"Hàm U, trong đoạn tình cảm này chung quy là ta có quá nhiều tư tâm. Thế nhưng ta Dịch Già Thần Nhứ tới nay vẫn có thể cam đoan với nàng, đời này kiếp này, ta chỉ yêu một mình Cảnh Hàm U."
-----------------
Thần Nhứ thở hổn hển mấy hơi để cảm giác đè ép trong lồng ngực giảm đi một chút. Nếu không có cỏ Uẩn Kết, cơ thể của nàng vốn có thể chống đỡ thêm mấy tháng, cỏ Uẩn Kết làm gia tăng độc tính trong cơ thể, khiến sức khỏe của nàng cấp tốc suy yếu. Vậy nên bây giờ toàn thân trên dưới không có chỗ nào là thoải mái.
"Mạc Ly... Có phải sắp lâm bồn rồi không?"
Linh Âm đáp: "Còn có hơn một tháng ạ. Thái tử trắc phi dưỡng thai rất tốt, tất nhiên sẽ thuận lợi. Người nên quan tâm bản thân thì hơn."
Lúc này Lâm Lang đi vào dâng một bát cháo tổ yến. "Quận chúa, nô tỳ vừa nhận được tin tức Nhu Gia công chúa đến Thái y viện."
Thần Nhứ nói: "Xem ra Hàm U đã phát hiện ra cái gì. Phỏng chừng lần kế tiếp ta thức dậy lại phải phí miệng lưỡi khuyên nàng ấy." Nàng đang ngồi tựa vào gối mềm, bưng cháo tổ yến ăn từng ngụm từng ngụm. Cơn buồn nôn dâng lên, nàng cũng chỉ không chút biến sắc mà cố nhịn, cuối cùng ăn hết một bát cháo. "Không có gì thì các ngươi lui xuống trước đi, nhớ giữ gìn sức khoẻ của chính mình." Nàng cầm khăn vừa lau miệng vừa dặn.
Linh Âm và Lâm Lang không yên lòng, nhưng thấy vẻ mặt Thần Nhứ mỏi mệt thì cũng không cố ý nói nhiều, chỉ đành yên lặng lui ra.
"Cô nhìn quận chúa đi, mới tỉnh dậy nhưng vẫn uể oải, ngài ấy cứng rắn chống đỡ, dùng cỏ Uẩn Kết kích thích dược tính "Hư Không" trong cơ thể, không biết có chịu đựng được không." Linh Âm than thở.
"Bây giờ chúng ta chỉ có thể tin tưởng quận chúa. Ngài ấy còn có nghiệp lớn phục quốc, ta tin ngài ấy sẽ không dễ dàng từ bỏ." Lâm Lang hiểu tình hình bên ngoài hơn Linh Âm. Cô biết rõ Thần Nhứ chưa từng ngừng việc an bài bên ngoài, mà tất cả sự sắp xếp hiện nay chỉ là bàn tính. Khi nào hành động, hành động ra sao, đều phải có Thần Nhứ chỉ huy, tuyệt đối không thể thiếu nàng.
Trong tẩm điện, Thần Nhứ dùng chăn bọc mình thật chặt, như vậy sẽ có chút cảm giác an toàn. Năm tuổi mình đã rời nước Dịch tiến vào thư viện Phi Diệp Tân, mười năm học nghệ chưa từng lùi bước sợ hãi bất cứ thứ gì, bây giờ lại khuyết thiếu tự tin với bản thân. Nàng biết chẳng mấy chốc mình sẽ ăn không vô nữa, dược tính của "Hư Không" còn mạnh hơn tưởng tượng của nàng. Xem ra mình đoán không lầm, có người hạ độc trí mạng vào chén rượu đó. Sợ mình sống sót đến thế sao? Thần Nhứ có chút buồn cười. Muốn hại nàng nhưng cũng muốn giữ làm điểm yếu, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có hoàng hậu là có quyền lực và lập trường như thế.
Đôi tay trong chăn của Thần Nhứ ôm chặt chính mình. Nàng muốn khôi phục nội lực, ngày qua ngày, ý nghĩ đó càng lúc càng mãnh liệt. Cho nên nàng đánh cược ván này, và đã là cược thì phải có thắng thua. Nàng không muốn thua, không hề muốn. "Khụ khụ..." Ho hai tiếng, nàng mất sức ngã trên giường, thứ duy nhất giúp nàng duy trì sự tỉnh táo là chút chấp niệm trong lòng.
Trong tẩm điện yên ắng lạ kỳ, dần dần phóng đại nỗi thống khổ của nàng. Nàng nhớ khi còn bé vô tình nghe tần phi trong cung nói nàng mang mệnh Chân Long, một đời nhất định phải rời xa cha mẹ gia quyến. Nàng nhớ lúc mới tới thư viện Phi Diệp Tân, sư phụ làm khó nàng đủ đường chỉ vì muốn thử tính tình thật của nàng, sau đó tuy nhận nàng làm đại đệ tử nhưng cũng cực kỳ nghiêm khắc. Nàng nhớ tới Cảnh Hàm U, không biết là bắt đầu từ khi nào, Cảnh Hàm U luôn luôn ở bên cạnh nàng. Văn ôn, võ luyện, cùng nhau học tập mưu lược ngoại giao. Sư phụ đã từng cười nhạo Cảnh Hàm U lúc nào cũng bại bởi nàng, Cảnh Hàm U lại không hề để ý. Khi đó người sư muội luôn luôn cười ngây ngô đã nói cái gì? Thần Nhứ cố gắng suy nghĩ nhưng vẫn không nhớ ra được.
"Muốn về Phi Diệp Tân quá!" Thần Nhứ nhẹ giọng nói.
"Nàng quả nhiên muốn trở về?" Cảnh Hàm U đi vào từ ngoài cửa. Nhìn thấy Thần Nhứ ngã trên giường, nàng nhíu mày.
Thần Nhứ cố gắng xoay đầu lại, "Đúng vậy, rất muốn gặp sư phụ."
"Ta đưa nàng trở lại." Không kịp cởi cả áo choàng, Cảnh Hàm U nhanh chóng sai Linh Âm cùng tiến vào giúp Thần Nhứ thay y phục.
Thần Nhứ bảo Linh Âm lui ra, "Nàng lại hồ đồ cái gì?"
"Mẫu hậu bỏ thêm thứ khác vào trong "Hư Không", ta không thể trơ mắt nhìn nàng gặp chuyện. Thần Nhứ, chỉ có về Phi Diệp Tân mới cứu được nàng, bây giờ ta đưa nàng đi ngay." Giọng nói của Cảnh Hàm U vô cùng bình tĩnh. Tất cả sự xoắn xuýt và mâu thuẫn đã bị ép xuống trên đường trở về. Nàng biết hiện tại không phải lúc để do dự, nàng nhất định phải làm ra quyết định cấp tốc.
Thần Nhứ đưa tay ra, Cảnh Hàm U vội vàng nắm lấy. "Hoàng hậu nương nương sẽ không để ta rời đi." Thần Nhứ nhẹ nhàng đáp.
"Ta mang nàng xông ra!" Cảnh Hàm U đã sớm suy nghĩ tới dự tính xấu nhất. Cho dù phải xông ra, nàng cũng phải cứu Thần Nhứ.
Thần Nhứ thấp giọng cười. Nụ cười này làm cho nàng hụt hơi, không nhịn được mà ho khan. Một tia máu chảy ra từ miệng nàng, uốn lượn xuống cằm, rơi lên vạt áo. Tay Cảnh Hàm U nắm chặt tay nàng, lập tức muốn đứng dậy hành động.
Thần Nhứ vất vả lắm mới ngừng ho, ra hiệu Cảnh Hàm U ngồi xuống. "Nếu chỉ có một mình ta, giờ khắc này dù có là Diêm La quỷ vực ta cũng theo nàng xông vào. Đáng tiếc phía sau ta có cả một Dịch Già hoàng tộc, ta không thể bỏ lại bọn họ. Hàm U, sống chết có số. Ta vốn là người mất nước, thân là Trấn quốc công chúa, thành đã mất mà lại không lấy thân tuẫn quốc, ta đã thẹn với liệt tổ liệt tông của Dịch Già hoàng tộc. Giữa đôi ta..." Nàng nói đến đây thì rủ mi, hít một hơi thật sâu, nhấc mắt tiếp tục nói: "Là tình nghĩa thiếu thời cũng được, là nghiệt duyên cấm kỵ cũng được. Ta biết nàng thật lòng, cũng muốn bên nàng thêm mấy năm. Đáng tiếc, chung quy là không thể."
"Thần Nhứ..." Nghe nàng nói như đang bàn giao di ngôn, Cảnh Hàm U chỉ cảm thấy hoảng hốt vô cùng. Thấy vệt máu lưu lại trên môi Thần Nhứ, nàng cầm khăn dịu dàng lau đi.
"Hiếm thấy lúc này mà ta vẫn còn tỉnh táo, nàng để ta nói hết." Thần Nhứ cười cười vỗ tay nàng an ủi. "Ta tuy bị nhốt trong hoàng cung này nhưng cũng có tâm tư của chính mình. Ta biết nàng thật dạ đối đãi ta, vậy nên đã lợi dụng tấm lòng của nàng để bản thân sử dụng. Hàm U, trong đoạn tình cảm này chung quy là ta có quá nhiều tư tâm. Thế nhưng ta Dịch Già Thần Nhứ tới nay vẫn có thể cam đoan với nàng, đời này kiếp này, ta chỉ yêu một mình Cảnh Hàm U." Từng câu từng chữ, thốt ra phế phủ. "Ta không về được Phi Diệp Tân. Nếu như ta không qua nổi cửa ải này, nàng nhớ kỹ, không bao giờ được giao thoa với Phi Diệp Tân nữa, sư phụ sẽ không tha cho nàng."
Cảnh Hàm U lại nắm tay Thần Nhứ, Thần Nhứ muốn nói hết, nàng sẽ chờ Thần Nhứ nói. Thấy nàng ấy không lên tiếng nữa, nàng mới đáp: "Ta mặc kệ nàng lợi dụng ta thế nào. Ta giật dây phụ hoàng tiêu diệt nước Dịch, đây là ta đáng bị. Ta sẽ cứu nàng. Thần Nhứ, ta đã truyền tin cho Phi Diệp Tân rồi, sư phụ sẽ có cách cứu nàng. Ta còn sai Thái y viện điều chế "Hư Không" mà nàng đã uống. Đến lúc đó ta cũng uống một chén, ta không tin mẫu hậu sẽ không cho thuốc giải. Nói chung ta sẽ không để cho nàng chết." Thanh âm của nàng rõ ràng mà ổn định, bình tĩnh đến bất thường.
Thần Nhứ cong cong khóe miệng, "Hà cớ?"
Cảnh Hàm U cũng nở nụ cười, cẩn thận mà dè dặt. "Ta đi theo nàng mười năm, hôm nay nàng mới nói lời yêu ta, đã vậy, ta làm sao cam tâm?" Nàng bỏ tay Thần Nhứ lại vào trong chăn, cẩn thận đắp kín chăn cho nàng ấy, "Nàng hiểu lòng ta, sao ta lại không hiểu nàng?"
Lấy lòng người, đổi lòng ta, mới biết tương tư sâu. [1]
Thần Nhứ rơi vào mê man lần nữa. Cảnh Hàm U thấy Linh Âm đang vất vả chuẩn bị cỏ Uẩn Kết, không khỏi cau mày hỏi: "Trời rất lạnh, cơ thể lại Thần Nhứ yếu ớt, vẫn phải tắm rửa sao?"
Linh Âm hành lễ nói: "Bẩm công chúa, quận chúa cực kỳ yêu thích mùi cỏ Uẩn Kết. Ngài ấy đã dặn nô tỳ mặc kệ thân thể ngài ấy ra sao, ngày nào cũng phải dùng cỏ này tắm rửa."
Cảnh Hàm U cũng biết Thần Nhứ ưa thích cỏ Uẩn Kết. Nói ra cũng lạ, hương cỏ Uẩn Kết không nồng và không quá thơm. Nhưng mùi vị này nhuốm trên người Thần Nhứ thì lại khiến Cảnh Hàm U cực kỳ si mê.
"Trần Tâm, chờ Thái y viện chế xong "Hư Không", ngươi mang nó đến Phi Diệp Tân. Hãy thay ta chấp nhận tất cả yêu cầu sư phụ đưa ra. Thần Nhứ như vậy..." Cảnh Hàm U nhìn người mê man trong màn, "Ta thực sự không yên tâm rời đi."
Trần Tâm gật đầu. Suy nghĩ một chút, nàng thấp giọng thưa: "Công chúa, Thái y viện chưa chắc sẽ nghe người." Cảnh Hàm U muốn Thái y viện điều chế lại "Hư Không" là có ý gì, Thần Nhứ biết, Trần Tâm biết, hoàng hậu tất nhiên cũng biết.
"Ta biết." Trong con ngươi Cảnh Hàm U loé lên sự tàn nhẫn, "Ta biết những thái y đó chỉ là nghe lời làm việc, nhưng chuyện đến nước này, có lẽ ta phải làm người xấu rồi."
Trần Tâm lập tức rõ ràng ý tứ của Cảnh Hàm U, không nhiều lời nữa.
Phi Diệp Tân.
Trong sân của Chưởng viện có một cây mai trắng, lúc này cửa sổ đang mở, hương mai bay vào phòng, tao nhã hợp lòng người.
Trong phòng, Chưởng viện đang xem tin tức nước Lịch vừa truyền đến, nụ cười lạnh lẽo hơn. Giang Phong Mẫn vừa đi tới cửa, xuyên qua cửa sổ mở trông thấy vẻ mặt Chưởng viện, nàng nhéo nhéo cổ, không chút do dự mà xoay người, rón ra rón rén đi ra ngoài.
"Ngươi thật sự không định đi vào ư?" Giọng nói Chưởng viện lộ ra ngọt ngào.
Giang Phong Mẫn nuốt ngụm nước bọt, quay người lại liền thấy Chưởng viện tựa bên cửa sổ nhìn nàng. Nàng bày ra khuôn mặt tươi cười, bước vào gian phòng như chưa có gì xảy ra. "Gió nổi lên rồi, nên đóng cửa sổ lại thôi." Nói rồi đóng cửa sổ, trong phòng tức khắc không còn gió.
"Cảnh Hàm U truyền tin tức, chén "Hư Không" Thần Nhứ uống bị bỏ thêm thứ khác." Sắc mặt Chưởng viện còn lạnh hơn nhiệt độ bên ngoài.
"Nàng không biết?" Giang Phong Mẫn kỳ quái hỏi.
"Sao ta biết được?" Chưởng viện nổi giận, "Ta nhọc nhằn vất vả mười năm dạy đồ đệ thành tài, cuối cùng một đứa đần độn làm đao của người khác, cứ thế mà đưa chén rượu đòi mạng cho sư tỷ của nó. Một đứa khác thì sao? Vì nước cũng được, vì nhà cũng được, cứ thế mà uống luôn! Tốt! Rất tốt!" Chưởng viện tức giận cười, "Bây giờ Cảnh Hàm U lại mặt dày cầu ta ra tay cứu người?"
Giang Phong Mẫn không chút nào bất ngờ với cơn giận hiếm thấy của Chưởng viện. Người này thế nhưng là người bao che nhất nàng từng gặp. Trớ trêu thay, hai bên trong chuyện này đều là đệ tử của Chưởng viện, điều này làm cho Chưởng viện giận mà không có chỗ xả. Bây giờ phát tiết một mạch cũng tốt, nếu ép xuống nữa, ngay cả Giang Phong Mẫn cũng thấy lo lắng thay hai đứa nhỏ.
"Nói như vậy, nàng không định cứu người?" Thấy Chưởng viện rốt cuộc chịu ngoan ngoãn ngồi xuống, Giang Phong Mẫn dò hỏi.
"Không cứu!" Chưởng viện tức tối nói.
Giang Phong Mẫn sờ sờ cằm, tiếc nuối mà bảo: "Không cứu cũng được. Chuyện vốn do hai đứa nó làm. Chỉ là đáng thương nha đầu Thần Nhứ, dù sao cũng là mười năm tâm huyết của nàng, hơn nữa e rằng sau này không tìm được hạt giống tốt như nó."
Ánh mắt như dao của Chưởng viện bay đến, Giang Phong Mẫn lập tức ngậm miệng.
—
[1] Gốc là "Tướng nhĩ tâm, hoán ngã tâm, thủy tri tương ức thâm"
Mình tìm thì không thấy bài thơ nào có câu này nhưng tương tự thì có, tiện đây chia sẻ cho mọi người. Ý của câu trong bài thơ và ý của câu trong truyện cơ bản là không giống, nhưng vì Liễm Chu mượn năm chữ cuối nên mình vẫn chú thích.
"Hoán ngã tâm
Vi nhĩ tâm
Thủy tri tương ức thâm."
(Chỉ khi nào lòng của ta biến thành lòng của người, người mới biết được tương tư này sâu thế nào)
Trích "Cố trung tình" - Cố Quýnh.
__________
Editor có lời muốn nói:
Chương này là một trong những chương tui thích nhất luôn á. Có ai bị mê đại sư tỷ giống tui hông? Kiểu Thần Nhứ nhìn như thanh lãnh nhưng lúc cần bày tỏ tình cảm thì không ngần ngại chút nào. Yêu quá đi thôiiiiiii.
P/S Một điểm tui rất thích ở CHU dù mọi chuyện đều từ nhỏ này mà ra: Chuyện càng loạn thì càng bình tĩnh, không do dự, chần chờ, không sợ hậu quả. Chưởng viện nói Cảnh Hàm U là "con ngựa hoang đứt cương" đâu có sai =)))