Lưu Quỷ

Xe chạy một đường quay về thị trấn nhỏ, dừng lại trước cửa hàng cho thuê sách. Lão quỷ xuống xe mở cốp, lấy ra hai cái túi to đùng đựng đầy những vật dụng sinh hoạt hàng ngày.

A Bảo: “......” Kỳ thực tổ sư gia là trong lúc đi siêu thị nhân tiện ghé cứu cậu có phải không nhỉ?

Tam Nguyên cùng Tứ Hỉ từ trong lòng ngực cậu nhảy ra giúp lão quỷ xách những gói to. Đồng Hoa Thuận còn đang ngủ, mặc dù y là quỷ, nhưng khóc nhiều như vậy cũng rất hao nguyên khí.

A Bảo bước vào trong cửa hàng sách đi bộ một vòng, nghi hoặc hỏi: “Mao Hoài Đức đâu rồi?”

Lão quỷ đang đem những thứ trong túi to lấy ra từng cái từng cái nghe vậy hồi đáp: “Đã chết rồi.”

A Bảo hoảng sợ, “Đã chết?”

Lão quỷ nói: “Chết do tai nạn ô-tô.”

A Bảo nói: “Điều này sao có thể chứ?” Cậu vẫn cho rằng Mao Hoài Đức là được Ấn Huyền giấu đi rồi, không nghĩ tới bọn họ lại tàn nhẫn như vậy...... Cậu nhớ tới câu “thanh lý môn hộ” mà Ấn Huyền nói ở trên xe, bỗng dưng rùng mình một cái.

Lão quỷ nhìn thấy con mắt quay tròn loạn chuyển của cậu là biết ngay trong óc cậu đang chuyển ý tưởng gì, lạnh nhạt nói: “Di hồn thuật làm rối loạn mệnh cách của hai anh em họ, Khổng Tụng vốn đoản mệnh, đáng lẽ chết vào bảy năm trước, Mao Hoài Đức sống đến chín mươi mốt tuổi mới bình yên chết tại nhà, nhưng hiện tại hai người họ lại chết cùng ngày cùng tháng cùng năm.”

Mặc dù biểu tình của lão thực bình thản, động tác lấy đồ đạc cũng thực trôi chảy, nhưng A Bảo vẫn cảm giác được ở sâu trong nội tâm của lão đang rất ảo não bi thương.

“Đây không phải là lỗi của ngài mà.” A Bảo nói, “Nếu không có ngài, hai mươi mấy năm trước bọn họ đã biến thành cương thi rồi. Không phải ngài đã nói Khổng Tụng vốn nên chết ở bảy năm trước sao? Vậy hiện tại xem như hắn có lời rồi, đúng không?”

Lão quỷ nói: “Tôi có lỗi với Mao Hoài Đức. Hắn vốn nên được phú quý cả đời, đáng tiếc phú quý chỉ là phần dưới cùng của số mệnh.”

A Bảo nhức đầu. Theo như lão quỷ nói, Mao Hoài Đức ban đầu vốn là Khổng Tụng, cũng chính là người sau này đi ra nước ngoài, nói như vậy, trong chuyện này, hắn là người phải chịu xui xẻo nhất. Mạng của hắn không phải là thiên sát cô tinh, chắc chắn vị Thượng Vũ thần long kiến thủ bất kiến vĩ kia sẽ không nhìn chòng chọc vào hắn. Nhưng kết quả là, hắn chẳng những phải sống nghèo khổ nửa đời, còn đem mệnh chia xẻ cho người anh em đã đoạt đi cuộc sống phú quý của mình nữa.

“Hắn không phải đã xuất ngoại rồi sao?”

Lão quỷ gật đầu nói: “Nguyện vọng lớn nhất của hắn chính là đi đến bãi biển Hawaii nghỉ phép.”

A Bảo nói: “Vậy hắn là chết như thế nào?”

Lão quỷ nói: “Cùng một người da đen tranh giành tình nhân, bị đánh chết.”

“......” A Bảo nói, “Có thể là do hắn hưng phấn quá độ.”

Ấn Huyền đột nhiên lao tới, “Thi thể của Mao Hoài Đức đâu?”

Lão quỷ nói: “Tôi đưa đi hoả táng rồi.” Sắc mặt lão lập tức biến đổi.

A Bảo nhìn thấy bóng dáng Ấn Huyền nháy mắt tiêu thất, ngơ ngác hỏi han: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Sắc mặt lão quỷ biến đổi đến mức rất khó xem.

Nếu không phải A Bảo đã thấy quỷ nhiều năm như vậy, nhất định sẽ bị dọa thành bệnh tim cho coi.

“Chẳng lẽ xác chết của Mao Hoài Đức vùng dậy rồi?” Cậu thật cẩn thận hỏi.

Lão quỷ nói: “Thượng Vũ muốn dùng thi thể để làm thi tương.”

A Bảo đối với kiến thức liên quan đến cương thi cũng không hiểu biết cho lắm, vì thế hỏi: “Có thể chứ?”

Lão quỷ nói: “Cương thi bình thường chỉ cần dùng thi thể đầy đủ một chút là có thể làm. Nhưng thi tương khác biệt, trước khi chết nó phải hàm chứa một lượng oán khí cực đại, phối hợp với sát khí tự thân, hấp thu ánh trăng, chống cự lại âm khí của vạn quỷ xâm chiếm, mới có thể luyện chế thành công.”

A Bảo nghe được mà kinh hồn táng đảm. Chẳng lẽ Khâu Cảnh Vân phải trải qua quá trình phức tạp đáng sợ như vậy mới biến thành hình dáng như hiện tại sao?

Lão quỷ nói: “Tôi nguyên bản cho rằng Mao Hoài Đức đã chết, Thượng Vũ cho dù lấy thi thể đi cũng không có ích, không nghĩ tới tôi đã đánh giá thấp hắn rồi!”

A Bảo nói: “Chẳng lẽ là em trai của Thượng Vũ ra tay?

Lão quỷ nhíu mày nói: “Em trai của Thượng Vũ? Ai?”

A Bảo nói: “Là Thượng Đệ đó.” Cậu thấy sắc mặt của lão quỷ không tốt, cười gượng mấy tiếng, cúi đầu biết lỗi, “Tôi chỉ là là muốn khuấy động không khí một chút thôi mà.”

Lão quỷ nói: “Nhất định là chủ nhân đã cảm giác được sát khí ngưng tụ trong trời đất, xem ra Thượng Vũ lại thành công! Thật sự không nghĩ ra, đến tột cùng hắn là làm sao khiến cho thi thể của một người đã chết hàm chứa một lượng lớn oán khí chứ?”

A Bảo nhớ tới tiền trần vãng sự kính, lại nghĩ tới thủy yêu bị Ấn Huyền thu phục, lẩm bẩm nói: “Có lẽ hắn đã thu được không ít oán khí trước đó rồi.”

Lão quỷ kinh ngạc nói: “Có thể như vậy sao?”

A Bảo bị hỏi, dừng lại đáp: “Đại khái cũng có thể chứ? Hắn đã thành công rồi đó, không phải sao?”

Khóe miệng lão quỷ giật giật, đem đồ dùng sinh hoạt cất lại vào trong cái túi, xách đi vào trong hành lang.

......

Tiền bối, ngươi vừa rồi đem đồ đạc lấy ra là vì muốn kiểm kê số lượng sao?

A Bảo nhức đầu, trở về phòng cầm quần áo đi tắm.

Lần này tắm rửa cậu để lại một tâm mắt, bảo Tam Nguyên đi xem chừng lão quỷ, có gió thổi cỏ lay gì lập tức trở về báo tin. Cảm giác tắm xong đã bị bỏ rơi cậu không muốn lại nếm thử nữa đâu.

May mắn chờ cậu tắm rửa xong đi ra, lão quỷ vẫn còn, hơn nữa còn đang ở trong phòng bếp xào rau.

Bên ngoài truyền đến tiếng một cô gái đang gọi.

A Bảo thò đầu vào phòng bếp dò xét, lão quỷ phất tay nói: “Cậu đi xem đi.”

A Bảo mặc áo lót quần cộc, kéo dép lê lệch xệch đi đến cửa hàng sách, ngồi vào quầy.

“Mượn sách.” Cô gái đặt lên quầy một quyển sách.

A Bảo nhìn, ? Tên gì kỳ cục vậy? Sai chính tả à?

“Chứng minh thư.”

Cô gái sửng sốt, “Tôi đưa tiền thế chấp mà.”

A Bảo chơi xấu nói: “Tôi thích chứng minh thư, cô tên là gì?”

“Khâu Cảnh Vân.”

Thanh âm khàn khàn trầm thấp làm cho cả người A Bảo nhảy dựng lên.

Cô gái không biết khi nào thì đã bị người ta chen lùi ra tuốt đằng sau, thân hình cao to của Khâu Cảnh Vân gần như ngăn trở toàn bộ tầm mắt của cô ấy.

A Bảo ngơ ngác nhìn hắn, “Sư đệ?”

Sắc mặt của Khâu Cảnh Vân cùng vài ngày trước không có gì khác nhau, nhưng quần áo có thêm nhiều nếp nhăn, nhìn kỹ, còn có thể nhìn thấy mấy vết rượu.

“Cậu có thể uống rượu hả?” A Bảo nghi hoặc nói. Chuyện cương thi có thể làm hơi bị nhiều đó nha.

Khâu Cảnh Vân trầm giọng nói: “Tôi muốn trông thấy em ấy.”

A Bảo nói: “Cậu ấy đang nghỉ ngơi.”

Khâu Cảnh Vân nói: “Tôi sẽ không đánh thức em ấy. Để tôi nhìn đi, nhìn một chút là tốt rồi.”

Cô gái ở phía sau hắn hô lên: “Sách của tôi.”

A Bảo sợ Khâu Cảnh Vân ra tay với cô ấy, vội vàng xua tay nói: “Tặng cô này, đi nhanh đi!”

Khâu Cảnh Vân quay đầu lại.

Trái tim A Bảo trong khoảnh khắc muốn rớt ra ngoài, tay cậu nắm thật chắc định thân phù, lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh.

May mắn cho đến khi cô gái đi ra ngoài, Khâu Cảnh Vân vẫn không có động tĩnh gì.

A Bảo thở ra một hơi, một lần nữa ngồi xuống.

“Tôi muốn thấy em ấy.” Khâu Cảnh Vân cố chấp nhìn cậu.

A Bảo nói: “Cậu ấy là quỷ sử của tôi.”

Khâu Cảnh Vân nói: “Tôi biết.”

A Bảo nói: “Tôi sẽ không đem cậu ấy đưa cho bất luận kẻ nào.”

Khâu Cảnh Vân nói: “Tôi cũng sẽ không cho phép anh đem em ấy xem như vật phẩm để giao dịch hoặc tặng.”

A Bảo nhìn vào ánh mắt của hắn, phát hiện ánh mắt mà cậu cho rằng sẽ không bao giờ có cảm xúc cùng hào quang gì nữa thế nhưng lại tràn ngập chân thành. Tâm cậu buông lỏng một khối, thấp giọng nói: “Cậu tin tưởng lời của tiền trần vãng sự kính sao? Nó chỉ là một con thủy yêu?”

Khâu Cảnh Vân nói: “Nó là cái gì cũng không quan trọng, quan trọng là … trái tim của tôi cảm giác được.”

......

Hắn nhất định là ẩn nấp ở trong này coi trộm tiểu thuyết ngôn tình nha.

Bàn tay của A Bảo tiến vào trong lòng ngực, lo lắng mà dặn dò: “Chỉ có thể nhìn không thể sờ nha.”

“Hả?”

A Bảo đem Đồng Hoa Thuận lấy ra.

Đồng Hoa Thuận bị nhu thành một đoàn, chỉ lớn cỡ bàn tay, lẳng lặng ôm đầu gối lui trong lòng bàn tay cậu.

Một khối trống rỗng trong lòng của Khâu Cảnh Vân tựa như đã bị bóng dáng nho nhỏ trước mắt này nhồi đầy. Hắn chậm rãi nâng tay lên, lại phát hiện mục tiêu biến mất, không khỏi trợn mắt nhìn tên đầu sỏ đã ngăn cản hắn đụng chạm.

A Bảo nói: “Không thể sờ.”

Khâu Cảnh Vân nắm chặt hai nắm tay, vẻ mặt âm lãnh, đồng tử viết lên hai chữ cảnh cáo rõ rành rành.

A Bảo lui ra phía sau nửa bước, giận dữ nói: “Tôi không phải mấy kẻ thông thái rởm, không phải tôi muốn đả uyên uyên, vấn đề là cậu ta vừa nhìn thấy cậu liền khóc, khóc xong thì thoát lực, thoát lực thì ngủ...... tuần hoàn ác tính như thế cũng không phải là biện pháp hay ho gì đâu.”

“Anh nói tôi phải làm sao bây giờ?” Khâu Cảnh Vân dường như đã tiếp nhận lý do này, rụt tay về.

A Bảo nói: “Tôi trước tiên chậm rãi khuyên răn cậu ta, hy vọng cậu ấy có thể tự mình tiếp thu sự thật này. Về phần sau khi tiếp nhận, muốn cùng cậu tái tục duyên phận kiếp trước, hay là quên đi quá khứ bắt đầu một lần nữa, phải do chính cậu ấy lựa chọn.”

Khâu Cảnh Vân đang lúc nghe đến “quên đi quá khứ bắt đầu một lần nữa” sắc mặt trở nên cực kì khó coi, sát khí ngăn không được tràn ngập cả cửa hàng sách.

Nói thật, chỉ có lúc này, A Bảo mới có thể nhớ tới vị trước mắt này đã không còn là sư đệ của mình nữa rồi, hắn cũng không phải là con người, mà hắn chính là một thi tương hết sức nguy hiểm.

“Tôi sẽ không cho phép.” Hắn cố chấp nói.

Kỳ thật A Bảo rất thông cảm cho hắn, cũng có thể lý giải sự cố chấp của hắn. Dựa theo những gì hắn đã làm vì nữ quỷ là có thể nhìn ra được đoạn cảm tình kiếp trước này ở trong lòng hắn có bao nhiêu trọng lượng. Nhưng mà thông cảm thì thông cảm, là chủ nhân của Đồng Hoa Thuận, cậu vẫn lựa chọn tôn trọng ý kiến của quỷ sử mình, thậm chí trong tư tâm còn hy vọng Đồng Hoa Thuận có thể vứt bỏ Khâu Cảnh Vân, người ta nói người và quỷ vốn không chung đường, huống chi là cương thi và quỷ? Tới lúc mà Đồng Hoa Thuận phải đi đầu thai thì hai người bọn họ sẽ ra sao đây?

Đưa tay cào tóc một hồi, cậu phát hiện nếu cứ tiếp tục suy nghĩ nữa thì màu tóc của cậu sẽ giống y chang như màu tóc của Ấn Huyền tổ sư gia cho coi.

Thật khiến cho người ta phát rầu mà.

Cánh cửa bỗng nhiên vô cớ đụng phải tường.

A Bảo nghi hoặc nhìn về phía ngoài cửa.

Khâu Cảnh Vân nói: “Hẳn là quỷ sử thủ tại chỗ này của Ấn Huyền nhận thấy được kết giới của tôi, đang tìm cách tiến vào.”

A Bảo nói: “Nếu không có chuyện gì, cậu đi về trước đi.”

Khâu Cảnh Vân lưu luyến không rời nhìn về phía lòng bàn tay cậu, “Cho tôi nhìn em ấy một lần nữa.”

A Bảo bất đắc dĩ đem Đồng Hoa Thuận nâng lên.

Đồng Hoa Thuận đột nhiên giật giật, mở mắt, sau đó ngơ ngác nhìn vẻ mặt kinh ngạc vui mừng đan xen của Khâu Cảnh Vân, theo bản năng cọ cọ vào lòng bàn tay của A Bảo, quay đầu lại nhìn cậu, “Đại nhân?”

“......”

A Bảo nhìn thấy sắc mặt Khâu Cảnh Vân ẩn ẩn biến thành màu đen, cố gắng cười nói: “Quỷ sử thôi, đều thích như vậy mà.”

” Quỷ sử của tôi không thích.” Khâu Cảnh Vân mới vừa nói xong, biến sắc, đột nhiên xoay người phóng về phía cửa, chạy ra ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui