Lưu Quỷ

A Bảo cười hắc hắc mấy tiếng, mới khoan thai nói: “Tiểu sư đệ.”

Nụ cười của người thanh niên cứng đờ, lúng túng nói: “Tôi hơn cậu vài tuổi, cậu phải gọi tôi một tiếng anh Khâu mới phải.”

A Bảo nghiêm mặt nói: “Nhập môn thì phải có trước sau, tôi làm sư huynh không được phép không biết phép tắc như vậy.”

Khâu Cảnh Vân nhìn về phía Cung Cửu cầu cứu.

Cung Cửu vuốt cằm nói: “Đích xác thì cần phải gọi nó một tiếng sư huynh.”

Khâu Cảnh Vân nhìn thấy A Bảo đang tươi cười đắc ý dào dạt, bất đắc dĩ thở dài nói: “Sư huynh.”

A Bảo đắc ý vênh váo xua tay nói: “Không dám không dám. Không nghĩ tới lần này sư thúc lại mang cậu ra ngoài, thật tốt, người trẻ tuổi cần phải đi đây đi đó học hỏi thêm nhiều kinh nghiệm.”

Cung Cửu nhìn cậu đầy ý vị thâm trường.

A Bảo thức thời làm vẻ mặt nghiêm nghị.

Đồng Hoa Thuận nhờ thế mới biết cái vị trẻ tuổi dễ hoà đồng này cũng là người trong phái Ngự Quỷ, không khỏi tò mò đánh giá hắn.

Khâu Cảnh Vân mỉm cười xem như chào hỏi y.

Đồng Hoa Thuận cảm động nói: “Sư đệ đại nhân lớn lên trông thật là đẹp mắt.”

A Bảo cố ý phụng phịu kêu lên: “Chẳng lẽ bộ dạng ta lớn lên không đẹp sao?”

Vài người chung quanh nghe vậy đều quay đầu nhìn cậu.

A Bảo đỏ mặt lên.

Khâu Cảnh Vân giải vây nói: “Đẹp, đương nhiên là đẹp.” Lời này cũng không phải hoàn toàn là nịnh hót. Mặt của A Bảo là mặt tròn như trứng ngỗng điển hình, hai gò má phúng phính, hai mắt tròn xoe rất có thần, cái mũi hoàn mỹ, ánh mắt lại thông minh lanh lợi, toả sáng như ánh mặt trời.

“Nhưng mà không cùng một dạng giống nhau.” Đồng Hoa Thuận nói,” Sư đệ đại nhân lớn lên giống nhân dân tệ, A Bảo đại nhân thì lớn lên giống đô-la Mỹ.”

A Bảo bùi ngùi nói: “Nói như vậy, vẫn là ta có giá trị hơn mà.”

Ở trong tai những người khác trên xe, những lời này của A Bảo nối tiếp theo chữ ‘đẹp’ của Khâu Cảnh Vân, có vẻ hết sức kỳ dị. Trong lòng bọn họ nói thầm: “Hay là hai anh em nhà này làm nghề bán sắc mưu sinh?”

Đồng Hoa Thuận lắc đầu nói: “Em là nói sư đệ đại nhân có thể dùng trực tiếp, còn A Bảo đại nhân thì hầu hết mọi nơi không ai dùng, chỉ có một vài chỗ là miễn cưỡng dùng.”

“Đô la Mỹ có thể đổi mà.” A Bảo nói.

Cậu một mình tự hỏi tự đáp hết sức vui vẻ, ánh mắt những người khác nhìn cậu càng ngày càng kinh dị.

Đồng Hoa Thuận nói: “Tỉ suất hối đoái dao động rất lớn, sẽ bị mất giá đó.”

A Bảo: “......”

Khâu Cảnh Vân cười nói: “Sư huynh, quỷ sử của anh thật là hiểu biết.”

Tứ Hỉ lập tức bon chen xum xoe: “Vậy quỷ sử của sư đệ đại nhân đâu?”

Hai tay giang ra của Khâu Cảnh Vân chậm rãi khép lại, buồn bả nói: “Ta phái chúng nó đi làm vài chuyện rồi.”

Đồng Hoa Thuận hâm mộ nói: “Thật tốt, thế mới là sống chứ.”

Bây giờ lại đến phiên người thanh niên này tự hỏi tự đáp.

Mọi người ngồi ở xung quanh bọn họ lặng lẽ xê dịch, nhích gần vào người bên cạnh.

“Khụ khụ.” Cung Cửu dùng cái tẩu gõ gõ.

Khâu Cảnh Vân chú ý tới ánh mắt nghi ngờ bắn tới từ bốn phía, xấu hổ ngậm miệng.

Toa hành khách dần dần an tĩnh lại.

Phong cảnh ngoài toa xe lửa vẫn cứ xẹt qua.

Trên kính cửa sổ phản xạ đủ loại vẻ mặt của mọi người trong khoang xe, tất cả đều đăm chiêu.

Tới trạm rồi, đám người A Bảo chờ những người khác xuống gần hết mới đứng dậy xuống xe.

Khi lên xe Cung Cửu còn xách theo một cái rương lớn, khi xuống xe đã bị Khâu Cảnh Vân chủ động giành xách. A Bảo tự mang túi du lịch của mình, đầu đội mũ lưỡi trai, không khác gì một sinh viên đang đi du lịch.

Ba người từ nhà ga đi ra, ngồi xe taxi tới khách sạn mà Khâu Cảnh Vân đã đặt phòng trước.

Đang là mùa du lịch bị ế, nhưng từ lúc mấy nữ minh tinh liên tiếp gặp chuyện không may thì chẳng khác gì miếng mồi ngon cho đám truyền thông khắp nơi nghe tin lập tức hành động, bọn họ từ bốn phương tám hướng đổ tới, dẫn tới tình trạng các khách sạn đều hết sạch phòng. Nếu Khâu Cảnh Vân không đặt phòng trước đó vài ngày thì hiện tại bọn họ chỉ có thể ở phòng tiếp tân.

Làm xong mọi thủ tục, A Bảo đang định vào phòng tắm một cái sau đó lăn ra ngủ một giấc, lại bị Cung Cửu chọt phá mộng đẹp.

“Nữ minh tinh đầu tiên gặp chuyện không may là Tống Duyệt, công ty của cô ấy dự tính tám giờ đêm nay khai lễ truy điệu, chúng ta đi nhìn thử xem.”

A Bảo chớp chớp mắt, “Ở nhà xem tin tức cũng thế mà.”

Cung Cửu dùng tẩu thuốc gõ bụp lên đầu cậu: “Đừng có mà lười biếng.”

A Bảo cúi đầu than thở.

Bảy giờ đến tám giờ chỉ còn có một tiếng đồng hồ, từ nơi này đến khách sạn kia mất bốn mươi phút đi xe, mười phút dự trù trên đường còn có thể xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, thời gian còn lại chỉ đủ tắm một phát. Trong quá trình Tứ Hỉ  còn  phải hỗ trợ gội đầu, Đồng Hoa Thuận hỗ trợ kỳ cọ, Tam Nguyên hỗ trợ lấy quần áo, còn cậu cố kiềm chế để bản thân không quấy rối, bốn phương hợp tác, cuối cùng đem thời gian khống chế trong vòng mười phút.

Khi đi ra, Cung Cửu mặc áo choàng ngắn chống bụi, chỉ là đổi cái rương to thành cái bọc nhỏ.

Khâu Cảnh Vân đổi bộ âu phục màu đen, trông hoạt bát hơn rất nhiều.

Ba người vội vã tập hợp, chạy tới hiện trường ngóng tin tức.

Hiện trường chìm ngập trong biển người.

Ngoài khách sạn bày đầy hoa tươi cùng tranh ảnh.

Những người hâm mộ Tống Duyệt giơ cao áp-phích, ở trước khách sạn khóc khàn cả giọng. Một cái biểu ngữ đỏ như máu được hai nam sinh cao to một trái một phải giương lên, trên có tám chữ to “Nghiêm trị hung thủ, an ủi vong linh.”

Các nhân viên an ninh được khách sạn chỉ thị, loăn xoăn tiếp tế nước khoáng cùng khăn giấy.

Minh tinh cùng phóng viên được mời tới đều theo thông đạo ngầm đi lên lầu, trên đường đi còn phải thông qua ba đợt kiểm tra của bảo an của khách sạn, cảnh sát cùng vệ sĩ đặc biệt của công ty quản lý, đặc biệt nghiêm ngặt.

Cung Cửu xuống xe liền cầm điện thoại đi động ra gọi, chỉ chốc lát sau, có một người béo ụt ịch vẻ mặt buồn bã đi ra dẫn bọn họ vào.

Khi tới thang máy ở tầng ngầm bãi đỗ xe thì vừa lúc đụng phải một đôi nam nữ cũng đang đứng chờ thang máy. Người nam mặc một thân tây trang màu đen, mang kính râm, dáng người cao ngất. A Bảo cảm thấy hắn nhìn có chút quen mắt, nhịn không được nhìn thêm vài lần.

Người nữ đột nhiên yên lặng chen vào giữa hai người.

Vừa lúc cửa thang máy đinh một tiếng mở ra, người nữ lập tức che chở cho người nam tiêu sái bước vào thang máy.

A Bảo bĩu bĩu môi. Cậu cũng không có hứng thú theo đuổi minh tinh, chỉ là hiếm khi được gặp người trên màn ảnh, chỉ tò mò một chút thôi.

Tứ Hỉ đột nhiên kích động kêu lên, “Em biết hắn là ai rồi!”

A Bảo trở mình xem thường, thiếu chút nữa quên mất, Tứ Hỉ mới là fan của điện ảnh âm nhạc chân chính.

Tứ Hỉ lượn qua lượn lại trước mặt người nam kia,” Hắn là Trầm Thận Nguyên! Người thật so với trong TV càng đẹp trai hơn.”

“Khụ khụ!” A Bảo nhắc nhở Tứ Hỉ giữ khoảng cách. Tuy rằng Tứ Hỉ không phải là ác quỷ, nhưng quỷ dù sao cũng là quỷ, âm khí nặng, người thường tiếp xúc nhiều đều không có lợi cho cả hai bên.

Trầm Thận Nguyên đột nhiên quay sang cậu mở miệng nói: “Cậu muốn xin chữ kí của tôi chứ gì?”

A Bảo ngẩn ra, nghiêng đầu nói: “Cái gì?”

Trầm Thận Nguyên tháo kính râm xuống, vẻ mặt ‘ta đây biết hết rồi nha’. Hắn hào phóng lấy ra một sấp giấy màu đã được kí tên sẵn, “Cậu thích màu nào?”

A Bảo theo bản năng hồi đáp: “Màu vàng.”

Trầm Thận Nguyên rút ra một tấm màu vàng đưa cho cậu, cười tủm tỉm nói: ” Nếu không đủ tôi sẽ đưa thêm.” Vẻ mặt của hắn giống như đang nói: chẳng lẽ chỉ có mình cậu thích tôi sao? Chẳng lẽ chung quanh cậu không có ai khác thích tôi nữa sao? Điều này sao có thể chứ? Cẩn thận ngẫm lại, cẩn thận ngẫm lại nữa đi......

” Đủ.....” A Bảo vừa mới nói một chữ, liền thấy vẻ mặt Tứ Hỉ cùng Đồng Hoa Thuận chờ mong nhìn cậu. “Vậy cho thêm hai tấm nữa đi?”

Trầm Thận Nguyên vung tay lên, rút luôn ba tấm đưa cho cậu, “Không cần xấu hổ đâu mà.”

Từ lúc hắn lấy ra sấp giấy, người nữ bên cạnh vẫn bụm mặt đột nhiên buồn bả nói: “Khi nào thì trợ lý của anh trả phép đi làm trở lại vậy?”

Trầm Thận Nguyên an ủi cô nói: “Không cần lo lắng, hắn là xin nghỉ sanh, trong vòng nửa năm này cô vẫn được đi theo tôi.”

Người nữ giật mình nói: “Hắn không phải là đàn ông sao?”

Trầm Thận Nguyên ngẩn ngơ nói: ” Đàn ông không nhất định phải ở cùng đàn ông, cũng có thể ở cùng với phụ nữ. Lúc ở cùng một chỗ với phụ nữ đôi khi cũng sẽ xin nghỉ sanh. Ách, cô hiểu chưa?”

“......”

Cửa thang máy rầm một cái mở ra hai bên.

A Bảo liền cúi đầu xông ra ngoài.

Hành lang nơi nơi đều là người, tiếng cười của cậu vừa phun ra liền chìm nghỉm trong tiếng người ồn ào.

A Bảo ở trong góc một mình đối diện với một cây cột cười run rẩy nửa ngày mới bình tĩnh trở lại, vừa quay đầu lại liền thấy Đồng Hoa Thuận đang nhìn mình bằng ánh mắt cảm thông hết sức.

“Đại nhân.” Hai mắt Đồng Hoa Thuận lấp lánh lệ quang.

A Bảo có dự cảm không hề tốt.

“Em sai lầm rồi.” Đồng Hoa Thuận cúi đầu nhìn nhìn bụng cậu, “Thì ra đại nhân thật sự mang thai.”

A Bảo: “......”

Đồng Hoa Thuận nói: “Vừa rồi chắc là ngài bị động thai phải không?”

A Bảo hướng Tứ Hỉ ngoắc ngoắc ngón tay, “Làm cho cậu ta câm miệng đi.”

Tứ Hỉ đang muốn đi tới, lại bị một người giành trước.

“Không thành vấn đề.” Gã đàn ông kia cười móc từ trong túi ra một cái bùa vàng dán lên cái ót của Đồng Hoa Thuận.

Mặt A Bảo tức khắc đen xuống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui