Lưu Quang Nhập Họa

“Khi trời sáng, ta sẽ tự mình đưa nàng ra khỏi thành.”

--------------------

“Ta biết nàng không nỡ tổn thương ta, giống như ta không nỡ tổn thương nàng vậy.” Câu này của Cảnh Hàm U làm Thần Nhứ giận đến mức không phản bác được. Nói như thế, mình chịu nội thương là vì ai đây?

“Nàng thế mà lấy mạng đánh cược!” Thần Nhứ thật sự tức giận. Không phải vì mình bị thương mà là vì Cảnh Hàm U hành sự lỗ mãng. Nàng chỉ mới luyện thành Dẫn Thiên Lam Hà, vẫn chưa thể thu phóng tự nhiên. Vừa rồi mình liều mạng bị thương mà dẫn lam hà lên không trung đã là cố hết sức, may mắn thành công. Nếu thất bại thì sao đây? Lẽ nào Cảnh Hàm U không nghĩ tới cảm xúc của nàng?

“Nàng đang trách ta.” Cảnh Hàm U cảm nhận được cơ thể Thần Nhứ đang run nhè nhẹ.

“Vừa rồi nếu có chuyện không may xảy ra, nàng có nghĩ tới ta...” Thần Nhứ chỉ mới nói được một nửa đã bị Cảnh Hàm U ôm chặt.

“Vậy còn nàng? Nàng không nói tiếng nào đã đi, nàng có nghĩ tới cảm xúc của ta không? Ta đợi nàng một đêm, nàng có biết đêm đó ta sống qua thế nào không?” Những tâm sự bị đè nén của Cảnh Hàm U rốt cuộc được phóng thích, mỗi chữ thốt ra đều đang lên án Thần Nhứ không từ mà biệt.

Thần Nhứ không tài nào trả lời. Là nàng nợ Cảnh Hàm U một lời giải thích.

Trong miếu, hai người mặt đối mặt khoanh chân ngồi trên bồ đoàn, bốn chưởng đối nhau, tự mình nhắm mắt luyện thần, vận hành nội công tâm pháp. Khoảng nửa canh giờ sau, tay của hai người mới tách ra.

“Nàng cảm thấy thế nào?” Cảnh Hàm U mở mắt ra hỏi.

Thần Nhứ lắc đầu. “Không sao.”


“Lừa gạt! Tổn thương từ nội lực phản phệ, sao có thể không có gì?” Dù Cảnh Hàm U đã dùng nội lực của mình trợ giúp Thần Nhứ chữa thương, nhưng nàng cũng biết Thần Nhứ không thể phục hồi như cũ trong thời gian ngắn, vẫn cần tĩnh dưỡng thêm. Thế nhưng Thần Nhứ còn có thời gian tĩnh dưỡng sao?

“Nàng thua rồi.” Cảnh Hàm U nói ra sự thật. Dù quá trình diễn ra thế nào, kết quả sau cùng vẫn là Thần Nhứ thua.

Thần Nhứ bật cười. “Nàng vậy mà chơi trò tâm cơ này với ta.”

“Là tâm cơ.” Cảnh Hàm U thản nhiên thừa nhận. “Nhưng cũng là ta dùng mạng của mình cược thắng. Lại nói, hơn một năm nay, không phải nàng cũng làm như vậy sao? Nàng cược lòng ta, ta cược lòng nàng, điều này rất công bằng.”

Thần Nhứ không phản bác. Không ai là kẻ ngốc, cũng đừng xem người khác là đồ đần. Cảnh Hàm U vẫn luôn biết mình dùng khổ nhục kế. Nàng ấy không nói, chỉ vì nàng ấy thật sự không nỡ thôi.

“Xin lỗi, Hàm U.” Một lời xin lỗi quanh quẩn trong đêm yên tĩnh.

Ngọn nến hai người thắp trong miếu chiếu rọi gương mặt nhợt nhạt của Thần Nhứ. Cảnh Hàm U đau lòng đưa tay vuốt ve khuôn mặt quen thuộc không gì sánh được ấy. “Ta thật sự không muốn thả nàng đi.”

“Mối thù diệt quốc là vết sẹo giữa hai chúng ta. Ta không nhắc tới, không phải quên, không phải tiêu tan, mà là chôn nó xuống nơi sâu nhất cõi lòng. Nếu ta chỉ lừa dối nàng, lợi dụng nàng, ta sẽ có thể ở bên nàng mãi. Ta có thể quấy phá toàn bộ cục diện hậu cung, mẫu hậu của nàng vốn không thể khống chế ta. Nhưng mà...” Thần Nhứ cúi đầu. Đôi mi dài bị ánh nến soi sáng ra cái bóng, che khuất nỗi tự giễu nồng đậm đáy mắt. “Ta từng cho là ta có thể. Ta bố trí rất nhiều thứ trong hậu cung, thậm chí… thậm chí trong lần tuyển tú vừa rồi, ta cũng đã sắp xếp. Ta từng nghĩ tới việc làm ra vài chuyện cản trở nàng, thế thì ta có thể rời đi thong dong hơn một chút.”

“Nhưng nàng không có làm.” Kỳ thật Cảnh Hàm U cũng từng tự hỏi, Thần Nhứ ra đi có quá đơn giản dứt khoát hay không?

“Bởi vì ta thật sự muốn ở bên nàng, tựa như sư phụ ở bên Giang sư phó.” Thần Nhứ ngẩng đầu, trong nháy mắt đã bị Cảnh Hàm U đè lên bồ đoàn.

Nụ hôn vội vàng giống như dã thú cắn xé. Rất nhanh, môi Thần Nhứ đã chảy máu. Nàng vẫn không giãy dụa, mặc cho Cảnh Hàm U thô bạo hôn mình. Đến khi dừng lại, Cảnh Hàm U mới phát hiện mình đã lưu lại vết thương trên môi Thần Nhứ. Nàng cẩn thận liếm láp, bộ dáng vụng về mà nghiêm túc kia khiến Thần Nhứ liên tưởng tới một chú cún lớn.


Cảnh Hàm U ngẩng đầu, tay phải xẹt qua ngực trái Thần Nhứ. “Nàng nói mối thù diệt quốc bị nàng chôn xuống nơi sâu nhất ở đây, nàng nói đây là vết sẹo giữa chúng ta. Được, ta thả nàng đi. Nhưng ta chỉ cho nàng một năm. Một năm sau, dù nàng phục quốc thành công hay không, ta đều sẽ đi tìm nàng. Nếu nàng thành công, ta sẽ cưỡi ngựa một mình đi tìm nàng. Nếu nàng thất bại, ta sẽ đích thân dẫn quân nước Lịch đến mang nàng trở về. Đến lúc đó, không cho phép nàng nói có vết sẹo nữa!”

Lời nói vốn bá đạo lại bị câu cuối gần như chơi xấu phá tan bầu không khí. Thần Nhứ không khỏi cong môi, vươn tay xoa đầu Cảnh Hàm U, “Được, chúng ta một lời đã định.”

Cảnh Hàm U bình tĩnh nhìn chằm chằm Thần Nhứ thật lâu, sau đó mới không cam tâm mà đứng dậy. Thần Nhứ cũng toan đứng dậy nhưng lại bị Cảnh Hàm U lập tức áp đảo.

“Ai!” Thần Nhứ không biết Cảnh Hàm U phát điên cái gì.

“Sư tỷ, tương lai chúng ta sẽ về thư viện đúng không?” Con ngươi đen tuyền của Cảnh Hàm U sáng lấp lánh.

Thần Nhứ cau mày, câu hỏi kiểu gì đây?

“Nàng… không đi hòa thân nữa đúng không?” Cảnh Hàm U kỳ quái hỏi.

Thì ra là đang sợ cái này. Thần Nhứ lắc đầu. “Ta đã là người của nàng." Đã không còn là thân trong trắng thì sao có thể gả đi? Huống chi, nàng vốn không có khả năng tiếp nhận người khác.

“Sau khi những thị phi này qua đi, chúng ta sẽ cùng trở về thư viện.” Cảnh Hàm U mong mỏi nói.

“Được.” Thần Nhứ đồng ý, trong lòng lại thầm than Cảnh Hàm U dễ quên. Thật sự không nhớ mấy thị phi này là do ai gây ra ư? Song, điều nàng không chú ý chính là bản thân nàng cũng dễ quên. Nàng từng nghĩ rằng, nếu Cảnh Hàm U không xúi giục Hoàng đế nước Lịch chiếm nước Dịch, giữa hai người nào có nhiều khó khăn trắc trở đến vậy? Nhưng lại không nghĩ tới, nếu không có những khó khăn trắc trở này, với tính cách nhẫn nhịn của Thần Nhứ, nàng tất nhiên sẽ hòa thân gả xa. Như thế, chính là bỏ lỡ cả đời.


Ván cược giữa hai người là do Cảnh Hàm U bắt đầu, vậy thì để Thần Nhứ đến kết thúc đi.

“Lại nói, nàng thật sự không có ý định quản tộc nhân của nàng?” Lời đã nói hết, quyết định cũng đã hạ. Giữa hai người, chí ít vào giờ khắc này, là không có gì giấu giếm. Điều này khiến quan hệ của hai người biến hóa kỳ diệu. Lúc trước dù Cảnh Hàm U sủng ái Thần Nhứ nhưng quan hệ giữa hai người là không công bằng. Bây giờ hai người là hai bên sắp giao thủ, lại về thế công bằng ban sơ.

Thần Nhứ giơ tay sờ môi mình, mặc dù không chảy máu nữa nhưng vẫn rất đau. Nghe Cảnh Hàm U hỏi, nàng quay đầu cười nói: “Nàng cho rằng ta đưa tộc nhân đến biên giới là vì cái gì?”

Cảnh Hàm U nhíu mày. Nàng vốn dĩ hoài nghi chuyện này là do Thần Nhứ sắp xếp, tuy nhiên nơi tộc Dịch Già dời đến là biên giới giữa nước Lịch và nước Vân - địa phương cách xa nước Dịch nhất. Nghĩ đến nước Vân, mắt nàng tối xuống, “Nàng và Tĩnh Tô đã đạt thành ước định gì?”

“Nàng cũng biết dã tâm của Tĩnh Tô. Ta giết Phùng Nghiệp thay cho muội ấy, muội ấy đền trả ân tình này thế nào cũng không đủ. Huống chi, nước Lịch của nàng cường đại như thế, sau khi diệt nước Dịch của ta, nước Vân môi hở răng lạnh, Tĩnh Tô giúp ta chính là đang bảo vệ nước Vân.” Quan hệ giữa nước và nước như này là sở trường hàng đầu của Chưởng viện. Thần Nhứ đi theo Chưởng viện mười năm, sớm đã nhớ kỹ loại thủ đoạn này.

Cảnh Hàm U cũng theo Chưởng viện mười năm, chưa chắc là không rành. Nhưng nước Lịch cường đại nói thế nào cũng không phải là một chuyện xấu. Nàng đã từng lo lắng Thần Nhứ sẽ lợi dụng mối quan hệ với Phùng Tĩnh Tô để lôi kéo nước Vân, nhưng dù sao nàng không phải Thần Nhứ, hay nói dù sao nàng không phải Phùng Tĩnh Tô. Nàng không ngờ rằng Thần Nhứ lẻ loi một mình mà vẫn có con bài để thuyết phục Phùng Tĩnh Tô làm ra loại chuyện hoàn toàn đắc tội nước Lịch như này. Nàng càng không ngờ rằng Phùng Tĩnh Tô thế mà đồng ý, Hoàng đế nước Vân thế mà cũng đồng ý.

“Chỉ đơn giản là bảo vệ tộc nhân của nàng?” Bây giờ, Cảnh Hàm U ngược lại phải lo lắng Phùng Tĩnh Tô có dã tâm gì không.

Thần Nhứ cười, “Hiện tại chúng ta là kẻ thù, ta sẽ không tiết lộ kế hoạch của mình.”

Hai chữ “kẻ thù” làm Cảnh Hàm U chói tai. Nàng ngẫm nghĩ, nhưng cũng không nghĩ ra từ thay thế, đành phải hỏi tiếp, “Nàng về nước có dự định gì? Ta biết đại ca Dịch Già Tề của nàng còn sống. Nhưng hắn đặt khẩu hiệu muốn giết nàng, nàng… nàng phải cẩn thận.” Cảnh Hàm U rõ ràng, hiện tại dù Thần Nhứ về nước cũng là nguy hiểm khắp nơi.

“Hàm U, nàng không cần phải lo cho ta. Ta chỉ làm chuyện thân là Trấn quốc công chúa phải làm. Việc đại ca của ta đối đãi ta như thế nào cũng không quan trọng. Dù sao ngai vàng là của huynh ấy. Nếu ta thành công, huynh ấy sẽ làm đế. Nếu ta thất bại...” Thần Nhứ không nói tiếp, nhưng ý tứ rất rõ ràng. Dịch Già Tề đã giả chết ẩn mình một lần, loại chuyện này làm đến nghiện, khó chắc sẽ không làm lần thứ hai. Thần Nhứ không có chấp niệm quân vương chết vì xã tắc, nhưng quốc gia này phải có người đảm đương trọng trách. Nếu đại ca không chịu làm người đó, nàng tình nguyện gánh vác tất cả trách nhiệm một lần nữa. Cái gọi là Trấn quốc công chúa chính là nước hưng ta hưng, nước vong ta vong.

“Khi trời sáng, ta sẽ tự mình đưa nàng ra khỏi thành.” Cảnh Hàm U không nói nữa. Nàng chỉ nhìn chằm chằm gương mặt Thần Nhứ, tựa như muốn khắc sâu dáng vẻ hiện tại của người trước mặt vào trong đầu, vào trong lòng một cách hoàn chỉnh.

Thần Nhứ ngẩng đầu, trong mắt có ý cười, nhưng cũng có tia sáng kỳ lạ. “Nàng không có lời gì muốn hỏi sao? Vậy đến lượt ta hỏi.”


“Được, nàng hỏi đi.” Cảnh Hàm U bình tĩnh đáp.

“Nàng thả ta đi, trở về ăn nói làm sao với phụ hoàng của nàng?” Thần Nhứ mất tích, Hoàng thượng đã hạ thánh chỉ tìm kiếm. Cảnh Hàm U cả gan kháng chỉ tự mình thả người xuất quan, cho dù là công chúa thì cũng khó thoát khỏi luật lệ truy cứu trách nhiệm.

“Đó là việc của ta.” Cảnh Hàm U thản nhiên nói: “Vết sẹo giữa chúng ta là do ta tạo thành, chịu một chút hình phạt cũng là nên.”

Thần Nhứ gật đầu. Mỗi người đều được chọn con đường của riêng mình. Con đường của nàng, con đường của Cảnh Hàm U, đều là lựa chọn của các nàng. Nếu đã chọn thì không nên hối hận, dù phía trước có bao nhiêu chông gai thì cũng chỉ có thể liều mạng vượt qua.

Bầu trời phía đông xuất hiện vệt màu bạc. Thần Nhứ đứng lên, mở cửa sổ nhìn ra ngoài. Cảnh Hàm U cũng đứng sau lưng Thần Nhứ nhìn nàng. Lúc Thần Nhứ không thấy, trong đôi mắt Cảnh Hàm U tràn đầy quyết tuyệt lạnh lẽo.

“Trời sắp sáng rồi.”

“Nàng cũng sắp đi.”

Thần Nhứ tựa bên cửa sổ, “Đáng tiếc có người không muốn ta đi.” Nàng nói xong câu đó liền mở cửa sổ chuẩn bị đi ra, nhưng lại bị Cảnh Hàm U đè lại.

“Để ta.” Cảnh Hàm U nói, nhảy vọt một cái ra khỏi ngôi miếu. Dưới ánh nắng ban mai yếu ớt, nàng chuẩn xác tìm được vị trí ẩn thân của hai tên áo đen, một quyền một cước, bọn chúng đã ngã lên đất trống trước miếu.

Thần Nhứ mở cửa đi ra, nhìn hai tên dưới đất. “Nàng biết là ai phái tới."

“Không phải nàng cũng biết?” Vẻ mặt Cảnh Hàm U lạnh đến đáng sợ. “Trở về nói cho chủ tử của ngươi, đừng nhắm vào Thần Nhứ nữa!”

Hai tên áo đen bị thương không nhẹ, nghe lời này thì không dám ở lại, đỡ lấy nhau chạy đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận