Lưu Thủy Kim Triêu

Trời xanh thăm thẳm, ánh mặt trời tháng chín chiếu lên mặt đất trải đầy rơm rạ, gió bắc vi vu lay động hàng cỏ lau trắng muốt bên vệ đường. Ra ngoài lâu như vậy, Cao Thụy Thành rất vui khi lại được nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc này.

Dọc đường, không ngừng có bà con hàng xóm chào hỏi Cao Thụy Thành, cứ một lúc cậu lại phải dừng chân để báo cáo về tình hình dạo này với chú thím cụ ông cụ bà nào đó. Cũng hết cách, chuyện cậu trúng cử đã truyền đi khắp nơi, hương thân tất nhiên sẽ nhiệt tình hơn trước, có người thật lòng chúc mừng, cũng có người muốn nhân cơ hội nịnh bợ, dù là loại nào, Cao Thụy Thành đều cư xử phải phép.

Khách sáo từ biệt các vị hương thân, cuối cùng cũng về đến nhà. Cả gia đình đều đứng ngoài chờ đón, ngay cả chị dâu Hứa Tú Tú cũng ôm con đứng ở cửa chính đón Cao Thụy Thành. Thấy Cao Thụy Thành bình an trở về, mẹ và bà đều xúc động không kể xiết, mẹ đi tới ôm cậu, trách móc: “Hễ ra ngoài là buông thả, thi Hương xong rồi sao không về luôn? Chỉ mải chơi, còn gặp phải hổ, muốn dọa mẹ sợ chết sao!” Bà nội cũng kéo Cao Thụy Thành, hai mắt rưng rưng, nói: “Phải đấy, cuối cùng con cũng về, con có biết bà lo thế nào không!”

“Khiến mẹ và bà bận lòng rồi, không phải con đã bình an về nhà đây sao.” Cao Thụy Thành cũng hơi áy náy.

Ông nội cười nói: “Được rồi, cháu trai đã là cử nhân rồi, mấy người làm vậy còn ra thể thống gì.”

“Có làm đến tể tướng đi nữa thì vẫn là cháu tôi! Làm sao, chưa gì đã sợ chúng tôi làm mất thể diện à?” Bà nội nổi giận, Cao Thụy Thành vội cười hòa giải, kéo bà ngoại ra vẻ đáng yêu, lập tức chọc cho bà cụ cười ha hả.

Cả nhà cười nói vui vẻ đi vào viện, sau đó tập trung ở nhà chính, thay phiên nhau hỏi thời gian qua Cao Thụy Thành ăn ở thế nào, có chịu khổ gì không, thi cử ra sao. Còn hỏi đến chuyện Cao Thụy Thành gặp hổ trong núi, Cao Thụy Thủy liền kể lại cặn kẽ một lượt. Cuối cùng, cậu khen Lục Chùy Tử trước mặt cha mẹ, nói: “Tất cả đều nhờ có Chùy Tử ca không quản hiểm nguy một mình ngăn chặn, huynh ấy còn bị hổ vồ nữa, bây giờ vết thương trên người còn chưa khỏi hẳn.”

Cả nhà nghe vậy, liền vội vàng tạ ơn Lục Chùy Tử, làm Lục Chùy Tử hết sức ngượng ngùng, liên tục nói không có gì, đều là việc mình nên làm. Lục Chùy Tử coi như có ân cứu mạng với Cao Thụy Thành, người nhà tất nhiên là vô cùng cảm kích hắn. Cao phụ liền nói: “Chùy Tử là thằng bé tốt, sau này Thụy Thành phải đối xử với Chùy Tử như ca ca của mình. Còn nếu gặp trưởng bối trong thôn cũng phải cung kính như trước, đừng vì bản thân đạt được công danh liền tự cao tự đại, để người ta nghĩ Cao gia chúng ta là loại tiểu nhân gió chiều nào theo chiều ấy.”

Cao Thụy Thành liên tục gật đầu vâng dạ.

Vì Cao Thụy Thành bình an trở về, hơn nữa cậu còn đỗ thủ khoa, gia đình vô cùng vui sướng. Hôm sau liền thuê đầu bếp trên thôn mở tiệc rượu, mời cả thầy của Cao Thụy Thành là Đỗ Thượng Dĩnh tới ngồi mâm trên, tưng bừng mấy ngày liền.

Từ ngày Cao Thụy Thành về, hôm nào cũng có không ít kẻ đến nịnh bợ, biếu chác gì đó, thậm chí chủ động hiến thân làm nô cũng không chỉ một hai người. Biết tính Cao Thụy Thành, cha mẹ thay cậu cản mấy kẻ không biết từ đâu chui ra đó, Cao Thụy Thành tất nhiên rất vui vẻ, vẫn làm tổ trong nhà trồng hoa trêu chim, đọc sách vẽ vời, là một trạch nam cổ đại chuẩn mực. Thỉnh thoáng mới ra ngoài, bái phỏng Đỗ phu tử và thầy Nguyên Lễ, hoặc là du ngoại núi non sông suối ở lân cận.

Hôm nay, Cao Thụy Thành đi du ngoạn trở về, đi qua đầu nam thôn, từ xa trông thấy hai gian nhà gạch mộc, có hàng rào trúc bao quanh, trong vườn rau cỡ chừng bàn tay, có một người phụ nữ đang tưới đất. Cao Thụy Thành nhận ra đó là mẹ Lục Chùy Tử, liền bảo hắn: “Mẹ huynh ở đó kìa, chúng ta qua xem xem.”

“Nhà nhỏ, cũng chẳng có gì hay mà xem.” Lục Chùy Tử nói.

“Có sao đâu.” Cao Thụy Thành không để ý, vẫn cùng Lục Chùy Tử đi đến nhà hắn. Đến bên ngoài hàng rào, Cao Thụy Thành liền cười gọi: “Đại nương, đang làm việc à.”

Mẹ Lục Chùy Tử, Lâm Tiểu Ngọc ngẩng đầu lên, thấy Cao Thụy Thành và Lục Chùy Tử, vội đứng dậy, vui vẻ nói: “A Mao tới à, nào, vào trong này đi.” Bà lập tức buông gáo, đi về phía Cao Thụy Thành.

Cao Thụy Thành đẩy cửa, đi vào nhà Lục Chùy Tử, cười nói: “Con với Chùy Tử ca đi chơi bên thôn Tiểu Thụ, vừa mới về điền trang, thấy đại nương đang tưới đất, liền qua hỏi thăm.”

“Tốt tốt, vào nhà ngồi đi. Chùy Tử, xuống bếp rót trà cho A Mao uống.” Lâm Tiểu Ngọc biết, Cao Thụy Thành không hay đến nhà người khác, nay cậu đã là quan cử nhân, vậy mà vẫn khách khí như vậy, Lâm Tiểu Ngọc vừa mừng vừa lo. Bà đón tiếp Cao Thụy Thành vào nhà, rồi bưng một khay kẹo lạc và đậu phộng bày lên bàn, nói: “Nhà đại nương chẳng có gì ăn được, kẹo lạc này cũng là nhà con cho Chùy Tử, nó dành dụm mang về biếu ta đó. Đậu phộng là nhà ta rang, con ăn thử xem.”

“Vâng, đại nương không cần làm gì đâu, con cũng ăn ở bên ngoài rồi, chỉ muốn qua hỏi thăm tình hình đại nương thôi.” Cao Thụy Thành cười nói. Cậu thấy căn nhà bài trí rất đơn sơ, nhưng chắc không thiếu thứ gì, áo bông Lâm đại nương đang mặc cũng còn mới, chỉ có đôi giày thì hơi cũ mà thôi.

“Ây dà, không thể cứ nhờ nhà con chiếu cố mãi được! Chùy Tử làm công cho nhà con, không biết được hưởng bao nhiêu ân huệ, người trong điền trang đều rất ao ước.” Lâm đại nương cười nói, “Đại ca và chị dâu nó đều đi cả rồi, thuê đất của Lý gia đó, tuy địa tô đắt hơn nhà con, nhưng chịu khó một chút thì cũng dôi dư ra ít nhiều. Nhị ca nó cũng thành thân rồi, là con gái cả của chưởng quỹ trong cửa hàng nó làm việc. Nói ra cũng không sợ A Mao chê cười, nó đi ở rể, nên chẳng tốn một đồng tiền nào. Nhị ca nó nói, để dành tiền trong nhà cho đệ đệ nó cưới vợ. Chỉ còn mỗi thằng ba này làm ta phát sầu, không biết ta đã nói với nó bao nhiêu lần rồi, con biết nó bảo thế nào không, khăng khăng nói mình không cưới vợ, cứ để dành tiền đấy. Lớn bằng này rồi, vẫn ngốc thế không biết.”

Lục Chùy Tử sầm mặt, mặc kệ mẹ mình nói gì, hắn vẫn cúi đầu, không lên tiếng. Cao Thụy Thành cũng ngẩn người, liếc nhìn hắn, đáp: “Con không nghe Chùy Tử ca nói gì về chuyện này cả.”

“Chùy Tử nó nghe lời con, lúc nào con khuyên nó hộ ta.”

“Vâng.” Cao Thụy Thành mỉm cười, trong lòng lại không biết đang nghĩ gì. Nói chuyện thêm một lát, Lâm đại nương giữ Cao Thụy Thành ở lại ăn, Cao Thụy Thành chưa đáp lời, Lục Chùy Tử đã từ chối trước, nói: “Cơm nhà mình A Mao ăn thế nào được. Bọn con về đây, mai nếu con ra đồng thì tiện đường ghé qua.” Lâm đại nương không làm gì được, liền tiễn Cao Thụy Thành về.

Từ nhà Lục Chùy Tử đi ra, Cao Thụy Thành trở nên trầm tư hẳn. Sau khi về, trước mặt người nhà còn đỡ, ăn cơm xong về thư phòng, Cao Thụy Thành ngồi trên ghế lại chẳng nói chẳng rằng. Lục Chùy Tử cuối cùng không nhịn được phải hỏi Cao Thụy Thành: “Làm sao vậy?”

“Hửm? Không có gì.”

“Rõ là ngươi đang có tâm sự, sao lại không có gì được.” Không thể không nói, chuyện gì có liên quan đến Cao Thụy Thành, phản ứng của Lục Chùy Tử sẽ lập tức trở nên nhạy bén.

Cao Thụy Thành cười cười, lắc đầu. Lát sau, cậu mới lên tiếng, hỏi Lục Chùy Tử: “Chùy Tử ca, vì sao huynh không muốn thành thân?”

Lục Chùy Tử nhất thời hơi ngẩn người, không biết nên trả lời câu hỏi này thế nào. Hắn cũng không thể nói thật, chỉ đành cúi đầu, tựa như phạm sai lầm, khẽ đáp: “Ta thành thân làm gì, cứ như bây giờ không phải rất tốt sao.”

Bây giờ Cao Thụy Thành đang rất rối bời. Khi mẹ Lục Chùy Tử nhắc đến chuyện này, dường như cậu lập tức hiểu ra nguyên nhân Lục Chùy Từ không chịu cưới vợ. Chân tướng này, hoàn toàn không cần suy đoán, bởi vì tất cả đều đã quá rõ ràng. Cao Thụy Thành thở dài, thì thào nói: “Không phải vì ta chứ?”

Lục Chùy Tử như bị sét đánh ngang tai. Cậu ấy nhận ra sao? Sao cậu ấy lại nhận ra được? Trong đầu Lục Chùy Tử tuôn ra vô số câu hỏi, nhưng không một cái nào khiến hắn bình ổn lại. Cuối cùng, hắn siết chặt nắm đấm, nói: “A Mao, xin lỗi…Ta, ta không ngờ ngươi sẽ biết, ta không muốn làm ngươi bực bội. Ta… là ta vô liêm sỉ, nếu ngươi không muốn nhìn thấy ta nữa, về sau ta sẽ không xuất hiện trước mặt ngươi, làm ngươi khó chịu. Xin lỗi…”

“Vậy là, đúng là vì ta nên huynh mới định độc thân? Thế nhưng, đợi ta thành thân rồi, huynh phải làm sao đây?”

Nếu bí mật thầm kín nhất trong lòng mình đã bị Cao Thụy Thành biết, Lục Chùy Tử còn có gì phải giấu diếm nữa? Hắn vẫn gục đầu, hổ thẹn đáp: “Tất nhiên ngươi sẽ phải cưới vợ sinh con. Hôm đó, những lời ngươi nói với Hành Quan hôm đó, ta ở ngoài đều nghe thấy hết… Ta, ta chỉ nghĩ, cứ như thế này, có lẽ sẽ được ở gần ngươi hơn một chút… đều là ta mơ mộng hão huyền…”

Cao Thụy Thành chăm chú nhìn thanh niên mang vẻ mặt thê lương trước mắt, nhưng không thể kìm chế được niềm vui sướng từ đày lòng. Không biết từ khi nào, cậu đã quen với việc được Lục Chùy Tử chăm sóc, quen có Lục Chùy Tử bầu bạn bên cạnh. Cậu tin tưởng Lục Chùy Tử, tin tưởng hơn bất cứ ai, cậu cũng rất ỷ lại đối phương, thậm chí trong tiềm thức đã nhận định Lục Chùy Từ sẽ mãi mãi đi theo cậu. Cho đến hôm nay, Cao Thụy Thành mới chợt bừng tỉnh, Lục Chùy Tử cũng sẽ lấy vợ, khoảnh khắc đó, trong lòng cậu dâng lên niềm tiếc nuối vô hạn. Nực cười là trước đây cậu còn từng hứa sẽ thu xếp hôn sự cho Lục Chùy Từ.

Đó là thích ư? Cao Thụy Thành chưa từng trải qua cảm xúc đó, linh hôn dường như trở nên nóng hổi, chỉ vì nghe được một câu nói của Lục Chùy Tử. Cao Thụy Thành không muốn che giấu khát vọng thực sự trong lòng, cậu lấy một giọng nói vừa vui sướng vừa ủ rũ, chậm rãi nói: “Chùy Tử ca, sao ta lại ghét huynh được? Ngược lại, nghe huynh nói vậy, ta cảm thấy rất vui. Ta rất vui, vì huynh coi trọng ta như vậy. Ta nghĩ nếu huynh rời xa ta, hoặc ở bên người nào đó khác, dù là nam hay nữ, ta đều sẽ rất buồn. Nhưng ta không biết tâm ý ta dành cho huynh có giống như huynh dành cho ta hay không, ta cũng không đảm bảo con đường này có thể đi được bao xa. Vậy đấy, Chùy Tử ca, huynh vẫn muốn ở bên cạnh ta chứ?”

Lục Chùy Tử kinh ngạc nhìn Cao Thụy Thành, nháy mắt, hắn không thể tin vào tai mình. Hắn thực sự không nghe lầm chứ? Tim Lục Chùy Tử đập loạn xạ, tưởng chừng sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Hắn cứng nhắc dịch đến trước mặt Cao Thụy Thành, run rẩy thở gấp, lắp bắp nói: “A Mao, ngươi, ngươi không đuổi ta đi sao? Ta muốn ở lại, ta muốn hầu hạ ngươi cả đời này, những cái khác, cái khác thì như thế nào cũng được, ngươi đối xử với ta thế nào ta cũng chịu.”

Cao Thụy Thành cười bất đắc dĩ. Cậu đứng dậy, ôm chặt Lục Chùy Tử, áp mặt vào khuôn ngực dày rộng của Lục Chùy Tử. Giây phút này, cậu cảm thấy thỏa mãn từ tận đáy lòng. Quả nhiên là thích rồi.

“Chùy Tử ca, ta hiểu lòng huynh, ta muốn nỗ lực hết sức mình vì huynh, chỉ cần ngươi mãi mãi giống như ngày hôm nay.”

Toàn thân Lục Chùy Tử nóng lên, hắn chưa từng nghĩ rằng Cao Thụy Thành sẽ đáp lại mình, hắn ngửi thấy mùi thơm thanh mát trên người Cao Thụy Thành, bỗng nhiên rất muốn rơi lệ. Lục Chùy Tử cuống quýt học Cao Thụy Thành ôm đối phương, hơi cúi đầu, đặt cằm lên bờ vai thon gầy của Cao Thụy Thành, hứa hẹn: “Ta sẽ mãi mãi như vậy.” “Cho dù một ngày nào đó, A Mao cưới vợ sinh con, ta cũng vẫn ở bên ngươi.” Hắn lặng lẽ thầm nói thêm một câu trong lòng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui