Lâm Đại Minh lập tức tiếp tục kéo cô đi ngược về phía trụ sở chính của Ủy ban: “Đấm xong rồi thì đi đăng ký!”

“Buông ra! Muốn ký thì tự đi mà ký!” Cố Thương giằng giật tay mình lại, tay này vỗ mạnh vào tay hắn đang siết chặt cổ tay kia của cô. Nhưng cô có cố đến đâu, phản kháng mãnh liệt thế nào cũng không sao thoát được. Cô tức tối cắn mạnh vào tay hắn. 

Dù bị Cố Thương cắn đau như vậy, Lâm Đại Minh sắc mặt không một biểu cảm khác thường, hắn vẫn nắm chặt tay cô kéo đi như chẳng có gì xảy ra. Đi thêm vài bước, hắn dừng lại. Cố Thương thấy vậy liền nhả tay hắn ra sau khi nghiến đến chảy cả máu, cô ngước nhìn hắn chằm chằm như nhìn kẻ thù truyền kiếp. 

Lâm Đại Minh: “Có muốn trả hết nợ không?”

Cố Thương ngay lập tức gật đầu: “Có!” Như nhận ra điều gì đó, cô lập tức lên tiếng phản bác: “Tôi không thèm làm vợ chồng với anh đâu!”

Lâm Đại Minh cười cười: “Làm vợ tôi thì khỏi cần trả tiền.”

“Không thèm! Tôi tự có cách trả!”

“Chờ em trả đến bao giờ?”

“Không phải anh cho tôi thời hạn một năm à?”

“Khi nào trả xong chúng ta ký đơn ly hôn!”

Cố Thương kiên quyết phản đối cho bằng được: “Tôi không ký!” Chợt cô nhớ ra điều gì đó, cô nhìn Lâm Đại Minh cười đắc ý: “Hơn nữa để làm thủ tục phải có giấy tờ tùy thân, tôi chẳng có gì cả xem anh đăng ký kiểu gì?”

Lâm Đại Minh nhìn Cố Thương như con sói nhìn thấy con mồi đang ngơ ngác vô tình lạc trong tầm ngắm, hắn vui sướиɠ trước sự chắc chắn sẽ túm gọn con mồi này dưới vuốt sắc. Hắn hững hờ trả lời với thái độ đầy thách thức: “Nếu được thì sao?”

Trước sự tự tin quá đỗi này của hắn, Cố Thương thoáng hoài nghi nhìn hắn, trong lòng có chút do dự. Giấy tờ của cô toàn bộ đều để ở quê nhà, hắn sao có thể biết cô nhà ở đâu mà đến lấy! Hắn có tài đến đâu cũng chẳng thể nào tra được thông tin của cô rồi đến lấy giấy tờ được! Cố Thương càng thêm chắc chắn với suy luận của mình, kiêu ngạo vênh cao mặt: “Chắc chắn không được!”

“Dám cược không?”

“Dám!”

Lâm Đại Minh cười gian ma, ghé vào tai Cố Thương thì thầm: “Nếu được, em ngoan ngoãn cởi chuồng nằm trêи giường cho tôi!”

“Đồ ɖâʍ tặc!” Cố Thương dùng tay còn lại vỗ vào mặt Lâm Đại Minh, toan đẩy mạnh ra xa thì trông thấy vệt sẹo mờ chạy dài một bên mặt hắn. Cô thoáng nhíu mày, vô thức nhìn nó chằm chằm. Vết sẹo này hình như trước đây trêи mặt hắn không hề có? Rốt cuộc cô cũng không kiềm được mà mở miệng hỏi: “Mặt anh sao thế?”

Lâm Đại Minh gạt tay cô xuống, kéo tay kia cô đi nhanh vào trụ sở chính, nhếch môi cười nhạt: “Biết lo cho chồng mình là tốt!”

Vết sẹo này… Khoảnh khắc khi Hoa Hướng Dương tấn công hắn lúc ở bệnh viện hiện về trong đầu hắn. Hắn nhếch môi cười lạnh, vết sẹo này hắn sẽ trả lại cô ta một thứ còn tốt hơn thế nữa!

“Ảo tưởng!”

Lâm Đại Minh ép Cố Thương đến ngồi trước mặt người làm thủ tục. Đó là một người trung niên tầm bốn mươi tuổi, ăn mặc chỉnh tề và một vẻ mặt hết sức nghiêm nghị. Ông không quá ngạc nhiên khi trông thấy hai người, bởi trong mắt ông mối quan hệ của họ cũng như bao đôi khác. Hoặc là vợ chồng sắp cưới, hoặc là đã nên vợ nên chồng!

Lâm Đại Minh nhìn ông chuyên làm thủ tục đăng ký giấy tờ, hắn hết sức thản nhiên mà nói: “Chúng tôi tới đăng ký kết hôn!”

Cố Thương bên cạnh toan mở miệng phản đối thì bị Lâm Đại Minh ra tăng lực siết ở cổ tay cảnh báo. Cô cắn môi, cúi nhìn tay mình đang bị hắn giữ để trong lòng hắn, đảo mắt nhìn lung tung ngẫm nghĩ một hồi xem nên phải làm thế nào để từ chối cũng như không bị đem ra làm trò đùa cho người khác. 

“Để đăng ký kết hôn anh chị cần có tờ khai đăng ký kết hôn, chứng minh nhân dân, giấy xác nhận của Ủy ban nhân dân Xã nơi cư trú!” Người làm thủ tục quan sát biểu cảm của cặp đôi trẻ trước mặt vài giây sau đó nói vài thứ thiết yếu trước khi làm thủ tục. 

Cố Thương cười khinh trong lòng. Chứng minh thư của cô nằm trong tay hắn coi như không đáng nói, nhưng còn tờ khai đăng ký cần chữ ký của cô, giấy cấp xác nhận Ủy ban Xã nữa. Cô có cùng hắn đi đến Ủy ban Xã bao giờ mà hắn có thể có được những thứ này! Điều kiện không đáp ứng, tôi xem anh làm được trò gì!

Nhưng Cố Thương nào biết được Lâm Đại Minh bằng cách nào đó lại có đẩy đủ mọi thứ. Tờ khai đăng ký kết hôn đầy đủ ảnh thẻ hai người dán ở hai bên, chữ kỹ không thiếu một người. Giấy xác nhận Ủy ban Xã lại được lấy tại quê cô sinh ra, dấu đỏ rõ nét, chữ ký của lãnh đạo Xã cũng không hề mờ nhạt. 

Mà khoan, chữ ký của cô? Cô có ký khi nào?

“Ơ?” Cố Thương kinh ngạc kêu lên: “Chữ ký này không phải của cháu!” Cô chỉ tay vào phần chữ ký của bên nữ, lập tức lên tiếng thanh minh. 

Người làm thủ tục cầm tờ khai lên, nhìn vào phần chữ ký bên nữ vài giây rồi ngước nhìn Cố Thương hỏi: “Chị tên gì?”

“Dạ, cháu tên Cố Thương!” Cô lễ phép đáp. 

“Chữ ký của chị là tên chị mà?” Người làm thủ tục nghi hoặc nhìn sang Lâm Đại Minh ngồi bên cạnh Cố Thương. Ánh mắt ông như muốn nói: Là cậu ép cô ấy?

Lâm Đại Minh không hề tránh né cái nhìn từ người làm thủ tục, tay hắn vẫn nắm lấy cổ tay Cố Thương, dùng tay còn lại chẳng biết lấy đâu ra chiếc nhẫn bạc hình con bọ cạp cuộn tròn đuôi vào tay cô, trêи đuôi con bọ cạp gắn liền mấy viên kim cương nhỏ lấp lánh. Trước sự kinh ngạc hết sức của cô, hắn nắm tay cô giơ lên cao ngay trước tầm nhìn của người làm thủ tục: “Nhẫn cũng đã đeo, còn giả được sao?”

Người làm thủ tục tận mắt trông thấy trêи tay hai người trước mặt đều đeo nhẫn hình bọ cạp gắn kim cương sáng chói, ông khinh bỉ liếc qua Cố Thương: “Cô bé, đây không phải chuyện để đùa!”

Cố Thương ngơ ngác nhìn ông làm thủ tục, gấp gáp giải trình: “Cái này là do tên này vừa mới đeo cho cháu, cháu có yêu thương gì tên này đâu!”

“Chị không muốn lấy anh này?” Người làm thủ tục lại một lần nhìn Lâm Đại Minh đầy nghi hoặc, thận trọng hỏi lại Cố Thương. 

Cố Thương gật đầu cái rụp, ánh mắt hiện rõ sự kiên quyết: “Vâng!”

Ông quay sang Lâm Đại Minh, giọng điệu có chút gắt gỏng: “Là cậu ép hôn cô ấy?”

Lâm Đại Minh còn chưa kịp mở miệng nói, Cố Thương đã lập tức chen vào. Không hề sợ điều gì, đem toàn bộ mọi chuyện nói sạch: “Cháu với anh ta chẳng có quan hệ gì cả! Còn chẳng phải người yêu huống chi là đăng ký kết hôn để nên vợ nên chồng! Cháu nợ anh ta trăm triệu, anh ta liền dựa vào cái này mà ép cháu làm vợ! Cháu hoàn toàn không muốn cùng hắn có quan hệ gì cả!” 

Cố Thương giật mạnh tay mình lại, trước bàn dân thiên hạ tháo nhẫn khỏi ngón áp út. Nhưng cô không hiểu sao cô tháo mãi không được, tháo đến đỏ cả ngón tay cũng chẳng thay đổi kết quả dù chỉ một chút. Cô bất lực từ bỏ, nuốt cục tức vào trong bụng. Nếu không có người ở đây, dù cô đánh không lại cô cũng sẽ dùng hết sức mà đánh chết hắn! Khốn kiếp!

Toàn bộ người trong phòng đồng loạt dồn ánh nhìn về phía hai người Cố Thương, người làm thủ tục hết nhìn cô lại nhìn sang Lâm Đại Minh đang ngồi trêи ghế với thái độ vô cùng thảnh thơi. Sắc mặt hắn nhu hòa như chẳng có gì, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo, tựa lưỡi dao sắc bén muốn chém toàn bộ vật cản. 

Nhưng dù sao ông cũng là người làm thủ tục, mà mọi thủ tục đều có luật của riêng nó, ông hít sâu một hơi kiềm chế sự áp lực trong lòng khi đối diện với cậu trai trẻ kia: “Luật đăng ký kết hôn không chấp nhận hành vi ép hôn!”

Cố Thương vui sướиɠ trong lòng, đắc ý ra mặt. Cô nhìn Lâm Đại Minh như nhìn một kẻ thảm trận tội nghiệp. Cô là ai chứ? Đừng bao giờ dọa cô, cô không sợ đâu! Một khi cô đã không muốn, có ép buộc cũng vô dụng!

“Em đang giận dỗi anh, anh không trách!” Lâm Đại Minh thở dài thành tiếng, hắn nhìn cô bằng ánh mắt ngập tràn sự bi thương. Ngay trước mặt ông làm thủ tục, hắn một tay giữ bả vai cô, một tay bưng má cô ép cô nhìn thẳng vào mắt mình. Hắn tỏ ra làm một người bạn trai đang hối lỗi với bạn gái mình: “Nhưng đây là chuyện trọng đại, không thể vì chút giận dỗi mà bỏ lỡ một đời. Em còn nhớ, em từng ở trong phòng tắm mà muốn anh?”

Trời má? Cố Thương mở to mắt nhìn Lâm Đại Minh, kinh ngạc đến mức miệng cũng muốn há to. Cô vội quay qua người làm thủ tục, ông ta hơi tránh đi hướng khác, ho khan làm như không nghe thấy gì cả. 

Tên điên này đang nói gì vậy?

“Anh bị điên à? Tôi…” Còn chưa dứt lời, Lâm Đại Minh ngay tại nơi như trụ sở chính của Ủy ban nhân dân thành phố này mà khóa chặt môi Cố Thương trước mặt bao lãnh đạo cùng vài công dân đến đây làm giấy tờ. 

Hôn không đã quá đáng lắm rồi, hắn còn ngang nhiên có hành động cắn cắn môi cô khiến bao người ở đây không khỏi mặt đỏ tim run, ngây ngốc trơ mắt mà nhìn. 

“Muốn bù đắp, làm thủ tục xong anh bù đắp cho em sau. Nếu em thích, chúng ta có thể ở trong nhà vệ sinh Ủy…” Lâm Đại Minh nhả môi Cố Thương đã sưng đỏ, trộm thì thầm vào tai cô. 

Mặt Cố Thương đỏ bừng vì xấu hổ, nghe mấy lời vô sỉ của hắn mặt cô càng thêm nóng ran. Cô lắc đầu liên tục, cố kìm nén âm điệu vì thể diện chính mình mà chen ngang: “Tôi ký! Tôi ký là được chứ gì!”

Lâm Đại Minh vui vẻ nhìn qua người làm thủ tục kia, mở lời: “Giấy tờ cần thiết đã đủ, ông có thể làm rồi chứ?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui