Lưu Manh Tiểu Tử

Sau một thời gian dài tĩnh dưỡng, Lăng Tiêu Hàn cũng đã bình phục hoàn toàn, ngày nào cũng bồi bên cạnh Tử Mặc, giúp cậu ăn uống, làm cậu vui vẻ, trong lòng Tử Mặc vô cùng ngọt ngào cùng hạnh phúc.

Chỉ riêng có một điều làm cậu khá bực bội vì Lăng Tiêu Hàn hầu như không cho cậu bước chân ra khỏi vương phủ, còn nếu có cho cậu đi thì hắn cũng nhất quyết theo sát bên cạnh. Dù sao những chuyện không tốt trước kia đều đã qua đi, không còn nguy hiểm gì nữa, không những vậy cậu cũng đã nói là cậu yêu hắn, nhất định sẽ sống cùng hắn còn gì.

Nhưng khi nói ra bất mãn của mình, Lăng Tiêu Hàn chỉ ôm lấy cậu rồi nói: “Ta phải đề phòng, Tiểu Mặc của ta đáng yêu như vậy, để ngươi ra ngoài một mình, lỡ như lọt vào mắt xanh của ai, hắn cướp mất ngươi lần nửa thì sao? Ta không thể để ngươi một  mình được.”

“Ngươi đừng có nói bậy như vậy chứ, ta không có chút tư  sắc nào, cũng không có gì nổi bật, làm sao mà ai nhìn cũng thấy thích mà bắt ta đi chứ!”

Lăng Tiêu Hàn lại ôm chặt cậu, hờn dỗi nói: “Ngươi còn nói, nếu ngươi không đáng yêu, không thu hút thì làm sao lại nắm giữ trái tim của ta như vậy, còn có tên Dật Phong kia nữa chứ, hừ! mấy ngày nay hắn vẫn còn lảng vảng ở kinh thành, thật không thể không đề phòng hắn mà…”

Nghe Lăng Tiêu Hàn nói, mặt của cậu đỏ bừng như tôm luộc, cũng không biết phải nói lại hắn như thế nào, cho nên đành phải im lặng. Cũng xem như chấp nhận sự giám sát của Lăng Tiêu Hàn.

Vài ngày sau, trong lúc Lâm Tử Mặc còn đang ngồi ở đình viện nhàn nhã cho cá ăn, Lăng Tiêu Hàn lại phải đau đầu trong thư phòng vì mấy tên huynh đệ kia không biết nổi hứng như thế nào lại tập trung đến đây.

Cái gì mà nói đến xem thử bệnh tình của hắn chứ, không phải chỉ đến đây để tìm trò chơi đùa thôi hay sao? Cũng may hắn đã đem Tử Mặc giấu đi, chứ không ở trước mặt đám huynh đệ ranh ma này không biết sẽ có chuyện gì xảy ra.

“Hàn đệ, ta đúng thật là tắc trách, nghe nói ngươi bị thương, nhưng không kịp tới thăm ngươi, bây giờ mới đến nơi thăm  được, thân là huynh trưởng ta thật xấu hổ.” Lăng Tiêu Nghệ cười nói.

“Không sao, ta biết huynh đây lo việc triều chính đã đủ mệt nhọc, ta nào dám làm phiền tới huynh, mà ta đây cũng chỉ là vết thương nhỏ, không đáng để ý.” Lăng Tiêu Hàn âm trầm nói.

Hừ! tên Lăng Tiêu Nghệ này đây, tâm kế đầy người, ai mà biết hắn tới đây là có chủ ý gì, nhìn cái bản mặt tươi cười phơi phới của hắn, thật đáng nghi ngờ mà.

Lăng Tiêu Nghệ không để ý đến ánh mắt dò xét của Lăng Tiêu Hàn, nhẹ nhàng nháy mắt ra hiệu với tứ hoàng tử.

Nhận được tín hiệu, tứ hoàng tử mở miệng nói: “À! Tam ca à, sao ta không thấy chị dâu của ta đâu.”

Lăng Tiêu Hàn cảnh giác nói: “À, tiểu Mặc đã về nhà thăm nương của hắn rồi.”

“Ồ! Thật đáng tiếc.” Sáu vị huynh đệ kia cùng nhìn nhau mà ồ lên một cái hối tiếc. Còn Lăng Tiêu Hàn thì lại thở ra một cái nhẹ nhõm.

Hắn tuy gian xảo, nhưng cũng không thể nào mà đối chọi lại hết 6 vị huynh đệ một bụng tâm kế kia.

Mà không biết là do cố ý hay vô tình, Lăng Tiêu Nghệ đứng dậy nói có chút mệt mỏi, muốn cáo từ ra về trước: “Hàn đệ! ta triều chính nhiều việc, không thể bồi cùng ngươi lâu được, vậy ta đây ra về trước.”

Lại nhìn thấy Lăng Tiêu Hàn đứng dậy muốn tiễn mình, vội giơ tay nói: “A! ngươi không cần phải tiễn ta, ngươi cứ ở lại mà bồi mấy vị huynh đệ này đi.”

Nói xong không đợi Lăng Tiêu Hàn kịp phản ứng liền tiêu sái rời đi.

Mà cũng không biết là do cố ý hay vô tình, Lăng Tiêu Nghệ không chịu đi thẳng ra cửa chính, mà lại đi lòng vòng trong vương phủ, cũng không biết phải do cố ý hay vô tình, lại gặp ngay Tử Mặc từ đình viện đi về phòng.

Vừa nhìn thấy Lâm Tử Mặc, Lăng Tiêu Nghệ không chút hình tượng mà nhào tới, giống như con hồ ly vồ được mồi, cười đến sáng lạng ôm chầm lấy Tử Mặc.

“A! Tử Mặc, đã lâu rồi không gặp được ngươi, ngươi vẫn khỏe chứ hả? ta thật nhớ ngươi vô cùng.”

Lâm Tử Mặc cũng có chút hơi bất ngờ khi thấy Lăng Tiêu Nghệ, kể ra thì cũng đã lâu lắm rồi.

Hai ngươi trao đổi một chút, sau đó cùng đi ra ngoài đình viện để nói chuyện. Lăng Tiêu Nghệ hỏi Tử Mặc về cuộc sống trong vương phủ như thế nào? Lăng Tiêu Hàn đối xử với cậu có tốt hay không? Hai người trò chuyện hết trên trời lại xuống dưới đất, như đôi bạn tri kỷ lâu năm gặp lại.

“Ngươ sống ở đây xem ra cũng thật vui vẻ đi, Hàn cũng đối xử với ngươi thật tốt nha!”. Lăng Tiêu Nghệ trêu ghẹo nói.

Lâm Tử Mặc xấu hổ mà khẽ gật đầu, sắc mặt cũng đỏ ửng.

Lăng Tiêu Nghệ lại nở một nụ cười xấu xa nói: “Tử Mặc, tuy có hơi chút tò mò, nhưng mà ta có chuyện này muốn hỏi ngươi.”

Tử Mặc khó hiểu nhìn Lăng Tiêu Nghệ thần thần bí bí: “Ngươi muốn hỏi chuyện gì?”

“Cũng không phải là gì, chỉ là ta… muốn hỏi xem rốt cuộc giữa ngươi và Hàn đệ ai là người nằm dưới.”

“Oanh…” một tiếng, mặt của Tử Mặc đã đỏ như tôm luộc vừa  nấu chín. Cậu lắp bắp nói: “Vấn…vấn…vấn…đề…. Này…ta… ta”.

Nhìn biểu tình thẹn thùng, ấp úng của Tử Mặc, Lăng Tiêu Hàn trong bụng đã biết chắc chắn. Tuy hắn biết là đệ đệ của mình cao ngạo, không bao giờ chịu cho người ta áp mình, nhưng với Tử Mặc thì biết đâu được…

Nở một nụ cười giảo hoạt, Lăng Tiêu Nghệ sán lại gần Tử Mặc, nhẹ giọng nói: “Ngươi không cần nói rõ, ta cũng biết rồi, ta không phải chê cười gì ngươi đâu, nhưng mà ngươi cũng là nam nhân, không muốn nằm trên thử lần nào sao? Không muốn biết cảm giác của kẻ nằm trên như thế nào sao?”

“Cái này, ta…ta…”. Lòng Tử Mặc có chút rung động…

Lăng Tiêu Nghệ nhìn biểu tình hơi rung động của Tử Mặc, nhanh chóng rèn sắt khi còn nóng mà nói thêm: “Cảm giác cũng không tệ, nếu Hàn thật sự thích ngươi thì sẽ không kiêng dè việc ở trên hay ở dưới đâu, ngươi hãy thử nói với Hàn xem”

Lâm Tử Mặc thật sự động tâm…

Cậu thẹn thùng nói: “Nhưng…nhưng Hàn thật sự không để ý chứ, Hàn rất xem trọng sĩ diện…”

Lăng Tiêu Nghệ biết kế hoạch của mình đã thành công, không ngừng vỗ vai Lâm Tử Mặc nói: “Ha ha ngươi yên tâm đi, ngươi phải biết nếu Hàn thích ngươi thì cái sĩ diện kia không là gì cả.”

Lâm Tử Mặc cùng Lăng Tiêu Nghệ hai người nhìn nhau cười, sau đó Lăng Tiêu Nghệ tranh thủ lúc còn chưa bị phát hiện mà cáo từ Lâm Tử Mặc sau đó nhanh chân mà chạy ra khỏi vương phủ.

Vừa ra khỏi vương phủ đã thấy ngay đám huynh đệ đang chờ ở bên ngoài.

Cả đám đều nhìn Lăng Tiêu Nghệ hỏi: “Đại ca, chuyện có được không.”

Lăng Tiêu Nghệ nháy mắt, sau đó cười lớn nói: “Ha…ha tất nhiên là được rồi, các ngươi cứ ngồi mà xem chuyện vui đi, ha ha…”

Sau đó cả đám huynh đệ đều cười đến thập phần gian manh mà xoay người rời đi.

“Ai! Hàn đệ, xem thử ngươi lần này dám chỉnh bọn ta hay không, ta thật muốn nhìn biểu tình của hắn lúc bị đè, ha ha…”

Lăng Tiêu Hàn không hay biết chuyện gì, đang trên đường trở về phòng tìm Tử Mặc, không biết là do gió lạnh hay sao mà hắn cảm thấy bất chợt rùng mình một cái…

Lăng Tiêu Hàn mấy ngày nay cảm thấy thật đau đầu, rốt cuộc không biết Lâm Tử Mặc làm sao, mấy ngày nay luôn hờn giận với hắn, luôn từ xa mà nhìn hắn, khi bị bắt gặp lại nhanh chóng mà lẩn trốn. Mà hắn cố ý dò hỏi thì cậu cũng chỉ lắc đầu.

Mà tệ nhất là vào buổi tối, lúc hắn cùng Lâm Tử Mặc làm chút vận động, thì trông cậu không còn chút nhiệt tình nào cả. Biểu tình lại như có điều khó nói.

Đêm nay vừa lôi Tử Mặc lên giường, cởi hết quần áo của cậu ra, lại nhìn thấy biểu tình như ủy khuất của cậu, Lăng Tiêu Hàn thực sự nhịn không được nói: “Tiểu Mặc, rốt cuộc là làm sao vậy? mấy ngày nay ngươi không hề tập trung chút nào.”

Tử Mặc nhìn Lăng Tiêu Hàn, nuốt một ngụm nước bọt, lấy hết can đảm, sán lại gần Lăng Tiêu Hàn, nhỏ giọng nói: “Hàn! Ngươi thật sự yêu ta sao?”

Lăng Tiêu Hàn nhìn cậu, sau đó ôm lấy Tử Mặc vào lòng nói: “Ngươi vẫn không tin tưởng ta sao? Ta phải làm sao để ngươi tin ta? Tiểu Mặc, ta thật sự rất yêu ngươi.”

Lâm Tử Mặc dùng đối mắt to tròn tha thiết của mình nhìn Lăng Tiêu Hàn nói: “Ta tin ngươi mà Hàn, ta tin ngươi yêu ta mà, chỉ là… chỉ là…”

“Chỉ là như thế nào?”. Lăng Tiêu Hàn nói.

Lâm Tử Mặc cúi đầu, nói: “Tối nay…tối nay ta muốn ở trên có được hay không?”

Oanh…

Trong đầu Lăng Tiêu Hàn như có gì đó mới nổ tung. Chuyện này là sao đây, Tiểu Mặc của hắn muốn phản công sao? Là ai, là ai dám nhồi nhét vào đầu cậu mấy cái suy nghĩ này…

Hắn khí thế bất phàm như thế này mà để cho cậu, một người chưa từng có kinh nghiệm đè sao?

Không phải hắn vì sĩ diện không muốn cho cậu nằm phía trên, dù sao đã thích người kia thì ai nằm trên hay dưới đều không quan trọng…

Chỉ là giao phó cho một ngươi không có chút kinh nghiệm, hắn rất sợ, hắn rất sợ đau…

Lại nhìn thấy Tử Mặc bên cạnh dùng một ánh mắt đáng thương mà nhìn hắn, tâm hắn động không thôi.

“Không…không được sao?”. Lâm Tử Mặc vừa nhìn hắn vừa nói.

Ôm lấy Lâm Tử Mặc, Lăng Tiêu Hàn khẽ thở dài một cái nói: “Tất nhiên là được.”

Sau đó như anh hùng hy sinh mà vạch áo, nằm xuống giường, khuôn mặt căng thẳng như lâm trận, sảng khoái mà nói: “Được rồi! ngươi cứ tới đi…”

Nhìn biểu tình Lăng Tiêu Hàn như lâm trận gặp đại địch, Lâm Tử Mặc thật sự muốn cười ra tiếng. Nhưng mà cơ hội khó có được này, cậu sao có thể bỏ qua được…

Lần đầu của cậu với Hàn rất đau, cho nên lần này Tử Mặc cố gắng làm sao để cho Lăng Tiêu Hàn không phải chịu đau đớn…

Cúi người hôn lên môi Lăng Tiêu Hàn, cố gắng làm giống như Lăng Tiêu Hàn vẫn làm mà khơi mào dục vọng trong người cậu…

Môi lưỡi giao triền, động tác của Lâm Tử Mặc không được thành thạo, trúc trắc hôn. Làm cho Lăng Tiêu Hàn không nhịn được dục hỏa, nhưng cũng vì Tử Mặc mà cố gắng nhẫn nhịn, không vùng dậy mà đè cậu xuống.

Tử Mặc muốn hôn Lăng Tiêu Hàn nhằm giúp hắn thả lỏng tinh thần để làm bước tiếp theo. Nhưng không hiểu sao hôn được một chặp cậu lại cảm thấy cả người đều mềm nhũn, khô nóng, cùng khó chịu, trong khi đó Lăng Tiêu Hàn chỉ có thở gấp, Tử Mặc nằm trên người Lăng Tiêu Hàn, nhẹ nhàng gặm cắn từ cổ xuống đến ngực.

Bàn tay của Lâm Tử Mặc cũng bắt đầu chạy loạn khắp trên người Lăng Tiêu Hàn. Tuy đã nhiều lần thấy cơ thể của hắn nhưng cậu vẫn nhịn không được mà cảm thán trong lòng.

“Ta biết dáng người ta rất đẹp mà.” Lăng Tiêu Hàn cười cười nhìn ái nhân trước mặt.

“Phi, ngươi thật không biết thẹn thùng mà”. Lâm Tử Mặc bĩu môi nói.

“Vậy ngươi nói xem, ta vì sao phải thẹn thùng, chẳng phải ngươi đã nói như vậy sao?”. Lăng Tiêu Hàn ra vẻ vô tội mà chớp chớp mắt.

Lâm Tử Mặc không nói nên lời, chỉ có thể hung hắng gặm mấy cái trên ngực Lăng Tiêu Hàn, miệng vừa rời ra, đã tạo thánh mấy điểm đỏ hồng trên da người dưới thân.

Lăng Tiêu Hàn đưa tay điểm nhẹ lên mũi Tử Mặc nói: “ngươi đúng là tên tiểu lưu manh.”

Lâm Tử Mặc không để ý đến hắn, tiếp tục vùi đầu vào chuyện “Phản công”.

Lâm Tử Mặc cuối người, vươn đầu lưỡi phấn nộn hồng hồng mà liếm liếm hai điểm hồng trên ngực Lăng Tiêu Hàn, cố gắng mà hấp duyện làm cho Lăng Tiêu Hàn có phản ứng.

Chỉ thấy thân mình Lăng Tiêu Hàn khẽ run lên, Lâm Tử Mặc mừng thầm trong lòng vì Lăng Tiêu Hàn có phản ứng, đưa mắt liếc nhìn lên, chỉ thấy hắn đang đưa tay che miệng nhằm nhịn cười…

“Thật đáng ghét, tại sao mỗi lần Hàn làm cho ta, ta đều cảm thấy thật thoải mái, vậy mà khi ta làm, lại chọc cười cho hắn là làm sao?”

Không cam lòng, Tử Mặc vươn tay nắm lấy dục vọng đang dần cương lên của Lăng Tiêu Hàn. Chỉ nghe “A” một tiếng. Lâm Tử Mặc âm thầm nở một nụ cười đầy khiêu khích.

Cứ như vậy mà tiến tới, Lâm Tử Mặc đưa dục vọng của Lăng Tiêu Hàn vào miệng mà cao thấp ra vào. Chỉ nghe thấy Lăng Tiêu Hàn thở ngày càng gấp, vật trong miệng cũng ngày càng trướng to.

Bàn tay Lăng Tiêu Hàn cũng không an phận mà vuốt ve cơ thể nhỏ nhắn ở phía trên mình.

Lâm Tử Mặc ra sức lấy lòng Lăng Tiêu Hàn, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt ửng đỏ mê người, đôi mắt mông lung ngập nước, ánh mắt đầy mị nhãn làm rung động lòng người, đôi môi cũng căng tròn ửng đỏ mê người, mùi hương nam tính từ cơ thể Lăng Tiêu Hàn cùng tiếng thở dốc phát ra làm cho Tử Mặc không kiềm chế được mà cả người đều nhũn đi.

Cả người đều nóng rực, bộ phận phía dưới cũng bắt đầu rục rịch, mà đến ngay cả phía sau kia cũng co rút đến mãnh liệt, làm cho cậu vô cùng khó chịu.

Bàn tay Lăng Tiêu Hàn tiến đến đâu lại như thắp lửa đến đó, cả người Tử Mặc đều ửng đỏ, cảm giác nhộn nhạo chạy khắp toàn thân, phía sau như thiếu vắng mà co rút, làm cho cậu toàn thân đều bắt đầu run rẩy.

Tay Lăng Tiêu Hàn vuốt ve khắp cơ thể cậu, tiến đến xuống phía dưới lại không ngừng xoa nắn cặp mông căng tròn trắng nõn, mềm mại kia.

Tử Mặc cố gắng làm cho Lăng Tiêu Hàn bắn ra, nhưng đến khi miệng cậu đều mỏi, quai hàm cũng đã muốn không cử động mà vật kia vẫn đứng sừng sững không hề có hiện tượng bắn ra.

Tử Mặc dùng đôi mắt rưng rưng ngấn lệ mà nhìn Lăng Tiêu Hàn nói: “Hàn, ta không muốn tới nữa đâu, thật là mệt, ta lại khó chịu vô cùng, hay…hay…là ngươi tới đi”.

Vừa nghe Tử Mặc nói, Lăng Tiêu Hàn như con sói đói mà vồ lấy cậu, xoay người đem cậu đặt dưới thân…

Hắn nha, hắn nhẫn nhịn cũng thật cực khổ, đồ ngon ngay trước mắt lại không thể ăn, thật đau khổ …

Cố gắng nhẫn nhịn dục vọng của bản thân, cuối người hôn lên đôi môi đỏ ửng đang hé ra thở dốc kia, đầu lưỡi linh hoạt nhanh chóng tiến vào bên trong mà tìm kiếm, khuấy đảo.

Đầu óc Lâm Tử Mặc bị cái hôn của Lăng Tiêu Hàn làm cho mơ hồ, cảm giác khó chịu trong người không ngừng giảm đi mà ngày càng tăng lên.

Nước bọt vì nụ hôn dồn dập của Lăng Tiêu Hàn mà theo khóe miệng chảy ra, tạo thành hình ảnh đầy dâm mỹ…

Vừa hôn, tay Lăng Tiêu Hàn cũng không ngừng kích thích hai khỏa anh đào kia, rời khỏi đôi mê người, Lăng Tiêu Hàn hôn dần từ cằm xuống đến trước ngực, hé miệng ngậm lấy một hạt anh đào kia mà hấp duyện đến khi bị kích thích mà căng trướng lên, bàn tay cũng không tha cho hạt anh đào còn lại, ra sức xoa nắn.

Dời miệng khỏi ngực Lâm Tử Mặc, kéo theo một sợi chỉ bạc, hình ảnh thấm đậm mùi tình dục. Hôn xuống cái bụng nhỏ nhắn mềm mại, đầu lưỡi không ngừng kích thích từng tấc da thịt trên người Tử Mặc, khi tiến xuống phía dưới, Lăng Tiêu Hàn không chút do dự mà ngậm lấy dục vọng đang trướng đến phát đau của cậu.

“a…ưm… Hàn a…ưm…thật thoải mái a…ta muốn nhiều hơn nữa a…”. Lâm Tử Mặc bị vây vào bể dục vọng, từ trong cổ họng phát ra những tiếng rên rỉ nhỏ vụn.

Tiếng rên đầy ái dục kia, làm cho Lăng Tiêu Hàn càng ra sức kích thích Tử Mặc, hắn lúc này đã nhẫn nhịn đến đầu đầy mồ hôi.

Đưa tay luồn vào mái tóc dài đen nhánh của Lăng Tiêu Hàn, Lâm Tử Mặc ra sức lắc lư vòng eo, nhằm tìm thêm khoái cảm, hai khỏa anh đào phía trên ngực cũng bị bàn tay Lăng Tiêu Hàn xoa nắn đến cương cứng, đứng thẳng trong không khí, phía dưới dục vọng lại bị bao phủ trong khoang miệng ấm áp kia, khoái cảm chiếm hết lấy toàn thân Tử Mặc, phía sau cũng vì bị kích thích mà co rút càng nhanh hơn…

Cảm giác thật trống rỗng…

“ô…Hàn a. ta.. ta muốn a..”. Tử Mặc thở dốc nói.

Cậu muốn được lấp đầy phía sau…

Tất cả khoái càm đều dồn về phía hạ thân, Tử Mặc cong thắt lưng, một dòng chất lỏng bắn vào trong miệng Lăng Tiêu Hàn.

Lăng Tiêu Hàn khẽ mĩm cười, nhìn Tử Mặc đang nằm mềm mại trên giường kia, hạnh phúc trong lòng dâng trào không ngớt, nhìn cậu ánh mắt ngập nước mông lung nhìn mình, Lăng Tiêu Hàn khẽ cúi người yêu thương mà hôn trên mắt, trên mũi cậu…

Nhìn Lăng Tiêu Hàn vì mình mà nhẫn nhịn đến đầu đổ cả mồ hôi, Lâm Tử Mặc lòng lại thấy ngọt ngào cùng yêu thương…

Khẽ nắm lấy tay Lăng Tiêu Hàn, khuôn mặt đỏ ửng, thẹn thùng nhìn hắn nói: “Hàn, ta muốn, ngươi tiến vào đi”

Lăng Tiêu Hàn yêu thương vén mái tóc dài hỗn độn trên khuôn mặt cậu, nói: “Không được, như vậy sẽ lộng đau ngươi, đợi a…”

Không để Lăng Tiêu Hàn nói hết, Tử Mặc đã xoay người nằm đè lên Lăng Tiêu Hàn, đưa tay nắm lấy dục vọng vẫn chưa được phát tiết, để tại nơi cửa huyệt của mình mà từ từ hạ thắt lưng ngồi xuống. Bởi vì làm ở tư thế này, làm cho dục vọng của Lăng Tiêu Hàn tiến vào đến nơi sâu nhất trong Tử Mặc.

“A…”. Cả hai cùng phát ra âm thanh đầy thỏa mãn…

Vì chưa được bôi trơn, nên làm cho Tử Mặc đau đến nhăn mặt, nhìn cậu vì hắn như vậy, Lăng Tiêu Hàn đau lòng vô cùng, đưa tay vuốt ve những chỗ nhạy cảm làm cho cậu thả lòng thân mình, nói: “ngươi, tiểu tử ngốc này, ta nói sẽ lộng đau ngươi mà.”

“Không sao…ta ổn mà…Hàn…ngươi…động…động a…”. Lâm Tử Mặc khẽ lắc lư vòng eo.

Câu dẫn trực tiếp như vậy, làm sao hắn chịu cho được. Lăng Tiêu Hàn hai tay nắm lấy vòng eo cậu mà khẽ động thắt lưng.

Tử Mặc bởi vì khoái cảm dâng cao mà phát ra thanh âm nức nở: “a..ưm..Hàn…thoải mái a..ô…Hàn…ôm ta…hôn ta a…”

Lăng Tiêu Hàn bắt đầu động thắt lưng, nhanh chóng tiến vào nơi sâu nhất trong Tử Mặc làm cho cậu khoái cảm dâng trào, động vài lượt, Lăng Tiêu Hàn khẽ gầm nhẹ, dục vọng căng trướng nãy giờ của hắn bắn ra bên trong Tử Mặc.

Cậu cả người mềm mại mà nằm trên người Lăng Tiêu Hàn. Còn chưa kịp thở cho hết, đã bị Lăng Tiêu Hàn xoay người đặt dưới thân, khóe môi khẽ nhếch, hắn cười nói: “tối nay ngươi thật nhiệt tình, bảo bối.”

Lâm Tử Mặc đưa tay vòng qua cổ hắn nói: “Ta yêu ngươi, Hàn”.

Lăng Tiêu Hàn cúi người hôn Tử Mặc, sau đó, lại bắt đầu tiến công mãnh liệt.

Cho đến khi Tử Mặc cầu xin tha thứ, con sắc lang nào đó mới chịu buông cậu ra, nhìn cậu nằm xụi lơ trên giường, con sắc lang kia không chút kiêng dè mà ợ một cái nói: “Còn không đủ nhét kẻ răng.”

Sau đó ôm lấy con cừu lưu manh nào đó mà chìm vào giấc ngủ.

Trong khi đó con cừu lưu manh lại cười khổ nói: “Lần sau không bao giờ ta sẽ nói muốn nằm trên nữa…”

Bên trong phòng là một cảnh xuân sắc, phía bên ngoài, ánh trăng tròn như e thẹn mà nhìn vào hai người, gió nhẹ thổi qua, không gian yên bình, tất cả như nhường lại không gian cho đôi tình nhân đang hạnh phúc trong phòng kia.

…………Hoàn chính văn………..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui