Lưu Quỷ

Trên ngã tư đường tối như mực có một bóng dáng màu xám đang đứng, một đầu tóc đen trắng không đồng nhất khiến cho hắn nhìn qua chẳng khác gì một thầy phù thuỷ. Trên mặt hắn đội nửa cái mặt nạ kim loại màu bạc, từ bên trái cái trán nghiêng xuống dưới, kéo dài đến tận cằm bên phải, tựa như bị người ta cắt một đao thành hai nửa.

Bên chân hắn ngổn ngang bày tám khối mộc bài, đều đã bị đốt đến cháy đen.

A Bảo nhìn chằm chằm nửa mặt bên trái lộ ra của người nọ, tán thưởng nói: “Giống như mỹ nhân ôm đàn tỳ bà che nửa mặt a.”

Lão quỷ nói: “Nghe nói tam đại thế gia tuấn nam mỹ nữ thừa thải.”

A Bảo nói: “Sự thật rất có sức thuyết phục.”

“Đáng tiếc, bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa.”

A Bảo lắc đầu thở dài nói:” Đúng vậy, làm sao lại có một kẻ bại hoại như Điêu Sơn Hoả vậy chứ.”

Điêu Sơn Hoả lạnh lùng theo dõi cậu, nửa khuôn mặt lộ ở bên ngoài quỷ dị co rúm một chút, tựa như có một con sâu nhỏ vừa chui qua bên dưới da thịt vậy.

Thị lực của A Bảo không tồi, cho nên thấy rõ ràng, cậu không khỏi lui về phía sau nửa bước, giấu mình phía sau lưng lão quỷ, phía sau nữa của Ấn Huyền.

Lão quỷ vượt lên trước một bước, nửa che ở trước người Ấn Huyền, quát hỏi Điêu Sơn Hoả: “Ngươi tới đây làm gì?”

Điêu Sơn Hoả nhìn Ấn Huyền nói: “Ngươi bị thương rồi, không bảo đảm được cho hắn đâu, mau đem người giao ra đây đi.”

Ấn Huyền từ từ nói: “Đối thủ là ngươi, bị thương hay không đâu có gì khác nhau.”

Lần này mặt của Điêu Sơn Hoả di chuyển càng rõ ràng, đùn lên đùn xuống, đại khái cỡ bằng ngón út, chậm rãi trượt dưới xương gò má, nháy mắt lại không thấy đâu: “Đó là cái gì?” Cậu đứng ở phía sau lão quỷ nhỏ giọng hỏi.

Lão quỷ nói: “Cổ trùng.”

Con ngươi của Điêu Sơn Hoả chậm rãi nổi lên màu đỏ, khóe miệng hai bên chậm rãi méo đi.

Thân ảnh Ấn Huyền vừa động, chuyển qua ngoài cửa, trường tụ giương lên, cuồng phong đột nhiên nổi lên.

Tiếng gió gào thét, thổi trúng ván cửa đánh ba ba ba vào tường.

A Bảo lấy tay chắn con mắt, đột nhiên nhảy dựng lên, theo bản năng ôm lão quỷ, nhảy đến trên người hắn, kêu lên: “Trên mặt đất nóng quá!”

Lão quỷ từ thực thể biến trở về quỷ thể.

A Bảo bất ngờ không kịp thu chân ngã bẹp xuống, gót chân không dừng ổn, trượt một cái, đặt mông ngã ngồi trên mặt đất, lập tức lại kêu to nhảy dựng, nhưng hai chân vừa chạm đất lại bắn lên. Cậu đang mang dép lê, đế dép rất mỏng, hoàn toàn không ngăn được cái gì cả. Cậu vốn muốn tìm một chỗ cao cao để cách nhiệt một chút, quay đầu lại mới biết được, nhà cửa đã bị thiêu cháy hết trơn rồi.

Lửa đang tán loạn trong gió, so với đâm sau lưng càng làm cho người ta khó lòng phòng bị hơn nhiều, đây là cửa hàng sách, là nhiên liệu bắt lửa tự nhiên, lửa lại mượn sức gió nhen nhóm khắp nơi, rất nhanh biến thành cục diện không thể vãn hồi.

“Nước đâu!” A Bảo híp mắt, một bên tìm đường trong gió lớn, một bên kéo Tam Nguyên Tứ Hỉ ra dự định bảo bọn họ cùng nhau hỗ trợ cứu hoả, lại bị lão quỷ khôi phục thật thể kéo trở về, “Đừng đi vào đó! Chạy mau!”

Nhưng bên ngoài so với bên trong càng thêm không xong.

Dép của A Bảo đã bị đốt thành tro đen, hai chân trực tiếp dẫm lên trên mặt đất so với bếp lò còn nóng hơn, cậu thậm chí còn nghe thấy được mùi khét truyền lên từ lòng bàn chân mình.

Thân thể đột nhiên bay lên không.

Giữa gió lớn, A Bảo chỉ có thể mơ hồ nhận ra là bả vai của Tam Nguyên. Vì đau đớn mà ức chế không được nước mắt, nhưng rất nhanh đã bị gió thổi khô, cậu cảm động hô: “Cám ơn.”

Về phần Tam Nguyên có thể nghe được hay không lại là một chuyện khác, Tam Nguyên đứng một lát, sắc mặt dần dần trở nên trắng bệch. Nếu là quỷ thể, hắn có thể lung lay theo gió, đối với độ nóng trên nền đất làm như không thấy, nhưng thân là thật thể, cảm nhận của hắn giống với con người.

Tứ Hỉ vẫn chú ý đến sắc mặt của Tam Nguyên, nhìn hắn thật sự chống đỡ không được, lập tức vươn tay, tính toán từ trong tay hắn tiếp nhận A Bảo.

A Bảo cảm giác được có một bàn tay duỗi về phía mình, theo bản năng ôm sát bả vai Tam Nguyên, nhưng Tam Nguyên liếc mắt nhìn Tứ Hỉ một cái, yên lặng đem A Bảo chuyển qua.

A Bảo kinh ngạc đem con mắt mở thử một khe hở, nhìn thấy đối tượng được dời đi là Tứ Hỉ, thoáng nhẹ nhàng thở ra, nhưng lập tức lại lo lắng đề phòng, bởi vì theo như vận tốc chuyển giao, cậu cách mặt Tứ Hỉ càng ngày càng gần, cho nên nhìn thấy vùng xung quanh lông mày của Tứ Hỉ đang gắt gao nhíu lại, hơn nữa có xu thế càng ngày càng nhíu chặt.....

“Từ từ!” Cậu hoảng hồn hô lên.

Nhưng không còn kịp rồi, khoảnh khắc Tứ Hỉ đưa cậu tiếp nhận hoàn toàn, cánh tay vì không không chịu nổi mà nhanh chóng rủ xuống.

Sẽ chết người đó nha!

A Bảo cực kinh hãi, hai tay ôm cổ Tứ Hỉ, hai chân cố gắng hướng trên mặt đất đạp đạp.

Thời khắc chỉ mành treo chuông.

Cánh tay lão quỷ vươn tới, trợ giúp Tứ Hỉ nâng A Bảo.

A Bảo kinh hồn chưa định nhìn thấy gương mặt tái nhợt của Tứ Hỉ gần trong gang tấc, lại gian nan quay đầu nhìn lão quỷ.

Lão quỷ nói: “Mau, nhảy lên mặt lá cờ chiêu hồn đi!” Lão nói xong tay dùng sức hướng bên trái tống cậu đi.

Tứ Hỉ nương theo động tác của lão, đem A Bảo đẩy trượt ra ngoài.

......

Từ từ! Không cần tùy tiện như vậy a! Tốt xấu gì cũng để cho mình nhìn địa hình trước chứ.

A Bảo trong lòng đang hò hét, con mắt không tự chủ được lại đóng chặt.

Va chạm trong tưởng tượng không có phát sinh. Cậu lọt vào một cái gì đó rất xốp. Tựa như một cái túi khí an toàn, vừa mềm mại lại vừa thoải mái. A Bảo thử đứng lên. Lại bị gió thổi cho ngã nhào, đến cuối cùng, cậu dứt khoát duỗi hai chân ra, nằm ở trên lá cờ chiêu hồn ngủ gà ngủ gật.

Gió thổi thật mạnh, cái lổ tai ông ông tác hưởng lại có tác dụng thôi miên.

A Bảo nguyên bản chỉ là do không có việc gì làm nằm chờ đợi, ai ngờ nằm trong chốc lát cư nhiên thật sự mơ mơ màng màng ngủ mất, không biết qua bao lâu, một bàn tay nhẹ nhàng mà thúc cậu. Cậu mở to mắt, phát hiện gió bốn phía đã dần dần ngừng. Cậu lăn lông lốc từ trên lá cờ chiêu hồn đứng lên, nhìn lại bốn phía.

Ấn Huyền, Điêu Sơn Hoả cùng lão quỷ cũng không thấy đâu, bốn phía là một đống hỗn độn.

“Tổ sư gia đâu?” A Bảo cầm lấy tay Tứ Hỉ hỏi.

Tứ Hỉ nói: “Ấn Huyền đại nhân thắng, cùng Tần lão tiên sinh đi vào trong phòng rồi.”

“Vậy mặt đất......” A Bảo đi đến ven lá cờ chiêu hồn, do dự nhìn xuống dưới mặt đất.

Tứ Hỉ nói: “Điêu Sơn Hoả đã đào tẩu, mặt đất khôi phục bình thường rồi.”

A Bảo từ trên lá cờ chiêu hồn nhảy xuống, miệng vết thương trên lòng bàn chân vừa tiếp xúc mặt đất liền đau đến khiến cậu đặt mông ngồi bẹp xuống. Cùng lúc đó, lá cờ chiêu hồn tự động thu hồi, cuộn lại, phi vào trong nhà.

A Bảo không có tâm đâu mà đi nhìn bảo vật, cúi đầu xem xét lòng bàn chân mình, phát hiện phía trên có bôi thuốc mỡ màu trắng, có chút tanh, nhưng hiệu quả làm kín miệng vết thương cũng rất tốt. Nếu miệng vết thương không đụng tới mặt đất, cậu suýt nữa cũng quên mất trên chân mình đang có thương tích.

Cậu dứt khoát quỳ trên mặt đất bò đến cửa của cửa hàng sách hướng vào trong nhìn xung quanh.

Cửa hàng sách bị cháy sạch thừa lại chẳng có bao nhiêu, mùi khét khắp nơi nơi.

A Bảo lớn tiếng hô: “Tổ sư gia! Tần lão!”

Lão quỷ kéo cái rương từ hành lang đi tới, “Thu thập đi, chúng ta phải rời khỏi đây.”

A!

Rốt cục có thể rời đi cái phòng không phải ngục giam mà hơn hẳn ngục giam kia rồi, rốt cục có thể rời khỏi cái giường bé xí mà ngay cả trở mình củng phải rơi xuống ngã xuống rồi.

A Bảo vui mừng xong, lại nhớ tới Ấn Huyền, vùng xung quanh lông mày lại lo lắng đến nhăn tít lại, “Tổ sư gia không có việc gì chứ?”

Lão quỷ nhìn cậu coi như cũng có chút lương tâm, sắc mặt hoãn đi, “Cần phải dưỡng thương.”

Nói cũng như không. Bất quá xem sắc mặt của lão quỷ. Hẳn là không có vấn đề gì lớn đâu.

Lão quỷ thấy cậu ngồi xếp bằng trên mặt đất, nhíu mày nói: “Cậu không thu thập đồ đạc à?”

A Bảo nói: ” Phòng tôi còn có đồ đạc gì chưa bị đốt sao?” Bởi vì cậu vốn không dự định ở đây lâu dài cho nên không mang theo cái gì gọi là quan trọng, cho dù bị cháy hết cũng không thấy đau lòng.

Lão quỷ nói: “Giường.”

A Bảo nói: ” Tôi không có gì muốn mang theo cả.”

Cậu vừa dứt lời, thì nhìn thấy Tứ Hỉ ôm mấy cái quần lót của cậu đi ra, “Đại nhân, trong rương chỉ có mấy cái quần lót này là lông tóc vô thương thôi.”

A Bảo ngẩn người, lập tức vui mừng nói: “Về sau ta nhất định sẽ kiên trì sử dụng nhãn hiệu này! Nó là thần bảo hộ người thừa kế lớn nhất của Đinh gia đó!”

Bên ngoài vang lên tiếng còi xe ô tô.

A Bảo kinh ngạc quay đầu. Bởi vì phố này thật sự rất im lặng. Ngoại trừ Phan Triết, Khâu Cảnh Vân, Điêu Sơn Hoả, Mao Hoài Đức ra, vẫn chưa từng gặp qua những người khác, cho nên cậu vẫn tưởng là bốn phía của dãy phố nầy đã bị Ấn Huyền hạ kết giới, lập tức xuất hiện thanh âm thuộc loại trần gian này làm cho cậu tạm thời không phục hồi tinh thần lại được.

Ấn Huyền từ chỗ ngồi của người lái bước xuống, mở cửa sau ra, đang muốn tiến vào trong, chợt quay đầu nhìn về phía A Bảo đang ngồi xếp bằng trên mặt đất..

A Bảo đưa chân ra vô tội nhìn về phía hắn.

Ấn Huyền nghiêng người, phất tay áo.

Thân thể A Bảo bị một trận gió thổi trúng bay lên trời, chậm rãi rơi vào bên cạnh thùng xe,

Ấn Huyền nhiễu qua đuôi xe, từ bên kia lên xe.

A Bảo nhìn thấy chỗ ngồi gần trong gang tấc, lại nhìn xem khoảng cách của mình với chỗ ngồi, rốt cuộc da mặt không đủ dày, vẫn là khẽ cắn môi giẫm lên miệng vết thương xông lên.

Hai tay cậu vừa mới bám vào chỗ ngồi, mượn lực khởi động thân thể, đang muốn nhấc chân đứng lên, liền cảm thấy mông bị người nào đó nâng lấy, dùng sức đẩy hướng lên trên! Mũi chân mượn lực nâng lên đạp đạp, cậu thuận lợi mà nhào tới.

Mặt vừa lúc chôn ở trong bắp đùi của Ấn Huyền.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui