“Nàng không muốn sống nữa!”
--------------------
Ải Đồng Lăng. Nơi tiếp giáp giữa nước Lịch và nước Dịch.
Thần Nhứ đã ở chỗ này ba ngày. Nàng biết Cảnh Hàm U sẽ lập tức phong tỏa biên thuỳ ngay sau khi mình đi, nàng vốn muốn tạo ra chút phiền phức vướng chân Cảnh Hàm U, nhưng nghĩ tới muốn đi, cảm thấy làm như thế cái giá quá lớn.
“Công chúa, Nhu Gia công chúa đã tới ải Đồng Lăng.” Lâm Lang đi theo Thần Nhứ, vẫn phụ trách liên lạc tin tức các nơi như cũ. Đã quyết định về nước, phong hào Thuận Ân quận chúa đều bị mọi người ăn ý vứt bỏ. Hiện giờ gọi Thần Nhứ là Trấn quốc Di Mẫn công chúa như cũ.
“Ta và nàng ấy cuối cùng cũng có một trận chiến.” Thần Nhứ đứng bên cửa sổ nhìn ánh trăng bên ngoài, cảnh tượng trong mộng rồi sẽ trở thành sự thật sao?. truyện ngôn tình
“Còn có…” Lâm Lang muốn nói lại thôi, hiếm khi do dự.
“Chuyện gì?” Thần Nhứ quay đầu nhìn cô, “Có liên quan tới ngươi?”
Lâm Lang cắn môi, “Tỷ tỷ của nô tỳ đã tới Hồng châu.”
Lần này đổi thành Thần Nhứ nhíu mày. “Sao lại như thế?”
“Tỷ tỷ… tỷ ấy không yên tâm…” Lâm Lang càng nói càng nhỏ, rõ ràng đang chột dạ.
Ánh mắt Thần Nhứ dừng trên người Lâm Lang thật lâu. “Lâm Lang, ta vẫn luôn biết ngươi và Tư Duyên là ruột thịt gắn bó. Nhưng ngươi tự ý tiết lộ hành tung của chúng ta là tối kỵ.”
Lâm Lang nghe vậy vội vàng quỳ xuống, đáp: “Nô tỳ biết sai, xin công chúa trách phạt!”
Thần Nhứ quay đầu, sau một lúc lâu mới sâu kín thở dài. “Ngươi chủ động báo tin cho ta, xem ra đã biết sai. Lâm Lang, ngươi là người theo ta từ nước Lịch trở về, ta hứa cho ngươi áo gấm về quê. Nhưng trước lúc đó, chúng ta không thể mắc bất cứ lỗi lầm nào. Hiện giờ đi tới bước đường này, chúng ta đã không thể quay đầu được nữa.”
“Nô tỳ rõ.” Viền mắt Lâm Lang đẫm lệ. Cô đúng là đã tiết lộ tin tức khi nhận được thư từ của tỷ tỷ thông qua trung gian. Lý Tư Duyên, đại tiểu thư phủ thừa tướng lo cho người em gái cùng cha khác mẹ nên đã bí mật chạy tới Hồng châu. Lúc nhận được thư của chỉ huy sứ Hồng châu Thẩm Oánh, Lâm Lang đã biết mình sai rồi.
Lúc này Linh Âm tiến vào, tay bưng đồ ăn. Thấy Lâm Lang quỳ trên đất thì hơi sửng sốt, nàng ta ngẩng đầu nhìn sắc mặt Thần Nhứ, bèn biết là vấn đề của Lâm Lang. “Công chúa, đồ ăn đã hâm xong, dù gì người cũng nên ăn một chút. Sức khỏe quan trọng ạ.”
Thần Nhứ đi đến bên bàn, ra hiệu Lâm Lang đứng lên. Lâm Lang đứng dậy dọn đồ ăn lên bàn cùng Linh Âm.
“Bên Hồng châu nói thế nào?” Thần Nhứ cầm đũa, cũng không thật sự thèm ăn, chỉ là cầm.
“Thẩm cô nương nói ngày mai sẽ phân biệt sắp xếp cho Linh Âm và nô tỳ ra khỏi thành.” Lâm Lang vội vàng đáp. Ba ngày nay, bọn họ vẫn luôn đợi Hồng châu cho ra phương án thỏa đáng.
Linh Âm không chú ý mấy việc đó, nàng ta chỉ phụ trách chuyện ăn uống sinh hoạt của Thần Nhứ. Nghe nói hai người phải ra khỏi thành, nàng ta lo lắng hỏi: “Công chúa, chúng nô tỳ đi, người phải làm sao bây giờ? Ai hầu hạ người ạ?”
Thần Nhứ bật cười. “Ngươi thật sự cho rằng ta là loại công chúa sống trong thâm cung? Ta ở Phi Diệp Tân mười năm, cũng không có mang cung nữ thiếp thân.” Quy định của Phi Diệp Tân không cấm học sinh mang nha hoàn, nhưng cũng không cho mang nhiều người. Mỗi người chỉ có thể mang một nha hoàn. Lúc năm tuổi tiến vào Phi Diệp Tân, Thần Nhứ cũng có cung nữ, kết quả chưa tới một tháng đã bị Chưởng viện đuổi đi. Nói cách khác, từ lúc Thần Nhứ năm tuổi trở đi, cơm áo sinh hoạt đều phải tự lo. Sự quản giáo nghiêm khắc của Chưởng viện đối với nàng làm những học sinh khác cảm thấy rất đáng sợ. Nhưng nghiêm là nghiêm thật, thương, cũng là thương thật.
Thần Nhứ nhớ rõ năm đầu tiên vào thư viện Phi Diệp Tân, mình suýt bỏ mạng vì trong đám tân sinh có người mang theo hương Vong Linh. Lúc ấy, là Chưởng viện không ngủ không nghỉ canh giữ nàng ba ngày ba đêm, liên tục lấy nội lực áp chế độc tính, cuối cùng giúp nàng qua khỏi cửa tử. Trong ba tháng sau đó, Chưởng viện đã phải bế quan vì hao tổn quá nhiều nội lực.
Vừa nghĩ đã nghĩ rất xa. Thần Nhứ phát hiện gần đây mình luôn nhớ tới khi còn ở thư viện. Có thể thấy được mình thật sự nhớ sư phụ. Từ lúc rời khỏi thư viện đến nay đã được khoảng ba năm, tuy không lâu lắm, bản thân lại như đã thoát thai hoán cốt.
“Các ngươi không cần lo lắng cho ta. Không có hai ngươi, ta xuất quan tiện hơn nhiều.” Thần Nhứ nói thế, Linh Âm cũng không có ý kiến.
Ngày hôm sau, chỉ huy sứ Thẩm Oánh bên Hồng châu tự mình sắp xếp, Linh Âm và Lâm Lang đều thuận lợi xuất quan. Thần Nhứ nhận được tin tức xong cuối cùng cũng yên tâm, vấn đề trước mắt chính là mình phải rời đi như thế nào.
Cảnh Hàm U vừa đến ải Đồng Lăng đã tìm tới thống lĩnh coi giữ, yêu cầu hắn phái người đi điều tra từng nhà. Thống lĩnh đã nhận được thánh chỉ, mỗi ngày nghiêm tra những người ra vào cửa thành, đến nay vẫn không phát hiện được gì. Bây giờ Cảnh Hàm U vừa đến lại phải đi rà soát từng nhà, hắn lần nữa xác nhận tầm quan trọng của Thuận Ân quận chúa này trong lòng Hoàng thượng và công chúa.
Trần Tâm mở cửa. Nhìn thấy bộ dạng sợ hãi của nha hoàn bưng trà tiến vào, nàng thuận tay nhận khay trà, vẫy vẫy tay với nha hoàn, cô ta như được đại xá, đưa khay trà rồi lập tức chạy đi. Trần Tâm đặt trà lên án thư, nhìn gương mặt vô cảm của Cảnh Hàm U, nàng không khỏi khuyên nhủ: “Công chúa, người uống một ngụm trà đi ạ, Thuận Ân quận chúa…”
Cảnh Hàm U giơ tay cắt ngang nàng. “Ngươi không cần khuyên ta. Hiện tại ta chỉ muốn nhìn thấy nàng ấy, những thứ khác ta không muốn nghe.”
“Vâng.” Trần Tâm không dám khuyên nữa. Từ sau khi Thần Nhứ mất tích, Cảnh Hàm U rất ít khi mở miệng. Nàng không có chần chờ, không có sa sút, nàng lập tức làm hết tất cả những gì có thể. Trần Tâm cảm giác công chúa quá hà khắc với bản thân, nếu Thuận Ân quận chúa không xuất hiện nữa, hoặc là xuất hiện ở nước Dịch, công chúa phải làm gì đây?
Một ngày, hai ngày… Vẫn không có tin tức về Thần Nhứ. Trong thành đã cử ra số đông người tạo thành mạng lưới điều tra, Thần Nhứ lại như chưa từng xuất hiện.
Ban đêm, Cảnh Hàm U ngồi trên cửa sổ, một chân cong lên, một chân khác đong đưa ngoài cửa sổ. Nếu lúc này trên đường có người đi ngang qua ngẩng đầu nhìn, chắc chắn sẽ cho rằng có tiên tử hạ phàm. Nàng vẫn luôn dặn lòng phải bình tĩnh, dù gì hiện tại nước Dịch còn dưới sự thống trị của nước Lịch, nàng còn có cơ hội. Nhưng đã qua ba ngày, ải Đồng Lăng đã bị lật lên một lần, vậy mà vẫn không tìm thấy nàng ấy. Nơi cửa thành cũng không thấy người giống Thần Nhứ ra vào. “Nàng nhất định còn ở trong thành!”
Trong gió đêm, nàng mơ hồ nghe được tiếng đàn vọng từ xa. Lãng đãng phiêu du, nghe không rõ ràng. Mới đầu Cảnh Hàm U không chú ý, sau lại đột nhiên nhận ra đây là khúc “Dương liễu xuân ý”! “Dương liễu xuân ý” của Văn sư phó! Nàng lập tức thi triển khinh công, nhảy ra khỏi cửa sổ. Vọt nhảy mấy cái, người đã biến mất trong màn đêm.
Trước ngôi miếu cử hành cúng kiếng trong thành là một người đang khảy đàn. Lúc Cảnh Hàm U chạy tới, khúc “Dương liễu xuân ý” vừa vặn kết thúc. Người đánh đàn ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau, lại có quá nhiều cảm xúc phức tạp chẳng thể biểu đạt.
“Tại sao chạy trốn?” Cảnh Hàm U hỏi.
“Nàng biết đáp án.” Thần Nhứ đặt đàn sang một bên, đứng dậy khỏi mặt đất. Nàng vỗ vỗ tro bụi trên người, đi đến trước mặt Cảnh Hàm U. “Không từ mà biệt là không tốt. Nàng đã tới, ta cuối cùng cũng phải gặp nàng một lần.”
Cảnh Hàm U nhíu mày, “Nàng đã nói vĩnh viễn không phụ.”
Thần Nhứ thản nhiên gật đầu. “Ta nói là tình cảm cá nhân. Hàm U, người Dịch Già Thần Nhứ ta yêu chính là người cả đời. Ta đã ở bên nàng thì sẽ không có người thứ hai. Nhưng những chuyện đó rốt cuộc chỉ là tình cảm nhỏ bé của chúng ta. Đối diện với trọng trách quốc gia, ta phải hoàn thành chuyện ta nên làm trước.”
Cảnh Hàm U cười lạnh. “Thần Nhứ, nàng đang ám chỉ ta cũng nên lựa chọn trọng trách quốc gia ư? Vậy ta nên bắt sống nàng tại đây, hoặc là giết chết nàng.” Lúc này, cả người Cảnh Hàm U tản ra khí tức người sống chớ gần. Lạnh lẽo như một thanh kiếm ra khỏi vỏ.
Thần Nhứ cúi đầu, trong tay không biết khi nào xuất hiện kiếm Liệt Thiên. “Chung quy không thể tránh được trận chiến giữa hai ta. Đánh cược thế nào? Nếu ta thua, ta sẽ theo nàng trở về. Muốn giết muốn nhốt đều tuỳ nàng. Nếu nàng thua thì hãy thả ta xuất quan.” Nàng ngẩng đầu, ánh mắt bình thản mà dịu dàng. “Hàm U, ta chỉ muốn phục quốc. Lãnh thổ nước Lịch của nàng, ta không có hứng thú.”
“Nàng chắc rằng mình sẽ không thua?” Cảnh Hàm U rút kiếm Thanh Hồng của mình ra.
Thần Nhứ nghe vậy, đột nhiên nhìn người đối diện một cách kỳ lạ. “Nếu không tại sao nàng cho ta uống “Hư Không”?”
Cảnh Hàm U bị hỏi mà á khẩu không trả lời được. Lúc trước đúng là nàng không chắc mình có thể khống chế Thần Nhứ, nhưng bây giờ… Được rồi, nàng vẫn không chắc.
Hai thanh kiếm phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo trong trời đêm. Khác với lần so tài trong cung Vũ Yên, lần này hai người gần như dùng hết toàn lực. Ở phen luận bàn trước, Thần Nhứ đã tiết lộ một ít tin tức, tỷ như nàng có thể mở rộng và tổ hợp kiếm pháp, Cảnh Hàm U thế nhưng đã lén lút luyện rất lâu. Hiện tại tuy nàng không thể tùy ý mở rộng phối hợp chiêu thức như Thần Nhứ, nhưng ít nhất sẽ không cảm thấy lúng túng trước những đòn tấn công của Thần Nhứ nữa.
Rất mau hai người đã giao thủ năm mươi chiêu, đối đầu với Thần Nhứ, Cảnh Hàm U lại không hề rơi xuống thế hạ phong. Thần Nhứ thầm tán thưởng trong lòng, nói đến hạt giống luyện võ tốt, Cảnh Hàm U không thể nghi ngờ là vô cùng ưu tú. Nếu không sao lại được Giang sư phó nhìn trúng? Nhớ tới Giang Phong Mẫn, Thần Nhứ lập tức ý thức được một điều trong đầu. Còn chưa kịp nghĩ nhiều, Cảnh Hàm U thừa dịp nàng đang nhảy lên không trung, người ở trên không không thể thay đổi phương hướng và đường đi, phất tay ném ra một chiếc lá. Là tuyệt chiêu độc quyền “Trích Diệp Niêm Hoa” của Giang Phong Mẫn. Thần Nhứ ở trên không không thể di chuyển, mắt thấy sắp phải trúng chiêu. Cảnh Hàm U cũng không lo lắng, rốt cuộc chỉ là một chiếc lá, dù có thêm nội lực của nàng nhưng cũng sẽ không trọng thương Thần Nhứ.
Ai ngờ trong không trung đột nhiên nổi một cơn gió lớn, mạnh mẽ thổi bay lá cây. Cảnh Hàm U khẽ giật mình, phải biết rằng chiếc lá kia được nàng thêm bảy phần lực, gió bình thường cơ bản không thể thổi nó. Khả năng duy nhất là gió được Thần Nhứ kéo tới, bên trong ẩn chứa nội lực của Thần Nhứ.
Hai người không dừng tay tại đó, trong nháy mắt lại là năm mươi chiêu qua đi. Mũi kiếm Liệt Thiên của Thần Nhứ chỉ xéo lên trời, Cảnh Hàm U vừa thấy đã biết Thần Nhứ muốn thi triển “Dẫn Thiên Lam Hà”. Lòng nàng cứng rắn, đối mặt với lam hà trong đêm đen, thế nhưng không ngần không ngại mà đón lấy. Việc này nằm ngoài dự đoán của Thần Nhứ. Nàng biến sắc, mũi kiếm vốn chỉ thẳng về Cảnh Hàm U mạnh mẽ đi lên không trung, lam hà rốt cuộc bị dẫn hướng lên trời. Thần Nhứ lại chỉ cảm thấy ngực đau xót, sau đó phun ra một ngụm máu.
“Thần Nhứ!” Cảnh Hàm U bước tới ôm lấy nàng.
Thần Nhứ lại nhổ một ngụm máu. Thấy Cảnh Hàm U không bị thương, nàng mới yên tâm. Suýt chút nữa, cảnh tượng trong mơ đã trở thành hiện thực. “Nàng không muốn sống nữa!”