Lưu Thủy Kim Triêu

Lại qua mấy ngày, đêm qua trời vừa đổ mưa, sáng sớm khắp nơi đều mướt một màu biếc xanh. Cao Thụy Thành giống như thường ngày, thức dậy rất sớm, ăn điểm tâm rồi đi học. Ở thời đại này trẻ con không có nhiều ngày nghỉ lắm, hơn nữa Đỗ phu tử rất coi trọng cậu, đối với cậu yêu cầu nghiêm khắc hơn so những đứa trẻ khác, cho nên việc học của cậu cũng đặc biệt nặng hơn chút ít.

Ca ca Cao Ân Thành của cậu năm nay không phải đi học nữa. Cao Ân Thành vốn cũng không phải dạng người thích đọc sách, ngồi trong học đường giống như ngồi tù, dù sao cũng biết ít chữ, nhớ sổ sách này nọ giờ không thành vấn đề, nên ở nhà đi theo phụ thân học một số công việc.

Sau khi hoàn thành xong giờ học buổi sáng, khi tan học ra về Cao Thụy Thành vừa ra khỏi nhà tiên sinh thì thấy Lục Chùy Tử dắt mấy con trâu chờ ở sườn núi đối diện. Thấy Cao Thụy Thành đi ra, Lục Chùy Tử vội kéo trâu chạy đến trước mặt Cao Thụy Thành, bước tới lập tức tiếp nhận bao đựng sách Cao Thụy Thành đang đeo trên người. Hai ngày nay, sớm chiều Cao Thụy Thành đến trường đều do Lục Chùy Tử đưa đón.

Cao Thụy Thành chân ngắn, đi không nhanh nên bọn hắn chầm chậm đi về nhà. Hai bên đường ngập tràn màu liễu lục đào hồng, những cánh ruộng ở gần đó phủ đầy mạ non xanh mơn mởn, từng mảnh từng mảnh tựa như ngọc bích bao quanh bánh trà. Nhiều nhà bắt đầu nấu cơm, từng làn khói bếp bay lên chạm tới bầu trời. Trên sân nhỏ bên cạnh của mỗi nhà đều có thể thấy những khoảnh đất để trồng rau quả, người dân thực sự cần cù tiết kiệm, không lãng phí một chút đất trống nào.

Về đến nhà, ăn trưa xong, cuối cùng Cao Thụy Thành cũng hoàn thành được bức tranh thược dược trắng. Cậu nhìn bức tranh một lượt cảm thấy rất hài lòng. Trước kia chỉ vẽ chút ít tranh thơ thủy mặc nửa vẽ nửa viết, đây là lần đầu tiên cậu dùng ngòi bút của một họa sĩ mất rất nhiều công phu để vẽ nên một bức tranh hoa, loại cảm giác thành tựu này, không thể so sánh nổi.

Lục Chùy Tử ăn cơm ở ngoại viện cùng hai người ở khác. Sau khi cơm nước xong xuôi hắn lập tức tới đây, định sửa sang ngăn tủ cho Cao Thụy Thành. Cái tủ này dùng cũng lâu rồi, bản lề đã hơi lỏng lẻo chỉ cần gõ gõ mấy cái đơn giản là được. Cao Thụy Thành xem xong bức vẽ liền lên tiếng gọi Lục Chùy Tử lại.

“Bức tranh này của ta vẽ xong rồi, như ta đã nói, tặng cho ngươi. Có cần đề lạc khoản không?  Đại loại là viết coi tranh này tặng cho ai, viết tên của ngươi vào.” Tính tình Cao Thụy Thành vốn như vậy, mọi thứ đều phải thập toàn thập mỹ.

Lục Chùy Tử có chút chần chờ, hỏi: “Tên của ta khó nghe, viết lên rất kỳ.”

“Không sao, ngươi còn có tên tự mà phải không?”

“… Không có.”

Thiếu niên mười mấy tuổi mà chưa dùng đến tên tự, những người nhà nghèo phần lớn là không có tên tự, Cao Thụy Thành nghĩ nghĩ liền nói: “Người xưa cũng hay dùng thứ tự trong nhà, ta đề là Lục Tam có được không?”. Cậu vừa nói vừa viết hai chữ Lục Tam lên giấy. Lục Chùy Tử nhìn thoáng qua danh tự cất tiếng “được”, nói: “Ta cũng không hiểu cái này lắm, ngươi thấy được là được.”

Cao Thụy Thành đề mấy chữ “Lục Tam huynh chỉ giáo”, biết Lục Chùy Tử không biết chữ, viết xong lại đọc cho hắn nghe một lần, còn giải thích nói: “Chỉ giáo” ý nói mong ngươi có thể đưa ra ý kiến nhận xét.”

“Ah, ta không có ý kiến gì hết trơn.” Lục Chùy Tử lập tức sững sờ, ngẩn người trả lời.

Cao Thụy Thành nở nụ cười: “Đây là mấy lời nói khách khí lúc vẽ tranh tặng người ta, không phải thật sự muốn ngươi đưa ra ý kiến. Đợi mực khô là được rồi.”

Lục Chùy Tử bỗng nhiên lại hỏi: “Chữ viết bên trên là gì vậy?”

“Đó là bài thơ ta làm về hoa thược dược trắng.

   ‘Đông Phong cô quạnh nở đôi lần

  Thanh vân mờ ảo ngọc nhân lai.


  Quỳnh dung thấp thoáng khinh vân tuyết,

  Tố y hạ nguyệt đăng dao đài.

  Hoa rơi cựu mộng xuân khứ viễn

 Thử thân trường tại cửu thiên ngoại.”

Cao Thụy Thành chỉ vào bài thơ được viết lên, từng câu niệm cho Lục Chùy Tử nghe, sau đó nói với hắn, “Bài thơ này ta làm không hay lắm chỉ là tùy tiện viết xuống. Nếu ngươi muốn học đọc sách biết chữ, ta có thể dạy ngươi.” Cậu có thể nhìn ra nỗi lòng của Lục Chùy Tử, hắn rất hi vọng biết chữ, Cao Thụy Thành đối với tiểu hài tử trung thực này cũng có hảo cảm, không tiếc chút thời gian dạy hắn.

Khuôn mặt đen đúa của Lục Chùy Tử lại đỏ lên rồi, bất an nói: “Ta không có ý đó đâu, mới cả ta phải làm việc nữa, không thể tốn công sức của ngươi được, ngươi còn phải học bài, thi trạng nguyên nữa.”

Những lời nói rõ ràng như vậy chắc là hắn học được từ đâu rồi, Cao Thụy Thành bị hắn chọc cười, cười nói: “Mỗi ngày học mấy chữ là được, không tốn bao nhiêu công phu, chờ ta thi đậu trạng nguyên có khi ngươi có thể làm thơ rồi.” Cậu ngẫm lại, không nhịn được cười, đề bút viết “Lục Chùy Tử Tử” ba chữ, nói với nam hài: “Đây là tên của ngươi, trước hết ngươi đem chữ này học thuộc đi.” Nói xong cậu đem bút lông đưa cho Lục Chùy Tử, Lục Chùy Tử không dám nhận, liên tục khoát tay, nói: “Ta không cần cái này đâu, lãng phí giấy của ngươi lắm, ta viết trên mặt đất là được rồi.”

Cao Thụy Thành liên tục nói không sao đâu, thế nhưng Lục Chùy Tử kiên quyết muốn chấm nước rồi viết lên mặt đất. Trẻ con nhà nghèo khổ, thật sự là không dám láng phí dù chỉ là một chút đồ vật như vậy, Cao Thụy Thành đành phải theo hắn thôi.

Cao Thụy Thành ngồi vào ghế, cầm kinh thư, lật tới chỗ hôm qua vừa được học bắt đầu nhẩm thuộc lòng, còn Lục Chùy Tử ngồi xổm trên mặt đất dùng ngón tay từng chút một viết tên của mình. Cao Thụy Thành nghiêng đầu nhìn qua, cũng ngồi xổm xuống dạy hắn thứ tự từng nét. Được một lúc, chữ Lục Chùy Tử viết đã giống như đúc, Cao Thụy Thành khen hắn một câu, hắn lập tức ngượng ngùng.

Thấy có thể viết chữ khá ổn, Cao Thụy Thành từ trên giá sách nhỏ cầm cuốnTam Tự kinh, đem sách mở ra, chỉ vào một đoạn mở đầu chậm rãi niệm cho Lục Chùy Tử nghe, niệm xong liền đem sách nhét vào trong tay Lục Chùy Tử, nói: “Đây là Tam Tự kinh mà lúc trước ta dùng, hiện tại không cần dùng đến nữa, cho ngươi xem.”

Lục Chùy Tử cầm lấy sách, vẻ mặt mờ mịt luống cuống: “Ta, ta không thể lấy đồ của ngươi được, không được.”

“Đây chỉ sách cũ ngày trước của ta, ta đã sớm không cần phải dùng tới rồi, dù sao để đó cũng chiếm diện tích, ngươi cầm đi. Ta trước đọc cho ngươi một lần, đọc rồi sẽ luyện thêm chữ.”

Lục Chùy Tử vốn không quen mồm mép, nhìn Cao Thụy Thành trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì cho tốt. Cao Thụy Thành dường như nghĩ tới điều gì, đột nhiên “A” một tiếng, hỏi Lục Chùy Tử: “Đúng rồi, A Chùy ca, ngươi có thể bắt châu chấu không? Hôm nào đi chăn trâu nếu gặp có châu chấu, dế, chim sẻ gì đó thì bắt cho ta mấy con nha. Ta muốn lấy đế luyện vẽ côn trùng, tại ta ngay cả châu chấu cũng không bắt được, ta kêu anh của ta nhờ bắt giúp, hắn quay đầu một cái liền quên luôn. Ngươi giúp ta bắt được không?”

“Ta không chỉ bắt được châu chấu, hạ lưới bắt chim ta cũng làm được.” Nói đến mấy thứ này mắt Lục Chùy Tử lập tức sáng lên, có chút sốt ruột muốn biểu hiện mình, nắm chặt tay một lúc lâu, cuối cùng trịnh trọng gật đầu cam đoan, ” Buổi chiều ta sẽ đi bắt, ngươi yên tâm đi!”

“Được!” Cao Thụy Thành cười với hắn một cái.

Lục Chùy Tử cầm sách, đứng gãi gãi đầu: “Ta đi sửa ghế, sách cứ để đó đã, lát nữa quay lại, quay lại xem tiếp sau.”

“Đi đi.”


Lục Chùy Tử buông sách, bịch bịch chạy ra ngoài. Cao Thụy Thành lại ngồi xuống xem sách một lát, chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng thiếu niên nói chuyện: “Ngươi sao lại chạy đến chỗ này? Thụy Thành đệ đệ có ở đây không?”

Cao Thụy Thành đứng dậy đi vào cửa thư phòng, thấy Lý Danh Thái mặc một thân áo dài lụa lam nhạt, ngẩng đầu đứng trong nội viện, giống như một con chim tước kiêu ngạo, tiểu thư đồng sau lưng còn nâng một hộp lễ vật. Lý Danh Thái vừa tròn mười ba tuổi, vẫn giữ tính tình thiếu gia như cũ, cả học đường không xem ai vào mắt, chỉ đối với Cao Thụy Thành là có chút đối đãi khác biệt. Cao Thụy Thành thấy thì ra là y, liền hỏi: “Sao ngươi lại tới đây, tìm ta có việc gì?”

“Mấy ngày trước nhà ta mời đoàn kịch hát, ta mời ngươi đến, sao ngươi không tới?” Lý Danh Thái tức giận mà hỏi lại.

“Quá ồn ào, ta cũng không thích xem hí kịch.”

Lý Danh Thái bĩu môi đi đến trước mặt Cao Thụy Thành: “Không xem hí kịch thì thôi, mấy ngày nay trong nhà ta khách khứa nhiều, không đi đâu được, vậy mà sao ngươi cũng không tới nhà gặp ta?”

Cao Thụy Thành sững sờ một chút: “Tư dưng không có việc, tìm ngươi làm cái gì?”

Lý Danh Thái nói không nên lời, trên mặt có chút mất hứng, quát lên: “Đại Nguyên.” Tiểu thư đồng tên Đại Nguyên phía sau y liền đem hộp lễ vật đưa tới, Lý Danh Thái nói với Cao Thụy Thành: “Nhìn nè, ta đi nội thành còn đặc biệt mua quà về cho ngươi, vậy mà đến đây rồi ngươi cũng không thèm mời ta vào nhà ngồi!”

“Vậy vào đi.” Cao Thụy Thành đành phải để cho y tiến vào thư phòng.

“Đây là bút lông nghiên mực cực tốt, tặng cho ngươi.” Đi vào thư phòng, Lý Danh Thái mở hộp lễ vật ra cho Cao Thụy Thành xem, vẻ mặt đắc ý.

Cao Thụy Thành liếc nhìn, biết rõ bút lông và nghiên mực kia đều không rẻ liền không có nhận, chỉ nói: “Quá quý giá, cha mẹ ta sẽ không cho phép ta lấy ngươi đồ của ngươi, ngươi cầm về đi. Cũng không phải ngày tết, ngươi tặng ta đồ vật này nọ làm gì?”

“Cha muốn ta đi đến phủ lý học tập, vài ngày nữa ta sẽ đi, đến tết mới có thể về. Cái này tặng cho ngươi, ngươi phải nhớ lấy ta đó, qua hai năm nữa ngươi lớn lên chút ít, cũng tới đó chúng ta còn học cùng nhau.”

Cao Thụy Thành cảm giác mình cùng Lý Danh Thái hình như không phải dạng thân quen gì lắm, sao tiểu hài tử này làm ra bộ dạng như khó chia lìa lắm, như thể hai người là tri âm tri kỷ không bằng, thực khiến người ta không thể quen được. Cao Thụy Thành qua loa nói: “Kể cả không nhận đồ của ngươi ta cũng vẫn nhớ rõ ngươi, ngược lại nếu như nhận chẳng phải trở nên tầm thường sao, chúng ta sau này có thể thư từ qua lại mà.”

Lý Danh Thái nghĩ nghĩ, mới không tình nguyện gật đầu: “Được rồi.”  Ánh mắt y chuyển một cái liền trông thấy bộ bức tranh hoa cỏ tuyết trắng tinh xảo trên thư án, kinh ngạc nói, “Thụy Thành đệ đệ, bức mẫu đơn trắng này là ngươi họa vẽ sao?”

“… Là hoa thược dược.”

“Sao ngươi không vẽ hoa mẫu đơn ấy, mẫu đơn là hoa vương mà.”

Cao Thụy Thành nhìn ôn hòa, kỳ thật nội tâm cực kỳ cố chấp, cực không thích có người khoa tay múa chân đối với cậu. Nhưng Lý Danh Thái vẫn còn con nít, cũng không thể chân chính so đo với y, Cao Thụy Thành bình thản đáp lại: “Tùy tiện vẽ cho vui thôi.”

Lý Danh Thái “Ah” một tiếng, bỗng nhiên chỉ lạc khoản trên bức tranh, hỏi: “Lục Tam là ai vậy?”


Lúc này Lục Chùy Tử đã đã sửa xong ghế, đang đứng ở cửa ra vào, Cao Thụy Thành liếc nhìn Lục Chùy Tử, mỉm cười nói: “Là Lục Chùy Tử ca.”

“Ngươi đem bức tranh này cho hắn?” Lý Danh Thái kinh ngạc vô cùng, vẻ mặt ghét bỏ, “Hắn một kẻ thô kệch thì biết cái gì. Ta thích bức tranh của ngươi, đừng cho hắn nữa, ngươi xóa lạc khoản này đi, ta muốn.”

Cao Thụy Thành có chút không vui: “Đã cho Lục Chùy Tử ca rồi, sao có thể đòi về. Chỗ của ta còn ít tranh phác thảo, ngươi thích thì chọn lấy một bức.” Cao Thụy Thành lấy trong tủ ra mấy bức tranh cậu vẽ lúc trước, Lý Danh Thái chỉ nhìn thoáng qua, nhất định không đồng ý: “Mấy cái kia đều không có màu, chỉ có cái này nhìn đẹp nhất, ta mặc kệ, ta muốn cái này cơ! Lục Chùy Tử thì biết cái gì về phong nhã đâu, cho hắn không phải lãng phí sao.”

Cao Thụy Thành thực mất hứng, nhíu lông mày cứng rắn nói: “Người ta tốt xấu thế nào cũng biết rõ ta vẽ cái gì, ngươi đến thược dược với mẫu đơn còn không phân biệt được, tốt hơn đừng nói cái gì phong nhã.”

“Ngươi!” Lý Danh Thái đỏ vành mắt, vẻ mặt không dám tin, rống lớn, “Ngươi thực quá đáng! Ta không thèm chơi với ngươi nữa!” Tức giận đến quay người chạy ra ngoài. Thư đồng Lý Danh Thái trong lúc nhất thời cũng ngây người, bưng lấy lễ vật không biết làm sao mới phải.

“Đại Nguyên, ngươi cũng trở về đi, cầm thứ đó mang về luôn.”

“Ah, vậy ta đây về nha.” Thư đồng ôm lễ vật vội vàng chạy ra khỏi thư phòng.

Bỗng nhiên lại làm người xấu, Cao Thụy Thành cũng là không hiểu tại sao, lắc đầu, chuẩn bị thu dọn đồ đạc đi học. Lục Chùy Tử bất an mà đứng ở một bên, thấp thỏm không yên nói: “Đắc tội cậu ta rồi, không tốt đâu. Cậu ta muốn bức tranh này thì ngươi cứ cho cậu ta, ta, ta không sao đâu.”

“Không sao.” Cao Thụy Thành lơ đãng, “Đã đáp ứng tặng cho ngươi, ta sao có thể lại đem nó cho hắn. Ngươi cũng đừng bận tâm, Lý Danh Thái được chiều hư rồi, tính tình thiếu gia, lúc nào cũng nghĩ mọi người phải vây quanh mình.”

Lục Chùy Tử im lặng. Cao Thụy Thành thu thập bao vải đưa Lục Chùy Tử đeo trên lưng, hai người cùng nhau đến trường. Vừa ra khỏi nhà, đúng lúc đụng phải ông bà tản bộ trở về. Cao Thụy Thành nhu thuận mà chào “Gia gia”, “Nãi nãi”, ông bà nhìn cậu cũng hết sức cao hứng, bà nội lôi kéo cậu dặn dò vài câu, ông nội Cao Văn Thăng đột nhiên hỏi Cao Thụy Thành: “Ta vừa mới gặp con trai lớn Lý gia nổi giận đùng đùng chạy qua chúng ta đi khỏi đây, A Mao chọc nó giận hả?”

“Vâng, hắn mới vừa tới nói muốn cho cháu lễ vật, cháu thấy lễ vật thật sự quý giá, nên không có nhận. Về sau nói hai câu lại thành ra có chút tranh luận, hắn liền tức giận mà chạy.”

Tổ phụ gật gật đầu: “Không nhận lễ vật của người ta là đúng, nhưng mà người ta cũng là có ý tốt, ngươi ít tuổi hơn cũng nên mang chút đồ đến bồi lễ, đều là người cùng thôn cùng làng, đừng để người khác thấy chúng ta không biết phân biệt tốt xấu.”

“Cháu đã hiểu rồi gia gia, buổi tối sẽ đến nhà hắn xin lỗi.”

Bà nội cười nói: “Tốt rồi, con nít nào mà không có chút tranh cãi chứ, chốc lát đánh trong chốc lát lại chơi cùng nhau, đều là chuyện thường. A Mao thực hiểu chuyện, biết rõ chừng mực. A Mao tranh thủ thời gian đi học đi, đừng chậm trễ.”

Cao Thụy Thành đáp ứng, tạm biệt ông bà tiếp tục đi đến trường. Mặc dù cậu đối với Lý Danh Thái không để ý lắm, nhưng sau khi tan học vẫn nên đến Lý gia một chuyến. Dù sao cũng là hàng xóm láng giềng, bởi vì chút chuyện nhỏ của trẻ con mà làm cho người lớn hai nhà trở mặt, thật sự không có lợi. Cao Thụy Thành đến Lý gia nói với Lý Danh Thái mấy lời hay, lại đã đáp ứng cho y mấy bức vẽ đẹp hơn, cuối cùng mới trấn an được tiểu thiếu gia này.

Từ lúc đó đến ba bốn ngày sau, mỗi ngày Cao Thụy Thành đều vẽ đến khuya, rốt cục trước khi đi Lý Danh Thái kịp vẽ một bức tranh hoa mẫu đơn tặng cho y. Lý Danh Thái lấy lại được mặt mũi, rộng lượng tha thứ Cao Thụy Thành. Mấy ngày sau, y rời Bình Trang đi châu phủ, trước khi đi vẫn hẹn Cao Thụy Thành tiếp tục thư từ qua lại, Cao Thụy Thành cũng qua loa đáp ứng.

Lập thu qua đi, thời tiết nóng trở lại. Lại qua một thời gian, đến ngày mùa thu hoạch, đúng là thời điểm bận rộn nhất. Vất vả một năm mới tới ngày thu hoạch, bởi vậy mọi nhà đều gà gáy đã ra đồng, gạt lúa mì, rê thóc, mệt đến khuya mới có thể về nhà. Cao gia đất nhiều, lúc này theo thường lệ mướn thêm người làm công nhật. Mặc dù như thế, người trong nhà cũng phải bộn rộn làm liên tục không nghỉ suốt ngày đêm, đến ông nội cũng tới giúp đập lúa mạch. Bà nội cũng phải cáng đáng thêm công việc nhà bếp, nấu cơm đun nước trà cho người nhà và người làm công.

Lúc này trường tư cũng cho nghỉ học, tuy phu tử không cần tự mình làm ruộng, nhưng công việc trong nhà cũng rất nhiều, huống chi tất cả các nhà đều bề bộn vô cùng, tạm thời không thể để ý đến con cái được. Bình thường Cao Thụy Thành không có nhiều việc phải làm, nhưng người nhà đều vất vả bận rộn, cũng không thể một mình một người nhàn rỗi, cậu không có cái loại tính nết thiếu gia này. Nhưng cậu cũng không phải làm quá nhiều việc, mỗi ngày ra ruộng đưa nước đưa cơm, mang hộ thứ này thứ kia. Thực ra người trong nhà không muốn cậu làm đâu, là do cậu kiên quyết làm thôi. Người trong nhà đối với Cao Thụy Thành rất nuông chiều, đến quát mắng còn chưa bao giờ, chớ nói chi đến chuyện bắt cậu làm việc, cùng với ca ca cậu là hai loại đãi ngộ khác biệt nhau.

Thế nhưng không có nghĩ tới đi qua đi lại trong thời tiết hè nóng này mấy chuyến mà Cao Thụy Thành lại bị cảm nắng, thần trí mơ hồ, ngực buồn bực không thở nổi. Người lớn cuống quít đem cậu đưa về nhà nghỉ ngơi, Cao Thụy Thành bất đắc dĩ cực kỳ, đành phải ở nhà, không để cho bọn họ thêm phiền.

Trong phòng bức bí, người lớn đem Cao Thụy Thành ngồi ngoài hiên hóng gió, một hồi lâu cậu mới lấy lại sức. Thấy cậu không có việc gì, người lớn lại vội vã ra ruộng. Trong nhà không có người, bên cạnh Cao Thụy Thành chỉ có một ít động vật nhỏ. Trên hành lang treo một chiếc lồng chim, bên trong chỉ nuôi một con chim chàng làng khá dữ. Loại chim này không lớn nhưng mà rất hung, mỗi ngày phải bắt châu chấu côn trùng cho nó ăn. trong phòng Cao Thụy Thành còn để một cái lồng sắt nhỏ, bên trong có một con dế màu xanh đậm. Ca ca Cao Ân Thành của cậu nói con dế kia cực kỳ lợi hại, khó bắt, tìm đỏ mắt cũng không được. Tiếng con dế này kêu cũng thực êm tai, Cao Thụy Thành từ từ nhắm hai mắt, nghe chim hót côn trùng kêu vang, quyết định sau này phải rèn luyện thân thể cho tốt.


Dưới gốc cây liễu bên cửa  còn có một cái sọt bên trong nuôi một chú thỏ rừng màu xám nhỏ nhỏ, vốn con thỏ được đặt trong sân, nhưng vì nó ăn hoa cỏ của ông nội nên phải nuôi trong giỏ. Mấy con vật nhỏ này đều do Lục Chùy Tử bắt cho Cao Thụy Thành. Lục Chùy Tử rất khéo tay, đến cái lồng sắt kia cũng do hắn làm.

Cao Thụy Thành vốn cho là mình không thích tiểu động vật, đến lúc bắt đầu nuôi mới phát hiện chim nhỏ thỏ con thật đúng là rất khả ái, chẳng trách rất nhiều người nuôi vật cưng như thế. Những động vật này cũng không cần cậu hao tâm tổn trí chăm sóc, đều do Lục Chùy Tử cho ăn, cậu ngẫu nhiên sẽ trêu chọc chút xíu, không cảm thấy phiền toái. Lúc chơi với đám thú này, cậu khó có được mà lộ ra một ít tính trẻ con.

Cao Thụy Thành đang mơ màng ngủ thì đột nhiên mở bừng mắt vì chợt nghe thấy có người không ngớt lời gọi cậu:

“A Mao.”

Cậu mở mắt ra, trông thấy Lục Chùy Tử đứng trước mặt. Đầu óc cậu còn có chút choáng váng mơ hồ liền hỏi: “Lục Chùy Tử, ngươi từ ruộng trở về đó hả.”

“Thím lo lắng cho ngươi, bảo ta trở lại xem ngươi thế nào.” Lục Chùy Tử nhìn chằm chằm cậu, trên mặt rất khẩn trương, “Ngươi có còn khó chịu không?”

“Nghỉ ngơi một lát, tốt hơn nhiều rồi.” Cao Thụy Thành cười một cái.

“Ở đây gió lớn, ngươi vào trong phòng ngủ đi.”

“Nằm trong phòng bức bí khó chịu.”

“Không sao, đem cửa sổ mở hết ra, ta quạt cho ngươi.” Lục Chùy Tử nói xong tới dìu cậu, Cao Thụy Thành cũng đứng dậy vào trong phòng ngủ. Vào trong phòng, cậu nằm trên giường, Lục Chùy Tử kéo chăn đơn đắp bụng cho cậu rồi mới đi qua đem cửa sổ mở hết ra, lại lấy quạt hương bồ, ngồi ở bên giường chậm rãi quạt.

Nằm một lát, Cao Thụy Thành cảm thấy trong người không sao liền nói với Lục Chùy Tử: “Không nóng đâu, Chùy ca ngươi nghỉ ngơi đi.”

“Ừ.” Lục Chùy Tử miệng đáp lời nhưng cũng không đem cây quạt bỏ xuống, chỉ là quạt chậm bớt một chút. Hắn ngồi nhìn Cao Thụy Thành một lúc lâu rồi nói: “Ta hái được một ít hồng núi đang để bên ngoài, ta rửa sạch rồi cho ngươi ăn nhé. Chua chua ngọt ngọt, ăn xong trong người sẽ không khó chịu.”

“Được.”

Lục Chùy Tử vội vàng đi ra ngoài đem mấy quả hồng núi mới hái rửa sạch, đặt lên đĩa lớn rồi mới bưng tới. Cây hồng núi trông rất giống quả mận bắc, chỉ là nhỏ hơn, Cao Thụy Thành hay ăn chua, lấy một miếng bỏ vào trong miệng chậm rãi nhai.

Lục Chùy Tử thấy khí sắc của cậu tốt hơn, nói: “Ngươi có thấy khó chịu nữa không? Ta phải ra ngoài ruộng rồi.”

“Ruộng lúa xa như vậy, giờ cũng không sớm, ngươi đừng đi.” Cao Thụy Thành khuyên nhủ. Hôm nay gặt ở đồng xa, giờ mà còn chạy ra ruộng thì cũng muộn rồi. Thấy Lục Chùy Tử có chút khó xử, Cao Thụy Thành cười nói: “Ngươi sợ nhàn rỗi thì đi trù phòng giúp bà làm việc là được, chẻ thêm ít củi.”

Lục Chùy Tử gật gật đầu, trước khi đi trù phòng còn không thực sự yên tâm, dặn dò Cao Thụy Thành: “Ngươi thấy khó chịu thì gọi ta.”

Đến chiều muộn, người trong nhà đều trở về ăn cơm chiều, trên bàn cơm còn chê cười Cao Thụy Thành thân thể yếu đuối, như một nữ hài tử bé bỏng. Nãi nãi che chở tiểu tôn tử, cười mắng cháu trai cả bắt nạt đệ đệ. Cao Ân Thành nói nãi nãi bất công, còn đòi gia gia chủ trì công đạo. Người một nhà vô cùng náo nhiệt, thập phần vui vẻ.

…………………………………..

Chú thích: * kỳ thực QT thúc thúc có dịch chương này là Hạ qua đông đến nhưng tui cảm thấy rất quái. Vì chương trước là mưa phùn lạnh các kiểu, sang đến chương này thì tả cây cối xanh tươi, đến lúc thu hoạch hoa màu, thêm nữa là bạn công còn bị nóng tới mức cảm nắng luôn nên tui nghĩ phải là Đông qua hạ đến mới phải.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận