Lưu Quang Nhập Họa


Tình cảm của Dịch Già Mạc Ly đối với Thần Nhứ rất phức tạp.

Lúc ở nước Dịch, nàng ta là công chúa được sủng ái nhất, mà Thần Nhứ thì là công chúa tôn quý nhất.

Nàng ta cho rằng phong hào Trấn quốc công chúa sẽ là của nàng ta.

Mười năm rời nước ly hương, Thần Nhứ chỉ là người xa lạ trong mắt nàng ta.

Nhưng người dưng này vừa về nước đã được phong làm Trấn quốc công chúa, địa vị ở trên tất cả công chúa, thậm chí là trên tất cả hoàng tử ngoại trừ thái tử.

Dịch Già Mạc Ly thừa nhận, nàng ta đố kị Thần Nhứ, đố kị đến mức hận không thể làm Thần Nhứ chết ngay tức khắc.

Tới nước Lịch, sự ghen ghét này chỉ tăng lên chứ không giảm đi.

Cùng là người mất nước, mình phải oằn mình cúi người mới có được một phần sủng ái của thái tử.

Mà Thần Nhứ trốn trong cung Vũ Yên, có Nhu Gia công chúa yêu thương muôn vàn, che chở trăm bề.

Đến tột cùng là chênh lệch cái gì? Vì tình đồng môn sao? Hay là do Thần Nhứ từng là Trấn quốc công chúa? Dịch Già Mạc Ly cũng đã nghe những lời đồn đại ám muội về nàng và Nhu Gia công chúa, nàng ta cũng tin.

Nhưng có được một người toàn tâm toàn ý bảo vệ, dù là nữ tử thì sao? Nàng ta ganh ghét Thần Nhứ, vì thế nên vừa trở thành thái tử trắc phi đã dùng hương Vong Linh với Thần Nhứ.

Nàng ta nghĩ rằng độc chết Thần Nhứ, mình sẽ trở thành nữ tử có địa vị cao nhất Dịch Già hoàng tộc khi ở nước Lịch, cả hoàng tộc đều phải dựa vào nàng ta sống qua ngày, các tộc nhân sẽ phải ủng hộ nàng ta, tín nhiệm nàng ta.

Nàng ta có thể trở lại ngày tháng được mọi người quây quanh một lần nữa.
Nhưng nàng ta sai rồi.

Thần Nhứ không chết, còn suýt chút hại nàng ta thất sủng.

Nàng ta không thể không thay đổi kế sách, thử tiếp đón người đại tỷ xa lạ này.

Một phen tiếp xúc, nàng ta phát hiện Thần Nhứ hướng về nàng ta, hơn nữa sự bảo vệ của Thần Nhứ giúp ích cho nàng ta rất nhiều.

Vậy nên nàng ta làm một muội muội tốt, ngọt miệng vài lời để đại tỷ coi mình là người thân.

Người thân sao? Nàng ta là nữ nhi đã xuất giá, không còn quan hệ gì với nhà mẹ đẻ nữa, nói gì đến người chị gái cùng cha khác mẹ vốn không thân thiết?
Nàng ta biết rõ Lục Lăng Hàn muốn đối phó Thần Nhứ, hơn nữa đã động thủ.

Nếu không thì tại sao Lục Lăng Hàn bị gãy chân? Trong lòng nàng ta mừng thầm.


Dù là Thần Nhứ hay là Lục Lăng Hàn thì đều là kẻ thù của nàng ta.

Bên nào tổn thương cũng tốt, đều có lợi cho mình.

"Ý của tỷ tỷ là...!Đại tỷ sẽ...!bằng lòng với thái tử?" Dịch Già Mạc Ly cẩn thận che giấu tâm tư của mình, lộ ra vẻ nghi hoặc.
Mục đích của Lục Lăng Hàn là bốc lên nỗi căm ghét của Dịch Già Mạc Ly dành cho Thần Nhứ, làm cho nàng ta cảm thấy bị đe doạ.

"Thuận Ân quận chúa là người tài.

Tâm tư của nàng ta, phụ nhân thâm cung như ta không đoán ra." Ả dừng một chút, nhìn cái bụng của Dịch Già Mạc Ly mà cười cười, "Nhưng cũng tốt.

Hai người là tỷ muội, thiết nghĩ muội muội sẽ không tranh sủng với tỷ tỷ của mình.

Mấy ngày này muội muội không thể thị tẩm, ân sủng của thái tử hơn nửa là được chia cho Tề trắc phi.

Nhà mẹ của Tề trắc phi có quyền thế trong triều đình, mà thân phận của muội muội đến cùng...!Luôn luôn phải có chút kiêng kỵ."
Dịch Già Mạc Ly cụp mắt, ánh mắt cũng rơi xuống bụng mình.

Bây giờ nàng ta đã có thai, khó tránh khỏi có một chút kỳ vọng về tương lai.

Thái tử chưa có con, nếu nàng ta sinh được con trai, dù không phải đích tử thì cũng là trưởng tử *.

Nàng ta có thể mẹ quý nhờ con, đứng vững gót chân trong hoàng cung nước Lịch.

Dù trong bụng là nam hay nữ thì chí ít vẫn là đứa bé đầu tiên của thái tử, thái tử hướng về tình cảm, cũng sẽ thương yêu hơn một chút.

"Tỷ tỷ, đại tỷ là quận chúa được bệ hạ khâm phong, là thư đồng của Nhu Gia công chúa.

Hoàng ân cuồn cuộn, tộc Dịch Già của muội đều trung thành với bệ hạ.

Kể cả thái tử điện hạ, đã gọi là quân vương, vua thương vua trách đều là ơn vua.

Mạc Ly xưa nay không dám có tư tâm."
* đích tử là con vợ cả, trưởng tử là con đầu lòng.

Thấy Dịch Già Mạc Ly nhìn trái nhìn phải mà nói, Lục Lăng Hàn cũng không tiếp tục đề tài này.

"Ta chỉ tùy ý tâm sự với muội thôi, muội muội biết ta nhanh mồm nhanh miệng, nói sâu nói cạn, muội muội không cần để trong lòng."
Dịch Già Mạc Ly mỉm cười nói vâng.

Bên này hai người ngươi tới ta lui dáng vẻ tâm cơ, bên kia lại là tình nồng ý mật làm người ngưỡng mộ.
Cảnh Hàm U thấy khí trời đẹp đẽ, hiếm có dịp dẫn Thần Nhứ ra khỏi thành tới Khúc Hà cốc.

Hai người từng đến đó một lần, nhớ tới suối nước nóng kiều diễm lúc đó, Thần Nhứ không cần suy nghĩ cũng biết Cảnh Hàm U lại có tâm tư tương tự.
Thần Nhứ học văn luyện võ với Chưởng viện ở Phi Diệp Tân từ nhỏ, hơn nữa rõ ràng thân phận công chúa của mình, tương lai hơn nửa là phải đi hòa thân, vì vậy cũng không quá chú ý việc tình ái.

Mặc dù sau đó nhận ra mình phải lòng Cảnh Hàm U, nàng cũng chỉ là thích cảm giác hai người gắn bó bầu bạn, ít khi nghĩ tới chuyện giường chiếu.

Nhưng Cảnh Hàm U thì hoàn toàn khác.

Thần Nhứ có hơi mù mịt, cùng là nữ tử, thân thể này thì có gì đáng si mê?
"Nàng lại ngây ngẩn!" Trong xe ngựa, Cảnh Hàm U phát hiện Thần Nhứ thất thần, bất mãn lên án.
Thần Nhứ vội vàng hoàn hồn, có hơi ủ rũ xoa xoa giữa mày, "Ta hơi mệt."
"Mấy ngày nay nàng lại suy nghĩ gì?" Cảnh Hàm U vừa nói, vừa ân cần xoa huyệt thái dương cho nàng.

Lực tay Cảnh Hàm U nặng nhẹ thích hợp, Thần Nhứ khá hưởng thụ.

Nàng nhắm mắt lại đáp: "Mạc Ly sắp sinh rồi.

Đây là đứa con đầu lòng của thái tử nhưng không phải đích xuất, sao ta không lo cho đặng?"
"Chẳng phải mẫu hậu đã cho phép cô cô nàng vào phòng sinh bầu bạn sao? Có người nhà, nàng cũng nên yên tâm hơn.

Ta nghĩ rằng dù Lục Lăng Hàn có ý gì thì cũng không dám làm quá rõ ràng.

Trong hậu cung, mưu hại hoàng tự chính là trọng tội." Để xin cho Phượng Lâm trưởng công chúa vào cung, Cảnh Hàm U đã phải nói hết lời hết ý.
Thần Nhứ cười khổ, "Hậu cung mà hoàng hậu nương nương quản lý còn có việc sảy thai, huống chi cung Đức Xương mà Lục Lăng Hàn nắm giữ?" Nàng mở mắt ra nhìn Cảnh Hàm U, "Thành thật mà nói, ta cũng không hy vọng Mạc Ly có đứa bé này, thái tử chưa có đích tử, đứa nhỏ này đến không đúng lúc.

Lúc trước ta ngược lại mong rằng Lục Lăng Hàn sẽ ra thủ đoạn làm Mạc Ly sảy thai, đáng tiếc không có.

Ta không biết Lục Lăng Hàn mang tâm tư gì, thế nhưng làm chính phi, nàng ta tất nhiên cũng giống ta, không mong đứa bé này ra đời."
"Nhưng rốt cuộc nàng ta không làm gì cả." Cảnh Hàm U ngừng xoa, đưa tay vuốt đôi mày chau của Thần Nhứ.
"Vậy nên ta càng lo lắng.

Nếu sảy thai, tuy rằng hư tổn sức khỏe của Mạc Ly, nhưng dưỡng cho tốt thì sẽ hồi phục.

Nhưng bây giờ..." Thần Nhứ không nói tiếp.
Cảnh Hàm U cũng đã nhận ra nàng đang lo lắng điều gì.


"Nàng sợ Lục Lăng Hàn ra tay lúc này, một xác hai mạng?"
Thần Nhứ không tỏ rõ ý kiến, chỉ hỏi ngược lại: "Nàng cảm thấy thế nào?"
Cảnh Hàm U khiếp sợ, nếu là thật, Lục Lăng Hàn thật sự quá ác độc! "Sao cô ta dám? Hay là...!Nàng tra ra cái gì?"
Thần Nhứ lắc đầu.

"Đó là cung Đức Xương, ta làm sao dám tra? Ta không có bất kỳ manh mối nào, chỉ là hoài nghi.

Dù sao đi nữa, ta nhất định phải suy nghĩ về chuyện này theo hướng xấu nhất, bằng không nếu như nó thật sự xảy ra, ta sẽ không ứng phó kịp."
Cảnh Hàm U đưa tay ôm nàng vào lòng.

"Nàng lúc nào cũng lo âu như vậy, chẳng trách gần đây hay thất thần.

Có câu này có lẽ ta không nên nói, nhưng ta thực sự thấy ấm ức thay nàng.

Ngũ muội của nàng đã bao giờ xem nàng là tỷ tỷ? Thủ đoạn hại nàng của cô ta còn thiếu sao? Nàng lo lắng cho cô ta như thế, cô ta có hiểu nỗi khổ tâm của nàng không?" Cảnh Hàm U thực sự đau lòng.

Cái người mình đặt trong lòng thương tiếc bảo vệ lại bị Dịch Già Mạc Ly lần lượt mưu hại, hơn nữa mình vẫn chưa thể đi báo thù, nghĩ mà khó chịu muốn chết.
Thần Nhứ cười cười, "Còn nhớ lời sư phụ từng nói không? Kẻ mạnh chỉ làm chuyện mình cho là đúng.

Mạc Ly được phụ hoàng nuông chiều mà lớn lên, không giống ta.

Bất thình lình gặp biến đổi lớn, muội ấy có chút tâm tư khác ta vẫn hiểu được.

Nói cho cùng, ta và muội ấy là tỷ muội.

Ta là trưởng tỷ, vốn phải che chở các đệ đệ muội muội."
"Ở thư viện, nàng là đệ tử khai sơn * của sư phụ, phải trợ giúp sư phụ quản lý toàn bộ thư viện.

Ở nước Dịch, nàng là Trấn quốc công chúa, phải gánh vác trọng trách bảo vệ tông miếu xã tắc.

Nhưng bây giờ đã đến nước Lịch, có ta ở đây, nàng làm một cô gái yếu ớt một lần không được sao? Để ta che chở nàng, để ta thương nàng.

Buông xuống những trách nhiệm đó, chỉ làm người con gái của ta." Giọng nói Cảnh Hàm U gần như chứa sự khẩn cầu.
* đệ tử khai sơn là đệ tử đầu tiên, là người duy nhất có thể kế thừa người thầy.

Cảnh Hàm U tuy cũng là đồ đệ của Chưởng viện nhưng chỉ là đệ tử nhập thất chứ không phải đệ tử khai sơn, vậy nên Thần Nhứ là người thừa kế duy nhất của thư viện.
Thần Nhứ thu lại nụ cười, trầm mặc nhìn nàng, hồi lâu mới chầm chậm thở dài một hơi.

"Hàm U, nàng nói đúng.

Dù ở thư viện hay ở nước Dịch, ta đều phải gánh vác trách nhiệm rất lớn.

Ta sinh ra đã mang mệnh Chân Long, tuy rằng ta không tin số mệnh, nhưng những người khác thì tin.

Người ở bên cạnh, phụ hoàng, sư phụ đều đặt kỳ vọng cao vào ta, ta không thể làm bọn họ thất vọng." Lại thở dài một hơi, Thần Nhứ quay đầu, ánh mắt trông về nơi khác.


"Nhưng ta của hiện tại thì sao? Tự mở thành đầu hàng, hiến tông miếu xã tắc.

Bị nàng phế bỏ nội lực, phụ mười năm tâm huyết của sư phụ.

Nàng muốn ta làm một cô gái yếu đuối trốn sau lưng nàng, đương nhiên dễ dàng.

Nhưng..." Nàng bỗng quay đầu nhìn Cảnh Hàm U, chậm rãi nói: "Vậy có nghĩa là tất cả những nỗ lực, niềm tin, tất cả vinh quang, kiêu ngạo của ta đều bị xoá bỏ! Hàm U, nàng mong ta biến thành như vậy phải không?"
Cảnh Hàm U nói không nên lời.

Nàng sao lại muốn xóa đi Dịch Già Thần Nhứ ở quá khứ? Nàng chỉ có thể lắc đầu một cái dưới ánh mắt chăm chú của Thần Nhứ.

"Là ta sai rồi, nhưng ta không hối hận." Là chấp niệm ư? Cảnh Hàm U rõ ràng.

Dù phải bẻ gãy đôi cánh bay cao ngút trời của Thần Nhứ, nàng cũng phải giữ nàng ấy ở cạnh mình.

Nàng biết mình ích kỷ, vì tình cảm của chính mình mà không để ý cảm nhận của Thần Nhứ.

Điều này là vì nàng hiểu rõ bản thân, càng hiểu rõ Thần Nhứ.

Nếu để Thần Nhứ lựa chọn, người sư tỷ luôn luôn lấy đại cục làm trọng nhất định sẽ chọn hòa thân nước khác.

Cho dù Thần Nhứ thích nàng cũng sẽ lặng lẽ chôn vùi đoạn tình cảm này.

Nhưng nàng không giống nàng ấy, từ ngày nàng phải lòng Thần Nhứ thì đã quyết định rằng, dù phải nhấc lên chiến tranh giữa hai nước thì cũng phải cướp Thần Nhứ về trong tay! Những tiếng xấu sau đó cứ để một mình nàng gánh chịu là được rồi.

Miễn là Thần Nhứ còn ở bên cạnh nàng, nàng không sợ gì cả!
Cảnh Hàm U nhớ tới năm đó ở thư viện Phi Diệp Tân, sư phụ từng nói tính cách của nàng quá cố chấp, khó mà đảm nhiệm chức trách lớn.

Một khi nổi nóng liền không để ý hậu quả, quả thực là một con ngựa hoang đứt cương.

Nghĩ tới ví dụ đó, Cảnh Hàm U có hơi dở khóc dở cười.

Nào có sư phụ dùng ngựa hoang để hình dung đồ đệ của mình? Có thể thấy được nàng thật sự không được sư phụ yêu thích.

Đã vậy, tại sao sư phụ lại chọn nàng làm đệ tử nhập thất?
"Lần trước tới Khúc Hà cốc không nhìn thấy hoa mai, là sau đó nàng phái người trồng ư?" Nhận ra đề tài trò chuyện của hai người hơi nặng nề, Thần Nhứ dứt khoát chuyển chủ đề.

Việc đã xảy ra, dù nói bao nhiêu lần cũng chẳng thay đổi được kết cục đã định.

"Nghĩ đến tuyết trắng mai đỏ nhất định rất đẹp mắt, đầu xuân liền sai người trồng cây mai." Cảnh Hàm U cũng bỏ xuống câu hỏi trong đầu, tập trung rỗi chuyện phong hoa tuyết nguyệt.
* "gió, hoa, tuyết, trăng", thường dùng để chỉ phong cảnh nói chung.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận