"Nương nương ở trong cung nhiều năm như vậy, chẳng lẽ vẫn chưa nhìn ra, sự sủng ái của đế vương mới là thứ không đáng tin cậy nhất sao?"
-------------------. Truyện Mạt Thế
Thần Nhứ dừng tay lại, ngẩng đầu nói rất nghiêm túc: "Đúng vậy. Ta đoán rằng chuyện này liên quan tới ta. Hay nói cách khác, chuyện này vốn nhắm vào ta. Vì vậy ta không thể nói suy nghĩ của ta cho nàng nghe, nó sẽ ảnh hưởng đến phán đoán của nàng. Hàm U, ta không nói không phải vì có điều giấu giếm mà là vì muốn tốt cho nàng. Nàng phải tự suy ngẫm rõ ràng về chuyện này, đừng để ta ảnh hưởng."
Khi Thần Nhứ nói chuyện, đầu óc của Cảnh Hàm U cũng đang xoay chuyển nhanh chóng. Tất cả manh mối sau khi sự kiện xảy ra dường như được xâu chuỗi trong nháy mắt. "Ta biết rồi." Nàng lập tức rời khỏi cung Vũ Yên đi chứng thực ý nghĩ của mình.
Sau khi chọn hết hoa trên bàn, Thần Nhứ dẫn theo Linh Âm đi đến cung Đức Xương.
Cung Đức Xương.
Lục Lăng Hàn nghe Thần Nhứ muốn cầu kiến, hầu như không chút nghĩ ngợi mà trực tiếp từ chối. Thế nhưng lúc cung nữ xoay người rời đi, ả lại gọi cung nữ, "Dẫn Thuận Ân quận chúa đến điện phụ chờ ta."
Thần Nhứ nhìn Thái tử chính phi hơn một tháng không gặp, cười cười, chủ động hành lễ. "Thái tử phi nương nương gần đây khỏe không? Thần Nhứ tới là muốn gặp tiểu hoàng tôn."
Con trai của Dịch Già Mạc Ly đã được hoàng thượng chính thức ban tên là Cảnh Vinh. Tuy nhiên người trong cung vẫn quen gọi nó là "Tiểu hoàng tôn".
"Ngươi muốn gì?" Lục Lăng Hàn cảnh giác nhìn nàng. "Ta đối xử với Vinh nhi rất tốt, không bạc đãi chút nào, điều ấy ngươi có thể yên tâm."
Thần Nhứ gật đầu. "Thần Nhứ đương nhiên yên tâm. Chỉ là đứa nhỏ này đáng thương, vừa ra đời đã mất đi mẹ ruột, ta làm dì cũng nên quan tâm nó hơn chút, người nói có đúng không?"
Lục Lăng Hàn trầm mặc một hồi rồi mới lên tiếng: "Thuận Ân quận chúa, ở đây không có người ngoài. Chúng ta không ngại nói rõ ràng. Ngươi đến tột cùng giở trò gì với ta? Tại sao mỗi tháng lúc có kinh nguyệt ta đều đau đớn khó nhịn, hơn nữa... Hơn nữa còn không ngừng chảy máu?"
Mỗi ngày đều ả đều cảm thấy bụng dưới nặng trĩu, rất là khó chịu. Thái y nói ả thể lạnh mất cân đối, bảo ả bồi dưỡng cho tốt. Nhưng ngày ngày uống thuốc cũng chẳng có hiệu quả gì. Ả biết là Thần Nhứ giở trò, ả muốn biết nguyên nhân.
"Thái tử phi nương nương, kinh nguyệt của nữ tử đều như vậy mà?" Thần Nhứ bày ra vẻ mặt "biết rõ còn hỏi".
Lục Lăng Hàn cắn răng hỏi: "Ngươi hãy nói thật, nói ta mới để ngươi đi gặp Vinh nhi."
Thần Nhứ nhìn ả, nụ cười trên mặt dần dần biến mất. "Mạc Ly chết như thế nào ngươi không biết sao?" Sắc mặt nàng đột nhiên âm trầm. "Muội ấy băng huyết mà chết. Ta không cần ngươi bị như vậy, nhưng những đau đớn muội ấy đã trải qua, ngươi phải nếm thử từng cái từng cái một. Lục Lăng Hàn, ta hứa với muội muội của ngươi tha cho ngươi một mạng, nhưng chỉ là cái mạng mà thôi. Chỉ cần ngươi không chết, ta không tính là thất ước." Thần Nhứ hít sâu một hơi, "Chỉ cần ngươi đối xử tử tế với con của Mạc Ly, ta sẽ loại bỏ Hàn Băng Chân Khí trong cơ thể ngươi, để ngươi khôi phục dáng dấp lúc trước. Nhưng trước mắt, ngươi phải khổ cực một chút."
"Dịch Già Thần Nhứ! Ngươi thật là ác độc!" Lần này Lục Lăng Hàn rốt cuộc biết sợ. Ả cho là có thân phận hòa thân công chúa làm bùa hộ mệnh, Thần Nhứ sẽ không dám giết ả, nhưng lại không biết cõi đời này vốn có rất nhiều chuyện còn thống khổ hơn chết.
"Ngươi đối xử với Mạc Ly tàn nhẫn như vậy, tại sao ta phải lấy ơn báo oán?" Dịch Già Thần Nhứ nàng không tính toán rất nhiều chuyện, là vì xem thường tính toán, cũng không phải không dám tính toán.
Nhìn Cảnh Vinh, đứa bé bụ bẫm hơn nhiều so với lúc ra đời, trông càng đáng yêu hơn. Thần Nhứ cười trêu chọc một lúc, thấy đứa bé quả thật được chăm sóc rất tốt, cũng coi như yên tâm. Nàng có chút thương tiếc cho đứa trẻ này vì có liên quan tới Mạc Ly, nhưng nàng có chuyện mình muốn làm, không thể bảo vệ nó mãi. Tất cả mọi việc ở hiện tại chỉ là cố gắng hết sức thôi.
Xuân về hoa nở, cũng tới lúc cỏ Uẩn Kết ở nước Dịch nảy mầm. Sau khi khôi phục nội lực, Thần Nhứ vẫn không hành động, nàng đang đợi, đợi một thời cơ thích hợp nhất. Cảnh Hàm U sẽ là nguyên nhân làm nàng do dự nhưng cũng không thể cản trở nàng. Từ lúc bắt đầu nàng đã biết, nếu muốn phục quốc thì tất nhiên sẽ phải đối đầu Cảnh Hàm U. Nàng không muốn nhìn thấy ngày đó, nhưng cũng không sợ nhìn thấy nó.
Ban đêm, nàng chống thân thể bị Cảnh Hàm U chơi đùa bủn rủn, cầm chén trà trên bàn nhấp một ngụm trà lạnh. Cánh tay của Cảnh Hàm U quấn tới từ phía sau. Thần Nhứ tưởng nàng tỉnh, quay đầu lại nhìn một lúc mới phát hiện đó chỉ là thói quen trong vô thức của Cảnh Hàm U. Tay nàng không chạm được Thần Nhứ thì sẽ sờ mãi, đến khi tìm thấy người, quấn lấy mới bỏ qua.
Vì sợ ta rời đi sao? Thần Nhứ âm thầm thở dài. Một lần nữa nằm vào lòng Cảnh Hàm U, nàng vùi đầu vào cổ nàng ấy. Tuy rằng đều là nữ tử nhưng độ tương thích của hai người là cao nhất, tựa như thần linh tạo hoá đã định trước duyên phận một đời của hai người.
Trong Ngự hoa viên, Giác An công chúa đang chạy tới chạy lui đuổi theo một chú bướm. Tuệ sung dung từ ái mà nhìn con gái mình. Khóe mắt của bà có thêm hai vết nhăn nhỏ, dù sao năm tháng không tha người, có bảo dưỡng tốt cũng không bằng những cô gái trẻ tuổi.
Đợt tuyển tú ba năm một lần sẽ bắt đầu vào tháng sau. Tuệ sung dung ngồi vào vị trí bây giờ đã không dễ dàng, thế nhưng lòng người không đáy, bà còn muốn tiến thêm một bước nữa.
"Là bổn cung tham lam, nhưng nghĩ tới Giác An, bổn cung không thể không tranh."
Đối diện bà, Thần Nhứ đang cúi đầu ngồi uống trà. Hôm nay Thần Nhứ được Tuệ sung dung hẹn tới đây. Nghe bà nói, Thần Nhứ hiểu rõ ý của bà là muốn mình giúp đỡ. Thần Nhứ cũng không ngại giúp người đồng hương này một chút. Tuy nhiên giúp cũng có giá của giúp, nàng không phải nhà hảo tâm.
"Nương nương vội vã như thế là vì đợt tuyển tú tháng sau sao?" Thần Nhứ đặt chén trà xuống, ung dung thong thả nói.
"Quận chúa, người nhìn muôn hoa khoe sắc trong Ngự hoa viên đi. Mọi người luôn chỉ thấy đóa hoa xinh đẹp nhất. Những đóa hoa suy yếu, không ai chăm sóc cuối cùng cũng sẽ khô héo." Tuệ sung dung mang vẻ mặt âu sầu.
Thần Nhứ nghe lời bà nói, nhìn về khóm hoa. "Nương nương vào cung nhiều năm, chuyện tuyển tú thiết nghĩ đã trải qua không ít, vì sao lần này lại để tâm như thế?"
Tuệ sung dung thở dài, "Cũng là vì nhan sắc đã phai tàn. Giác An còn nhỏ, nhìn thấy Hoàng hậu chọn người cho các công chúa, ta mới biết địa vị của mẫu thân cần thiết cho Giác An thế nào. Lúc trước là ta nghĩ quá đơn giản."
Mấy lời này nghe thì chân thành tha thiết, câu nào cũng là nghĩ cho Giác An công chúa, nhưng Thần Nhứ nghe lại muốn cười. Lúc trước không tranh sủng cơ bản vì không có thủ đoạn tranh sủng. Thần Nhứ liên thủ với bà ta hai lần, bà liền từ mỹ nhân lên tới sung dung. Có câu nói rất đúng: lòng người không đáy. Quả nhiên vị trí sung dung cũng không thỏa mãn được dã tâm ngày càng bành trướng của bà ta.
"Nương nương muốn Thần Nhứ làm gì?" Thần Nhứ không thích vòng vo tam quốc, nàng nói thẳng ra.
Ánh mắt Tuệ sung dung nhìn về Thần Nhứ vẫn là khiêm cung. Mặc dù đã là một trong chín tần nhưng bà cũng không dám lỗ mãng trước mặt Thần Nhứ. "Quận chúa, bổn cung muốn xin người giúp bổn cung một lần nữa."
"Nương nương đã là tần, e rằng mấy vị trí như chiêu nghi chiêu dung sẽ không đủ, đúng chứ?" Thần Nhứ cũng không ngại đối phương có dã tâm. Người không có dã tâm thì làm sao mình sử dụng được?
Tuệ sung dung ngẩng đầu nhìn mặt Thần Nhứ, thấy nàng vẫn bình tĩnh không lay động, cũng không có ý châm chọc mình, bà mới hồi đáp: "Là bổn cung tham lam."
Thần Nhứ không chút biến sắc, cầm lấy chén trà trên bàn đặt vào bốn góc. "Bây giờ bên dưới Hoàng hậu đã có đủ bốn phi Quý, Thục, Đức, Hiền. Nếu nương nương muốn được tấn phong phi vị, tất nhiên sẽ có người phải xuống. Nương nương nhắm trúng ai đây?"
Tuệ sung dung cũng không phải người không có mưu tính, nghe xong lời này hầu như không chần chờ mà chỉ vào một chén trà trong đó.
"Hiền phi?" Thần Nhứ nhíu mày. "Nương nương nói xem, tại sao người lại lựa chọn Hiền phi?"
"Hiền phi luôn luôn cáo ốm không ra khỏi cửa, xem ra là sức khỏe không tốt. Hoàng thượng đã sớm không sủng ái cô ta, chỉ là ghi công trấn giữ biên giới của nhà mẹ Hiền phi mà để cô ta ở trong cung chịu đựng qua ngày thôi." Tuệ sung dung cảm thấy trong bốn phi, ân sủng của Hiền phi là yếu nhất, hẳn là dễ đối phó nhất.
"Nương nương cũng nói hoàng thượng ghi nhớ công lao của nhà mẹ Hiền phi, đã như vậy, nương nương dựa vào cái gì mà ngồi lên vị trí này?" Hiền phi tất nhiên thất sủng, thế nhưng có chiến công của nhà mẹ. Tuệ sung dung không quá được sủng ái, thân là người nước Dịch cơ bản không có gia thế, hoàn toàn không thể ngồi vào vị trí của Hiền phi.
Tuệ sung dung bị hỏi á khẩu. Bà rõ ràng Thần Nhứ đã bỏ qua ứng cử viên của bà. Bà không quan tâm đến việc trả lời Thần Nhứ, mà là nhìn chằm chằm ba chén trà còn lại, một lúc lâu mới thử hỏi: "Đức phi?"
Thần Nhứ tiếp tục nhíu mày. Tuệ sung dung không chờ nàng nói gì đã giải thích. "Vào cung sớm nhất, tuổi cũng lớn nhất. Đã hơn một năm hoàng thượng không đến cung của cô ta. Hơn nữa cô ta không có nhà mẹ sau lưng làm chỗ dựa."
"Nương nương, phong hào là "Đức", người không hiểu có ý gì sao?" Đức, mang ý nghĩa đức hạnh tốt nhất.
Tuệ sung dung nhíu mày. Bà biết Thần Nhứ loại bỏ người thứ hai bà chọn. Nhưng còn lại hai người, nói thật, dù có dã tâm lớn thế nào bà cũng không dám mơ ước vị trí của họ.
Một Quý phi, không cần phải nói, vừa hồi cung, danh tiếng đang lớn. Hoàng thượng đã ở lại điện Tiêu Lan hơn mười ngày liên tiếp.
Một Thục phi, quyền lực nhà mẹ khổng lồ, bản thân cũng giỏi giao thiệp. Là người có các mối quan hệ tốt nhất trong cung.
Dưới góc nhìn của bà, hai người kia cơ bản không thể thay thế.
Thấy Tuệ sung dung im lặng hồi lâu, Thần Nhứ biết trong lòng bà đã không còn ứng cử viên. Ngón tay thon dài của Thần Nhứ chậm rãi chỉ về một chén trà.
"Quý phi!" Tuệ sung dung giật mình trợn to hai mắt.
"Quý phi là người nước Vân, cũng là người nước ngoài duy nhất trong bốn phi. Nương nương là người nước Dịch, chỉ có thể thay thế bà ấy." Thần Nhứ giải thích rồi cầm ấm trà rót vào một cái chén. Lúc này nước đã không còn nóng, nàng thử nhiệt độ sau đó gọi Giác An công chúa lại đây uống nước.
Tuệ sung dung có rất nhiều lời muốn nói, nhưng ở trước mặt Giác An công chúa thì không tiện, chỉ có thể sốt ruột. Chờ Giác An công chúa uống nước xong, Tuệ sung dung vội vàng sai cung nữ dẫn cô bé đi chỗ khác chơi.
"Quận chúa, hiện tại Quý phi đang được sủng ái. Danh tiếng trong cung lấn áp cả Hoàng hậu." Tuệ sung dung cảm thấy Thần Nhứ có hiềm khích với Quý phi nên mới khuyên mình đối đầu bà ta.
"Nếu không còn nữa thì sao?" Thần Nhứ chơi đùa với vòng tay ngọc bích trên cổ tay, "Nương nương ở trong cung nhiều năm như vậy, chẳng lẽ vẫn chưa nhìn ra, sự sủng ái của đế vương mới là thứ không đáng tin cậy nhất sao?"